Chương 183: Hôm Nay Cậu Để Lại Đôi Chân Của Mình Đi
Người đàn ông kinh ngạc, không ngờ Trần Vũ lại là một cao thủ. Trần Vũ liếc nhìn mấy người rồi nhanh chóng biến mất. "Đại ca, cứ vậy mà để cậu ta đi sao?" Một người ở phía sau người đàn ông không cam lòng nói. "Đó là một cao thủ, dưới lớp đá này ít nhất cũng có một viên linh thạch cấp thấp hoàn chỉnh, sau khi sư phụ đột phá cảnh giới Cực Võ Tông, sẽ theo đuổi đại đạo chí tôn, tiến vào cảnh giới 'nguyên khí, một khi bước vào cảnh giới nguyên khí, đó là thiên nhân hợp nhất, vượt qua giới hạn và đạt đến cảnh giới nhập môn của người tu pháp." "Linh thạch bổ sung linh khí, thích hợp cho người tu pháp tu luyện, vì vậy, linh thạch là thứ chúng ta cần phải lấy được, lập tức theo dõi để tìm ra lai lịch của tên này, nếu cần thiết thì có thể giết cậu ta." Trần Vũ vác cả một kho tàng trên lưng, nên không muốn ở lại đây quá lâu, bỏ đồ đạc lên xe rồi quay người định rời đi. "Họ Trần, đã đến lúc nên tính sổ chuyện của chúng †a." Một thanh âm lạnh lùng truyền tới, năm sáu người lập tức vây quanh Trần Vũ. Trần Vũ quay lại thì thấy đó là Triệu Trung. Triệu Trung tất nhiên không thể nuốt trôi cục tức này, sau khi bị thua trong tay Trần Vũ hết lần này đến lần khác, lần này Trần Vũ thậm chí còn khiến anh ta tổn thất mấy trăm triệu, nên anh ta đã rất căm ghét Trân Vũ. "Trần Vũ, hôm nay cậu nhất định phải đền bù cho tổn thất của cậu Triệu." Vương Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói. "Tại sao tôi phải đền bù tổn thất của anh ta?" Trần Vũ khó hiểu nhìn tên này. "Nếu không phải bởi vì cậu thì làm sao cậu Triệu phải chịu tổn thất lớn như vậy?" Vương Kỳ tức giận nói. "Cậu Triệu tìm anh đến đây để giúp anh ta đánh giá, không phải anh tự nhận là đã học được từ một cao thủ nào đó, có tầm nhìn cực tốt sao, kết quả thì sao? Chỉ nhận ra một ít thiên tài địa bảo này sao?" Trần Vũ cười lạnh nói: "Xét về tổn thất thì đáng lẽ anh mới là người phải đền bù cho tổn thất này. "Cậu câm miệng đi, nếu không phải cậu bóp méo. suy nghĩ của chúng tôi, chúng tôi đã không phải chịu tổn thất nặng nề như vậy." Vương Kỳ tức giận, anh ta không chịu nổi cơn tức giận của Triệu Trung. "Rốt cuộc thì vẫn do các người ngu ngốc." Trần Vũ liếc nhìn Triệu Trung. "Cậu nói cái gì?" Triệu Trung thực sự rất chán ghét Trần Vũ. "Tôi chỉ là nói thật thôi." Trần Vũ cười nhạt nói: "Mọi chuyện đã đến nước này, anh nói xem phải làm sao bây giờ. "Trần Vũ, cậu cũng là một nhân tài.' Triệu Trung nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới, nói: "Hay là đi, cậu đừng đi theo Hạ Thiên nữa, đi theo tôi đi." "Ánh mắt của cậu cũng không tệ lắm, tôi cũng thích sưu tầm một ít bảo bối hiếm có, cậu đi theo tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu." "Anh có biết sự khác biệt lớn nhất giữa anh và Hạ Thiên là gì không?" Trần Vũ mỉm cười. “Là gì?” Triệu Trung hỏi. "Hạ Thiên coi người khác như bạn bè, nhưng anh chỉ coi người khác như người hầu, cho nên anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đó làm gì." Trần Vũ cười lạnh. "Vậy hôm nay cậu để lại đôi chân của mình đi." Triệu Trung lạnh lùng liếc nhìn Trân Vũ, sau đó vung tay lên, mấy người phía sau anh ta liền lao về phía Trần Vũ với vẻ mặt bất thiện. "Nói thật, nếu tôi là anh, tôi sẽ không bao giờ để người của tôi chết vô ích như vậy." Trần Vũ có chút thương hại nhìn Triệu Trung, tên này chắc chắn không. biết núi cao còn có núi cao hơn. Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!