Chương 50
Đường Bác Mẫn đột nhiên nói vậy, khiến Đường Thu Bạch giật mình, Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Không có yêu đương, sao sư tỷ lại hỏi vậy?"
"Tôi đùa thôi, nhưng mà em không cảm thấy lão bản của các em đối với em có hơi đặc biệt sao?"
"Bởi vì em và chị ấy là bạn bè?"
Đường Bác Mẫn nhìn phía trước đôi mắt cười cong cong, rất có thâm ý nhìn lướt qua Đường Thu Bạch: "Tôi thấy, chắc không chỉ bởi vì cái này đâu."
"Phải không?" Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy tư.
"Ừm, tôi cảm thấy cô ấy đối với em, không giống bạn bè." Đường Bác Mẫn nói như vậy.
Hai mắt Đường Thu Bạch nhìn phía trước, hiện lên một tầng sương mù, Đường Bác Mẫn nói đến đó thì dừng, để lại cho Đường Thu Bạch tự mình suy ngẫm phần còn lại.
Thẳng đến khi Đường Thu Bạch cùng Đường Bác Mẫn tách ra, trở về nhà vẫn còn hồi tưởng một loạt sự tình phát sinh hôm nay.
Đường Thu Bạch quả thật cảm thấy hôm nay Cảnh Thư Vân có hơi kỳ lạ, hơn nữa có thể là lời Đường Bác Mẫn nói làm nàng có chút bán tín bán nghi, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt.
Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng, Đường Thu Bạch nhíu mày, đem suy nghĩ miên man cùng một tia hy vọng mong manh mạnh mẽ áp xuống.
Weibo, là phần mềm rất tốt giúp Đường Thu Bạch thả lỏng, thay đổi suy nghĩ.
Đường Thu Bạch chống người ngồi dậy, dựa đầu giường, ấn vào trang chủ Weibo, Đường Thu Bạch lập tức chú ý tới giao diện con số thông báo màu đỏ phía dưới góc trái.
Nhấp vào, Đường Thu Bạch phát hiện nhận được tin nhắn của California.
Xưa nay chưa từng thấy, lần đầu tiên, là California chủ động nhắn tin cho nàng.
"Cô có đó không?" Giao diện thông báo tin nhắn mới hiển thị ba chữ ngắn gọn, đôi mắt Đường Thu Bạch vô thức đảo qua thời gian, mới phát hiện là tin nhắn nửa tiếng trước.
"Có." Đường Thu Bạch trả lời anh ta.
Đường Thu Bạch vốn cho rằng sẽ lại là một cuộc trò chuyện trễ nãi thời gian, không ngờ chờ nàng lướt hot search quay lại, mới phát hiện California đã phản hồi mình, thời gian cách câu trả lời trước đó của nàng chỉ vài phút.
"Chuyện tôi hỏi cô lần trước, cô còn nhớ không?".
Lần trước?
Đường Thu Bạch theo bản năng híp mắt ngẫm nghĩ, lại lướt lướt lại lịch sử trò chuyện, mới phản ứng lại California hỏi chính là chuyện lần trước một người bạn của anh ta tỏ tình với anh ta.
"Nhớ chứ, sao vậy?"
"Có tiến triển gì sao? Khi đó anh nói không phân rõ được là tính độc chiếm đối với bạn bè hay là cái gì." Đường Thu Bạch trả lời.
"Không có gì tiến triển."
Đường Thu Bạch nhìn câu trả lời của California, dừng một chút, tin nhắn lại tự động nhảy lên một dòng.
"Chi bằng nói, là tôi phát hiện biến hóa." California tiếp tục nói.
"Cái gì biến hóa? Cô ấy và anh làm hòa?"
"Phát hiện tôi biến hóa."
Đường Thu Bạch nhìn tin nhắn California gửi tới, mạc danh từ câu chữ của anh ta cảm nhận được thái độ của đối phương trở nên bằng phẳng, không còn giống như lần dò hỏi Đường Thu Bạch.
Có lẽ khi đó bất đắc dĩ và mê mang hơn một ít, lời nói lần này lại là câu trần thuật.
"Anh biến hóa thế nào?"
Hai người trò chuyện tiết tấu rất thong thả, nói cách khác giống như là nặn kem đánh răng, một hỏi một đáp cứ thế tiếp tục, nhưng cho dù là như vậy, Đường Thu Bạch cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào, trái lại nàng còn có chút thích phương thức tán gẫu như vậy.
Đa số thời điểm giọng điệu của California thường bình đạm, mà Đường Thu Bạch thì tương đối nhẹ nhàng sinh động hơn, phong cách hai người bổ sung cho nhau, cũng thích hợp thúc đẩy kéo dài cuộc đối thoại.
"Tôi thích cô ấy."
Không biết tại sao, Đường Thu Bạch nhìn những lời này có khoảng khắc thất thần.
"Anh chắc chắn chưa, không phải tính độc chiếm bạn bè?"
"Ừ."
"Vậy chẳng phải rất tốt sao? Cô ấy thích anh, anh thích cô ấy."
Yêu thích trên đời này, tựa hồ đều có chung một kiểu cảm giác.
Mỗi người thích những người khác nhau, nhưng điều trong lòng người ta muốn bày tỏ, thứ tình cảm yêu thích thuần túy nhất đơn giản nhất, đều là giống nhau.
Rõ ràng là California thích, lại kích thích Đường Thu Bạch nhớ tới tình cảm của chính mình.
Suy nghĩ kéo dài chỉ là chuyện trong nháy mắt, Đường Thu Bạch lại có chút hâm mộ, cô gái tỏ tình với California, có thể nói là, nàng hâm mộ California phát hiện ra sự yêu thích đảo ngược này của anh ta.
Mỗi một người tỏ tình bị từ chối, ai mà không hâm mộ loại đảo ngược này cơ chứ?
Thế nhưng tỷ lệ đảo ngược này, cực kỳ bé nhỏ.
"Tôi từ chối cô ấy, cũng nói với cô ấy làm bạn bè, cô ấy sẽ vẫn thích tôi sao?" Ngữ khí California đổi thành câu nghi vấn.
"Chắc là vẫn sẽ? Anh có chủ động không?"
"Có."
"Thế cô ấy phản ứng thế nào?" Đường Thu Bạch tiếp tục hỏi.
"Không có phản ứng gì."
"Phản ứng của bạn bè." California tựa hồ là đang tự ngẫm nghĩ, rất nhanh lại bổ sung một câu.
Đường Thu Bạch nhìn câu trả lời của California, chậm chạp không đáp lời, bởi vì nàng cũng không biết nên trả lời cái gì.
"Cô cũng cảm thấy cô ấy không nhất định còn thích tôi sao?" California lại gửi tới một tin nhắn.
Đường Thu Bạch tổ chức từ ngữ, "Cũng không phải, tôi cảm thấy khả năng vẫn thích. Nhưng mà, cô ấy không phân rõ được anh chủ động là xuất phát từ đối với bạn bè, hay là đối với người thích."
Đối diện đột nhiên trầm mặc xuống, Đường Thu Bạch đợi một hồi lâu, California mới trả lời, nói: "Vậy tôi hẳn là nên chủ động hơn một chút sao?"
Trong đầu Đường Thu Bạch, giây đầu tiên nhảy ra chính là, nói nhảm! Anh thích cô ấy, anh không chủ động ai chủ động? Ai bảo anh không nghĩ kỹ đã từ chối!
Đường Thu Bạch mạc danh vì người chị em bị California từ chối mà tố cáo bất công.
"Đúng vậy, tiểu cô nương người ta vốn dĩ lấy hết can đảm tỏ tình đã không dễ dàng gì, còn bị anh từ chối."
"Đại nam nhân như anh rầy rà cái gì, chủ động chút đi." Đường Thu Bạch nghĩ nói.
Lần này California trả lời rất nhanh.
"...... Được."
Đường Thu Bạch dư quang liếc đến thời gian trên màn hình đã khá muộn, vì thế cùng California kết thúc cuộc trò chuyện lần này, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác mệt mỏi dần dần tràn lên, Đường Thu Bạch rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
......
Ngày hôm sau, buổi chiều Đường Thu Bạch mới vừa xử lý xong một số công việc trong tay, di động liền vang lên.
Gần như theo bản năng, Đường Thu Bạch tưởng rằng lại là Đường Bác Mẫn.
"Alo, sư tỷ, hôm nay cũng thứ sáu rồi, để cho em nghỉ ngơi chút đi." Đường Thu Bạch ngay cả tên danh bạ hiển thị cũng chưa xem, trực tiếp nghe máy, nói.
"Sư tỷ? Sư tỷ gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì? Mấy tháng mình không ở nhà, Bạch Bạch, cậu liền lén có sư tỷ sau lưng mình!" Thanh âm thanh thúy của Duệ Tiểu Hạ từ ống nghe truyền đến.
"Hửm?" Đường Thu Bạch có chút bất ngờ, "Không xảy ra chuyện gì, sao cậu lại gọi điện thoại cho mình giờ này thế?"
"Thật sự không có gì sao? Có phải cậu lén yêu đương sau lưng mình đúng không, cái gì thứ sáu nghỉ ngơi một chút hả?"
"...... Tỉnh tỉnh, cậu đang cùng một con cẩu độc thân nói cái gì thế." Đường Thu Bạch dựa lưng về phía sau nghỉ ngơi, bất đắc dĩ nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Tiếng cười vui vẻ của Duệ Tiểu Hạ truyền tới, kéo theo tâm trạng Đường Thu Bạch rời khỏi công việc cũng thả lỏng hơn.
"Không đùa với cậu nữa, tan tầm xong cậu có thời gian không?" Duệ Tiểu Hạ hỏi.
"Hả? Làm gì, mình không ăn cơm!" Mấy ngày liên tiếp tan ca xong đều là người khác mời nàng ăn cơm, Đường Thu Bạch phản ứng theo bản năng, chính là trước tiên từ chối ăn cơm.
"?Ăn cơm? Nằm mơ đi, mình lại không ở bên kia, mình và cậu ăn cơm cái gì."
"Chà, lạnh lùng! Vậy cậu nói chuyện gì."
"Buổi tối cậu tan ca, giúp mình chạy đến hiệu sách một chuyến nha? Xem có một quyển sách hay không, bọn mình bên này gặp phải chút vấn đề về sinh vật, trở về mình mời cậu ăn lẩu!" Duệ Tiểu Hạ nói.
"Được thôi, cậu đã nói vậy rồi, thì mình nhất định phải nể mặt nồi lẩu, giúp cậu đi một chuyến."
Đường Thu Bạch nhất trí đồng ý, kế hoạch đêm nay về nhà nghỉ ngơi lại tuyên bố thất bại.
Mãi cho đến thời điểm tan tầm cũng không có tiếng thông báo cuộc gọi và tin nhắn vang lên, Đường Thu Bạch tắt máy tính, một chân vừa bước ra phòng làm việc, đúng lúc gặp được Địch Nghiên.
"Địch tỷ, chị tới tìm tôi sao?" Đường Thu Bạch hỏi.
"Đúng vậy." Địch Nghiên cười gật đầu.
"Làm sao vậy?"
"Buổi tối đi ăn cơm không?"
"...... Chắc không được, đêm nay tôi muốn đi hiệu sách một chuyến, chúng ta hẹn hôm khác?"
Gần đây như thế nào đều là hẹn ăn cơm, Đường Thu Bạch nghĩ thầm.
"À! Cô thích đi hiệu sách?"
"Không có, chỉ là giúp bạn đi xem thử." Đường Thu Bạch lắc đầu.
"Cô đi hiệu sách ở đâu vậy?" Địch Nghiên tò mò hỏi.
"Tới hiệu sách lớn ở khu trung tâm nhìn xem đi."
"À, vậy cô đi đi, chúng ta hôm nào lại hẹn ăn cơm."
Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm đi tới dưới lầu công ty, Địch Nghiên lại đột nhiên nhớ ra quên lấy đồ, liền không để Đường Thu Bạch chờ cô ấy, Đường Thu Bạch cũng liền rời đi.
Đường Thu Bạch ngồi xe buýt đi qua, trên đường còn có chút kẹt xe, chờ lúc nàng đến, đều đã tan tầm hơn nửa giờ.
Hiệu sách không quá đông người, Đường Thu Bạch đi vào, thẳng đến khu vực mục tiêu, đôi mắt chậm rãi đảo qua tên mỗi một quyển sách giúp Duệ Tiểu Hạ tìm kiếm.
Thời gian chậm rãi trôi, Đường Thu Bạch đã tìm được ba hàng, mắt nhìn có chút mệt, thời điểm giương mắt nghỉ ngơi, cửa hiệu sách xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Đường Thu Bạch có chút không xác định, hơi nheo mắt, "Lão bản?" Theo bản năng buột miệng thốt ra.
Đường Thu Bạch không dám gọi lớn, mà tiến đến gần cô, người đứng ở cửa hiệu sách cảm giác được tầm mắt, cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
"Lão bản, sao chị lại ở đây?"
"Em mang điện thoại không?" Cảnh Thư Vân cũng không trả lời nàng, mà hỏi ngược lại.
"Có mang, sao vậy?"
"Điện thoại ví tiền chìa khóa của tôi đều bị khóa ở trong xe rồi."
"Hả?" Đường Thu Bạch ngơ ngác, mới chú ý tới hai tay Cảnh Thư Vân trống trơn.
"Điện thoại của em có số Địch Nghiên không?"
"Có." Đường Thu Bạch mở số điện thoại của Địch Nghiên ra, đưa điện thoại cho cô.
Cảnh Thư Vân liếc nhìn màn hình, gọi cho Địch Nghiên.
"Alo Địch Nghiên, là tôi."
"Ừm, điện thoại của tôi bị khóa ở trong xe."
"Cô đang ở đâu? Hả, hẹn hò? Ừ, được rồi, vậy ngày mai nói sau."
Cảnh Thư Vân nói mấy câu ngắn gọn lại cúp máy, đưa điện thoại trả lại cho Đường Thu Bạch, chậm rãi nói: "Đêm nay tôi có thể ở nhờ nhà em không?"
Hai mắt Đường Thu Bạch chợt mở to, còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Thư Vân lại bổ sung nói: "Địch Nghiên còn đang hẹn hò, đồ đạc của tôi đều bị khóa ở trong xe, hôm nay khả năng không xử lý được."
Tay Đường Thu Bạch cầm di động, vô thức vuốt nhè nhẹ, tựa hồ có hơi do dự, sau một lúc lâu vẫn gật đầu nói: "Được, chỉ cần lão bản không chê."
Cùng lúc đó, Địch-nghe điện thoại không thể hiểu được, lại bị cúp điện thoại-Nghiên mặt đầy mờ mịt nhìn màn hình di động.
"Hẹn hò? Ai muốn đi hẹn hò?"
___________________________
Editor: Chúc mừng năm mới. Năm mới ra chương mới, lâu quá rồi =))
"Tôi đùa thôi, nhưng mà em không cảm thấy lão bản của các em đối với em có hơi đặc biệt sao?"
"Bởi vì em và chị ấy là bạn bè?"
Đường Bác Mẫn nhìn phía trước đôi mắt cười cong cong, rất có thâm ý nhìn lướt qua Đường Thu Bạch: "Tôi thấy, chắc không chỉ bởi vì cái này đâu."
"Phải không?" Đường Thu Bạch nghiêng đầu suy tư.
"Ừm, tôi cảm thấy cô ấy đối với em, không giống bạn bè." Đường Bác Mẫn nói như vậy.
Hai mắt Đường Thu Bạch nhìn phía trước, hiện lên một tầng sương mù, Đường Bác Mẫn nói đến đó thì dừng, để lại cho Đường Thu Bạch tự mình suy ngẫm phần còn lại.
Thẳng đến khi Đường Thu Bạch cùng Đường Bác Mẫn tách ra, trở về nhà vẫn còn hồi tưởng một loạt sự tình phát sinh hôm nay.
Đường Thu Bạch quả thật cảm thấy hôm nay Cảnh Thư Vân có hơi kỳ lạ, hơn nữa có thể là lời Đường Bác Mẫn nói làm nàng có chút bán tín bán nghi, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt.
Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng, Đường Thu Bạch nhíu mày, đem suy nghĩ miên man cùng một tia hy vọng mong manh mạnh mẽ áp xuống.
Weibo, là phần mềm rất tốt giúp Đường Thu Bạch thả lỏng, thay đổi suy nghĩ.
Đường Thu Bạch chống người ngồi dậy, dựa đầu giường, ấn vào trang chủ Weibo, Đường Thu Bạch lập tức chú ý tới giao diện con số thông báo màu đỏ phía dưới góc trái.
Nhấp vào, Đường Thu Bạch phát hiện nhận được tin nhắn của California.
Xưa nay chưa từng thấy, lần đầu tiên, là California chủ động nhắn tin cho nàng.
"Cô có đó không?" Giao diện thông báo tin nhắn mới hiển thị ba chữ ngắn gọn, đôi mắt Đường Thu Bạch vô thức đảo qua thời gian, mới phát hiện là tin nhắn nửa tiếng trước.
"Có." Đường Thu Bạch trả lời anh ta.
Đường Thu Bạch vốn cho rằng sẽ lại là một cuộc trò chuyện trễ nãi thời gian, không ngờ chờ nàng lướt hot search quay lại, mới phát hiện California đã phản hồi mình, thời gian cách câu trả lời trước đó của nàng chỉ vài phút.
"Chuyện tôi hỏi cô lần trước, cô còn nhớ không?".
Lần trước?
Đường Thu Bạch theo bản năng híp mắt ngẫm nghĩ, lại lướt lướt lại lịch sử trò chuyện, mới phản ứng lại California hỏi chính là chuyện lần trước một người bạn của anh ta tỏ tình với anh ta.
"Nhớ chứ, sao vậy?"
"Có tiến triển gì sao? Khi đó anh nói không phân rõ được là tính độc chiếm đối với bạn bè hay là cái gì." Đường Thu Bạch trả lời.
"Không có gì tiến triển."
Đường Thu Bạch nhìn câu trả lời của California, dừng một chút, tin nhắn lại tự động nhảy lên một dòng.
"Chi bằng nói, là tôi phát hiện biến hóa." California tiếp tục nói.
"Cái gì biến hóa? Cô ấy và anh làm hòa?"
"Phát hiện tôi biến hóa."
Đường Thu Bạch nhìn tin nhắn California gửi tới, mạc danh từ câu chữ của anh ta cảm nhận được thái độ của đối phương trở nên bằng phẳng, không còn giống như lần dò hỏi Đường Thu Bạch.
Có lẽ khi đó bất đắc dĩ và mê mang hơn một ít, lời nói lần này lại là câu trần thuật.
"Anh biến hóa thế nào?"
Hai người trò chuyện tiết tấu rất thong thả, nói cách khác giống như là nặn kem đánh răng, một hỏi một đáp cứ thế tiếp tục, nhưng cho dù là như vậy, Đường Thu Bạch cũng không hề mất kiên nhẫn chút nào, trái lại nàng còn có chút thích phương thức tán gẫu như vậy.
Đa số thời điểm giọng điệu của California thường bình đạm, mà Đường Thu Bạch thì tương đối nhẹ nhàng sinh động hơn, phong cách hai người bổ sung cho nhau, cũng thích hợp thúc đẩy kéo dài cuộc đối thoại.
"Tôi thích cô ấy."
Không biết tại sao, Đường Thu Bạch nhìn những lời này có khoảng khắc thất thần.
"Anh chắc chắn chưa, không phải tính độc chiếm bạn bè?"
"Ừ."
"Vậy chẳng phải rất tốt sao? Cô ấy thích anh, anh thích cô ấy."
Yêu thích trên đời này, tựa hồ đều có chung một kiểu cảm giác.
Mỗi người thích những người khác nhau, nhưng điều trong lòng người ta muốn bày tỏ, thứ tình cảm yêu thích thuần túy nhất đơn giản nhất, đều là giống nhau.
Rõ ràng là California thích, lại kích thích Đường Thu Bạch nhớ tới tình cảm của chính mình.
Suy nghĩ kéo dài chỉ là chuyện trong nháy mắt, Đường Thu Bạch lại có chút hâm mộ, cô gái tỏ tình với California, có thể nói là, nàng hâm mộ California phát hiện ra sự yêu thích đảo ngược này của anh ta.
Mỗi một người tỏ tình bị từ chối, ai mà không hâm mộ loại đảo ngược này cơ chứ?
Thế nhưng tỷ lệ đảo ngược này, cực kỳ bé nhỏ.
"Tôi từ chối cô ấy, cũng nói với cô ấy làm bạn bè, cô ấy sẽ vẫn thích tôi sao?" Ngữ khí California đổi thành câu nghi vấn.
"Chắc là vẫn sẽ? Anh có chủ động không?"
"Có."
"Thế cô ấy phản ứng thế nào?" Đường Thu Bạch tiếp tục hỏi.
"Không có phản ứng gì."
"Phản ứng của bạn bè." California tựa hồ là đang tự ngẫm nghĩ, rất nhanh lại bổ sung một câu.
Đường Thu Bạch nhìn câu trả lời của California, chậm chạp không đáp lời, bởi vì nàng cũng không biết nên trả lời cái gì.
"Cô cũng cảm thấy cô ấy không nhất định còn thích tôi sao?" California lại gửi tới một tin nhắn.
Đường Thu Bạch tổ chức từ ngữ, "Cũng không phải, tôi cảm thấy khả năng vẫn thích. Nhưng mà, cô ấy không phân rõ được anh chủ động là xuất phát từ đối với bạn bè, hay là đối với người thích."
Đối diện đột nhiên trầm mặc xuống, Đường Thu Bạch đợi một hồi lâu, California mới trả lời, nói: "Vậy tôi hẳn là nên chủ động hơn một chút sao?"
Trong đầu Đường Thu Bạch, giây đầu tiên nhảy ra chính là, nói nhảm! Anh thích cô ấy, anh không chủ động ai chủ động? Ai bảo anh không nghĩ kỹ đã từ chối!
Đường Thu Bạch mạc danh vì người chị em bị California từ chối mà tố cáo bất công.
"Đúng vậy, tiểu cô nương người ta vốn dĩ lấy hết can đảm tỏ tình đã không dễ dàng gì, còn bị anh từ chối."
"Đại nam nhân như anh rầy rà cái gì, chủ động chút đi." Đường Thu Bạch nghĩ nói.
Lần này California trả lời rất nhanh.
"...... Được."
Đường Thu Bạch dư quang liếc đến thời gian trên màn hình đã khá muộn, vì thế cùng California kết thúc cuộc trò chuyện lần này, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác mệt mỏi dần dần tràn lên, Đường Thu Bạch rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
......
Ngày hôm sau, buổi chiều Đường Thu Bạch mới vừa xử lý xong một số công việc trong tay, di động liền vang lên.
Gần như theo bản năng, Đường Thu Bạch tưởng rằng lại là Đường Bác Mẫn.
"Alo, sư tỷ, hôm nay cũng thứ sáu rồi, để cho em nghỉ ngơi chút đi." Đường Thu Bạch ngay cả tên danh bạ hiển thị cũng chưa xem, trực tiếp nghe máy, nói.
"Sư tỷ? Sư tỷ gì cơ? Đã xảy ra chuyện gì? Mấy tháng mình không ở nhà, Bạch Bạch, cậu liền lén có sư tỷ sau lưng mình!" Thanh âm thanh thúy của Duệ Tiểu Hạ từ ống nghe truyền đến.
"Hửm?" Đường Thu Bạch có chút bất ngờ, "Không xảy ra chuyện gì, sao cậu lại gọi điện thoại cho mình giờ này thế?"
"Thật sự không có gì sao? Có phải cậu lén yêu đương sau lưng mình đúng không, cái gì thứ sáu nghỉ ngơi một chút hả?"
"...... Tỉnh tỉnh, cậu đang cùng một con cẩu độc thân nói cái gì thế." Đường Thu Bạch dựa lưng về phía sau nghỉ ngơi, bất đắc dĩ nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha......" Tiếng cười vui vẻ của Duệ Tiểu Hạ truyền tới, kéo theo tâm trạng Đường Thu Bạch rời khỏi công việc cũng thả lỏng hơn.
"Không đùa với cậu nữa, tan tầm xong cậu có thời gian không?" Duệ Tiểu Hạ hỏi.
"Hả? Làm gì, mình không ăn cơm!" Mấy ngày liên tiếp tan ca xong đều là người khác mời nàng ăn cơm, Đường Thu Bạch phản ứng theo bản năng, chính là trước tiên từ chối ăn cơm.
"?Ăn cơm? Nằm mơ đi, mình lại không ở bên kia, mình và cậu ăn cơm cái gì."
"Chà, lạnh lùng! Vậy cậu nói chuyện gì."
"Buổi tối cậu tan ca, giúp mình chạy đến hiệu sách một chuyến nha? Xem có một quyển sách hay không, bọn mình bên này gặp phải chút vấn đề về sinh vật, trở về mình mời cậu ăn lẩu!" Duệ Tiểu Hạ nói.
"Được thôi, cậu đã nói vậy rồi, thì mình nhất định phải nể mặt nồi lẩu, giúp cậu đi một chuyến."
Đường Thu Bạch nhất trí đồng ý, kế hoạch đêm nay về nhà nghỉ ngơi lại tuyên bố thất bại.
Mãi cho đến thời điểm tan tầm cũng không có tiếng thông báo cuộc gọi và tin nhắn vang lên, Đường Thu Bạch tắt máy tính, một chân vừa bước ra phòng làm việc, đúng lúc gặp được Địch Nghiên.
"Địch tỷ, chị tới tìm tôi sao?" Đường Thu Bạch hỏi.
"Đúng vậy." Địch Nghiên cười gật đầu.
"Làm sao vậy?"
"Buổi tối đi ăn cơm không?"
"...... Chắc không được, đêm nay tôi muốn đi hiệu sách một chuyến, chúng ta hẹn hôm khác?"
Gần đây như thế nào đều là hẹn ăn cơm, Đường Thu Bạch nghĩ thầm.
"À! Cô thích đi hiệu sách?"
"Không có, chỉ là giúp bạn đi xem thử." Đường Thu Bạch lắc đầu.
"Cô đi hiệu sách ở đâu vậy?" Địch Nghiên tò mò hỏi.
"Tới hiệu sách lớn ở khu trung tâm nhìn xem đi."
"À, vậy cô đi đi, chúng ta hôm nào lại hẹn ăn cơm."
Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm đi tới dưới lầu công ty, Địch Nghiên lại đột nhiên nhớ ra quên lấy đồ, liền không để Đường Thu Bạch chờ cô ấy, Đường Thu Bạch cũng liền rời đi.
Đường Thu Bạch ngồi xe buýt đi qua, trên đường còn có chút kẹt xe, chờ lúc nàng đến, đều đã tan tầm hơn nửa giờ.
Hiệu sách không quá đông người, Đường Thu Bạch đi vào, thẳng đến khu vực mục tiêu, đôi mắt chậm rãi đảo qua tên mỗi một quyển sách giúp Duệ Tiểu Hạ tìm kiếm.
Thời gian chậm rãi trôi, Đường Thu Bạch đã tìm được ba hàng, mắt nhìn có chút mệt, thời điểm giương mắt nghỉ ngơi, cửa hiệu sách xuất hiện hình bóng quen thuộc.
Đường Thu Bạch có chút không xác định, hơi nheo mắt, "Lão bản?" Theo bản năng buột miệng thốt ra.
Đường Thu Bạch không dám gọi lớn, mà tiến đến gần cô, người đứng ở cửa hiệu sách cảm giác được tầm mắt, cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
"Lão bản, sao chị lại ở đây?"
"Em mang điện thoại không?" Cảnh Thư Vân cũng không trả lời nàng, mà hỏi ngược lại.
"Có mang, sao vậy?"
"Điện thoại ví tiền chìa khóa của tôi đều bị khóa ở trong xe rồi."
"Hả?" Đường Thu Bạch ngơ ngác, mới chú ý tới hai tay Cảnh Thư Vân trống trơn.
"Điện thoại của em có số Địch Nghiên không?"
"Có." Đường Thu Bạch mở số điện thoại của Địch Nghiên ra, đưa điện thoại cho cô.
Cảnh Thư Vân liếc nhìn màn hình, gọi cho Địch Nghiên.
"Alo Địch Nghiên, là tôi."
"Ừm, điện thoại của tôi bị khóa ở trong xe."
"Cô đang ở đâu? Hả, hẹn hò? Ừ, được rồi, vậy ngày mai nói sau."
Cảnh Thư Vân nói mấy câu ngắn gọn lại cúp máy, đưa điện thoại trả lại cho Đường Thu Bạch, chậm rãi nói: "Đêm nay tôi có thể ở nhờ nhà em không?"
Hai mắt Đường Thu Bạch chợt mở to, còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Thư Vân lại bổ sung nói: "Địch Nghiên còn đang hẹn hò, đồ đạc của tôi đều bị khóa ở trong xe, hôm nay khả năng không xử lý được."
Tay Đường Thu Bạch cầm di động, vô thức vuốt nhè nhẹ, tựa hồ có hơi do dự, sau một lúc lâu vẫn gật đầu nói: "Được, chỉ cần lão bản không chê."
Cùng lúc đó, Địch-nghe điện thoại không thể hiểu được, lại bị cúp điện thoại-Nghiên mặt đầy mờ mịt nhìn màn hình di động.
"Hẹn hò? Ai muốn đi hẹn hò?"
___________________________
Editor: Chúc mừng năm mới. Năm mới ra chương mới, lâu quá rồi =))