Chương : 17
Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số 4
Sáu
Editor: Lạc Tiếu - 23/3/2019
Làm sao đây, có nàng khen ta siêng năng chăm chỉ, huhu ta đây vậy mà thật hổ thẹn a~ Bởi vì sinh hoạt chỉ có một mình nên nhiều thứ phải lo mà không có nhiều thời gian, có chút chậm trễ, mọi người hãy rộng rãi hơn với tiểu nữ nha TT___TT
Thanh Hoan tỉnh từ rất sớm. Nữ nhân ở thế giới này thể chất tương đối mạnh hơn nam nhân, cho nên, đêm qua người trước tiên ngất xỉu ngược lại là Bùi Thiên Hoa.
Nàng nhìn nhìn nam tử đang má kề má, hô hấp đều thân mật giao triền với mình. Khi Bùi Thiên Hoa mày là hơi hơi nhăn, biểu hiện trên giường của hắn ngoan ngoãn lại khả nhân, Thanh Hoan vẫn là lần đầu có cảm giác này.
Trước ở thế giới của nữ quỷ Chu Thải, mặc dù Cảnh Hằng Đế yêu nàng như điên, khi điên loan đảo phượng cũng cho nàng cưỡi ở trên, nhưng Thanh Hoan cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Hơi hơi mỉm cười, nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhẹ nhàng không làm người ngọc trên giường thức giấc.
Thân thể đang dựa ấm áp rời khỏi người mình, làm sao Bùi Thiên Hoa lại không phát hiện ra được. Cho nên, cho dù mí mắt đè nặng, hắn cũng vẫn nỗ lực căng ra.
Thấy Thanh Hoan đang mặc quần áo, hắn lập tức bừng tỉnh, muốn từ trên giường ngồi dậy để hầu hạ, nhưng không nhúc nhích thì thôi, đằng này vừa động, xương cốt toàn thân đã bắt đầu kháng nghị.
Nếu không phải Thanh Hoan tay mắt lanh lẹ, khẳng định lúc này Bùi Thiên Hoa đã nằm hôn đất thắm thiết.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hắn cảm thấy mình quá mức vô lễ, nếu như không có giá trị lưu lại bên cạnh điện hạ, Bùi Thiên Hoa thật sự sợ hãi một ngày kia sẽ mất đi hết thảy.
"Điện hạ, ngài vẫn nên để cho thuộc hạ hầu hạ ngài đi..."
Hắn vẫn chưa đổi được thói quen xưng Thanh Hoan là điện hạ, tự xưng thuộc hạ.
Băng dày ba thước, không thể trong ngày một ngày hai mà hết lạnh, Thanh Hoan cũng biết muốn đột nhiên sửa đổi xưng hô của Bùi Thiên Hoa không được. Nhưng ngày sau hắn luôn phải gặp mặt người khác, nếu còn xưng hô như vậy, khó tránh khỏi có chút chẳng ra cái gì.
"Sau này ở trước mặt ta, ngươi kêu thẳng tên mình là được, chớ có lại xưng thuộc hạ." Vừa nói, nàng vừa mặc triều phục thỏa đáng.
Bùi Thiên Hoa si ngốc mà nhìn Thanh Hoan mặc triều phục màu xanh đen. Nàng vốn vô cùng đẹp, mắt phượng mày ngài, khí vũ hiên ngang.
Từ trước đến nay, không biết là bao nhiêu thế gia nhà cao cửa rộng muốn đem con trưởng gả lại đây, nhưng điện hạ đều nhất nhất cự tuyệt, cuối cùng lựa chọn Nguyên Châu, cũng chính là hoàng phu hiện tại.
Nhưng người nọ...... Căn bản là không xứng với điện hạ!
Nghĩ đến Nguyên Châu, đáy mắt Bùi Thiên Hoa hiện lên một mạt âm ngoan. Nhân vật nguy hiểm như vậy, không thể để hắn lưu lại bên cạnh điện hạ thời gian dài.
Nguyên Châu nếu đã từng dám hạ độc, khó chắn chắc hắn sẽ không làm thêm lần hai. Mình nhất định phải đi theo bên cạnh điện hạ, thời thời khắc khắc bảo hộ, vô luận như thế nào cũng không thể khinh địch!
Nghĩ đến đây, Bùi Thiên Hoa cường chống thân thể không khoẻ bước xuống giường, kết quả chân mềm, trực tiếp ngã về phía trước đánh tới.
Cũng may, Thanh Hoan đem hắn ôm chặt, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, hôm nay phải ở trong sân nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không có việc gì."
Bùi Thiên Hoa lắc đầu: "Không được, thuộc hạ quyết không rời đi điện hạ nửa... Ưmm..."
Cuối cùng, một chữ cuối cùng bị chắn ở trong miệng Thanh Hoan. Hiện tại nếu như cô muốn hôn một người đến thở không nổi, thật sự là dễ như trở bàn tay, đáng thương Bùi Thiên Hoa vừa mới được lâm hạnh còn chưa hiểu được nữ ái nam hoan, khuôn mặt tuấn tú nghẹn tới đỏ bừng.
Hễ là Thanh Hoan hôn hắn, hắn liền thói quen mà đình chỉ hô hấp. Thấy vậy, nàng mỉm cười, véo véo cằm hắn, nói: "Thở."
Bùi Thiên Hoa nghe mệnh lệnh, sau khi hút vào hai ngụm khí lớn, gương mặt của hắn mới có một chút cải thiện. Nhưng lần này hắn lại không dám nhìn thẳng Thanh Hoan, mà là e thẹn ngẩng đầu ngó nàng một cái, thấy điện hạ đang nhìn mình, lại vội vàng lại ngượng ngùng cúi đầu, chọc cho Thanh Hoan cười to ra tiếng.
Hai người lại triền miên qua lại một lát, Thanh Hoan liền sai người truyền đồ ăn sáng. Hôm nay nàng cũng không phải là thượng triều, mà là tiến cung cùng hoàng đế gặp mặt thương thảo một ít quốc gia đại sự.
Hoàng đế cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Bùi Thu An, cho nên đối với nàng thập phần coi trọng, ngày thường khi nghị sự đều sẽ kêu nàng cùng đi.
Bùi Thiên Hoa phát giác mình đã đánh giá cao thể lực chính mình, bởi vì tay hắn run đến mức ngay cả chiếc đũa cũng lấy không xong, đừng nói là tự mình dùng bữa. Nhưng xưa nay hắn luôn cường ngạnh, lại không muốn điện hạ vì mình mà nhọc lòng, nên vẫn cố chống muốn tự mình làm.
Thanh Hoan lại vô cùng thận trọng, lập tức nhìn ra quẫn cảnh của hắn, hai lời cũng chưa nói mà ôm người trước mắt ngồi lên trên đùi mình, sau đó cảm khái trong lòng: Thiên Hoa thoạt nhìn cao lớn thon dài, không nghĩ tới lại nhẹ như vậy...... Nam nhân của thế giới này nha......
Bị người ôm dùng bữa, mà còn lại là người mình nhất nhất kính sợ cùng nhiệt tình yêu thương kia, mặc cho ai cũng đều sẽ cảm thấy hưng phấn cùng kích động. Biết rõ như vậy là không hợp lễ nghĩa, hắn vẫn không khống chế được tâm mình.
Đêm qua Bùi Thiên Hoa vừa mới vừa trở thành người của điện hạ, thôi thì hôm nay hắn tự cho phép mình tạm thời tùy hứng lần này, sau này hắn sẽ tự tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, quyết sẽ không lại làm điện hạ khó xử.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hạ nhân tới thông báo, nói là hoàng phu cầu kiến.
Thanh Hoan nghe xong, mày nhăn lại. Nàng cũng không phải là nữ quỷ Thu An, đối với Nguyên Châu ái như chí bảo. Trong mắt nàng, Nguyên Châu bất quá là loại người qua đường không có tự mình hiểu lấy mà thôi.
Nhưng cái người qua đường này lại chọn cầu kiến ở sáng hôm sau sau khi nàng nạp sườn hoàng phu, đây là có tâm cơ gì?
Tùy ý phất phất tay, Thanh Hoan nói: "Không gặp."
Hiện tại quan trọng nhất chính là cùng Bùi Thiên Hoa ở bên nhau, nàng mới lười lãng phí thời gian đi để ý tới cái gì a miêu a cẩu.
Không cách nào phủ nhận, khi vừa nghe đến câu hoàng phu cầu kiến, trong lòng Bùi Thiên Hoa trầm xuống! Hắn thật sợ điện hạ đối xử với mình tốt như vậy lại bị cướp đi!
Trước kia đều là như vậy, vô luận điện hạ đang làm cái gì, chỉ cần có tin tức liên quan đến hoàng phu, nàng lập tức sẽ thật cao hứng, sau đó đối với hoàng phu hữu cầu tất ứng.
Chính bởi vì như vậy, nàng đã mất đi rất nhiều cơ hội. Nếu có thể làm được, Bùi Thiên Hoa thật muốn đem Nguyên Châu bầm thây vạn đoạn!
Người phản bội cùng có ý đồ gây rối điện hạ, đều đáng chết!
Ngay lúc hắn đang khẩn trương hề hề cho rằng điện hạ muốn gặp hoàng phu, lại đột nhiên nghe được hai chữ ""không gặp"" của điện hạ. Bùi Thiên Hoa suýt nữa còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Thấy Thanh Hoan không muốn thấy mình, Nguyên Châu cũng không rảnh rỗi mà đợi. Hắn tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để Thanh Hoan ở trong lòng, dĩ nhiên sẽ không vì nàng mà khom lưng uốn gối.
Nguyên bản nghĩ thừa dịp sáng nay hiến chút ân cần, không ngờ Thanh Hoan lại tuyệt tình đến vậy, mà ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn hắn!
Chẳng lẽ cái nam tử tên Bùi Thiên Hoa thật sự tốt như vậy sao? So với mình còn tốt hơn?
Phát giác mình vậy mà muốn so sánh với Bùi Thiên Hoa, sắc mặt Nguyên Châu cứng đờ, lập tức phỉ nhổ chính mình. Suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Bùi Thiên Hoa kia bất quá chỉ là bồ liễu chi tư, làm sao so được với Chuyên Húc đệ nhất mỹ nam tử như mình?
Dĩ nhiên là không thể so, nói khó nghe chút, Bùi Thiên Hoa bất quá là xú nam nhân, sao Đại Hoàng nữ lại coi trọng hắn ta như vậy?
Đúng rồi.
Nguyên Châu đột nhiên có một suy đoán lớn mật, có phải Đại Hoàng nữ không chiếm được mình, cho nên cố ý tìm người tới kích thích hắn, xem hắn có tình cảm với nàng hay không, sau đó chờ hắn bởi vì gia tộc thúc ép mà đi lấy lòng nàng?
Hừ, nàng ra nằm mơ!
Tuy rằng ngoài miệng phủ định, nhưng tưởng tượng đến khả năng này, Nguyên Châu liền thập phần đắc ý.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn bắt đầu hoài nghi ý tưởng này của mình. Bởi vì từ sau khi Thanh Hoan nạp Bùi Thiên Hoa, rốt cuộc không lần nào tới Lạc Hà Uyển của hắn nữa!
Mặc dù nàng thật sự lấy Bùi Thiên Hoa tới kích thích mình, nhưng cũng đã qua một tháng, cũng nên thỏa mãn đi? Nhưng vì cái gì...
Mạc danh, trong lòng Nguyên Châu xẹt qua một trận bất an. Hắn không biết mình vì sao sẽ có tư tưởng này, chỉ biết khi tưởng tượng đến chuyện Đại Hoàng nữ thật sự ghét bỏ mình, hắn liền cảm thấy hoảng hốt.
Hắn tin tưởng vững chắc nguyên nhân mình sợ hãi là bởi vì nếu hắn bị ghét bỏ thì không có biện pháp trợ giúp cho Tam Hoàng nữ.
Trước đây, hắn căn bản không cần đi lấy lòng nịnh nọt Thanh Hoan, bởi vì chỉ cần hắn mỉm cười một cái, là có thể lấy được ánh mắt yêu say đắm điên cuồng của đối phương.
Cho nên, tuy rằng trong lòng thập phần chán ghét Đại Hoàng nữ, nhưng có thể được tình yêu của một nữ nhân xuất sắc như vậy, Nguyên Châu ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật vẫn phi thường đắc ý. Hiện giờ đột nhiên mất đi, cảm giác mất mát này cũng có thể hiểu được.
Hiện tại, sách lược lấy tịnh chế động đã không còn hiệu quả, hắn nếu còn muốn lưu lại Lạc Hà Uyển của mình chờ đợi Đại Hoàng nữ sủng hạnh, sợ là phải chờ tới ngày tháng năm nào. Hạ nhân trong phủ đều nói, liên tục một tháng, điện hạ đều ở chỗ sườn hoàng phu...
Không, nói như vậy không đủ thỏa đáng, bởi vì điện hạ đã sớm đã để cho sườn hoàng phu dọn đến ở trong viện của nàng! Nói nàng sủng hạnh sườn hoàng phu, chi bằng nói đây là ân ái phu thê.
Nguyên Châu nếu là muốn đem Thanh Hoan cướp về, nhất định phải đi đến sân của nàng một chuyến. Hắn không muốn làm, nhưng hắn nhất thiết phải làm như vậy. Vì tính mạng của hắn, vận mệnh gia tộc của hắn, còn có Tam Hoàng nữ hắn luôn ái mộ...
Nguyên Châu một lần lại một lần mà nhắc nhở chính mình, hắn làm như vậy bất quá là vì lấy lòng Đại Hoàng nữ, là dũng cảm hi sinh vì người trong lòng cùng người nhà, cũng không phải là động tâm với Đại Hoàng nữ!
Nghĩ đến như lời hạ nhân, điện hạ thường xuyên ôm sườn hoàng phu dùng bữa, còn lột vỏ tôm, gắp đồ ăn cho hắn... Làm chuyện gì cũng không kiêng dè sườn hoàng phu.
Nàng còn dắt sườn hoàng phu lên phố du ngoạn, cùng hắn luyện võ, càng có một điều kinh thiên hơn, điện hạ vậy mà ân chuẩn sườn hoàng phu tiếp tục làm thị vệ của nàng, tiếp tục nhập ngũ!
Đại Hoàng nữ trước nay đều không cười kia, thì ra cũng sẽ đối xử ôn nhu, dịu dàng như vậy với một người sao?
Đây là phản ứng đầu tiên khi Nguyên Châu thấy Thanh Hoan dạy Bùi Thiên Hoa đọc sách.
Bùi Thiên Hoa từ nhỏ đã huấn luyện làm tử sĩ, võ công không lời gì để nói, chỉ có phương diện biết chữ còn kém một chút, đây cũng là vì phòng ngừa tử sĩ có lòng riêng.
Sau khi Thanh Hoan phát giác ra hắn rất thích đọc sách, liền chủ động muốn dạy hắn, sau đó thường xuyên chiếm chút tiện nghi nhỏ khi hai người thân mật ~
Tóm lại sinh hoạt như vậy làm Thanh Hoan cực kỳ vừa lòng, đương nhiên, nếu là trong phủ có thể không có người qua đường như Nguyên Châu thì càng tốt. Dù sao nàng hôm nay tâm tình khá tốt, gặp một lần cũng không sao.
Lúc đó Thanh Hoan đang nắm tay Bùi Thiên Hoa dạy hắn viết chữ. Gia hỏa này, lúc cầm kiếm tiêu sái uy phong nói không nên lời, nhưng một khi đã cầm lấy cán bút lại không giống hắn nữa, chỗ này viết cứng đờ chỗ kia viết uốn éo, căn bản là không hiểu làm sao để hạ bút.
Thanh Hoan lấy cớ này cầm tay hắn dạy dỗ, đương nhiên, trong lúc đó không thiếu được ăn chút đậu hủ.
(Chị hai à, chị thành sắc lang từ bao giờ vậy =-=!!)
Bùi Thiên Hoa vừa mặt đỏ vừa viết chữ, dư quang khóe mắt liếc qua thấy Nguyên Châu đang đứng đó, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đẩy đẩy Thanh Hoan đang chơi vui vẻ vô cùng: "Điện hạ, điện hạ!"
Thanh Hoan ừ một tiếng, Bùi Thiên Hoa chọc chọc nàng, lại chỉ chỉ hướng Nguyên Châu, thanh âm vẫn bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc, nhưng Thanh Hoan lại có thể rõ ràng cảm thụ thấy hắn đang khó chịu cùng bất an.
Chén canh số 4
Sáu
Editor: Lạc Tiếu - 23/3/2019
Làm sao đây, có nàng khen ta siêng năng chăm chỉ, huhu ta đây vậy mà thật hổ thẹn a~ Bởi vì sinh hoạt chỉ có một mình nên nhiều thứ phải lo mà không có nhiều thời gian, có chút chậm trễ, mọi người hãy rộng rãi hơn với tiểu nữ nha TT___TT
Thanh Hoan tỉnh từ rất sớm. Nữ nhân ở thế giới này thể chất tương đối mạnh hơn nam nhân, cho nên, đêm qua người trước tiên ngất xỉu ngược lại là Bùi Thiên Hoa.
Nàng nhìn nhìn nam tử đang má kề má, hô hấp đều thân mật giao triền với mình. Khi Bùi Thiên Hoa mày là hơi hơi nhăn, biểu hiện trên giường của hắn ngoan ngoãn lại khả nhân, Thanh Hoan vẫn là lần đầu có cảm giác này.
Trước ở thế giới của nữ quỷ Chu Thải, mặc dù Cảnh Hằng Đế yêu nàng như điên, khi điên loan đảo phượng cũng cho nàng cưỡi ở trên, nhưng Thanh Hoan cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Hơi hơi mỉm cười, nàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, nhẹ nhàng không làm người ngọc trên giường thức giấc.
Thân thể đang dựa ấm áp rời khỏi người mình, làm sao Bùi Thiên Hoa lại không phát hiện ra được. Cho nên, cho dù mí mắt đè nặng, hắn cũng vẫn nỗ lực căng ra.
Thấy Thanh Hoan đang mặc quần áo, hắn lập tức bừng tỉnh, muốn từ trên giường ngồi dậy để hầu hạ, nhưng không nhúc nhích thì thôi, đằng này vừa động, xương cốt toàn thân đã bắt đầu kháng nghị.
Nếu không phải Thanh Hoan tay mắt lanh lẹ, khẳng định lúc này Bùi Thiên Hoa đã nằm hôn đất thắm thiết.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, hắn cảm thấy mình quá mức vô lễ, nếu như không có giá trị lưu lại bên cạnh điện hạ, Bùi Thiên Hoa thật sự sợ hãi một ngày kia sẽ mất đi hết thảy.
"Điện hạ, ngài vẫn nên để cho thuộc hạ hầu hạ ngài đi..."
Hắn vẫn chưa đổi được thói quen xưng Thanh Hoan là điện hạ, tự xưng thuộc hạ.
Băng dày ba thước, không thể trong ngày một ngày hai mà hết lạnh, Thanh Hoan cũng biết muốn đột nhiên sửa đổi xưng hô của Bùi Thiên Hoa không được. Nhưng ngày sau hắn luôn phải gặp mặt người khác, nếu còn xưng hô như vậy, khó tránh khỏi có chút chẳng ra cái gì.
"Sau này ở trước mặt ta, ngươi kêu thẳng tên mình là được, chớ có lại xưng thuộc hạ." Vừa nói, nàng vừa mặc triều phục thỏa đáng.
Bùi Thiên Hoa si ngốc mà nhìn Thanh Hoan mặc triều phục màu xanh đen. Nàng vốn vô cùng đẹp, mắt phượng mày ngài, khí vũ hiên ngang.
Từ trước đến nay, không biết là bao nhiêu thế gia nhà cao cửa rộng muốn đem con trưởng gả lại đây, nhưng điện hạ đều nhất nhất cự tuyệt, cuối cùng lựa chọn Nguyên Châu, cũng chính là hoàng phu hiện tại.
Nhưng người nọ...... Căn bản là không xứng với điện hạ!
Nghĩ đến Nguyên Châu, đáy mắt Bùi Thiên Hoa hiện lên một mạt âm ngoan. Nhân vật nguy hiểm như vậy, không thể để hắn lưu lại bên cạnh điện hạ thời gian dài.
Nguyên Châu nếu đã từng dám hạ độc, khó chắn chắc hắn sẽ không làm thêm lần hai. Mình nhất định phải đi theo bên cạnh điện hạ, thời thời khắc khắc bảo hộ, vô luận như thế nào cũng không thể khinh địch!
Nghĩ đến đây, Bùi Thiên Hoa cường chống thân thể không khoẻ bước xuống giường, kết quả chân mềm, trực tiếp ngã về phía trước đánh tới.
Cũng may, Thanh Hoan đem hắn ôm chặt, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha, hôm nay phải ở trong sân nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ không có việc gì."
Bùi Thiên Hoa lắc đầu: "Không được, thuộc hạ quyết không rời đi điện hạ nửa... Ưmm..."
Cuối cùng, một chữ cuối cùng bị chắn ở trong miệng Thanh Hoan. Hiện tại nếu như cô muốn hôn một người đến thở không nổi, thật sự là dễ như trở bàn tay, đáng thương Bùi Thiên Hoa vừa mới được lâm hạnh còn chưa hiểu được nữ ái nam hoan, khuôn mặt tuấn tú nghẹn tới đỏ bừng.
Hễ là Thanh Hoan hôn hắn, hắn liền thói quen mà đình chỉ hô hấp. Thấy vậy, nàng mỉm cười, véo véo cằm hắn, nói: "Thở."
Bùi Thiên Hoa nghe mệnh lệnh, sau khi hút vào hai ngụm khí lớn, gương mặt của hắn mới có một chút cải thiện. Nhưng lần này hắn lại không dám nhìn thẳng Thanh Hoan, mà là e thẹn ngẩng đầu ngó nàng một cái, thấy điện hạ đang nhìn mình, lại vội vàng lại ngượng ngùng cúi đầu, chọc cho Thanh Hoan cười to ra tiếng.
Hai người lại triền miên qua lại một lát, Thanh Hoan liền sai người truyền đồ ăn sáng. Hôm nay nàng cũng không phải là thượng triều, mà là tiến cung cùng hoàng đế gặp mặt thương thảo một ít quốc gia đại sự.
Hoàng đế cố ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Bùi Thu An, cho nên đối với nàng thập phần coi trọng, ngày thường khi nghị sự đều sẽ kêu nàng cùng đi.
Bùi Thiên Hoa phát giác mình đã đánh giá cao thể lực chính mình, bởi vì tay hắn run đến mức ngay cả chiếc đũa cũng lấy không xong, đừng nói là tự mình dùng bữa. Nhưng xưa nay hắn luôn cường ngạnh, lại không muốn điện hạ vì mình mà nhọc lòng, nên vẫn cố chống muốn tự mình làm.
Thanh Hoan lại vô cùng thận trọng, lập tức nhìn ra quẫn cảnh của hắn, hai lời cũng chưa nói mà ôm người trước mắt ngồi lên trên đùi mình, sau đó cảm khái trong lòng: Thiên Hoa thoạt nhìn cao lớn thon dài, không nghĩ tới lại nhẹ như vậy...... Nam nhân của thế giới này nha......
Bị người ôm dùng bữa, mà còn lại là người mình nhất nhất kính sợ cùng nhiệt tình yêu thương kia, mặc cho ai cũng đều sẽ cảm thấy hưng phấn cùng kích động. Biết rõ như vậy là không hợp lễ nghĩa, hắn vẫn không khống chế được tâm mình.
Đêm qua Bùi Thiên Hoa vừa mới vừa trở thành người của điện hạ, thôi thì hôm nay hắn tự cho phép mình tạm thời tùy hứng lần này, sau này hắn sẽ tự tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa, quyết sẽ không lại làm điện hạ khó xử.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hạ nhân tới thông báo, nói là hoàng phu cầu kiến.
Thanh Hoan nghe xong, mày nhăn lại. Nàng cũng không phải là nữ quỷ Thu An, đối với Nguyên Châu ái như chí bảo. Trong mắt nàng, Nguyên Châu bất quá là loại người qua đường không có tự mình hiểu lấy mà thôi.
Nhưng cái người qua đường này lại chọn cầu kiến ở sáng hôm sau sau khi nàng nạp sườn hoàng phu, đây là có tâm cơ gì?
Tùy ý phất phất tay, Thanh Hoan nói: "Không gặp."
Hiện tại quan trọng nhất chính là cùng Bùi Thiên Hoa ở bên nhau, nàng mới lười lãng phí thời gian đi để ý tới cái gì a miêu a cẩu.
Không cách nào phủ nhận, khi vừa nghe đến câu hoàng phu cầu kiến, trong lòng Bùi Thiên Hoa trầm xuống! Hắn thật sợ điện hạ đối xử với mình tốt như vậy lại bị cướp đi!
Trước kia đều là như vậy, vô luận điện hạ đang làm cái gì, chỉ cần có tin tức liên quan đến hoàng phu, nàng lập tức sẽ thật cao hứng, sau đó đối với hoàng phu hữu cầu tất ứng.
Chính bởi vì như vậy, nàng đã mất đi rất nhiều cơ hội. Nếu có thể làm được, Bùi Thiên Hoa thật muốn đem Nguyên Châu bầm thây vạn đoạn!
Người phản bội cùng có ý đồ gây rối điện hạ, đều đáng chết!
Ngay lúc hắn đang khẩn trương hề hề cho rằng điện hạ muốn gặp hoàng phu, lại đột nhiên nghe được hai chữ ""không gặp"" của điện hạ. Bùi Thiên Hoa suýt nữa còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Thấy Thanh Hoan không muốn thấy mình, Nguyên Châu cũng không rảnh rỗi mà đợi. Hắn tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để Thanh Hoan ở trong lòng, dĩ nhiên sẽ không vì nàng mà khom lưng uốn gối.
Nguyên bản nghĩ thừa dịp sáng nay hiến chút ân cần, không ngờ Thanh Hoan lại tuyệt tình đến vậy, mà ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn hắn!
Chẳng lẽ cái nam tử tên Bùi Thiên Hoa thật sự tốt như vậy sao? So với mình còn tốt hơn?
Phát giác mình vậy mà muốn so sánh với Bùi Thiên Hoa, sắc mặt Nguyên Châu cứng đờ, lập tức phỉ nhổ chính mình. Suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Bùi Thiên Hoa kia bất quá chỉ là bồ liễu chi tư, làm sao so được với Chuyên Húc đệ nhất mỹ nam tử như mình?
Dĩ nhiên là không thể so, nói khó nghe chút, Bùi Thiên Hoa bất quá là xú nam nhân, sao Đại Hoàng nữ lại coi trọng hắn ta như vậy?
Đúng rồi.
Nguyên Châu đột nhiên có một suy đoán lớn mật, có phải Đại Hoàng nữ không chiếm được mình, cho nên cố ý tìm người tới kích thích hắn, xem hắn có tình cảm với nàng hay không, sau đó chờ hắn bởi vì gia tộc thúc ép mà đi lấy lòng nàng?
Hừ, nàng ra nằm mơ!
Tuy rằng ngoài miệng phủ định, nhưng tưởng tượng đến khả năng này, Nguyên Châu liền thập phần đắc ý.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn bắt đầu hoài nghi ý tưởng này của mình. Bởi vì từ sau khi Thanh Hoan nạp Bùi Thiên Hoa, rốt cuộc không lần nào tới Lạc Hà Uyển của hắn nữa!
Mặc dù nàng thật sự lấy Bùi Thiên Hoa tới kích thích mình, nhưng cũng đã qua một tháng, cũng nên thỏa mãn đi? Nhưng vì cái gì...
Mạc danh, trong lòng Nguyên Châu xẹt qua một trận bất an. Hắn không biết mình vì sao sẽ có tư tưởng này, chỉ biết khi tưởng tượng đến chuyện Đại Hoàng nữ thật sự ghét bỏ mình, hắn liền cảm thấy hoảng hốt.
Hắn tin tưởng vững chắc nguyên nhân mình sợ hãi là bởi vì nếu hắn bị ghét bỏ thì không có biện pháp trợ giúp cho Tam Hoàng nữ.
Trước đây, hắn căn bản không cần đi lấy lòng nịnh nọt Thanh Hoan, bởi vì chỉ cần hắn mỉm cười một cái, là có thể lấy được ánh mắt yêu say đắm điên cuồng của đối phương.
Cho nên, tuy rằng trong lòng thập phần chán ghét Đại Hoàng nữ, nhưng có thể được tình yêu của một nữ nhân xuất sắc như vậy, Nguyên Châu ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật vẫn phi thường đắc ý. Hiện giờ đột nhiên mất đi, cảm giác mất mát này cũng có thể hiểu được.
Hiện tại, sách lược lấy tịnh chế động đã không còn hiệu quả, hắn nếu còn muốn lưu lại Lạc Hà Uyển của mình chờ đợi Đại Hoàng nữ sủng hạnh, sợ là phải chờ tới ngày tháng năm nào. Hạ nhân trong phủ đều nói, liên tục một tháng, điện hạ đều ở chỗ sườn hoàng phu...
Không, nói như vậy không đủ thỏa đáng, bởi vì điện hạ đã sớm đã để cho sườn hoàng phu dọn đến ở trong viện của nàng! Nói nàng sủng hạnh sườn hoàng phu, chi bằng nói đây là ân ái phu thê.
Nguyên Châu nếu là muốn đem Thanh Hoan cướp về, nhất định phải đi đến sân của nàng một chuyến. Hắn không muốn làm, nhưng hắn nhất thiết phải làm như vậy. Vì tính mạng của hắn, vận mệnh gia tộc của hắn, còn có Tam Hoàng nữ hắn luôn ái mộ...
Nguyên Châu một lần lại một lần mà nhắc nhở chính mình, hắn làm như vậy bất quá là vì lấy lòng Đại Hoàng nữ, là dũng cảm hi sinh vì người trong lòng cùng người nhà, cũng không phải là động tâm với Đại Hoàng nữ!
Nghĩ đến như lời hạ nhân, điện hạ thường xuyên ôm sườn hoàng phu dùng bữa, còn lột vỏ tôm, gắp đồ ăn cho hắn... Làm chuyện gì cũng không kiêng dè sườn hoàng phu.
Nàng còn dắt sườn hoàng phu lên phố du ngoạn, cùng hắn luyện võ, càng có một điều kinh thiên hơn, điện hạ vậy mà ân chuẩn sườn hoàng phu tiếp tục làm thị vệ của nàng, tiếp tục nhập ngũ!
Đại Hoàng nữ trước nay đều không cười kia, thì ra cũng sẽ đối xử ôn nhu, dịu dàng như vậy với một người sao?
Đây là phản ứng đầu tiên khi Nguyên Châu thấy Thanh Hoan dạy Bùi Thiên Hoa đọc sách.
Bùi Thiên Hoa từ nhỏ đã huấn luyện làm tử sĩ, võ công không lời gì để nói, chỉ có phương diện biết chữ còn kém một chút, đây cũng là vì phòng ngừa tử sĩ có lòng riêng.
Sau khi Thanh Hoan phát giác ra hắn rất thích đọc sách, liền chủ động muốn dạy hắn, sau đó thường xuyên chiếm chút tiện nghi nhỏ khi hai người thân mật ~
Tóm lại sinh hoạt như vậy làm Thanh Hoan cực kỳ vừa lòng, đương nhiên, nếu là trong phủ có thể không có người qua đường như Nguyên Châu thì càng tốt. Dù sao nàng hôm nay tâm tình khá tốt, gặp một lần cũng không sao.
Lúc đó Thanh Hoan đang nắm tay Bùi Thiên Hoa dạy hắn viết chữ. Gia hỏa này, lúc cầm kiếm tiêu sái uy phong nói không nên lời, nhưng một khi đã cầm lấy cán bút lại không giống hắn nữa, chỗ này viết cứng đờ chỗ kia viết uốn éo, căn bản là không hiểu làm sao để hạ bút.
Thanh Hoan lấy cớ này cầm tay hắn dạy dỗ, đương nhiên, trong lúc đó không thiếu được ăn chút đậu hủ.
(Chị hai à, chị thành sắc lang từ bao giờ vậy =-=!!)
Bùi Thiên Hoa vừa mặt đỏ vừa viết chữ, dư quang khóe mắt liếc qua thấy Nguyên Châu đang đứng đó, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đẩy đẩy Thanh Hoan đang chơi vui vẻ vô cùng: "Điện hạ, điện hạ!"
Thanh Hoan ừ một tiếng, Bùi Thiên Hoa chọc chọc nàng, lại chỉ chỉ hướng Nguyên Châu, thanh âm vẫn bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc, nhưng Thanh Hoan lại có thể rõ ràng cảm thụ thấy hắn đang khó chịu cùng bất an.