Chương 33: Hôm Nay Tôi Rảnh
“Lý Lệ, cô thân cận với Vương Khải, công ty sẽ tiến hành điều tra cô, việc thăng chức của cô cũng bị nghi ngờ là cạnh tranh không lành mạnh, vậy nên hiện tại bổ nhiệm mất hiệu lực, cô sẽ giữ nguyên chức vụ để tham gia điều tra.” Một câu nói của Ngô Cường khiến Lý Lệ ngẩn ngơ. “Phó tổng giám đốc Ngô, các anh nhất định đã hiểu lầm rồi, năng lực của tôi thế nào, mọi người ai cũng đều đã thấy rõ." Lý Lệ hét lớn. “Cô đã làm những gì trong lòng cô tự biết rõ. Ngô Cường cau mày nói: “Lý Lệ, cô nên biết chừng mực.” “Tôi...” Lý Lệ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng cô ta quả thực có chút sợ hãi, nhất thời không thốt ra được câu nào. “Vậy phó tổng giám đốc Ngô, vị trí trưởng phòng cũng không thể bỏ trống được.” Lý Lệ vẫn không cam tâm. “Diệp Hân Vũ của bộ phận kinh doanh sẽ tạm thời giữ chức vụ này, cứ như vậy đi, bãi họp!” Ngô Cường võ tay. Lúc này mọi người trong phòng họp mới hoàn hồn, túm năm tụm ba đi ra ngoài, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Lý Lệ, có chế nhạo, có cả vui sướng trên nỗi đau của người khác. Biểu cảm trên khuôn mặt Lý Lệ vô cùng xuất sắc, vì để có được vị trí trưởng phòng, cô ta đã không ít lần leo lên giường Vương Khải, mắt thấy đã đạt được mục đích, nhưng ai ngờ lại thành ra như vậy? “Diệp Hân Vũ, công ty rất coi trọng cô, trước tiên cứ làm quen với vị trí trưởng phòng, sau này cô sẽ được đào tạo thành cán bộ cấp cao, nếu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp nói với tôi.” Ngô Cường cười nói. “Cảm ơn phó tổng giám đốc Ngô, tôi sẽ cố gắng.” Diệp Hân Vũ vừa vui mừng vừa bất ngờ nói. Lý Lệ ở một bên sắc mặt tối sầm. Cô ta căm ghét liếc nhìn Diệp Hân Vũ đang bước ra ngoài, vẻ mặt nham hiểm. “Này Tiểu Trần, hôm nay cậu có bận gì không?” Trần Vũ vừa rời khỏi Tế Vân, Ngô Quốc Trung đã gọi cho anh. “Hôm nay tôi rảnh, có việc gì vậy ông Ngô?” Trần vũ hỏi. “Hôm nay có một buổi triển lãm các vật phẩm quý hiếm, sẽ có nhiều món hàng tốt được trưng bày ở các cửa hàng đồ cổ khác nhau, vả lại người mua hổ phù của cậu lần trước muốn gặp cậu, nếu không bận gì, cậu hãy tới đây xem một chút, mọi người cùng giao lưu.” Ngô Quốc Trung vừa cười vừa nói. “Vậy cũng được, gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi tới.” Trần Vũ cười. “Được, tôi sẽ gửi qua điện thoại cho cậu.” Ngô Quốc Trung gửi cho Trần Vũ một cái địa chỉ. Hội chợ thương mại hôm nay sẽ được tổ chức tại tầng một của tòa nhà Tài chính, đây là sự kiện đồ cổ được tổ chức hàng năm, hôm nay, hàng chục cửa hàng đồ cổ nổi tiếng ở thành phố Phong Lăng sẽ trưng bày các báu vật cổ. Ngoài ra còn có các cuộc tụ họp cá nhân, trưng bày các đồ vật theo sở thích cá nhân để trao đổi, mời các chuyên gia ngồi tại chỗ để giải thích và giám định. “Trân Vũ, cậu tới đây làm gì?” Vừa vào cửa, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, Trần Vũ quay đầu lại nhìn, lại là Diệp Thần Quang. Nói về Diệp Thần Quang, con người này tham vọng thì có nhưng đầu óc thì lại không, bố anh ta đã hạ mình tìm cho anh ta một công việc tại cơ quan nhà nước, mới làm được vài ngày đã bỏ, đi ra ngoài làm ăn, nửa năm lỗ hàng trăm nghìn tệ. Hiện tại cũng vô công rồi nghề, ở nhà hết ăn rồi lại ngủ. “Tôi tới đây ngắm nghía một chút.” Trần Vũ đáp. “Haha, ngắm nghía một chút? Cậu tới đây để chọn đồ phải không, Trần Vũ, giới đồ cổ thâm sâu tới mức nào, lần trước cũng do cậu gặp may mắn, mèo mù vớ phải chuột chết, cậu còn cho rằng mình có thể mua được món đồ gì tốt hay sao?” Diệp Thần Quang cười khinh bỉ. “Ừm, quả thực là ăn may” Trần Vũ cũng lười nói chuyện với anh ta, dù sao thì Diệp Hân Vũ cũng thất vọng với nhà mẹ mình rồi, cô cũng không muốn để tâm tới nhà bên đó nữa.