Chương 164: Không Coi Ông Ra Gì Thôi
Còn so về chỗ dựa, Đỗ Phong vừa nghe nói đến tên Trần Vũ thì lập tức ngoan ngoãn, còn hắn ta thì phải là cọng hành nào? "Cút." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Nếu còn dám gây sự với Giám đốc Lý, tôi sẽ chặt bốn cái chân của anh." Vương Hổ cúi đầu chán nản rời đi, thậm chí còn không thèm quan tâm đ ến đám đàn em của mình. Trần Vũ biết Lý Tương Kỳ, chủ nhiệm thôn ủy ở nơi này là người khá tốt, trước đó người này tránh mặt không gặp, có lẽ là vì bị những người này ép buộc rời đi. "Sư phụ của anh đâu? Tại sao còn chưa tới? Nói với đối phương, trong vòng mười phút không đến thì chờ nhặt xác cho anh đi." Trần Vũ liếc nhìn cái tên đầu trọc. "Cậu chờ đó, sư phụ của tôi sẽ tới đây ngay lập tức, Trần Vũ, sư phụ của tôi là một trong Thập Tam Thái Bảo, hôm nay cậu chết chắc rôi." Tên đầu trọc nghiến răng nghiến lợi nói. Trần Vũ bỗng nhiên nắm lấy tay phải, Ly Trần đột nhiên xuất , anh giơ tay phải lên, Ly Trần trong tay anh lóe lên ánh sáng đỏ. 'Vèo một tiếng, một vết thương xuất hiện trên cổ tên đầu trọc, máu chảy dọc xuống cổ hắn ta. Tên đầu trọc sợ đến tè ra quần, hẳn ta sờ vào cổ thì thấy đây máu, nhưng vết thương không lớn lắm, làm hắn †a sợ bóng sợ gió một trận. "Có phải anh đang cảm thấy vết thương này không nghiêm trọng đến mức có thể giế t chết anh không?” Ly Trần trong tay Trần Vũ biến mất, anh cúi người xuống nói: “Binh Linh Ly Trân, chạm vào sẽ bị thương, tuy vết thương không lớn, nhưng nếu tôi không can thiệp, vết thương của anh sẽ không bao giờ lành lại được, anh nghĩ xem, trên người anh có bao nhiêu máu để chảy?" Tên đầu trọc giật mình sợ hãi, hắn ta không chút nghỉ ngờ lời nói của Trần Vũ, bởi vì vết thương trên cổ hắn ta đang từ từ chảy máu, dù có đè lại thế nào thì cũng không thể cầm máu. Đột nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng người lóe lên, một người đàn ông bước vào, người đàn ông này không ai khác chính là Lý Trung Nghĩa, người thứ năm trong Thập Tam Thái Bảo, người đã chiến đấu với Trần Vũ tại quán trà Huyền Vũ. "Sư phụ, cứu con, tên khốn này đã đánh vỡ Kim Chung Tráo của con, sỉ nhục con chính là sỉ nhục ngài." 'Tên đầu trọc vừa thấy Lý Trung Nghĩa, hắn ta lập tức hưng phấn. “Câm miệng." Trần Vũ tát một cái khiến tên đầu trọc bình tĩnh lại. "Trần Vũ, là cậu." Sắc mặt của Lý Trung Nghĩa đột nhiên trở nên khó coi khi nhìn thấy Trần Vũ. Đối với Trần Vũ, ông ta có năm phần sợ hãi, năm phần hận, dù sao lần trước Trần Vũ đã dễ dàng phá đòn Kim Chung Tráo của ông ta tại quán trà Huyền Vũ, hơn nữa anh còn có sự giúp đỡ của Lý Huyền Linh, vì vậy Lý Trung Nghĩa không dám làm gì Trần Vũ. "Đúng vậy, là tôi, đây là đệ tử của ông sao?" Trần Vũ chỉ vào tên đầu trọc đang nằm trên mặt đất cả người đầy máu. "Là đệ tử của tôi." Lý Trung Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, tên đầu trọc là đệ tử duy nhất của ông ta, hắn †a vốn rất có tài, nhưng nhìn bộ ng ực hắn ta bị lõm xuống, hơi thở rối loạn, xem ra công pháp của hẳn ta đã bị phế bỏ, nếu sau này muốn lên cấp thì sẽ rất khó khăn. "Đúng thật là thầy nào thì trò nấy." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đã phế bỏ công pháp của hắn ta, khiến về sau hẳn ta không thể lên cấp được, ông không có ý kiến gì chứ." "Trần Vũ, đệ tử của tôi và cậu nước sông không phạm nước giếng, cậu không có lý do gì mà phế bỏ công pháp của nó, hôm nay... hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích." Lý Trung Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói. "Không có lý do?" Trần Vũ cười lớn, đột nhiên năm lấy hai cánh tay của tên đầu trọc, vặn ngược về phía sau, rắc một tiếng, hai cánh tay của tên đầu trọc bị vặn thành bánh quai chèo. Hai cánh tay của tên đầu trọc bị gãy thành từng khúc, không còn khả năng phục hồi như cũ, hẳn ta hét thảm và ngất đi. "Trần Vũ, cậu không coi tôi ra gì sao, cậu có coi Thập Tam Thái Bảo của chúng tôi ra gì không?" Lý Trung Nghĩa tức giận.