Chương 150: Quẹt Thẻ
“Tôi là khách quen của cửa hàng này, đây là thẻ thành viên của tôi.” Hứa Tư Doanh móc từ trong túi ra một tấm thẻ: “Là thành viên của các người, chẳng lẽ tôi không có được quyền hạn này sao.” "A, quý khách là thành viên ba sao, đương nhiên có quyền hạn này, xin chờ một chút, tôi sẽ lập tức lấy túi ra." Người bán hàng lập tức thay đổi thái độ, Hứa Tư Doanh ít nhất phải mua sắm mấy trăm nghìn mới có thể làm được tấm thẻ thành viên này. "Nhìn thấy không? Tôi phải mua sắm mấy trăm nghìn ở đây mới có được tấm thẻ này, Trần Vũ, tôi tốt bụng muốn nhắc nhở anh một câu, chiếc túi này là phiên bản giới hạn, nó rất đắt." Vẻ mặt Hứa Tư Doanh rất kiêu ngạo nói: "Hiện tại anh nói mình không mua nổi cũng còn kịp đó." “Không cần nhìn, cứ trực tiếp gói lại luôn đi.” Trần Vũ thậm chí không thèm nhấc mí mắt lên. "Ha ha, anh không nhìn xem nó giá bao nhiêu sao? Người phục vụ, giới thiệu cho anh ta đi." Hứa Tư Doanh cười lạnh nói: "Kẻo tới lúc trả tiền, anh không có tiền trả thì sế thành trò cười." "Thưa ông, dòng artycapucines của chúng tôi là sản phẩm của thương hiệu cao cấp, chất liệu làm ra chiếc túi này là vải cotton, sợi đay và vải bố vân nổi, và được viền bằng da bê..." Người bán hàng giới thiệu với Trần Vũ. "Được rồi, không cần giới thiệu, quẹt thẻ đi." Trần Vũ lấy ra một tấm thả. "Thưa quý khách, chiếc túi này của chúng tôi là phiên bản giới hạn, giá là 138.000." Người bán hàng nhắc nhở, cô ta nhìn cách ăn mặc của Trần Vũ, nhìn thế nào. cũng không giống người có thể mua nổi chiếc túi này. "Tôi nói, quẹt thẻ đi." Trần Vũ cau mày. "Haha, Trần Vũ đừng làm chuyện xấu hổ nữa, trong thẻ đó có thể lấy được 10.000 tệ không? Để tôi nhắc nhở anh, thẻ tín dụng không được chấp nhận ở đây." Hứa Tư Doanh cười chết, cô ta cho rằng Trần Vũ chỉ đang tỏ vẻ. "Cô có quẹt thẻ hay không, không thì tôi đi." Trần Vũ không thể không tức giận khi nhìn thấy người bán hàng cứ càu nhàu. "A, quý khách đừng tức giận, tôi lập tức đi ngay." Lúc này người bán hàng mới phản ứng lại, nhanh chóng nhận lấy thẻ của Trần Vũ. "Mật khẩu là sáu số sáu." Trần Vũ nói. "Ha ha, cô thật sự đi quẹt sao, nếu trong thẻ của anh †a có thể quẹt được 10.000 tệ thì coi như tôi thua, Trần Vũ, cúi đầu thừa nhận mình nghèo khó đến vậy sao? Anh xác định anh muốn làm chuyện mất mặt như vậy sao?” Hứa Tư Doanh cười lớn. "Đợi đã." Trần Vũ gọi người bán hàng lại. "Vậy mới đúng chứ, nghèo thì phải thừa nhận." Hứa Tư Doanh cười nói. "Vợ, anh chưa từng đưa em đi dạo trung tâm mua sắm, đây là lần đầu tiên em đến một cửa hàng như thế này, hay là vậy đi, tất cả mọi thứ trong cửa hàng này, bất cứ thứ gì mà em có thể sử dụng được thì cứ lấy mỗi thứ một món." Trần Vũ mỉm cười nói. "Trần Vũ, anh điên rồi sao?" Nụ cười trên mặt Hứa Tư Doanh đột nhiên cứng đờ: "Mỗi thứ một món? Tôi còn không dám làm như vậy, anh cho rằng anh là ai?" "Vậy thì cô là ai? Cha mẹ cô cũng chỉ là người bình thường, còn cô cũng chỉ là một nhân viên ngân hàng bình thường, cô lấy tiền đâu mà tiêu mấy trăm nghìn ở cửa hàng này, trong lòng cô không biết sao?" Trần Vũ hỏi lại: “Hơn nữa, tôi đang mua đồ cho vợ tôi, mua nổi thì tôi mua, nếu không mua nổi thì tôi cũng không phùng má giả làm người mập.” "Anh..." Hứa Tư Doanh bị Trần Vũ nói đến á khẩu không nói nên lời. "Không cần đâu chồng à, chúng ta đi thôi, vậy phải tiêu rất nhiều tiền." Diệp Hân Vũ liều mạng kéo Trần Vũ rời đi. "Cho dù có tiêu bao nhiêu tiền đi chăng nữa, hôm nay không mua đủ thì không được đi." Giọng điệu của Trần Vũ như đang ra lệnh, nhưng trong giọng nói lại đầy quan tâm. "Nhưng thực sự quá đắt." "Không đắt, đi xem đi, ngoan." Trần Vũ khế mỉm cười, dưới sự nài nỉ của anh, Diệp Hân Vũ cuối cùng cũng đồng ý. Vì vậy, sau một thời gian dài lựa chọn quần áo, giày dép, đồng hồ, trang sức và nước hoa, những thứ này. cuối cùng cũng được chọn đủ. "Thưa quý khách, những mặt hàng anh chọn tổng cộng là một triệu ba trăm sáu mươi nghìn." Người bán hàng cẩn thận đưa hóa đơn ra, cô ta sợ Trần Vũ chỉ đang muốn khoe khoang, chọn nữa ngày nhưng không mua.