Chương 8: Đêm Đau Thương
Đồng hồ điểm đúng 9:30 tối, khi Hiểu Tâm lên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày để trở về nhà sau một buổi tối dài tại nhà Mộ Hàn. Khoảng thời gian 45 phút trên xe buýt dường như là một cơ hội hiếm hoi để cô đắm mình trong không gian yên bình của thành phố về đêm, những ánh đèn đường nhấp nháy làm sáng bừng cảnh vật, nhưng cảnh tượng này đã lâu lắm rồi cô mới lại có dịp chú ý tới.
Vừa đặt chân đến cửa nhà, không khí lạnh lẽo của đêm đã đón chào Hiểu Tâm bằng một cảnh tượng hoang tàn: cửa nhà đã bị phá tung. Trái tim cô đập thình thịch, cô vội vàng đẩy cửa và chạy vào bên trong, vụng về bật công tắc đèn. Ánh sáng lập tức phơi bày một căn nhà bị đảo lộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Trong góc tối của căn phòng, một bóng người đàn ông đang ngồi co ro, tay cầm chai bia. Khi ánh sáng làm gã chớp mắt, gã đứng bật dậy và vứt chai bia xuống đất.
Mảnh vỡ chai bia văng khắp nơi, gã lồng lộn tiến về phía Hiểu Tâm, nắm lấy cổ áo cô và gào lên, “Mày giấu tiền ở đâu, hả? Mày biết tao đã chờ ở đây bao lâu rồi không? Đưa hết tiền đây cho tao!”
Trong lúc giằng co, Hiểu Tâm vừa khóc lóc, vừa giữ chặt lấy chiếc balo của mình, “Tôi không còn tiền để cho ông nữa, ông hãy đi tìm người khác đi. Đừng đến đây làm phiền cuộc sống của tôi nữa!”
Nhưng lời nói của Hiểu Tâm chỉ khiến người đàn ông càng thêm phẫn nộ. Gã giáng cho cô một cái tát đau điếng khiến cô ngã lả xuống sàn. Gã lục lọi chiếc balo, tìm thấy chiếc ví và lục soát nó. Hiểu Tâm gắng gượng đứng dậy, giật lại chiếc ví từ tay hắn và hét lên, “Đây là số tiền cuối cùng tôi có, tôi cần nó để sống sót trong tháng này, xin ông đừng lấy nó đi!”
"Con mẹ mày! Tao đẻ mày ra, nuôi mày lớn đến chừng này để rồi giờ đây tao xin mày một tí tiền mày lại bảo không có hả? Đưa cái ví đây cho tao đừng để tao ra tay" Gã ta giật lấy chiếc ví, trong khi Hiểu Tâm vẫn cố gắng giữ chặt lấy nó.
Gã thấy vậy nắm lấy tóc cô giật cô ngã xuống đất, lấy tay đánh liền tiếp nhiều phát vào mặt và đầu cô, cô đau đớn nhưng cũng không biết phải phản kháng như mào, lực bất tòng tâm, cô chỉ có thể đưa tay lên che mặt, đỡ những cú đánh trời giáng của gã ta.
Thấy cô không còn phản kháng nào nữa, gã cúi xuống nhặt chiếc ví nằm trên sàn, lấy hết số tiền còn sót lại trong ví, vứt ví xuống đất, trước lúc rời đi vẫn không quên đạp cho cô một đá vào bụng và chửi: "Chỉ có nhiêu đây mà mày giữ như báo vật vậy? Con mẹ mày, đưa cho tao ngay từ đầu thì có phải đã không thê thảm như này không hả?"
Sau khi gã rời đi, chỉ để lại mình Hiểu Tâm trong căn nhà đổ nát, cô lặng lẽ dọn dẹp, lau nước mắt, cô cầm lấy hộp cứu thương, ngồi lên giường, cô dùng thuốc sát trùng thoa lên tay chân những nơi bị mãnh vỡ thủy tinh ghim vào trong da thịt, sau đó cô dùng thuốc đỏ bôi lên khoé môi đang chảy máu của mình vì bị gã ta tát.
Cuối cùng, Hiểu Tâm nằm xuống giường, kéo chăn lên che kín mặt và khóc nức nở, trong khi bóng đêm dần bao trùm lấy căn phòng.
Trong bóng tối mênh mông của đêm, tiếng nức nở của Hiểu Tâm vọng lên, đầy tuyệt vọng và đau đớn. Trong lúc sức lực cạn kiệt, cô cảm thấy mình như đang bị nuốt chửng vào một khoảng không gian tối tăm, nơi mọi ánh sáng và hy vọng dường như đã biến mất. Khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn tất cả những đau khổ này sẽ chấm dứt, rằng khi bình minh lên, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Vừa đặt chân đến cửa nhà, không khí lạnh lẽo của đêm đã đón chào Hiểu Tâm bằng một cảnh tượng hoang tàn: cửa nhà đã bị phá tung. Trái tim cô đập thình thịch, cô vội vàng đẩy cửa và chạy vào bên trong, vụng về bật công tắc đèn. Ánh sáng lập tức phơi bày một căn nhà bị đảo lộn, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Trong góc tối của căn phòng, một bóng người đàn ông đang ngồi co ro, tay cầm chai bia. Khi ánh sáng làm gã chớp mắt, gã đứng bật dậy và vứt chai bia xuống đất.
Mảnh vỡ chai bia văng khắp nơi, gã lồng lộn tiến về phía Hiểu Tâm, nắm lấy cổ áo cô và gào lên, “Mày giấu tiền ở đâu, hả? Mày biết tao đã chờ ở đây bao lâu rồi không? Đưa hết tiền đây cho tao!”
Trong lúc giằng co, Hiểu Tâm vừa khóc lóc, vừa giữ chặt lấy chiếc balo của mình, “Tôi không còn tiền để cho ông nữa, ông hãy đi tìm người khác đi. Đừng đến đây làm phiền cuộc sống của tôi nữa!”
Nhưng lời nói của Hiểu Tâm chỉ khiến người đàn ông càng thêm phẫn nộ. Gã giáng cho cô một cái tát đau điếng khiến cô ngã lả xuống sàn. Gã lục lọi chiếc balo, tìm thấy chiếc ví và lục soát nó. Hiểu Tâm gắng gượng đứng dậy, giật lại chiếc ví từ tay hắn và hét lên, “Đây là số tiền cuối cùng tôi có, tôi cần nó để sống sót trong tháng này, xin ông đừng lấy nó đi!”
"Con mẹ mày! Tao đẻ mày ra, nuôi mày lớn đến chừng này để rồi giờ đây tao xin mày một tí tiền mày lại bảo không có hả? Đưa cái ví đây cho tao đừng để tao ra tay" Gã ta giật lấy chiếc ví, trong khi Hiểu Tâm vẫn cố gắng giữ chặt lấy nó.
Gã thấy vậy nắm lấy tóc cô giật cô ngã xuống đất, lấy tay đánh liền tiếp nhiều phát vào mặt và đầu cô, cô đau đớn nhưng cũng không biết phải phản kháng như mào, lực bất tòng tâm, cô chỉ có thể đưa tay lên che mặt, đỡ những cú đánh trời giáng của gã ta.
Thấy cô không còn phản kháng nào nữa, gã cúi xuống nhặt chiếc ví nằm trên sàn, lấy hết số tiền còn sót lại trong ví, vứt ví xuống đất, trước lúc rời đi vẫn không quên đạp cho cô một đá vào bụng và chửi: "Chỉ có nhiêu đây mà mày giữ như báo vật vậy? Con mẹ mày, đưa cho tao ngay từ đầu thì có phải đã không thê thảm như này không hả?"
Sau khi gã rời đi, chỉ để lại mình Hiểu Tâm trong căn nhà đổ nát, cô lặng lẽ dọn dẹp, lau nước mắt, cô cầm lấy hộp cứu thương, ngồi lên giường, cô dùng thuốc sát trùng thoa lên tay chân những nơi bị mãnh vỡ thủy tinh ghim vào trong da thịt, sau đó cô dùng thuốc đỏ bôi lên khoé môi đang chảy máu của mình vì bị gã ta tát.
Cuối cùng, Hiểu Tâm nằm xuống giường, kéo chăn lên che kín mặt và khóc nức nở, trong khi bóng đêm dần bao trùm lấy căn phòng.
Trong bóng tối mênh mông của đêm, tiếng nức nở của Hiểu Tâm vọng lên, đầy tuyệt vọng và đau đớn. Trong lúc sức lực cạn kiệt, cô cảm thấy mình như đang bị nuốt chửng vào một khoảng không gian tối tăm, nơi mọi ánh sáng và hy vọng dường như đã biến mất. Khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn tất cả những đau khổ này sẽ chấm dứt, rằng khi bình minh lên, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.