Chương 21: Trò Đùa Nhỏ
Sau khi trở về nhà, Hiểu Tâm cảm thấy buồn bã và mệt mỏi, nên cô nằm dài lên giường một lúc. Sau đó, cô thay đồ và đi đến quán thịt nướng để làm việc. Trong lúc làm việc, thì có hai vị khách đi vào, đó là Vương Triều và Khương Khải bạn của Mộ Hàn. Đây là lần thứ hai cô gặp lại bọn họ sau cái đêm đó. Mặc dù ngạc nhiên nhưng Hiểu Tâm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Khương Khải và Vương Triều cũng bất ngờ không kém khi thấy cô.
“Không phải cô ta là gia sư riêng của anh Hàn sao!” Vương Triều quay sang Khương Khải hỏi
Khương Khỉ cười nhếch đáp: “Có trò hay rồi” nói rồi cả hai ngồi vào bàn
Khi thấy 2 người đã ngồi vào bàn, Hiểu Tâm đi lại và hỏi: “Hai cậu dùng gì ạ?”
Khương Khải nói: “Quán cô có những món nào?”
Cô liền gắt giọng lên nói: “Hai cậu nhìn Menu đi kìa”
“Tôi không biết chữ, cô đọc giúp tôi” Khương Khải nhả cợt nói
“Không phải khách hàng là thượng đế sao! Hay để tôi gọi quản lý của cô ra đọc” Thấy cô vẫn im lặng Khương Khải liền nói thêm
“Quán chúng tôi có: thịt bò, thịt heo, thịt gà nướng, ngoài ra còn có các loại hải sản,…Các cậu muốn gọi gì?” cô nói
“Thế thịt heo nướng thì có những loại nào?” Khương Khải vẫn không bỏ qua cho cô, tiếp tục hỏi
“ Ba chỉ heo ướp sốt Bacon, Sườn heo ướp sốt Bacon, Ba chỉ heo nướng ngũ vị hương, Giò heo nướng ngũ vị và” cô liệt kê
“Cho tôi 1 phần thịt bò nướng sốt tiêu đen và hai chai rượu Soju” Khương Khải ngắt lời cô nói
Được, được lắm, cậu chơi tôi, “Vâng sẽ có ngay, hai cậu chờ một lát” nói rồi cô đi vào trong bếp đưa giấy oder cho bếp trưởng
Nhưng chỉ mới 2-3 phút trôi qua, Khương Khải lại gọi Hiểu Tâm lại và hỏi: “Sao lâu quá vậy? Quán cô làm ăn gì kì vậy hả?”
Hiểu Tâm cảm thấy khá bực tức khi bị Khương Khải đòi hỏi về thời gian chờ đợi, nhưng cô vẫn giữ vững bình tĩnh và tỉnh táo trong tình huống này: “Thưa hai cậu, chỉ mới có 2 phút trôi qua thôi, cậu nhìn xem quán thì lại rất đông, cậu cũng phải thông cảm cho chúng tôi chứ!”
“Còn nếu cảm thấy không đợi được thì đi quán khác mà ăn” cô cuối đầu xuống và nói nhỏ vào tai Khương Khải, nói rồi cô quay đi, để lại Khương Khải đờ người
Vương Triều, chứng kiến sự cảm thấy khó chịu của Khương Khải và sự tự chủ của Hiểu Tâm, không khỏi tò mò muốn biết về nội dung của cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, Khương Khải không tiết lộ gì nhiều và chỉ cười.
Thời gian chờ đợi trở nên dài dần vì quán đông khách, nhưng cuối cùng, sau 10 phút, đồ ăn cũng được mang ra. “Chúc quý khách ngon miệng” Hiểu Tâm nói, đang định quay đi thì bị gọi lại
“Khoan đã” Khương Khải gọi cô
Cô hỏi: “Quý khách có chuyện gì vậy ạ?”
Khương Khải nhìn vào Hiểu Tâm với một nụ cười khó đoán trên môi: “Cô nướng thịt cho chúng tôi”
Cô thở dài, biết chắc trong đầu cậu ta là đang làm khó dễ mình nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng “Được, được, tôi nướng”
Hiểu Tâm cầm lấy các món thịt được đặt trên khay và đưa chúng lên bếp than nướng. Bên dưới lửa lửa đỏ rực phát ra từ than, những miếng thịt bắt đầu nhanh chóng nướng chín và tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Cô quan sát từng miếng thịt, điều chỉnh vị trí và nhiệt độ của bếp để đảm bảo thịt được nướng đều và vàng ươm. Bàn tay của cô vận động một cách điều luyện, quen thuộc với từng động tác, thể hiện sự khéo léo và kỹ năng chuyên nghiệp.
Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ là sự tập trung vào công việc, mà còn là sự trầm tư về những gì đã xảy ra. Hiểu Tâm nhớ về sự cố gắng của mình để kiềm chế cảm xúc và duy trì bình tĩnh trước những khó dễ từ Khương Khải. Cô quyết định không để bất kỳ sự phá vỡ nào xảy ra trong việc phục vụ khách hàng.
Khi thịt đã được nướng đến độ hoàn hảo, Hiểu Tâm cẩn thận lấy chúng ra và sắp xếp trên đĩa, sẵn sàng phục vụ cho Khương Khải và Vương Triều.
Nhìn thấy đĩa thịt vừa được nướng chín, không kiềm được lòng Vương Triều vươn đũa gắp một miếng đưa vào miệng. Vương Triều cầm miếng thịt vừa nướng chín, cảm nhận hương vị thơm phức lan tỏa từ đó. Miếng thịt mềm mịn, mỗi nét đậm đà của sốt tiêu đen kết hợp với hương vị thơm ngon của thịt, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực đặc biệt.
“Ừm, thật ngon!” Vương Triều khen ngợi, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy hài lòng nhìn vào Hiểu Tâm.
Cảm giác thịt mềm tan trong miệng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc và thư giãn hơn. Trong khi đó, Khương Khải lại đối lâp hoàn toàn. Cậu hết phàn nàn thịt khô lại đến thịt bị cháy,…
Biết cậu ta đang cố ý làm khó dễ mình nên Hiểu Tâm cũng không mấy để tâm. Hiểu Tâm quyết định không để bất kỳ hành động nào của Khương Khải làm mất bình tĩnh của mình. Cô tập trung vào việc nướng thịt một cách tỉ mỉ và chuyên nghiệp, cố gắng đảm bảo rằng bữa ăn sẽ được phục vụ đúng cách mặc cho những thách thức.
Lúc này nhìn thấy vỉ nướng cũng đã cháy nên cô quyết định thay một cái vỉ nướng khác.
Hiểu Tâm nhanh chóng thay vỉ nướng mới để tiếp tục nướng thịt mà không làm mất đi chất lượng của bữa ăn. Cô cảm thấy hơi căng thẳng với sự cố vỉ nướng cháy nhưng vẫn giữ vững tinh thần và tập trung vào công việc của mình.
Lúc vừa đưa vỉ nướng ra, thì Khương Khải cố tình làm cho vỉ nướng đang nóng rơi trúng tay của Hiểu Tâm.
Nhận được cú va chạm từ vỉ nướng nóng, Hiểu Tâm bất ngờ quay người, nhìn chằm chằm vào Khương Khải với ánh mắt không kiềm được sự tức giận và bất mãn. Cảm giác nhiệt độ nóng bức từ vỉ nướng còn chạm vào tay cô, làm cho cô cảm thấy đau đớn và khó chịu.
“Cậu làm cái gì vậy hả?” Hiểu Tâm nói, giọng điệu trầm trồ và kháng đối.
Khương Khải nhìn Hiểu Tâm với một sự khinh bỉ không che giấu được trong ánh mắt. “Xin lỗi, có lẽ là tôi không kiểm soát được,” cậu nói với một giọng điệu coi thường.
Mặc cho sự tức giận và bất mãn, Hiểu Tâm vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không muốn để bất kỳ sự phản ứng nào quá dữ dội ảnh hưởng đến chất lượng dịch vụ của mình. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vết cháy và cố gắng làm dịu đi cảm giác đau đớn.
Sau đó, cô quay đi và tiếp tục làm việc của mình. Cảm giác nóng rát từ vết cháy vẫn còn đọng lại trong tay cô, nhưng cô vẫn cố gắng tập trung vào việc nướng thịt một cách chuyên nghiệp.
Trong khi thịt nướng tiếp tục trên vỉ, không khí trong quán vẫn căng thẳng. Vương Triều lặng lẽ quan sát mọi thứ, trong khi Khương Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và im lặng.
Cuối cùng, khi thịt đã nướng hoàn hảo, Hiểu Tâm cẩn thận lấy chúng ra và sắp xếp trên đĩa. Cô đặt đĩa thịt trước mặt họ và rời khỏi bếp, cố gắng giữ cho bản thân không bộc lộ ra ngoài cảm xúc của mình.
Sau khi cô rời đi, Vương Triều liền hỏi Khương Khải: “Này, cậu chơi lớn vậy sao?”
Khương Khải chỉ cười mỉa mai và trả lời: “Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, không có gì đâu.”
Vương Triều nhìn Khương Khải một cách ngạc nhiên, sau đó nhấc miếng thịt nướng vào miệng và cảm nhận hương vị. “Dù sao thì thịt của cô ấy vẫn rất ngon,” cậu nói.
Khương Khải gật đầu đồng ý. “Đúng, thực sự là ngon,” cậu nói, nhưng trong giọng điệu của cậu vẫn còn một chút đắng cay.
Vương Triều nhìn Khương Khải một lần nữa trước khi cúi đầu xuống và tiếp tục thưởng thức thịt. Cả hai người tiếp tục ăn vài miếng thịt mà không nói thêm bất kỳ điều gì.
Sau một thời gian, Khương Khải và Vương Triều hoàn thành bữa ăn của họ và rời khỏi quán. Hiểu Tâm nhìn họ đi ra ngoài, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm. Cuối cùng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hiểu Tâm rời khỏi quán và trở về nhà.
Vào tới phòng, cô vội lấy hộp cứu thương ra nhưng khi cô mở hộp cứu thương ra, cô phát hiện ra rằng không có gì trong đó ngoài một ít băng dính và thuốc kháng viêm. Cô nhớ rằng hộp cứu thương của mình đã hết từ hôm trước và cô đã quên mua thêm.
Cảm giác đau đớn từ vết cháy trên tay Hiểu Tâm bắt đầu trở nên khó chịu hơn. Cô cảm thấy mình đã mất đi sự kiên nhẫn và kiên định mà cô thường tỏ ra trong công việc. Nhưng với vết thương này, cô không thể làm ngơ được nữa. Hiểu Tâm quyết định đi đến bệnh viện gần nhất để xử lý vết thương cho mình. Sau khi được bác sĩ xử lý và băng bó kỹ lưỡng vết thương, Hiểu Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô quyết định mua thêm vật dụng cần thiết cho hộp cứu thương của mình và hứa sẽ kiểm soát tốt hơn về việc bảo quản và sử dụng chúng.
Hiểu Tâm về đến nhà, cô ngồi trên giường, nhấm nháp vào những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu. Cảm giác mệt mỏi từ một ngày làm việc căng thẳng kéo dài cùng với sự cố vừa qua khiến cô cảm thấy hơi bất lực.
Trong lúc những suy nghĩ này vẫn còn rối bời trong đầu, Hiểu Tâm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi hơn. Cô quyết định tắm và nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe sau một ngày dài. Trong khoảnh khắc yên bình đó, cô dần dần cảm thấy bình an và thư giãn.
“Không phải cô ta là gia sư riêng của anh Hàn sao!” Vương Triều quay sang Khương Khải hỏi
Khương Khỉ cười nhếch đáp: “Có trò hay rồi” nói rồi cả hai ngồi vào bàn
Khi thấy 2 người đã ngồi vào bàn, Hiểu Tâm đi lại và hỏi: “Hai cậu dùng gì ạ?”
Khương Khải nói: “Quán cô có những món nào?”
Cô liền gắt giọng lên nói: “Hai cậu nhìn Menu đi kìa”
“Tôi không biết chữ, cô đọc giúp tôi” Khương Khải nhả cợt nói
“Không phải khách hàng là thượng đế sao! Hay để tôi gọi quản lý của cô ra đọc” Thấy cô vẫn im lặng Khương Khải liền nói thêm
“Quán chúng tôi có: thịt bò, thịt heo, thịt gà nướng, ngoài ra còn có các loại hải sản,…Các cậu muốn gọi gì?” cô nói
“Thế thịt heo nướng thì có những loại nào?” Khương Khải vẫn không bỏ qua cho cô, tiếp tục hỏi
“ Ba chỉ heo ướp sốt Bacon, Sườn heo ướp sốt Bacon, Ba chỉ heo nướng ngũ vị hương, Giò heo nướng ngũ vị và” cô liệt kê
“Cho tôi 1 phần thịt bò nướng sốt tiêu đen và hai chai rượu Soju” Khương Khải ngắt lời cô nói
Được, được lắm, cậu chơi tôi, “Vâng sẽ có ngay, hai cậu chờ một lát” nói rồi cô đi vào trong bếp đưa giấy oder cho bếp trưởng
Nhưng chỉ mới 2-3 phút trôi qua, Khương Khải lại gọi Hiểu Tâm lại và hỏi: “Sao lâu quá vậy? Quán cô làm ăn gì kì vậy hả?”
Hiểu Tâm cảm thấy khá bực tức khi bị Khương Khải đòi hỏi về thời gian chờ đợi, nhưng cô vẫn giữ vững bình tĩnh và tỉnh táo trong tình huống này: “Thưa hai cậu, chỉ mới có 2 phút trôi qua thôi, cậu nhìn xem quán thì lại rất đông, cậu cũng phải thông cảm cho chúng tôi chứ!”
“Còn nếu cảm thấy không đợi được thì đi quán khác mà ăn” cô cuối đầu xuống và nói nhỏ vào tai Khương Khải, nói rồi cô quay đi, để lại Khương Khải đờ người
Vương Triều, chứng kiến sự cảm thấy khó chịu của Khương Khải và sự tự chủ của Hiểu Tâm, không khỏi tò mò muốn biết về nội dung của cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, Khương Khải không tiết lộ gì nhiều và chỉ cười.
Thời gian chờ đợi trở nên dài dần vì quán đông khách, nhưng cuối cùng, sau 10 phút, đồ ăn cũng được mang ra. “Chúc quý khách ngon miệng” Hiểu Tâm nói, đang định quay đi thì bị gọi lại
“Khoan đã” Khương Khải gọi cô
Cô hỏi: “Quý khách có chuyện gì vậy ạ?”
Khương Khải nhìn vào Hiểu Tâm với một nụ cười khó đoán trên môi: “Cô nướng thịt cho chúng tôi”
Cô thở dài, biết chắc trong đầu cậu ta là đang làm khó dễ mình nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng “Được, được, tôi nướng”
Hiểu Tâm cầm lấy các món thịt được đặt trên khay và đưa chúng lên bếp than nướng. Bên dưới lửa lửa đỏ rực phát ra từ than, những miếng thịt bắt đầu nhanh chóng nướng chín và tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Cô quan sát từng miếng thịt, điều chỉnh vị trí và nhiệt độ của bếp để đảm bảo thịt được nướng đều và vàng ươm. Bàn tay của cô vận động một cách điều luyện, quen thuộc với từng động tác, thể hiện sự khéo léo và kỹ năng chuyên nghiệp.
Trong khoảnh khắc ấy, không chỉ là sự tập trung vào công việc, mà còn là sự trầm tư về những gì đã xảy ra. Hiểu Tâm nhớ về sự cố gắng của mình để kiềm chế cảm xúc và duy trì bình tĩnh trước những khó dễ từ Khương Khải. Cô quyết định không để bất kỳ sự phá vỡ nào xảy ra trong việc phục vụ khách hàng.
Khi thịt đã được nướng đến độ hoàn hảo, Hiểu Tâm cẩn thận lấy chúng ra và sắp xếp trên đĩa, sẵn sàng phục vụ cho Khương Khải và Vương Triều.
Nhìn thấy đĩa thịt vừa được nướng chín, không kiềm được lòng Vương Triều vươn đũa gắp một miếng đưa vào miệng. Vương Triều cầm miếng thịt vừa nướng chín, cảm nhận hương vị thơm phức lan tỏa từ đó. Miếng thịt mềm mịn, mỗi nét đậm đà của sốt tiêu đen kết hợp với hương vị thơm ngon của thịt, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực đặc biệt.
“Ừm, thật ngon!” Vương Triều khen ngợi, ánh mắt trầm ngâm nhưng đầy hài lòng nhìn vào Hiểu Tâm.
Cảm giác thịt mềm tan trong miệng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc và thư giãn hơn. Trong khi đó, Khương Khải lại đối lâp hoàn toàn. Cậu hết phàn nàn thịt khô lại đến thịt bị cháy,…
Biết cậu ta đang cố ý làm khó dễ mình nên Hiểu Tâm cũng không mấy để tâm. Hiểu Tâm quyết định không để bất kỳ hành động nào của Khương Khải làm mất bình tĩnh của mình. Cô tập trung vào việc nướng thịt một cách tỉ mỉ và chuyên nghiệp, cố gắng đảm bảo rằng bữa ăn sẽ được phục vụ đúng cách mặc cho những thách thức.
Lúc này nhìn thấy vỉ nướng cũng đã cháy nên cô quyết định thay một cái vỉ nướng khác.
Hiểu Tâm nhanh chóng thay vỉ nướng mới để tiếp tục nướng thịt mà không làm mất đi chất lượng của bữa ăn. Cô cảm thấy hơi căng thẳng với sự cố vỉ nướng cháy nhưng vẫn giữ vững tinh thần và tập trung vào công việc của mình.
Lúc vừa đưa vỉ nướng ra, thì Khương Khải cố tình làm cho vỉ nướng đang nóng rơi trúng tay của Hiểu Tâm.
Nhận được cú va chạm từ vỉ nướng nóng, Hiểu Tâm bất ngờ quay người, nhìn chằm chằm vào Khương Khải với ánh mắt không kiềm được sự tức giận và bất mãn. Cảm giác nhiệt độ nóng bức từ vỉ nướng còn chạm vào tay cô, làm cho cô cảm thấy đau đớn và khó chịu.
“Cậu làm cái gì vậy hả?” Hiểu Tâm nói, giọng điệu trầm trồ và kháng đối.
Khương Khải nhìn Hiểu Tâm với một sự khinh bỉ không che giấu được trong ánh mắt. “Xin lỗi, có lẽ là tôi không kiểm soát được,” cậu nói với một giọng điệu coi thường.
Mặc cho sự tức giận và bất mãn, Hiểu Tâm vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không muốn để bất kỳ sự phản ứng nào quá dữ dội ảnh hưởng đến chất lượng dịch vụ của mình. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên vết cháy và cố gắng làm dịu đi cảm giác đau đớn.
Sau đó, cô quay đi và tiếp tục làm việc của mình. Cảm giác nóng rát từ vết cháy vẫn còn đọng lại trong tay cô, nhưng cô vẫn cố gắng tập trung vào việc nướng thịt một cách chuyên nghiệp.
Trong khi thịt nướng tiếp tục trên vỉ, không khí trong quán vẫn căng thẳng. Vương Triều lặng lẽ quan sát mọi thứ, trong khi Khương Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và im lặng.
Cuối cùng, khi thịt đã nướng hoàn hảo, Hiểu Tâm cẩn thận lấy chúng ra và sắp xếp trên đĩa. Cô đặt đĩa thịt trước mặt họ và rời khỏi bếp, cố gắng giữ cho bản thân không bộc lộ ra ngoài cảm xúc của mình.
Sau khi cô rời đi, Vương Triều liền hỏi Khương Khải: “Này, cậu chơi lớn vậy sao?”
Khương Khải chỉ cười mỉa mai và trả lời: “Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, không có gì đâu.”
Vương Triều nhìn Khương Khải một cách ngạc nhiên, sau đó nhấc miếng thịt nướng vào miệng và cảm nhận hương vị. “Dù sao thì thịt của cô ấy vẫn rất ngon,” cậu nói.
Khương Khải gật đầu đồng ý. “Đúng, thực sự là ngon,” cậu nói, nhưng trong giọng điệu của cậu vẫn còn một chút đắng cay.
Vương Triều nhìn Khương Khải một lần nữa trước khi cúi đầu xuống và tiếp tục thưởng thức thịt. Cả hai người tiếp tục ăn vài miếng thịt mà không nói thêm bất kỳ điều gì.
Sau một thời gian, Khương Khải và Vương Triều hoàn thành bữa ăn của họ và rời khỏi quán. Hiểu Tâm nhìn họ đi ra ngoài, cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm. Cuối cùng, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Hiểu Tâm rời khỏi quán và trở về nhà.
Vào tới phòng, cô vội lấy hộp cứu thương ra nhưng khi cô mở hộp cứu thương ra, cô phát hiện ra rằng không có gì trong đó ngoài một ít băng dính và thuốc kháng viêm. Cô nhớ rằng hộp cứu thương của mình đã hết từ hôm trước và cô đã quên mua thêm.
Cảm giác đau đớn từ vết cháy trên tay Hiểu Tâm bắt đầu trở nên khó chịu hơn. Cô cảm thấy mình đã mất đi sự kiên nhẫn và kiên định mà cô thường tỏ ra trong công việc. Nhưng với vết thương này, cô không thể làm ngơ được nữa. Hiểu Tâm quyết định đi đến bệnh viện gần nhất để xử lý vết thương cho mình. Sau khi được bác sĩ xử lý và băng bó kỹ lưỡng vết thương, Hiểu Tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô quyết định mua thêm vật dụng cần thiết cho hộp cứu thương của mình và hứa sẽ kiểm soát tốt hơn về việc bảo quản và sử dụng chúng.
Hiểu Tâm về đến nhà, cô ngồi trên giường, nhấm nháp vào những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu. Cảm giác mệt mỏi từ một ngày làm việc căng thẳng kéo dài cùng với sự cố vừa qua khiến cô cảm thấy hơi bất lực.
Trong lúc những suy nghĩ này vẫn còn rối bời trong đầu, Hiểu Tâm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi hơn. Cô quyết định tắm và nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe sau một ngày dài. Trong khoảnh khắc yên bình đó, cô dần dần cảm thấy bình an và thư giãn.