Chương 173: Quân Tử Báo Thù Mười Năm Không Muộn
Ông lão không ai khác chính là ông nội của Triệu An Nhiên, Triệu Trường Đức, việc lén lút uống rượu bị cháu gái phát hiện, ông ấy cười ngượng ngùng nói: “Thỉnh thoảng uống một chút cũng không phải vấn đề lớn.” “Tay của ông còn cầm kim không nổi, hai chân cũng không thể đi được, còn uống rượu, ông cảm thấy nhồi máu não còn chưa đủ nghiêm trọng sao?” Triệu An Nhiên thực sự tức giận, nước mắt lưng tròng: “Ba mẹ con không còn nữa, chú út thì đang ở nước ngoài, ông xảy ra chuyện gì thì con không còn người thân nữa, ông có thể cẩn thận hơn được không?” "Được rồi, sau này ông không uống nữa, ông bảo đảm sẽ không uống nữa, này, An Nhiên, chàng trai trẻ này là ai? Là bạn trai của con à? Rất đẹp trai." Ông Triệu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Vũ, ánh mắt của ông ấy ngay lập tức bị thu hút. "Chào ông Triệu, tôi là Trần Vũ." Trần Vũ khẽ mỉm cười. "Ông nội, ông đang nói bậy cái gì vậy, đây là bạn của con, y thuật của anh ấy rất tốt, com muốn nhờ ông tìm mối liên hệ với Hiệp hội Trung y, xin cấp chứng chỉ Trung y cho anh ấy”" Triệu An Nhiên đỏ mặt. "Y thuật thật sự rất tốt? Trung y?" Ông Triệu không thể tin nhìn Trần Vũ. “Đúng vậy, trung y.” Triệu An Nhiên nói: “Ông nội, ông đừng đổi chủ đề, giúp con xin chứng chỉ đi.” "Trước tiên con hãy nói cho ông biết cậu ta có phải là bạn trai của con không." Ông lão nói: "Nếu đúng thì ông sẽ làm, nếu không thì phải suy nghĩ đã." "Ông nội, ông đang nói cái gì vậy?" Triệu An Nhiên đỏ mặt: "Đây là bạn của con." "Như vậy không được, làm bác sĩ căn bản nhất chính là kiến thức và y đức, cái này nhất định phải vượt qua bài kiểm tra của ông mới được." Ông lão lắc đầu: "Con để cậu ta thể hiện kỹ năng của mình trước đi rồi nói." "Ông..." Triệu An Nhiên bất đắc dĩ nói với Trần Vũ: "Thật xin lỗi, ông nội tôi là. "Không sao đâu, ông Triệu lo lắng như vậy là đúng." Trần Vũ cười nói: "Bác sĩ là vì cứu người, cho nên phải có kiến thức và y đức." "Đúng vậy, để tôi kiểm tra cậu, cậu ngâm nga bài vè sắc thuốc trước đi?" Ông cụ Triệu xua tay. "Ông nội..." Triệu An Nhiên dở khóc dở cười. "Bài về sắc thuốc thì thôi đi, để tôi nói về tình trạng của ông Triệu trước." Trần Vũ cười nói: "Tình trạng của ông Triệu hẳn là đã kéo dài ba năm, ba năm trước đây, ông Triệu bị đột quy, liệt nửa người, miệng lưỡi bị lệch, mà không nói ra, tự chẩn đoán cho mình là gan dương tăng động, hội chứng rối loạn phong hỏa.” "Đúng vậy, chính xác là ba năm." Ông Triệu hơi giật mình, ông ấy bắt đầu nghiêm túc nhìn Trần Vũ: "Cậu còn có thể nhìn ra được gì nữa?" "Bản thân ông Triệu là một bác sĩ trung y, sau khi tự chẩn đoán đã tự chữa bệnh bằng cách làm trấn gan và tắt phong, tư âm tiềm dương, nếu tôi không nói sai, thì ông đã dùng long cốt, con hàu, sinh địa và các loại thuốc khác để hợp thành thuốc sắc làm dịu gan." “Sau đó hiệu quả không tốt, lại dùng đơn thuốc ích khí dưỡng huyết để chữa trị, lúc sau có hơi hồi phục, nhưng kinh mạch ở tay phải đã bị tắc, không thể nhấc đồ vật được, hai chân tê mỏi, không thể cử động nên bây giờ mới thành ra như thế này.” Trần Vũ cười nói. "Đúng vậy, chàng trai trẻ cũng có chút thủ đoạn đó, thậm chí có thể xác định rõ ràng đơn thuốc của tôi." Ông cụ Triệu khế gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu việc này, xem ra con bé nói đúng, y thuật của cậu rất tốt." "Nhưng ông Triệu, thuốc của ông cũng không đúng bệnh." Trần Vũ lại thiện ý nhắc nhở. "Cậu nói cái gì?" Ông lão tức giận: "Ý của cậu là y thuật của tôi không tốt? Nhóc con, khi tôi bắt đầu hành nghề y thì cậu còn chưa sinh ra đâu." “Ý tôi không phải vậy.” Trần Vũ dở khóc dở cười: “Dựa vào triệu chứng mà nói, thì triệu chứng của ông Triệu đều phù hợp với chứng trấn gan tắt phong, nhưng ông Triệu có bao giờ nghĩ đến nguyên nhân gây ra triệu chứng này là gì không?” "Nguyên nhân? Tôi còn chưa nghĩ ra chuyện này." Ông Triệu sửng sốt, lâm vào trầm tư. "Tôi thấy mặc dù thân thể ông Triệu bất tiện, nhưng thân thể cường tráng, hẳn là ngày thường đều luyện tập Ngũ Cầm Hí." Trần Vũ nói. "Đúng vậy, khi tôi không bị bệnh thì mỗi ngày đều luyện." Ông Triệu gật đầu. "Cho nên theo lẽ thường thì ông không thể đột nhiên đột quy được." Trần Vũ nói. "Vậy tại sao tôi lại bị như thế này?" Ông Triệu hỏi. Trân Vũ bước tới, lấy ra một cây kim châm, đâm vào. đầu ngón tay của ông Triệu, từ đầu ngón tay của ông ấy chảy ra một giọt máu đen. Trần Vũ đưa cây kim châm tới trước mặt ông Triệu: “Máu của ông Triệu hơi sãm, hơn nữa còn hơi sền sệt, đây là do bị trúng độc Hoa Vô Phong, còn Hoa Vô Phong là gì thì không cần tôi phải nói thêm nữa chứ." "Hoa Vô Phong, sinh ra ở dãy núi Thiên Sơn phía Tây Cương, có thể khiến người ta bị lệch miệng và mắt, liệt nửa người, triệu chứng tương tự như đột quy." Sắc mặt của ông Triệu và Triệu An Nhiên thay đổi kịch liệt: "Có người đầu độc?" "Đúng vậy, loại độc này rất khó giải, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì kẻ đầu độc cũng là cao thủ trong ngành y." Trần Vũ nói: "Hơn nữa Hạnh Lâm Cư tận tâm giúp người, không lấy lợi nhuận làm trọng, đối với người nghèo thì trực tiếp tặng thuốc, tôi nghĩ là các người đã làm tổn hại đến lợi ích của đối phương, là ai thì chắc. trong lòng hai người cũng biết." "Chắc chắn là Chu Hồng Nho của Dược Đường Danh Thuận, lão già khốn nạn này, Dược Đường Danh Thuận đã mở khắp Phong Lăng, ông ta muốn lợi dụng danh tiếng của Hạnh Lâm Cư chúng tôi, muốn mua lại phòng khám gia truyền của nhà tôi, tôi không đồng ý, vậy mà lão già khốn nạn đó lại hại tôi như vậy.” Ông Triệu tức giận: “Tên hèn hạ, còn muốn cháu gái của tôi lấy cháu trai của ông ta sao? Tôi sẽ tìm ông ta để tính sổ.” "Ông nội, đừng nóng vội." Triệu An Nhiên vội vàng ngăn cản ông lão. "Ngăn cản ông làm gì? Bọn họ đã đầu độc ông rồi, chẳng lẽ ông còn không thể tới cửa mắng bọn họ một trận sao?" "Tên khốn Chu Hồng Nho đó, làm giàu không màng nhân nghĩa, mỗi ngày chỉ biết nghĩ cách kiếm tiền, bây giờ còn dám tính kế với ông." Ông Triệu tức giận nói: "Con đừng ngăn cản ông, bây giờ ông sẽ đi mắng ông ta" "Ông Triệu, bây giờ ông đi mắng ông ta một trận thì có ích lợi gì đâu?" Trần Vũ bất đắc dĩ nói: "Ngoại trừ việc có thể trút giận ra thì cũng không làm được gì, sao ông không dưỡng bệnh cho thật tốt, rồi công khai đối đầu với bọn họ?” "Đúng vậy đó ông nội, bây giờ ông đi qua đó cũng đâu có ích gì? Ngoại trừ việc mắng ông ta một trận, thì ông đâu thể làm gì khác?" Triệu An Nhiên cũng khuyên nhủ: "Còn không bằng ông cứ tạm thời nhịn trước, rồi nghĩ cách để đối phó bọn họ." "Đúng vậy, cho dù hiện tại qua đó, chúng ta cũng không có chứng cớ nói là bọn họ làm." Trần Vũ cười nói: "Ông Triệu, quân tử báo thù mười năm không muộn." "Đúng vậy, quân tử báo thù mười năm không muộn Ông Triệu nghiến răng nghiến lợi: "Mấy năm trước tôi bị bệnh, Hạnh Lâm Cư cũng vì thế mà sa sút, nếu không phải vì lão già khốn nạn đó, Hạnh Lâm Cư của tôi cũng sẽ không đi đến nước này." "Ha ha, ông Triệu cứ yên tâm, việc giải độc của ông cũng không phải là việc gì khó." Trân Vũ mỉm cười nói. "Cậu có cách sao?" Ông Triệu kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ nói: "Tôi đã bị trúng độc nhiều năm, hiện tại chất độc có thể đã xâm nhập vào nội tạng của tôi, muốn chữa khỏi e là rất khó khăn." "Tôi nói không có vấn đề là không có vấn đề." Trần Vũ mỉm cười nói. "Ông nội, Trần Vũ biết chín châm khóa mệnh, anh ấy biết cả những kỹ thuật châm cứu cao siêu này, thì việc giải độc cho ông hẳn không phải là vấn đề lớn." Triệu An Nhiên nói. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!