Chương 2
Trên giấy hôn ước có địa chỉ nhà họ Lâm, nhưng chỉ viết là sơn trang Bắc Khê chứ không có địa chỉ cụ thể.
Lý Dục Thần bèn đến hỏi thăm bảo vệ: “Ông anh, trong này có chủ nhà nào họ Lâm không?”
“Họ Lâm?”, bảo vệ quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần: “Anh đến tìm nhà họ Lâm làm gì?”
“Ồ, tôi đến tìm họ hàng”, Lý Dục Thần đáp.
“Họ hàng?”
Trong mắt bảo vệ lộ vẻ khinh bỉ, anh ta đã gặp rất nhiều người nghèo đến đây tìm người thân rồi.
Người trẻ tuổi trước mắt ăn mặc rách rưới, tóc rối bù, đạo sĩ không giống đạo sĩ, ăn mày không giống ăn mày.
“Những người ở đây đều mang họ Lâm, cậu nói thẳng là tìm người nào đi?”
Trong giọng nói của bảo vệ lộ vẻ châm chọc, như đang nói để xem anh quen ai.
“Đều họ Lâm á?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây đều là nhà của nhà họ Lâm?
Từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm giàu có, nhưng không ngờ lại giàu có đến mức này.
“Tôi tìm Lâm Thượng Nghĩa”.
“Đi đi đi!”, bảo vệ đột nhiên trở nên hung dữ, ra vẻ xua đuổi: “Anh cũng chỉ từng nghe đến cái tên này thôi chứ gì, anh có biết ông ấy là ai không? Anh có tư cách gặp ông cụ Lâm à?”
Lý Dục Thần không hề sợ hãi, bình thản nói: “Tôi tên Lý Dục Thần, anh gọi điện thoại cho Lâm Thượng Nghĩa là biết”.
Bảo vệ thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh thì hơi lúng túng, nếu thật sự là người thân của ông cụ Lâm thì anh ta thật sự không đắc tội nổi.
Bảo vệ nói một câu “Đợi đấy” rồi xoay người đi đến phòng bảo vệ gọi điện thoại.
Lý Dục Thần nhìn khu biệt thự trước mắt, không khỏi cảm thán đúng là một môi trường tốt, cũng coi như một khu đất phong thuỷ số một số hai thành phố Hoà.
Dù nhìn từa địa điểm được chọn hay bố cục chằng chịt đều có thể biết từng có cao nhân chỉ bảo.
Ấy, đó là cái gì?
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thấy trên khu biệt thự có một đám mây đen mỏng như lụa mãi không tan đi.
Lúc này đang vào lúc trời quang, đây rõ ràng không phải một đám mây bình thường. Dù rất nhạt, người thường sẽ không nhận ra điều khác lạ, nhưng làm sao có thể qua được mắt thần của Lý Dục Thần.
Mây đen che đỉnh!
Dường như người nhà này bị ai đó hãm hại.
Có nên cho bọn họ biết không nhỉ?
Lý Dục Thần còn đang suy nghĩ thì cửa mở, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đi ra.
Bảo vệ nhìn thấy người đó thì cúi người gật đầu rồi chạy tới.
“Quản gia Lạc”, anh ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta”.
Quản gia Lạc quan sát Lý Dục Thần mấy lần, trong mắt mang theo sự nghi ngờ và khinh bỉ.
“Cậu tên là Lý Dục Thần à?”
Lý Dục Thần bèn đến hỏi thăm bảo vệ: “Ông anh, trong này có chủ nhà nào họ Lâm không?”
“Họ Lâm?”, bảo vệ quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần: “Anh đến tìm nhà họ Lâm làm gì?”
“Ồ, tôi đến tìm họ hàng”, Lý Dục Thần đáp.
“Họ hàng?”
Trong mắt bảo vệ lộ vẻ khinh bỉ, anh ta đã gặp rất nhiều người nghèo đến đây tìm người thân rồi.
Người trẻ tuổi trước mắt ăn mặc rách rưới, tóc rối bù, đạo sĩ không giống đạo sĩ, ăn mày không giống ăn mày.
“Những người ở đây đều mang họ Lâm, cậu nói thẳng là tìm người nào đi?”
Trong giọng nói của bảo vệ lộ vẻ châm chọc, như đang nói để xem anh quen ai.
“Đều họ Lâm á?”
Lý Dục Thần không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ đây đều là nhà của nhà họ Lâm?
Từ lâu đã nghe nói nhà họ Lâm giàu có, nhưng không ngờ lại giàu có đến mức này.
“Tôi tìm Lâm Thượng Nghĩa”.
“Đi đi đi!”, bảo vệ đột nhiên trở nên hung dữ, ra vẻ xua đuổi: “Anh cũng chỉ từng nghe đến cái tên này thôi chứ gì, anh có biết ông ấy là ai không? Anh có tư cách gặp ông cụ Lâm à?”
Lý Dục Thần không hề sợ hãi, bình thản nói: “Tôi tên Lý Dục Thần, anh gọi điện thoại cho Lâm Thượng Nghĩa là biết”.
Bảo vệ thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh thì hơi lúng túng, nếu thật sự là người thân của ông cụ Lâm thì anh ta thật sự không đắc tội nổi.
Bảo vệ nói một câu “Đợi đấy” rồi xoay người đi đến phòng bảo vệ gọi điện thoại.
Lý Dục Thần nhìn khu biệt thự trước mắt, không khỏi cảm thán đúng là một môi trường tốt, cũng coi như một khu đất phong thuỷ số một số hai thành phố Hoà.
Dù nhìn từa địa điểm được chọn hay bố cục chằng chịt đều có thể biết từng có cao nhân chỉ bảo.
Ấy, đó là cái gì?
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn thấy trên khu biệt thự có một đám mây đen mỏng như lụa mãi không tan đi.
Lúc này đang vào lúc trời quang, đây rõ ràng không phải một đám mây bình thường. Dù rất nhạt, người thường sẽ không nhận ra điều khác lạ, nhưng làm sao có thể qua được mắt thần của Lý Dục Thần.
Mây đen che đỉnh!
Dường như người nhà này bị ai đó hãm hại.
Có nên cho bọn họ biết không nhỉ?
Lý Dục Thần còn đang suy nghĩ thì cửa mở, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi đi ra.
Bảo vệ nhìn thấy người đó thì cúi người gật đầu rồi chạy tới.
“Quản gia Lạc”, anh ta chỉ vào Lý Dục Thần: “Là anh ta”.
Quản gia Lạc quan sát Lý Dục Thần mấy lần, trong mắt mang theo sự nghi ngờ và khinh bỉ.
“Cậu tên là Lý Dục Thần à?”