Chương 213: Anh Trốn Làm Gì?
"Hứa Tư Doanh, sao cô nhìn thấy tôi lại muốn trốn? Cô làm vậy là sao? Không trả lời điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn WeChat? Cô muốn trốn tới khi nào?" Một gã vạm vỡ mặt đen nhìn Hứa Tư Doanh với ánh mắt nghiền ngẫm. “Anh Ngô, không phải tôi cố ý không nghe điện thoại.” Hứa Tư Doanh nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tôi, tôi chỉ...” “Cô cái gì mà cô?” Gã vạm vỡ tức giận nói: “Nửa năm đầu tiên lừa ông đây đầu tư quỹ, tôi đầu tư 3 triệu, hiện tại đã giảm 30%, xuống còn gần 1 triệu, cô cho tôi một lời giải thích đi." "Anh Ngộ, tôi đã nói với anh về những rủi ro khi anh mua thứ này, đồng thời tôi cũng đã đề nghị anh không nên mua hết vào quỹ mà hãy đầu tư vào một số hàng hóa kỳ hạn, trái phiếu chính phủ các loại, nhưng anh không nghe." Sắc mặt Hứa Tư Doanh tái nhợt. "Cô nói láo, dù sao ông đây cũng đầu tư toàn bộ tiền vào quỹ nhảm nhí của cô, bây giờ số tiền này đã hao hụt nhiều như vậy, cô nói xem phải làm sao." Gã vạm vỡ cười lạnh. "Tôi cũng không thể làm gì được đâu anh Ngô, thị trường bây giờ là như vậy, anh phải nhận thức được rủi ro khi đầu tư số tiền này." Hứa Tư Doanh nơm nớp lo sợ nói. “Mẹ nó, cô thành thật chút đi, đứng yên đó.” Một tên đàn em của gã vạm vỡ túm tóc Hứa Tư Doanh, giật tóc cô ta, làm cô ta ngẩng đầu lên. "Đại ca, anh xem con nhỏ này trông cũng khá xinh đẹp, gần đây ở chỗ chúng ta đang thiếu đào, hay là..." Tên đàn em túm tóc Hứa Tư Doanh, đưa cô ta đến trước mặt gã vạm vỡ, cười khà khà nói: "Để cô ta đi khách trả nợ?" "Đề nghị này cũng hay đấy, có chút sắc đẹp, lại còn làm ngân hàng, đây là thuộc về một nhóm người có tố chất cao, không giống như những cô gái mới tốt nghiệp. cấp hai đã ra ngoài lăn xả, có thể được bán với giá cao." Đôi mắt của gã vạm vỡ sáng lên. "Không, anh Ngô, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp tổn thất của anh, anh thả tôi đi." Hứa Tư Doanh sợ điếng hồn, cô †a biết gã vạm vỡ này làm việc gì, nếu cô ta thực sự bị vướng vào những người này, chỉ sợ cả đời này cô ta đều không thể thoát được. "Cô cho rằng ông đây là loại người thiếu chút tiền đó sao?" Gã vạm vỡ cười độc ác nói: "Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nhất định có thể tạo ra giá trị lớn hơn ở chỗ của tôi, lão nhị, trở về để má mì trong bãi huấn luyện cô ta đi." "Khà khà, anh Ngô cứ yên tâm, người phụ nữ này rất d@m đãng, anh xem cô ta thậm chí còn không mặc đồ lót, một con đàn bà d@m đãng, chắc chắn có thể làm việc tốt." Tên đàn em cười khà khà và nói: "Nào, đi về với tôi. "Trần Vũ cứu tôi, anh cứu tôi với." Hứa Tư Doanh quay người chạy về phía Trần Vũ, nhưng cô ta lại bị gã vạm vỡ túm tóc kéo lại. "Trần Vũ, cứu tôi, gọi cảnh sát giúp tôi." Hứa Tư Doanh thực sự sợ hãi. "Nhãi ranh, cậu muốn xen vào việc của người khác đúng không." Gã vạm vỡ vung tay, mấy tên đàn em của gã lập tức vây quanh Trần Vũ. Mấy tên hung ác vây quanh Trần Vũ, một tên đầu trọc chỉ vào Trần Vũ, nói: "Nhãi ranh, cậu biết anh Ngô là ai không? Cậu muốn xen vào chuyện của người khác sao?" "Không không, tôi không muốn xen vào việc riêng của cô ta, tôi không quen biết cô ta, thật đó." Trần Vũ nhanh chóng lắc đầu, anh thực sự không quen với người phụ nữ này, và anh cũng không muốn can thiệp vào việc của người khác. "Ha ha, các người không quen biết, vậy sao cậu lại đi cùng cô ta? Nhìn người phụ nữ này ăn mặc như vậy, chắc chắn là tình nhân của cậu, cậu muốn gây sự sao?” "Người anh em, tôi không muốn gây sự, thật đó, tôi không quen cô ta." Trần Vũ thề thốt: "Tôi sẽ đi ngay bây giờ, không gây phiền phức cho các người." "Trần Vũ, sao anh lại thế này, anh không thể thấy chết mà không cứu." Hứa Tư Doanh hoảng sợ hét lên. "Những người làm ngân hàng như các người, để hoàn thành nhiệm vụ mà việc đầu tư nào cũng lôi người ta vào, chắc đã có không ít người già không hiểu biết bị các người lừa gạt, lần này cô đã đá phải ván sắt rồi chứ gì? Xứng đáng." Trần Vũ cười lạnh, quay người định rời đi. Trần Vũ, anh đừng đi, tôi và vợ anh là bạn thân, anh cứu tôi đi." Hứa Tư Doanh khóc kêu. “Chờ một chút, xem ra quan hệ của các người khá phức tạp.” Anh Ngô cười: “Cậu đang cặp kè với bạn thân của vợ cậu à?” "Tôi thật sự không có quan hệ gì với cô ta cả, người anh em, anh đừng suy nghĩ nhiều." Trần Vũ cười nói. "Ha ha, các người đang có mối quan hệ nam nữ không đàng hoàng, người phụ nữ này chắc chắn là tình nhân của cậu, cô ta lừa tôi đầu tư, khiến tôi lỗ 1 triệu, cậu phải trả số nợ này thay cô ta." Anh Ngô cười nói. "Tại sao tôi phải trả?" Trần Vũ cau mày, tên này nhất định là vì ngứa người mà tìm phiền toái. “Chỉ vì tôi biết mối quan hệ không chính đáng của các người, cậu không sợ vợ cậu biết à?” Anh Ngô cười khà khà nói: “1 triệu tiền bịt miệng cũng không nhiều lắm đúng không!” “Người anh em, các người có gây phiền phức cho cô ta thì tôi cũng không quan tâm.” Trần Vũ cười nói: “Kéo cô ta đi tiếp rượu bán thịt cũng không sao, tôi sẽ không. nhúng tay vào việc của cô †a, tôi thực sự không liên quan gì đến cô ta, nhưng nếu anh muốn tự mình tìm rắc rối, thì đừng trách tôi không khách khí." "Sao cậu dám nói chuyện với anh Ngô kiểu đó? Nhãi ranh, cậu muốn bị ăn đánh đúng không." Tên đầu trọc kêu la om sòm kia tức giận, hắn ta đưa tay định đánh Trần Vũ. Nhưng hắn ta vừa mới giơ tay lên, Trần Vũ tung ra một chân, bịch một cái, đá văng tên đầu trọc, phụt....tên đầu trọc phun ra bọt máu, hẳn ta ngã xuống đất, vặn vẹo. đau đớn. Nếu đã ra tay, thì Trần Vũ không cần phải khách khí nữa, chỉ vài ba chiêu trong nháy mắt đã hạ gục toàn bộ đám người của anh Ngô. "Cậu, cậu..." Hiện trường chỉ còn lại một mình anh Ngô, gã ngơ ngác nhìn Trần Vũ, không biết phải làm sao. "Tôi cho anh mặt mũi đó sao." Sắc mặt Trần Vũ trầm xuống, hung hăng tát anh Ngô một cái. Bốp... Trên mặt anh Ngô xuất hiện năm dấu tay, anh Ngô che mặt, tức giận nói: "Nhãi ranh, cậu dám đánh tôi, cậu có biết tôi là ai không?" "Anh là ai?" Trần Vũ nói rồi lại tát gã một cái. Cái tát này rõ ràng còn mạnh hơn so với vừa rồi, anh Ngô phun ra một ngụm máu, gã che nửa khuôn mặt bằng vẻ mặt đưa đám nói: “Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân. "Tôi không thể kiểm soát những gì anh làm, nhưng ép người ta đi làm gái thì quá đáng rồi đó." Trần Vũ chỉ vào Hứa Tư Doanh và nói: "Tôi đã nói là tôi không liên quan gì đến cô ta, anh bị điếc không nghe thấy, hay do. anh là một tên ngốc?” "Thật xin lỗi, người anh em, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi." Anh Ngô vừa che lại cái miệng đang chảy máu của mình, vừa liên tục xin lỗi Trần Vũ. Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!