Chương 18: Ác Mộng
Hiểu Tâm nhìn ra khung cửa sổ, nhìn thấy những giọt mưa đêm lặng lẽ rơi xuống. Cô cảm nhận sự hoang mang và sự đau đớn về tình hình hiện tại. Trong cái giây phút đó, cô cảm thấy mình đang bị mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại, không biết phải làm thế nào để giải quyết mọi rắc rối và đau thương.
Khi Mộ Hàn xuống phòng, không gian giữa họ trở nên im lặng và căng thẳng. Hiểu Tâm, ngồi bên cạnh với Mộ Hàn, cảm nhận được sự hối hận trong ánh mắt của cậu. Cô biết rằng mỗi người trong số chúng ta đều có những lúc gặp khó khăn và mắc phải sai lầm, và cô không thể không cảm nhận được sự cố gắng của Mộ Hàn trong việc thay đổi.
"Xin lỗi," Mộ Hàn nói, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Hiểu Tâm nhìn vào đôi mắt của cậu, nhận ra sự chân thành trong lời xin lỗi đó. Cô không thể giả vờ không quan tâm, dù lòng cô đang ngập tràn những cảm xúc phức tạp.
"Được rồi," cô trả lời, giọng điệu dịu dàng nhưng vẫn mang trong đó một chút cảm thấy bất an.
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng, họ ngồi im lặng, mỗi người mang trong mình một mảnh ghép của câu chuyện đêm nay. Trái tim của họ, dù vẫn đau đớn và bất an, dần dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước, như một sự giải thoát từ sự thấu hiểu và tha thứ.
Cô đưa cho cậu một tờ đề, bảo cậu làm còn cô cũng cặm cụi ôn lại bài của 3 ngày mà cô đã bỏ lỡ. Vì đứng ngoài trời mưa khá lâu nên giờ đây cô cảm thấy cơ thể mình có chút mệt mỏi, cùng với cơn đau từ vết thương trên bụng khiến cô không thoải mái. Tuy nhiên, với quyết tâm và sự kiên nhẫn, cô vẫn cố gắng tập trung vào việc học.
Được một lúc thì mũi của cô bắt đầu khó chịu, cô quay qua hỏi Mộ Hàn bằng giọng mũi: “Cậu có khăn giấy không?”
Mộ Hàn nghe thấy quay qua, sau đó liền đứng dậy đi đến kệ tủ gần giường lấy một hộp khăn giấy đem đến dặt trước mặt cô
“Cảm ơn” cô biết ơn nói
"Không có gì," Mộ Hàn trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt của cậu toả sáng lên với sự ấm áp.
Cô lấy một tờ khăn giấy đưa lên mũi, lau đi dòng nước mũi không ngừng chảy ra, nhìn thấy đống khăn giấy bẩn ngày càng nhiều, Mộ Hàn quay qua hỏi cô: “Cô ổn chứ!”
Cô liền nói: “Ừ không sao, cậu lo làm bài của mình đi”
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng biết không nên can thiệp quá nhiều vào việc của cô. Cậu chăm chỉ quay lại làm bài, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Hiểu Tâm.
Trải qua một khoảng thời gian dài ôn lại và làm bài, cuối cùng cả hai cũng hoàn thành xong công việc của mình. Ánh đèn nhẹ nhàng soi sáng bức tranh yên bình trong căn phòng, tạo nên một không gian ấm áp và an lành.
"Đã xong rồi" Mộ Hàn nói nhẹ nhàng, đặt tờ đề xuống bàn và nhìn sang phía Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy nhẹ nhõm khi công việc đã hoàn thành. Dù cơ thể còn mệt mỏi và vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã vượt qua được một ngày dài và khó khăn.
Lúc này cũng đã hơn 1h giờ sáng, bên ngoài trời thì mưa vẫn tiếp tục nhẹ nhàng rơi, cô vội thu dọn lại đồ đạc của mình để ra về.
Mộ Hàn thấy vậy liền đề xuất: “Hay là cô nên ở lại đây đây một đêm đi, ngoài trời đang mưa mà giờ cũng trễ rồi”
Cô nhẹ nhàng từ chối: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà”
“Giờ đã trễ lắm rồi, xe buýt cũng đã hết chuyến, mà giờ bắt xe cũng khó, cô về bằng cách nào đây, cô ở lại đây một đêm, tôi cũng không có ăn thịt cô, sao phải sợ” Cậu nói bằng giọng đầy khiêu khích
Cô đáp: “Ai sợ chứ, tại...tại tôi không muốn làm phiền cậu thôi”
“Tôi không phiền, hôm nay cô ở lại đây đi” nói rồi cậu đi lại tủ quần áo lấy mền vào gối dự phòng trải ra sàn. Hiểu Tâm đứng nhìn Mộ Hàn chuẩn bị giường ngủ, cảm thấy lòng ấm áp với sự quan tâm của anh.
Sau khi Mộ Hàn đã chuẩn bị xong, cô ngồi xuống "Cảm ơn cậu," cô nói với giọng điệu chân thành
Mộ Hàn chỉ cười nhẹ và gật đầu. "Không có gì đâu”
Tuy nhiên cô vẫn không nằm xuống nghĩ ngơi liền, cô hỏi cậu: “Nhà cậu có hộp cứu thương không, cho tôi mượn một lát”
“Sao thế vết thương lại bị động à” cậu hỏi
“À một chút, chắc là tại lúc nảy đứng dưới mưa bị ước nên vết thương bị động”
Cậu tức giận nói: “Đã bảo là ở lại viện thêm vài ngày đi mà không chịu nghe, sao cô cứng đầu vậy chứ” vừa trách móc cậu vừa mang hộp cứu thương đi đến trước mặt cô.
Ngồi xuống cậu bảo: “Dở áo lên”
Cô ngạc nhiên nhìn cậu rồi nói: “Tôi tự làm được”
Cậu gằng giọng: “Tôi bảo cô dở áo lên”
Lúc này cô cũng không từ chối nữa, cô từ từ dở áo mình lên, vết thương vì bị dính nước nên cũng đã bắt đầu ẩm ướt và có dấu hiệu viêm đỏ. Máu trên vết thương cũng bị rỉ ra lộ ra khỏi băng gạc. Vừa nhìn thấy, cậu nhăn mặt, Mộ Hàn cẩn thận lấy vật liệu cần thiết từ hộp cứu thương và bắt đầu làm sạch vết thương cho Hiểu Tâm.
Vừa đưa tăm bông vào để vệ sinh miệng vết thương, cô đau đớn nhăn mặt, phát ra một tiếng
Thấy vậy cậu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, sẽ hơi đau cô ráng chịu đựng một lát”
Sau khi đã làm sạch và băng bó cho vết thương, Mộ Hàn nhẹ nhàng đặt một tấm gạc lên và dùng băng dính để giữ chặt. “Xong rồi”
Cô chờ đợi cậu nói câu đó từ nãy giờ, cô vội kéo áo xuống, nói cảm ơn với cậu rồi nằm xuống kéo mền đi ngủ.
3h sáng trong căn phòng im lặng không một tiếng động nào trừ tiếng mưa nhẹ nhàng vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa sổ.
Mộ Hàn vẫn chưa ngủ, cậu bắt tay lên trán suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay. Bỗng tiếng khóc thút thít của người bên dưới cạnh dưới giường mình. Cậu nhìn xuống thì thấy cô đang run rẩy và khóc thút thít, cậu lo lắng đi xuống bên cạnh cô, vội lay cô, thấy cô vẫn không phản ứng gì, cậu lại gọi lớn hơn, cậu gọi càng lớn tiếng khóc của cô cũng lớn không kém.
Mộ Hàn ngay lập tức nhận ra rằng Hiểu Tâm đang trong tình trạng ác mộng. Cậu cảm thấy lo lắng và không biết phải làm gì để giúp cô. Cậu vuốt nhẹ lên vai của Hiểu Tâm, cố gắng đưa cô ra khỏi giấc mơ kinh hoàng đó.
"Mẹ ơi, đừng... đừng..." Hiểu Tâm nức nở trong giấc mơ, cơ thể cô run rẩy vì nỗi sợ hãi. Mộ Hàn cảm thấy lòng đau xót khi thấy cô trong tình trạng này.
Cậu lấy một chiếc khăn nhỏ, ấm áp và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Hiểu Tâm. Cậu cố gắng mở nhẹ đôi mắt của cô và nhấc cô lên, ôm cô vào lòng.
"Hiểu Tâm, tỉnh dậy. Là tôi, không có gì phải sợ cả," Mộ Hàn nói nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu bớt nỗi lo lắng trong tim của cô.
Dần dần, giọng của cậu và sự ôn nhu của cậu đã dần đưa Hiểu Tâm ra khỏi cơn ác mộng. Cô bắt đầu nhận ra rằng đang nằm trong căn phòng, và Mộ Hàn đang ở bên cạnh cô, an ủi và chăm sóc.
Sau một thời gian dài, Hiểu Tâm dần dần yên bình trở lại, hơi thở của cô trở nên đều đặn hơn. Mộ Hàn vẫn ôm cô trong vòng tay, giữ cho cô an toàn và ấm áp.
Khi Mộ Hàn xuống phòng, không gian giữa họ trở nên im lặng và căng thẳng. Hiểu Tâm, ngồi bên cạnh với Mộ Hàn, cảm nhận được sự hối hận trong ánh mắt của cậu. Cô biết rằng mỗi người trong số chúng ta đều có những lúc gặp khó khăn và mắc phải sai lầm, và cô không thể không cảm nhận được sự cố gắng của Mộ Hàn trong việc thay đổi.
"Xin lỗi," Mộ Hàn nói, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Hiểu Tâm nhìn vào đôi mắt của cậu, nhận ra sự chân thành trong lời xin lỗi đó. Cô không thể giả vờ không quan tâm, dù lòng cô đang ngập tràn những cảm xúc phức tạp.
"Được rồi," cô trả lời, giọng điệu dịu dàng nhưng vẫn mang trong đó một chút cảm thấy bất an.
Dưới ánh đèn ấm áp của phòng, họ ngồi im lặng, mỗi người mang trong mình một mảnh ghép của câu chuyện đêm nay. Trái tim của họ, dù vẫn đau đớn và bất an, dần dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước, như một sự giải thoát từ sự thấu hiểu và tha thứ.
Cô đưa cho cậu một tờ đề, bảo cậu làm còn cô cũng cặm cụi ôn lại bài của 3 ngày mà cô đã bỏ lỡ. Vì đứng ngoài trời mưa khá lâu nên giờ đây cô cảm thấy cơ thể mình có chút mệt mỏi, cùng với cơn đau từ vết thương trên bụng khiến cô không thoải mái. Tuy nhiên, với quyết tâm và sự kiên nhẫn, cô vẫn cố gắng tập trung vào việc học.
Được một lúc thì mũi của cô bắt đầu khó chịu, cô quay qua hỏi Mộ Hàn bằng giọng mũi: “Cậu có khăn giấy không?”
Mộ Hàn nghe thấy quay qua, sau đó liền đứng dậy đi đến kệ tủ gần giường lấy một hộp khăn giấy đem đến dặt trước mặt cô
“Cảm ơn” cô biết ơn nói
"Không có gì," Mộ Hàn trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt của cậu toả sáng lên với sự ấm áp.
Cô lấy một tờ khăn giấy đưa lên mũi, lau đi dòng nước mũi không ngừng chảy ra, nhìn thấy đống khăn giấy bẩn ngày càng nhiều, Mộ Hàn quay qua hỏi cô: “Cô ổn chứ!”
Cô liền nói: “Ừ không sao, cậu lo làm bài của mình đi”
Mộ Hàn nhìn Hiểu Tâm với ánh mắt lo lắng, nhưng cũng biết không nên can thiệp quá nhiều vào việc của cô. Cậu chăm chỉ quay lại làm bài, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Hiểu Tâm.
Trải qua một khoảng thời gian dài ôn lại và làm bài, cuối cùng cả hai cũng hoàn thành xong công việc của mình. Ánh đèn nhẹ nhàng soi sáng bức tranh yên bình trong căn phòng, tạo nên một không gian ấm áp và an lành.
"Đã xong rồi" Mộ Hàn nói nhẹ nhàng, đặt tờ đề xuống bàn và nhìn sang phía Hiểu Tâm.
Hiểu Tâm cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy nhẹ nhõm khi công việc đã hoàn thành. Dù cơ thể còn mệt mỏi và vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã vượt qua được một ngày dài và khó khăn.
Lúc này cũng đã hơn 1h giờ sáng, bên ngoài trời thì mưa vẫn tiếp tục nhẹ nhàng rơi, cô vội thu dọn lại đồ đạc của mình để ra về.
Mộ Hàn thấy vậy liền đề xuất: “Hay là cô nên ở lại đây đây một đêm đi, ngoài trời đang mưa mà giờ cũng trễ rồi”
Cô nhẹ nhàng từ chối: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn nên về nhà”
“Giờ đã trễ lắm rồi, xe buýt cũng đã hết chuyến, mà giờ bắt xe cũng khó, cô về bằng cách nào đây, cô ở lại đây một đêm, tôi cũng không có ăn thịt cô, sao phải sợ” Cậu nói bằng giọng đầy khiêu khích
Cô đáp: “Ai sợ chứ, tại...tại tôi không muốn làm phiền cậu thôi”
“Tôi không phiền, hôm nay cô ở lại đây đi” nói rồi cậu đi lại tủ quần áo lấy mền vào gối dự phòng trải ra sàn. Hiểu Tâm đứng nhìn Mộ Hàn chuẩn bị giường ngủ, cảm thấy lòng ấm áp với sự quan tâm của anh.
Sau khi Mộ Hàn đã chuẩn bị xong, cô ngồi xuống "Cảm ơn cậu," cô nói với giọng điệu chân thành
Mộ Hàn chỉ cười nhẹ và gật đầu. "Không có gì đâu”
Tuy nhiên cô vẫn không nằm xuống nghĩ ngơi liền, cô hỏi cậu: “Nhà cậu có hộp cứu thương không, cho tôi mượn một lát”
“Sao thế vết thương lại bị động à” cậu hỏi
“À một chút, chắc là tại lúc nảy đứng dưới mưa bị ước nên vết thương bị động”
Cậu tức giận nói: “Đã bảo là ở lại viện thêm vài ngày đi mà không chịu nghe, sao cô cứng đầu vậy chứ” vừa trách móc cậu vừa mang hộp cứu thương đi đến trước mặt cô.
Ngồi xuống cậu bảo: “Dở áo lên”
Cô ngạc nhiên nhìn cậu rồi nói: “Tôi tự làm được”
Cậu gằng giọng: “Tôi bảo cô dở áo lên”
Lúc này cô cũng không từ chối nữa, cô từ từ dở áo mình lên, vết thương vì bị dính nước nên cũng đã bắt đầu ẩm ướt và có dấu hiệu viêm đỏ. Máu trên vết thương cũng bị rỉ ra lộ ra khỏi băng gạc. Vừa nhìn thấy, cậu nhăn mặt, Mộ Hàn cẩn thận lấy vật liệu cần thiết từ hộp cứu thương và bắt đầu làm sạch vết thương cho Hiểu Tâm.
Vừa đưa tăm bông vào để vệ sinh miệng vết thương, cô đau đớn nhăn mặt, phát ra một tiếng
Thấy vậy cậu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, sẽ hơi đau cô ráng chịu đựng một lát”
Sau khi đã làm sạch và băng bó cho vết thương, Mộ Hàn nhẹ nhàng đặt một tấm gạc lên và dùng băng dính để giữ chặt. “Xong rồi”
Cô chờ đợi cậu nói câu đó từ nãy giờ, cô vội kéo áo xuống, nói cảm ơn với cậu rồi nằm xuống kéo mền đi ngủ.
3h sáng trong căn phòng im lặng không một tiếng động nào trừ tiếng mưa nhẹ nhàng vẫn tiếp tục rơi ngoài cửa sổ.
Mộ Hàn vẫn chưa ngủ, cậu bắt tay lên trán suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay. Bỗng tiếng khóc thút thít của người bên dưới cạnh dưới giường mình. Cậu nhìn xuống thì thấy cô đang run rẩy và khóc thút thít, cậu lo lắng đi xuống bên cạnh cô, vội lay cô, thấy cô vẫn không phản ứng gì, cậu lại gọi lớn hơn, cậu gọi càng lớn tiếng khóc của cô cũng lớn không kém.
Mộ Hàn ngay lập tức nhận ra rằng Hiểu Tâm đang trong tình trạng ác mộng. Cậu cảm thấy lo lắng và không biết phải làm gì để giúp cô. Cậu vuốt nhẹ lên vai của Hiểu Tâm, cố gắng đưa cô ra khỏi giấc mơ kinh hoàng đó.
"Mẹ ơi, đừng... đừng..." Hiểu Tâm nức nở trong giấc mơ, cơ thể cô run rẩy vì nỗi sợ hãi. Mộ Hàn cảm thấy lòng đau xót khi thấy cô trong tình trạng này.
Cậu lấy một chiếc khăn nhỏ, ấm áp và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Hiểu Tâm. Cậu cố gắng mở nhẹ đôi mắt của cô và nhấc cô lên, ôm cô vào lòng.
"Hiểu Tâm, tỉnh dậy. Là tôi, không có gì phải sợ cả," Mộ Hàn nói nhẹ nhàng, cố gắng làm dịu bớt nỗi lo lắng trong tim của cô.
Dần dần, giọng của cậu và sự ôn nhu của cậu đã dần đưa Hiểu Tâm ra khỏi cơn ác mộng. Cô bắt đầu nhận ra rằng đang nằm trong căn phòng, và Mộ Hàn đang ở bên cạnh cô, an ủi và chăm sóc.
Sau một thời gian dài, Hiểu Tâm dần dần yên bình trở lại, hơi thở của cô trở nên đều đặn hơn. Mộ Hàn vẫn ôm cô trong vòng tay, giữ cho cô an toàn và ấm áp.