Chương 177: Bề Ngoài Như Vậy Ai Mà Muốn Mua
Chủ quán là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, trước mặt ông ta là một tấm bạt rách, có đặt mấy mảnh nấm linh chỉ to bằng lòng bàn tay. Mấy cây nấm linh chỉ này có màu sẫm, hơn nữa còn nhăn nheo, trông hơi khô. Nhưng hai mắt Trần Vũ lại sáng lên, trong nháy mắt đã bị những mảnh nấm linh chỉ to bằng lòng bàn tay này hấp dẫn. Theo anh thấy, những mảnh nấm linh chỉ này trông bình thường nhưng bên dưới lớp da đen sạm lại tràn đầy nguyên khí. "Cụ ông, cái này bán thế nào?" Trần Vũ hỏi. "A? Cậu muốn mua sao, chàng trai?" Ông lão dường như đã chờ đợi rất lâu, thuốc có bề ngoài không tốt cũng không có người hỏi thăm, Trần Vũ là người đầu tiên hỏi. "Đúng vậy, tôi muốn mua." Trần Vũ mỉm cười. "Cái này...tôi đào ra từ trên vách đá sau núi, cậu cảm thấy năm mươi tệ có được không?" Ông lão run rẩy nói. "Năm mươi?" Trần Vũ ngơ ngác, theo khí tức xét đoán, đây là huyết ngọc linh chỉ hiếm thấy, đánh giá là hiếm có, bán năm mươi? "A, đắt lắm sao? Ba mươi, không thể ít hơn, tôi phải đóng học phí cho cháu trai." Ông lão sợ Trần Vũ sẽ rời đi. "Không phải, cụ ông, thuốc này của ông có thể bán được giá rất tốt, ông tăng giá lên đi.' Trần Vũ dở khóc dở cười. “Năm ngàn.” Ông lão khế căn môi. "To gan hơn nữa." Trần Vũ bất đắc dĩ, anh không muốn ông lão này chịu thiệt, nhưng thân là người mua, anh cũng không thể chủ động ra giá. “Thêm một ngàn nữa.” Ông lão mở to mắt. "Quên đi, tôi cho ông năm trăm nghìn, ông có tài khoản ngân hàng không?" Trần Vũ dở khóc dở cười. "Năm... trăm nghìn?" Hai mắt ông lão tối sâm, suýt nữa đã ngất đi. "Ông cụ, ông không sao chứ?" Trần Vũ vội vàng đỡ ông ta. "Chàng trai trẻ, có phải cậu nhìn lầm không? Sao những thứ đào từ sau núi nhà tôi lại có giá trị lớn như vậy?" Ông lão sợ Trần Vũ nhìn nhầm. "Không sai được đâu, ông cụ, ông cho tôi số tài khoản ngân hàng đi." Trần Vũ cười nói. Ông lão nhìn Trần Vũ một lúc lâu mới xác nhận rằng Trần Vũ đang nghiêm túc, ông ta lấy ra một tờ giấy: "Đây là số tài khoản của tôi, cháu trai tôi viết cho khi tôi đến đây, nó nói nếu có số tiền lớn thì có thể gửi vào đây, tôi còn nói chút đồ ít ỏi này thì đâu cần dùng tới?" "Ông cụ, nấm linh chỉ của ông không chỉ có giá này đâu." Trần Vũ viết số điện thoại cho ông lão: 'Tôi tên là Trần Vũ, đây là số điện thoại của tôi, ông cứ giữ lấy, sau này có chuyện gì thì có thể gọi đến số này tìm tôi." “Được được, năm trăm nghìn, chàng trai trẻ, cậu không nhìn kỹ lại sao?” Ông lão không chắc chắn hỏi. "Không cần, năm trăm nghìn này đi." Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, đang định chuyển tiền. "Ha ha, đây không phải là tên tay sai của Hạ Thiên sao? Thứ đồ rác rưởi này mà cũng phải bỏ ra năm trăm nghìn để mua sao." Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh. Trần Vũ quay lại nhìn thì thấy rằng đó là Triệu Trung từ tập đoàn Triệu thị, Trần Vũ và Hạ Thiên đã nhặt được một món hời từ trong tay anh ta trong lần định giá trang sức lần trước, bây giờ gặp nhau ở đây thì đúng là oan gia ngõ hẹp. "Triệu công tử, thứ này chắc là được làm từ củ cải, ha ha, đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài đáng thương của những người già bây giờ, họ rất thông minh, sau khi làm. giả còn giả vờ đáng thương để lấy lòng thương cảm." Một tên đàn em phía sau Triệu Trung khen ngợi nói. "Được rồi, Vương Kỳ, tôi có thể yên tâm khi có cao thủ như cậu đi theo, tên nhãi ranh họ Trần này sau khi nhặt được món hời mấy lần, cậu ta liền cho rằng khắp nơi đều có bảo vật sao?" Triệu Trung khinh thường nói. Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!