Chương 3: Lau son của cô đi
Phòng khách thoáng yên tĩnh.
Tống Linh Linh cứng đờ đứng đó một lúc lâu, cho đến khi Giang Trục nhìn cô lần nữa, cô mới hoàn hồn.
“Bây giờ tôi sửa cho cô.”
Trở về chỗ ngồi, Tống Linh Linh cúi đầu xem lỗi chính tả mà Giang Trục nói.
Đau thương là, Tống Linh Linh đọc lại trang này một lượt nhưng vẫn không tìm được chữ sai Giang Trục nói.
Tống Linh Linh rối rắm hồi lâu, đang do dự không biết có nên hỏi Giang Trục có phải anh nhìn nhầm rồi không thì giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông ngồi bên trái vang lên bên tai.
“Chữ "mạo" trong "mạo hiểm" sai rồi.” Giang Trục lạnh nhạt nói: “Phần trên của nó không phải là bộ viết (*), mà là bộ nguyệt.”
(*) Chữ Mạo (冒), phần trên là bộ viết (曰), bộ nguyệt (月)
“...”
Tống Linh Linh cúi đầu tìm chữ "mạo", nhìn kỹ mới phát hiện phần trên mình viết bộ viết thật.
Cô nhìn chữ "mạo" kia một lúc, rồi đặt bút sửa lại.
Sửa xong, cô không nhịn được nói: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục miễn cưỡng nhìn cô.
Tống Linh Linh cười trừ, khen anh: “Thị lực của ngài tốt thật.”
Nghe thấy lời nói móc của Tống Linh Linh, Giang Trục thờ ơ chuyển động bút trên tay, lời ít ý nhiều: “Cũng được.”
Anh dừng lại, liếc nhìn cô: “Cô cận thị à?”
Tống Linh Linh: “... Không cận.”
Thị lực của cô là 5.0 đấy.
Nghe vậy, Giang Trục lộ ra vẻ mặt không tồi.
“...”
Thấy anh như vậy, Tống Linh Linh bỗng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô khó hiểu, chẳng nhẽ Giang Trục không nghe ra ý trong lời nói của mình sao?
Trong lúc Tống Linh Linh còn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Trục lại lên tiếng: “Từ Mãn.”
Từ Mãn vốn đang ở đối diện nghe lén hai người nói chuyện, theo bản năng bật thốt: “Đây.”
Dư Đan không nhịn được, dẫn đầu cười thành tiếng.
Nhìn thấy ánh mắt của mấy người, Dư Đan ôn hòa nói: “Đạo diễn Giang, anh đừng nghiêm túc như vậy chứ, hai đứa nhỏ bị anh dọa sợ hết rồi.”
Giang Trục: “...”
Dường như biết Giang Trục còn định nói gì nữa, Dư Đan trêu chọc nói: “Cái mặt lạnh này của anh cứ như Linh Linh với Từ Mãn nợ anh mấy triệu tệ ấy.”
Nghe thấy thế, Giang Trục nhìn về phía hai vị “học sinh tiểu học” đang ngồi nghiêm chỉnh, anh hơi cong môi dưới, thả lỏng tư thế, tùy tiện dựa lưng vào ghế, nhướn mày hỏi: “Tôi nghiêm túc vậy sao?”
Anh đang hỏi Từ Mãn và Tống Linh Linh.
Từ Mãn: “Không nghiêm túc!”
Vì để Giang Trục tin tưởng, Từ Mãn còn gật đầu thật mạnh: “Đúng không Linh Linh?”
Trong nháy mắt mọi ánh nhìn đều đổ dồn về Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh cũng không dám chần chừ, chân thành nhìn người bên cạnh: “Đúng vậy.”
Giang Trục đâu có nghiêm túc, anh chỉ là hung ác quá độ thôi.
Nhìn thấy Tống Linh đang bày ra vẻ mặt tôi nói thật đấy, đạo diễn Giang anh nhất định phải tin tôi, trong mắt Giang Trục hiện lên ý cười.
Anh che miệng ho một tiếng, nói tránh đi: “Từ Mãn, gần đây học diễn xuất thế nào rồi?”
Từ Mãn: “... Có thu hoạch.”
Mặc dù xuất thân chính quy, cũng từng đóng phim điện ảnh, thế nhưng con đường học tập của diễn viên còn rất dài, Từ Mãn vẫn luôn chăm chỉ miệt mài học lớp diễn xuất.
Giang Trục gật đầu, chuyển hướng sang Tống Linh Linh: “Thế còn cô?”
“... Tôi cũng có thu hoạch.”
“Vậy à?” Giang Trục cụp mắt, nhìn đến gương mặt nhỏ căng thẳng của Tống Linh Linh: “Vậy thử kính lần cuối đi.”
Tống Linh Linh ngạc nhiên ngước mắt lên, đúng lúc đụng phải tầm mắt của Giang Trục.
Ánh đèn thủy tinh trong phòng khách chiếu xuống, đôi con ngươi đen láy cua Giang Trục đầy cảm xúc rõ ràng.
Giang Trục có vẻ như không nói đùa.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Tống Linh Linh căng thẳng: “Ngay tại đây sao?”
Giang Trục ừ một tiếng, căn dặn: “Hai người diễn phối hợp với nhau.”
Anh muốn kiểm tra xem thời gian này hai người bọn họ học tập đã có thành quả gì.
Từ trước đến nay Giang Trục luôn nghiêm túc trong phương diện đóng phim này.
-
Trong phút chốc, những người không liên quan có mặt trong phòng đều lùi về sau.
Tống Linh Linh cũng không phải lần đầu bị Giang Trục kiểm tra kết quả học tập cho nên cô đã chuẩn bị tâm lý biểu diễn từ sớm.
Chỉ là cô không nghĩ tới lúc nay Giang Trục còn chẳng cần đổi địa điểm, thẳng thắn bảo bọn họ thử kính ngay tại phòng khách.
Bộ phim điện ảnh Giang Trục muốn quay là về những bi kịch thời thanh xuân vườn trường, bộ lần này khác hẳn ba bộ trước của anh.
Bộ phim lần này có hơi giống bộ phim anh bị tất cả mọi người cười nhạo, bộ phim điện ảnh chẳng gây được tiếng vang nào.
Lúc nhận được kịch bả, Tống Linh Linh cũng rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ Giang Trục lại thử thể loại phim này nhanh như thế.
Nhưng xem hết kịch bản, cô cũng phần nào hiểu được lý do.
Mặc dù nói về những đau khổ của tuổi trẻ, nhưng sự nhẫn nhịn và kiềm chế của nam chính, cũng như tình yêu mà anh dành cho nữ chính đã làm cho người xem cảm động.
Hai người bọn họ như tìm thấy một tia sáng le lói giữa khe nứt, sau đó dùng sức giãy giụa thoát ra khỏi khe hở đó, càng cố gắng càng thêm ấm áp.
Tống Linh Linh có ấn tượng rất sâu một câu trong kịch bản —— Ai nói thiếu niên phản nghịch không hiểu thế nào là yêu thầm, ai nói người mù không thể nhìn thấy ánh sáng.
Rồi ai nói rằng, trên đời này không có tình yêu khắc cốt ghi tâm.
-
Dư Đan và Giang Trục ngồi trên sofa cách đó không xa, Từ Mãn và Tống Linh Linh liếc nhìn nhau, không rõ phải diễn đoạn nào.
Cũng may đúng lúc này Giang Trục lại lên tiếng: “Mới gặp.”
Theo kịch bản, Tống Linh Linh diễn vai một cô gái mười bảy tuổi bị mù.
Cô ấy không có môi trường học tập, sinh hoạt như người thường, vẫn luôn cô độc một mình. Mà nhân vật mà Từ Mãn diễn lại là một thiếu niên phản nghịch, không chịu ai quản thúc, là một nam sinh xưng vương xưng bá ở trường cấp ba.
Một ngày của cậu, ngoài trốn học đánh nhau, gây thị phi khắp chốn thì không làm được chuyện đàng hoàng gì.
Ấy vậy mà người thiếu niên ngay cả giáo viên cũng mặc kệ này lại yêu thầm cô gái nhỏ bị mù ngồi trong ngõ hẻm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó về sau, vận mệnh hai người gắn kết với nhau, biến hóa không ngờ.
-
Cảnh hai người mới gặp nhau không tính là khó.
Tống Linh Linh chỉ cần diễn đạt hình tượng khiến cho Từ Mãn vừa nhìn đã yêu là được rồi.
Nữ chính trong kịch bản là một người hồn nhiên, trong sáng nhất, nụ cười của cô có khả năng chữa lành tất cả, còn có cả đôi mắt tuy không nhìn thấy nhưng lại chứa đựng tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế giới.
Trước đây Dư Đan nhìn trúng Tống Linh Linh, cũng chính là vì nụ cười lấp lánh như ánh sao trời của cô, có thể làm biết bao nhiêu người rung động.
Trong phòng khách không có ngõ hẻm dơ bẩn hỗn loạn, không có đường đá ẩm ướt, cũng không có vách tường phủ đầy rêu xanh.
Tống Linh Linh và Từ Mãn tưởng tượng phòng khách xa hoa trước mắt là ngõ hẻm nhỏ bọn họ gặp nhau lần đầu.
Hai người điều chỉnh lại vị trí, Giang Trục bước đến sofa thảo luận mấy câu với Dư Đan bỗng ngước mắt lên nhìn bọn họ: “Muốn tôi nói diễn à?”
Hai người không hẹn mà cùng trả lời: “... Không cần.”
Từ Mãn và Tống Linh Linh bốn mắt nhìn nhau, hạ thấp giọng nói: “Bắt đầu đi.”
Tống Linh Linh khẽ gật đầu.
Hai người nhập vai không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm.
Giang Trục ngồi cách đó không xa nhìn thiếu niên cao lớn bỗng lọt vào trong tầm mắt, ánh mắt khẽ dời đi, rơi trên người Tống Linh Linh đang trong góc.
Vì ở trong nhà nên sau khi Tống Linh Linh vào biệt thự không lâu đã cởi bỏ áo khoá, trên người mặc chiếc váy trắng kem giống nữ chính đã mặc vào lần đầu hai người gặp nhau.
Giang Trục nhìn từ dưới lên trên, đến khi bắt gặp bờ môi mềm mại mà đỏ ửng của Tống Linh Linh thì nhíu mày.
Dư Đan cũng đang theo dõi hai người nhập diễn, vừa lúc quay đầu định nói gì đó với Giang Trục thì bỗng thấy vẻ mặt bất mãn này của anh.
Cô ấy nhướn mày, men theo tầm mắt của Giang Trục nhìn hai người gần đó, vẫn không thấy chỗ nào không ổn.
Đột nhiên, phòng khách vang lên tiếng nói lạnh băng của Giang Trục: “Từ Mãn, điều chỉnh lại trang thái, trên người cậu có rất nhiều hình tượng người ta áp đặt vào, âm u, kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng không có ánh sáng.”
Anh nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Từ Mãn, không chút lưu tình mà nói: “Thu lại cái vẻ phấn khích từ trong ra ngoài của cậu đi.”
Từ Mãn: “... Em điều chỉnh ngay.”
Tống Linh Linh mắt thấy Từ Mãn cúi gằm xuống, định cho anh ấy một ánh mắt an ủi thì giọng nói của Giang Trục lại vang lên rõ ràng.
“Tống Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu lại, chuẩn bị tinh thần nghe dạy dỗ.
Trong khoảng cách không xa không gần, ánh mắt của hai người lại vô thức giao nhau.
Đợi vài giây, ngay khi Tống Linh Linh cho rằng Giang Trục đang sắp xếp một rổ từ ngữ để bắt lỗi mình thì anh lại thản nhiên nói: “Lau son môi đi.”
Nghe thấy lời nói này, Tống Linh Linh không khỏi chớp mắt.
Ngay khoảnh khắc Giang Trục lại dâng lên suy nghĩ sao cô còn chưa lau son đi thì Tống Linh Linh cố nén cười, ngập ngừng nói: “Đạo diễn Giang, tôi không đánh son.”
“...”
Giang Trục ngước mắt lên, ánh mắt thẳng thừng dừng trên bờ môi ửng hồng của Tống Linh Linh.
Sắc môi Tống Linh Linh vốn là hồng nhạt, vì ngày thường chăm sóc kĩ càng nên trước giờ môi cô đều căng bóng hồng hào như quả đào.
“Phụt.”
Lại là Dư Đan.
Cô ấy đã nhịn cười một lúc lâu, nhưng thật sự không nhịn được cười thành tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này: “Đạo diễn Giang, chị có thể làm chứng, hôm nay Tống Linh Linh để mặt mộc đến đây, em ấy thật sự không đánh son.” Cô ấy buồn cười: “Em ấy đẹp tự nhiên rồi, em nhìn mặt em ấy có cảm thấy em ấy trang điểm không?”
Tầm mắt Giang Trục lại từ miệng Tống Linh Linh đi dịch lên, dừng lại trên gương mặt trắng nõn, mịn màng không tì vết của cô.
Khi đụng phải cặp mắt hồn nhiên lanh lợi của Tống Linh Linh viết “Tôi thực sự không trang điểm, cũng không đánh son.”, biểu cảm của Giang Trục có chút cứng đờ.
Anh thoáng dừng lại, ừ một tiếng cực khẽ.
Dư Đan cười cười: “Em đấy, tìm hiểu thêm về mấy sao nữ đẹp tự nhiên đi được không hả.”
Dứt lời, cô ấy nhìn về phía hai người kia: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Hai người nhập tâm vào vai diễn.
Tuy lần này chỉ để Giang Trục kiểm tra thành quả học tập một tháng qua của bọn họ, nhưng phải nói là không dễ dàng gì.
Cho dù chỉ đơn giản là thử một lần nhưng yêu cầu của Giang Trục vẫn rất cao. Anh sẽ không để hai người qua cửa dễ dàng, mà chú ý từng tiểu tiết một của hai người, sẽ nghiền ngẫm từng nút thắt cảm xúc.
Hai người đã diễn cảnh gặp nhau lần đầu tiên hơn một tiếng đồng hồ.
Tống Linh Linh nghe được một câu “Đoạn này diễn không tệ.” của Giang Trục thì vui sướng đến mức muốn ra đốt pháo chúc mừng.
-
Mệt mỏi một hồi, chờ đến khi đoàn người Tống Linh Linh kết thúc thì đã gần mười hai giờ.
Trên đường đi, phó đạo diễn bỗng đề nghị: “Đạo diễn Giang chưa ăn tối đúng không? Anh có muốn đi ăn khuya không?”
Giang Trục hờ hững trả lời: “Mọi người đi đi, tôi mời khách.”
Phó đạo diễn còn định nói thêm gì đó thì Dư Đan đã cười nói: “Lần sau đi, hôm nay đạo diễn Giang không thoải mái lắm, chồng tôi cũng đến đón rồi.”
Hai người quan trọng nhất trong đoàn phim đều không đi, phó đạo diễn tự nhiên cũng không cưỡng cầu nữa.
Anh ta cười hào sảng nói: “Được, vậy lần sau đi.”
-
Đoàn người rời khỏi biệt thự.
Khi ra ngoài sân, Lâm Hạ mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Tống Linh Linh không tệ lắm.
Nhìn thấy vậy, cô ấy không nhịn được hỏi: “Chị Linh Linh, chị vừa mới bị đạo diễn Giang dạy dỗ mà sao tâm trạng vẫn tốt vậy?”
Tống Linh Linh hơi nhướn đuôi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bởi vì chị vừa mới phá được một vụ án.”
Cô không ngờ Giang Trục lại là trai thẳng dựa vào màu môi để đoán con gái có trang điểm hay không, hình tượng này khác hẳn tin tức Giang Trục lãng tử đào hoa của cánh truyền thông trước đây.
Lãng tử đào hoa mà không nhìn ra có trang điểm hay không à?
Không đâu.
Lâm Hạ ngây ngốc: “Chị phá án gì?”
Tống Linh Linh đang muốn trả lời thì có tiếng Từ Mãn vang lên từ phía sau: “Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu lại.
Từ Mãn bước nhanh đến chỗ cô, cười xán lạn: “Mấy ngày nữa cậu có bận gì không?”
Tống Linh Linh nhìn Lâm Hạ.
Lâm Hạ vội nói: “Ngoại trừ phải đến lớp diễn xuất thì chị Vân không sắp xếp cho chị công việc nào khác.”
Nghe vậy, Từ Mãn cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Anh ấy lại hỏi: “Bình thường mấy giờ cậu học diễn xuất đến mấy giờ?”
“Bốn giờ.” Tống Linh Linh đại khái có thể đoán được lý do Từ Mãn đến tìm mình: “Cậu muốn tranh thủ tập diễn với tôi trước khi khai máy à?”
Từ Mãn gật đầu, thở dài, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi không muốn sau khi khai máy, còn bị đạo diễn Giang chỉ cách diễn mãi.”
Tống Linh Linh không có ý kiến, cô cũng không muốn mình làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, cũng muốn nắm chắc cơ hội này hoàn thiện bản thân.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không khí rất tốt đẹp.
-
Dư Đan và Giang Trục từ trong phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh trăng sáng kéo dài bóng hai người sóng vai nhau rời đi trên mặt đất.
Dư Đan ngẩng đầu, bỗng cảm khái nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Trục: “Chị cũng còn trẻ mà.”
Dư Đan lại liếc anh: “Em còn đang dùng kính ngữ với chị mà lại bảo chị trẻ, không cảm thấy mâu thuẫn à?”
Giang Trục mỉm cười.
Anh dùng kính ngữ với Dư Đan là vì cô ấy có quen biết mẹ anh, tính ra Dư Đan là trưởng bối của anh.
Cũng may Dư Đan cũng không tính so đo chuyện này với anh thật, tự cười rồi hỏi: “Thế nào, ánh mắt chọn diễn viên của chị không tồi đúng không?”
Giang Trục theo tầm mắt của cô ấy nhìn hai người đằng trước, anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hai người kia cười nói truyền đến.
“Được hay không phải chờ sau khi khai máy chính thức quay mới biết được.”
Dư Đan nghẹn lại.
Cô liếc mắt nhìn Giang Trục: “Giờ vẫn chưa qua kiểm tra sao?”
Giang Trục: “Chưa.”
Đột nhiên, Dư Đan không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hai người im lặng bước tiếp về phía trước, bất giác đã đến gần hai người Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Giang Trục nhớ tới mình còn có việc cần nói với hai người, đang muốn mở miệng gọi người thì nghe được đối thoại của Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Tống Linh Linh: “Từ Mãn sao cậu cũng là trai thẳng giống Giang Trục thế? Đạo diễn Giang thì thôi nhưng sao cậu trẻ trung ngời ngời thế này mà cũng dùng màu môi để biết con gái có trang điểm hay không vậy?”
Trai thẳng không được tính là trẻ tuổi trong miệng Tống Linh Linh - Giang Trục: “...”
Anh dừng bước, nhướn mày nhìn cô gái chỉ cho mình nửa bên mặt: “Tống Linh Linh.”
“...”
Hai người phía trước đồng thời dừng chân, ăn ý quay người lại.
Ánh mắt cả ba người giao nhau.
Giang Trục cúi đầu nhìn ánh mắt né tránh của Tống Linh Linh, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc không thoải mái nào: “Tối mai hai người có bận gì không?”
Tống Linh Linh và Từ Mãn đồng loạt lắc đầu.
Giang Trục gật đầu: “Vậy sáu giờ đến chỗ tôi.”
Anh vẫn còn bài học cho bọn họ.
Tống Linh Linh và Từ Mãn vội đồng ý: “Được được.”
Giang Trục nói xong hai câu này thì nhấc chân đi ngang qua người Tống Linh Linh.
Ngay khi Tống Linh Linh còn đang cảm thấy may mắn vì Giang Trục không nghe thấy lời mình nói với Từ Mãn lúc nãy thì Giang Trục bất ngờ dừng chân, quay sang nhìn cô: “Ngày mai trang điểm đến đây.”
Tống Linh Linh: “...”
Tống Linh Linh cứng đờ đứng đó một lúc lâu, cho đến khi Giang Trục nhìn cô lần nữa, cô mới hoàn hồn.
“Bây giờ tôi sửa cho cô.”
Trở về chỗ ngồi, Tống Linh Linh cúi đầu xem lỗi chính tả mà Giang Trục nói.
Đau thương là, Tống Linh Linh đọc lại trang này một lượt nhưng vẫn không tìm được chữ sai Giang Trục nói.
Tống Linh Linh rối rắm hồi lâu, đang do dự không biết có nên hỏi Giang Trục có phải anh nhìn nhầm rồi không thì giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông ngồi bên trái vang lên bên tai.
“Chữ "mạo" trong "mạo hiểm" sai rồi.” Giang Trục lạnh nhạt nói: “Phần trên của nó không phải là bộ viết (*), mà là bộ nguyệt.”
(*) Chữ Mạo (冒), phần trên là bộ viết (曰), bộ nguyệt (月)
“...”
Tống Linh Linh cúi đầu tìm chữ "mạo", nhìn kỹ mới phát hiện phần trên mình viết bộ viết thật.
Cô nhìn chữ "mạo" kia một lúc, rồi đặt bút sửa lại.
Sửa xong, cô không nhịn được nói: “Đạo diễn Giang.”
Giang Trục miễn cưỡng nhìn cô.
Tống Linh Linh cười trừ, khen anh: “Thị lực của ngài tốt thật.”
Nghe thấy lời nói móc của Tống Linh Linh, Giang Trục thờ ơ chuyển động bút trên tay, lời ít ý nhiều: “Cũng được.”
Anh dừng lại, liếc nhìn cô: “Cô cận thị à?”
Tống Linh Linh: “... Không cận.”
Thị lực của cô là 5.0 đấy.
Nghe vậy, Giang Trục lộ ra vẻ mặt không tồi.
“...”
Thấy anh như vậy, Tống Linh Linh bỗng không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô khó hiểu, chẳng nhẽ Giang Trục không nghe ra ý trong lời nói của mình sao?
Trong lúc Tống Linh Linh còn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Trục lại lên tiếng: “Từ Mãn.”
Từ Mãn vốn đang ở đối diện nghe lén hai người nói chuyện, theo bản năng bật thốt: “Đây.”
Dư Đan không nhịn được, dẫn đầu cười thành tiếng.
Nhìn thấy ánh mắt của mấy người, Dư Đan ôn hòa nói: “Đạo diễn Giang, anh đừng nghiêm túc như vậy chứ, hai đứa nhỏ bị anh dọa sợ hết rồi.”
Giang Trục: “...”
Dường như biết Giang Trục còn định nói gì nữa, Dư Đan trêu chọc nói: “Cái mặt lạnh này của anh cứ như Linh Linh với Từ Mãn nợ anh mấy triệu tệ ấy.”
Nghe thấy thế, Giang Trục nhìn về phía hai vị “học sinh tiểu học” đang ngồi nghiêm chỉnh, anh hơi cong môi dưới, thả lỏng tư thế, tùy tiện dựa lưng vào ghế, nhướn mày hỏi: “Tôi nghiêm túc vậy sao?”
Anh đang hỏi Từ Mãn và Tống Linh Linh.
Từ Mãn: “Không nghiêm túc!”
Vì để Giang Trục tin tưởng, Từ Mãn còn gật đầu thật mạnh: “Đúng không Linh Linh?”
Trong nháy mắt mọi ánh nhìn đều đổ dồn về Tống Linh Linh.
Tống Linh Linh cũng không dám chần chừ, chân thành nhìn người bên cạnh: “Đúng vậy.”
Giang Trục đâu có nghiêm túc, anh chỉ là hung ác quá độ thôi.
Nhìn thấy Tống Linh đang bày ra vẻ mặt tôi nói thật đấy, đạo diễn Giang anh nhất định phải tin tôi, trong mắt Giang Trục hiện lên ý cười.
Anh che miệng ho một tiếng, nói tránh đi: “Từ Mãn, gần đây học diễn xuất thế nào rồi?”
Từ Mãn: “... Có thu hoạch.”
Mặc dù xuất thân chính quy, cũng từng đóng phim điện ảnh, thế nhưng con đường học tập của diễn viên còn rất dài, Từ Mãn vẫn luôn chăm chỉ miệt mài học lớp diễn xuất.
Giang Trục gật đầu, chuyển hướng sang Tống Linh Linh: “Thế còn cô?”
“... Tôi cũng có thu hoạch.”
“Vậy à?” Giang Trục cụp mắt, nhìn đến gương mặt nhỏ căng thẳng của Tống Linh Linh: “Vậy thử kính lần cuối đi.”
Tống Linh Linh ngạc nhiên ngước mắt lên, đúng lúc đụng phải tầm mắt của Giang Trục.
Ánh đèn thủy tinh trong phòng khách chiếu xuống, đôi con ngươi đen láy cua Giang Trục đầy cảm xúc rõ ràng.
Giang Trục có vẻ như không nói đùa.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Tống Linh Linh căng thẳng: “Ngay tại đây sao?”
Giang Trục ừ một tiếng, căn dặn: “Hai người diễn phối hợp với nhau.”
Anh muốn kiểm tra xem thời gian này hai người bọn họ học tập đã có thành quả gì.
Từ trước đến nay Giang Trục luôn nghiêm túc trong phương diện đóng phim này.
-
Trong phút chốc, những người không liên quan có mặt trong phòng đều lùi về sau.
Tống Linh Linh cũng không phải lần đầu bị Giang Trục kiểm tra kết quả học tập cho nên cô đã chuẩn bị tâm lý biểu diễn từ sớm.
Chỉ là cô không nghĩ tới lúc nay Giang Trục còn chẳng cần đổi địa điểm, thẳng thắn bảo bọn họ thử kính ngay tại phòng khách.
Bộ phim điện ảnh Giang Trục muốn quay là về những bi kịch thời thanh xuân vườn trường, bộ lần này khác hẳn ba bộ trước của anh.
Bộ phim lần này có hơi giống bộ phim anh bị tất cả mọi người cười nhạo, bộ phim điện ảnh chẳng gây được tiếng vang nào.
Lúc nhận được kịch bả, Tống Linh Linh cũng rất ngạc nhiên.
Cô không ngờ Giang Trục lại thử thể loại phim này nhanh như thế.
Nhưng xem hết kịch bản, cô cũng phần nào hiểu được lý do.
Mặc dù nói về những đau khổ của tuổi trẻ, nhưng sự nhẫn nhịn và kiềm chế của nam chính, cũng như tình yêu mà anh dành cho nữ chính đã làm cho người xem cảm động.
Hai người bọn họ như tìm thấy một tia sáng le lói giữa khe nứt, sau đó dùng sức giãy giụa thoát ra khỏi khe hở đó, càng cố gắng càng thêm ấm áp.
Tống Linh Linh có ấn tượng rất sâu một câu trong kịch bản —— Ai nói thiếu niên phản nghịch không hiểu thế nào là yêu thầm, ai nói người mù không thể nhìn thấy ánh sáng.
Rồi ai nói rằng, trên đời này không có tình yêu khắc cốt ghi tâm.
-
Dư Đan và Giang Trục ngồi trên sofa cách đó không xa, Từ Mãn và Tống Linh Linh liếc nhìn nhau, không rõ phải diễn đoạn nào.
Cũng may đúng lúc này Giang Trục lại lên tiếng: “Mới gặp.”
Theo kịch bản, Tống Linh Linh diễn vai một cô gái mười bảy tuổi bị mù.
Cô ấy không có môi trường học tập, sinh hoạt như người thường, vẫn luôn cô độc một mình. Mà nhân vật mà Từ Mãn diễn lại là một thiếu niên phản nghịch, không chịu ai quản thúc, là một nam sinh xưng vương xưng bá ở trường cấp ba.
Một ngày của cậu, ngoài trốn học đánh nhau, gây thị phi khắp chốn thì không làm được chuyện đàng hoàng gì.
Ấy vậy mà người thiếu niên ngay cả giáo viên cũng mặc kệ này lại yêu thầm cô gái nhỏ bị mù ngồi trong ngõ hẻm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó về sau, vận mệnh hai người gắn kết với nhau, biến hóa không ngờ.
-
Cảnh hai người mới gặp nhau không tính là khó.
Tống Linh Linh chỉ cần diễn đạt hình tượng khiến cho Từ Mãn vừa nhìn đã yêu là được rồi.
Nữ chính trong kịch bản là một người hồn nhiên, trong sáng nhất, nụ cười của cô có khả năng chữa lành tất cả, còn có cả đôi mắt tuy không nhìn thấy nhưng lại chứa đựng tất cả những điều tốt đẹp nhất của thế giới.
Trước đây Dư Đan nhìn trúng Tống Linh Linh, cũng chính là vì nụ cười lấp lánh như ánh sao trời của cô, có thể làm biết bao nhiêu người rung động.
Trong phòng khách không có ngõ hẻm dơ bẩn hỗn loạn, không có đường đá ẩm ướt, cũng không có vách tường phủ đầy rêu xanh.
Tống Linh Linh và Từ Mãn tưởng tượng phòng khách xa hoa trước mắt là ngõ hẻm nhỏ bọn họ gặp nhau lần đầu.
Hai người điều chỉnh lại vị trí, Giang Trục bước đến sofa thảo luận mấy câu với Dư Đan bỗng ngước mắt lên nhìn bọn họ: “Muốn tôi nói diễn à?”
Hai người không hẹn mà cùng trả lời: “... Không cần.”
Từ Mãn và Tống Linh Linh bốn mắt nhìn nhau, hạ thấp giọng nói: “Bắt đầu đi.”
Tống Linh Linh khẽ gật đầu.
Hai người nhập vai không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm.
Giang Trục ngồi cách đó không xa nhìn thiếu niên cao lớn bỗng lọt vào trong tầm mắt, ánh mắt khẽ dời đi, rơi trên người Tống Linh Linh đang trong góc.
Vì ở trong nhà nên sau khi Tống Linh Linh vào biệt thự không lâu đã cởi bỏ áo khoá, trên người mặc chiếc váy trắng kem giống nữ chính đã mặc vào lần đầu hai người gặp nhau.
Giang Trục nhìn từ dưới lên trên, đến khi bắt gặp bờ môi mềm mại mà đỏ ửng của Tống Linh Linh thì nhíu mày.
Dư Đan cũng đang theo dõi hai người nhập diễn, vừa lúc quay đầu định nói gì đó với Giang Trục thì bỗng thấy vẻ mặt bất mãn này của anh.
Cô ấy nhướn mày, men theo tầm mắt của Giang Trục nhìn hai người gần đó, vẫn không thấy chỗ nào không ổn.
Đột nhiên, phòng khách vang lên tiếng nói lạnh băng của Giang Trục: “Từ Mãn, điều chỉnh lại trang thái, trên người cậu có rất nhiều hình tượng người ta áp đặt vào, âm u, kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng không có ánh sáng.”
Anh nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Từ Mãn, không chút lưu tình mà nói: “Thu lại cái vẻ phấn khích từ trong ra ngoài của cậu đi.”
Từ Mãn: “... Em điều chỉnh ngay.”
Tống Linh Linh mắt thấy Từ Mãn cúi gằm xuống, định cho anh ấy một ánh mắt an ủi thì giọng nói của Giang Trục lại vang lên rõ ràng.
“Tống Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu lại, chuẩn bị tinh thần nghe dạy dỗ.
Trong khoảng cách không xa không gần, ánh mắt của hai người lại vô thức giao nhau.
Đợi vài giây, ngay khi Tống Linh Linh cho rằng Giang Trục đang sắp xếp một rổ từ ngữ để bắt lỗi mình thì anh lại thản nhiên nói: “Lau son môi đi.”
Nghe thấy lời nói này, Tống Linh Linh không khỏi chớp mắt.
Ngay khoảnh khắc Giang Trục lại dâng lên suy nghĩ sao cô còn chưa lau son đi thì Tống Linh Linh cố nén cười, ngập ngừng nói: “Đạo diễn Giang, tôi không đánh son.”
“...”
Giang Trục ngước mắt lên, ánh mắt thẳng thừng dừng trên bờ môi ửng hồng của Tống Linh Linh.
Sắc môi Tống Linh Linh vốn là hồng nhạt, vì ngày thường chăm sóc kĩ càng nên trước giờ môi cô đều căng bóng hồng hào như quả đào.
“Phụt.”
Lại là Dư Đan.
Cô ấy đã nhịn cười một lúc lâu, nhưng thật sự không nhịn được cười thành tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này: “Đạo diễn Giang, chị có thể làm chứng, hôm nay Tống Linh Linh để mặt mộc đến đây, em ấy thật sự không đánh son.” Cô ấy buồn cười: “Em ấy đẹp tự nhiên rồi, em nhìn mặt em ấy có cảm thấy em ấy trang điểm không?”
Tầm mắt Giang Trục lại từ miệng Tống Linh Linh đi dịch lên, dừng lại trên gương mặt trắng nõn, mịn màng không tì vết của cô.
Khi đụng phải cặp mắt hồn nhiên lanh lợi của Tống Linh Linh viết “Tôi thực sự không trang điểm, cũng không đánh son.”, biểu cảm của Giang Trục có chút cứng đờ.
Anh thoáng dừng lại, ừ một tiếng cực khẽ.
Dư Đan cười cười: “Em đấy, tìm hiểu thêm về mấy sao nữ đẹp tự nhiên đi được không hả.”
Dứt lời, cô ấy nhìn về phía hai người kia: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Hai người nhập tâm vào vai diễn.
Tuy lần này chỉ để Giang Trục kiểm tra thành quả học tập một tháng qua của bọn họ, nhưng phải nói là không dễ dàng gì.
Cho dù chỉ đơn giản là thử một lần nhưng yêu cầu của Giang Trục vẫn rất cao. Anh sẽ không để hai người qua cửa dễ dàng, mà chú ý từng tiểu tiết một của hai người, sẽ nghiền ngẫm từng nút thắt cảm xúc.
Hai người đã diễn cảnh gặp nhau lần đầu tiên hơn một tiếng đồng hồ.
Tống Linh Linh nghe được một câu “Đoạn này diễn không tệ.” của Giang Trục thì vui sướng đến mức muốn ra đốt pháo chúc mừng.
-
Mệt mỏi một hồi, chờ đến khi đoàn người Tống Linh Linh kết thúc thì đã gần mười hai giờ.
Trên đường đi, phó đạo diễn bỗng đề nghị: “Đạo diễn Giang chưa ăn tối đúng không? Anh có muốn đi ăn khuya không?”
Giang Trục hờ hững trả lời: “Mọi người đi đi, tôi mời khách.”
Phó đạo diễn còn định nói thêm gì đó thì Dư Đan đã cười nói: “Lần sau đi, hôm nay đạo diễn Giang không thoải mái lắm, chồng tôi cũng đến đón rồi.”
Hai người quan trọng nhất trong đoàn phim đều không đi, phó đạo diễn tự nhiên cũng không cưỡng cầu nữa.
Anh ta cười hào sảng nói: “Được, vậy lần sau đi.”
-
Đoàn người rời khỏi biệt thự.
Khi ra ngoài sân, Lâm Hạ mơ hồ cảm thấy tâm trạng của Tống Linh Linh không tệ lắm.
Nhìn thấy vậy, cô ấy không nhịn được hỏi: “Chị Linh Linh, chị vừa mới bị đạo diễn Giang dạy dỗ mà sao tâm trạng vẫn tốt vậy?”
Tống Linh Linh hơi nhướn đuôi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bởi vì chị vừa mới phá được một vụ án.”
Cô không ngờ Giang Trục lại là trai thẳng dựa vào màu môi để đoán con gái có trang điểm hay không, hình tượng này khác hẳn tin tức Giang Trục lãng tử đào hoa của cánh truyền thông trước đây.
Lãng tử đào hoa mà không nhìn ra có trang điểm hay không à?
Không đâu.
Lâm Hạ ngây ngốc: “Chị phá án gì?”
Tống Linh Linh đang muốn trả lời thì có tiếng Từ Mãn vang lên từ phía sau: “Linh Linh.”
Tống Linh Linh quay đầu lại.
Từ Mãn bước nhanh đến chỗ cô, cười xán lạn: “Mấy ngày nữa cậu có bận gì không?”
Tống Linh Linh nhìn Lâm Hạ.
Lâm Hạ vội nói: “Ngoại trừ phải đến lớp diễn xuất thì chị Vân không sắp xếp cho chị công việc nào khác.”
Nghe vậy, Từ Mãn cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Anh ấy lại hỏi: “Bình thường mấy giờ cậu học diễn xuất đến mấy giờ?”
“Bốn giờ.” Tống Linh Linh đại khái có thể đoán được lý do Từ Mãn đến tìm mình: “Cậu muốn tranh thủ tập diễn với tôi trước khi khai máy à?”
Từ Mãn gật đầu, thở dài, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi không muốn sau khi khai máy, còn bị đạo diễn Giang chỉ cách diễn mãi.”
Tống Linh Linh không có ý kiến, cô cũng không muốn mình làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, cũng muốn nắm chắc cơ hội này hoàn thiện bản thân.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không khí rất tốt đẹp.
-
Dư Đan và Giang Trục từ trong phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh trăng sáng kéo dài bóng hai người sóng vai nhau rời đi trên mặt đất.
Dư Đan ngẩng đầu, bỗng cảm khái nói: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Giang Trục: “Chị cũng còn trẻ mà.”
Dư Đan lại liếc anh: “Em còn đang dùng kính ngữ với chị mà lại bảo chị trẻ, không cảm thấy mâu thuẫn à?”
Giang Trục mỉm cười.
Anh dùng kính ngữ với Dư Đan là vì cô ấy có quen biết mẹ anh, tính ra Dư Đan là trưởng bối của anh.
Cũng may Dư Đan cũng không tính so đo chuyện này với anh thật, tự cười rồi hỏi: “Thế nào, ánh mắt chọn diễn viên của chị không tồi đúng không?”
Giang Trục theo tầm mắt của cô ấy nhìn hai người đằng trước, anh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hai người kia cười nói truyền đến.
“Được hay không phải chờ sau khi khai máy chính thức quay mới biết được.”
Dư Đan nghẹn lại.
Cô liếc mắt nhìn Giang Trục: “Giờ vẫn chưa qua kiểm tra sao?”
Giang Trục: “Chưa.”
Đột nhiên, Dư Đan không muốn nói chuyện với anh nữa.
Hai người im lặng bước tiếp về phía trước, bất giác đã đến gần hai người Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Giang Trục nhớ tới mình còn có việc cần nói với hai người, đang muốn mở miệng gọi người thì nghe được đối thoại của Tống Linh Linh và Từ Mãn.
Tống Linh Linh: “Từ Mãn sao cậu cũng là trai thẳng giống Giang Trục thế? Đạo diễn Giang thì thôi nhưng sao cậu trẻ trung ngời ngời thế này mà cũng dùng màu môi để biết con gái có trang điểm hay không vậy?”
Trai thẳng không được tính là trẻ tuổi trong miệng Tống Linh Linh - Giang Trục: “...”
Anh dừng bước, nhướn mày nhìn cô gái chỉ cho mình nửa bên mặt: “Tống Linh Linh.”
“...”
Hai người phía trước đồng thời dừng chân, ăn ý quay người lại.
Ánh mắt cả ba người giao nhau.
Giang Trục cúi đầu nhìn ánh mắt né tránh của Tống Linh Linh, sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có chút cảm xúc không thoải mái nào: “Tối mai hai người có bận gì không?”
Tống Linh Linh và Từ Mãn đồng loạt lắc đầu.
Giang Trục gật đầu: “Vậy sáu giờ đến chỗ tôi.”
Anh vẫn còn bài học cho bọn họ.
Tống Linh Linh và Từ Mãn vội đồng ý: “Được được.”
Giang Trục nói xong hai câu này thì nhấc chân đi ngang qua người Tống Linh Linh.
Ngay khi Tống Linh Linh còn đang cảm thấy may mắn vì Giang Trục không nghe thấy lời mình nói với Từ Mãn lúc nãy thì Giang Trục bất ngờ dừng chân, quay sang nhìn cô: “Ngày mai trang điểm đến đây.”
Tống Linh Linh: “...”