Chương : 10
Đã có một bữa tiệc rồi ư? Gabrielle đã chẳng có cơ hội nào để thư giãn từ lúc nàng đến biệt thự nhà Malory. Sự căng thẳng của nàng có lẽ giảm đôi chút khi nói chuyện với James và Georgina Malory, nhưng nó không hoàn toàn tan biến. Và nàng có phải tham dự bữa tiệc tối nay không nhỉ?
Sau khi được dẫn tới một căn phòng trên gác, nàng đã chẳng làm gì ngoài việc đi lại cho đến khi Margery đến trong vài giờ sau đó. Vị quản gia ấy đã quyết định để ở lại quán trọ khi mà họ không thể tìm nổi chiếc xe ngựa nào đủ rộng để chở tất cả bọn họ cùng với hành lý và Miss Carla sáng hôm đó.
Nàng đã thấy nhớ Ohr và Richard. Họ đã không có ý đinh ở lại cùng nhà với nàng, mà đơn thuần đảm bảo là nàng được chào đón. Nhưng ngài Malory rõ ràng là không chào đón họ. Măc dù vậy, những người bạn của nàng sẽ không bỏ rơi mà vẫn ở bên cạnh hỗ trợ nàng. Kế hoạch cũ bao gồm việc họ chờ ở Anh cho tới khi Nathan đến, vì có thể là ông đang trên đường đến đây trước khi họ trở lại Caribbean, vì thế họ sẽ thuê một căn hộ gần bến cảng – nơi mà họ có thể chờ tàu The Crusty Jewel đến. Nàng đã đoán rằng cha đơn giản yêu cầu họ lưu lại đây để coi sóc nàng.
Cha nàng giải quyết các vấn đề như thế mà không nói gì với nàng, mặc dù nàng thường phát hiện ra. Bản năng bảo vệ quá mức của cha đã làm nàng ngạc nhiên, thậm chí bao gồm cả những bản báo cáo gửi cho ông một cách đều đặn qua các năm về quá trình trưởng thành của nàng. Người làm vườn của mẹ là do cha trả lương. Không ngạc nhiên khi ông già đó đã luôn hỏi thăm tất cả những việc nàng đang làm!
Khi cha thừa nhận về vụ người làm vườn, nàng nhận ra rằng ông đã được thông báo về vụ việc giữa mẹ với Albert. Ông không nói gì, và nàng chắc chắn không nhắc đến, nhưng nàng đã cảm thấy thật tệ hàng tháng trời, nghĩ về nó, và có một linh cảm là con vẹt của ông đã không được dạy những câu nói hỗn xược về Carla cho đến sau khi ông biết về sự phản bộ của mẹ nàng.
Georgina Malory đi cùng với Margery khi bà đến, để nói với Gabrielle là họ sẽ tham dự dạ hội tối nay – được tổ chức bởi cô cháu gái mình (cháu Regan). “Chị không định đi đâu”, vị phu nhân thừa nhận. “Regina tổ chức nhiều tiệc tới nỗi khi nó ở London, chị không thấy cần thiết phải tham dự hết. Nhưng ngẫu nhiên là các anh trai chị Drew và Boyd đều đến thăm thị trấn và sẽ là một đội hộ tống tuyệt vời. Vậy là chị nảy ra ý nghĩ rằng đây là một dịp hoàn hảo để em làm ướt chân mình (1), nếu mà em chưa từng làm vậy. Thế nên chúng ta sẽ đi.”
Gabrielle sẽ nói là nàng thích giữ chân mình khô hơn (2), nhưng nàng không thô lỗ tới mức nói ra điều ấy. Nàng đã có vài lời cáo lỗi hoàn hảo để từ chối, như là chưa có quần áo phù hợp và bị kiệt sức sau chuyến đi này, nhưng nàng không dùng chúng. Nàng đã làm phiền quý cô tốt bụng này vì sự hiện diện của mình – đã ép cô phải hủy bỏ kế hoạch của chính mình. Nàng quyết tâm không phá hỏng kế hoạch của cô ấy bằng bất cứ cách nào nữa.
“Anh trai chị không sống ở London sao?” nàng hỏi.
“London? Ơn chúa, không, thậm chí họ còn không ở nước Anh. Sự thật là, trong khi quê bọn chị có lẽ ở Connecticut, thì em có thể nói rằng cả năm ông anh của chị đều thực sự sống trên biển. Em thấy đấy, gia đình chị sở hữu Hãng tàu Skylark, và mỗi ông anh chị lại chỉ huy con tàu của riêng họ.”
Những thủy thủ, Gabrielle nghĩ với chút thích thú. Nàng không thể tránh xa họ được ngay cả ở Anh quốc. Nhưng ít nhất thì chỉ có hai người trong gia đình của Georgina tới thăm thôi. Và nàng thậm chí có thể thích họ. Nàng sẽ không cưới một tên thủy thủ, nhưng sau rốt thì nàng cũng có nhiều điểm chung với họ đấy chứ.
“Về bữa tiệc tối nay,” Gabrielle nói. “Em có một chiếc váy sẽ phù hợp, nhưng em sẽ cần gặp một thợ may ngày mai. Em đã mang tiền để chuẩn bị một tủ quần áo cho Vũ hội, vì thế em thực sự cần bắt đầu ngay.”
“Chị đồng ý, và em không cần đợi đến ngày mai đâu. Chị sẽ gửi thợ may của mình tới ngay hôm nay. Bà ấy rất giỏi tạo ra phép màu chỉ trong thời gian ngắn.”
“Điều đó sẽ thật tuyệt vời.” Gabrielle thừa nhận. “Em sẽ chỉ cần biết mình cần bao nhiêu bộ váy dạ hội (“ball gown” – là trang phục chính thức làm từ vật liệu đắt tiền và thường có một cái váy dài). Chị có thể ước đoán được không?”
“Ít nhất là nửa tá.”
Gabrielle chớp mắt và thở hắt ra, “Sao lại nhiều như vây, đã là cuối mùa Hội rồi.”
“Ồ, đúng thế,” Georgina vừa nói vừa đảo mắt “Đó là bởi vì cuộc thi đấu giữa các quý bà – chủ nhà tiêu biểu của những cuộc hội họp này. Nếu một người trong bọn họ trội hơn những người khác – người mà đã tổ chức buổi khiêu vũ của mình, thì sau đó người còn lại đơn giản là mở một buổi khiêu vũ khác để trở về vị trí dẫn đầu người tổ chức khiêu vũ tuyệt vời nhất trong mùa Vũ Hội. Theo ý kiến của chị thì việc đó khá là ngu ngốc, nhưng đó là lý do tại sao chúng ta lại bị tấn công dồn dập với nhiều lời mời như vậy khi gần đến cuối mùa hè rồi. Nhân tiện, tại sao em lại đợi lâu như vậy để tới London? Chỉ có vài tuần còn lại cho những cuộc hội họp lớn hơn. Em có biết là nhiều quý ông thích hợp tốt nhất đã có sự lựa chọn của mình và bị “trói chân” rồi không?”
Gabrielle gật đầu và nói thêm, “Em sẽ ngạc nhiên nếu sự chọn lựa không bị giảm đi. Thời điểm này đúng là bất đắc dĩ, đơn giản là cha em tự nhiên nhận ra em đang “quá hạn” để mà lấy nổi chồng.
Georgina khúc khích cười. “Quá hạn á? Thật là một cách nhìn khá thú vị.”
Gabrielle cười toét. “Ừ thì, thật lòng mà nói, việc đến đây không phải là ý tưởng của em. Em sẽ thích kiếm một người chồng ở quê nhà trên đảo hơn. Nhưng em khá thích thú về việc bây giờ em đang ở đây. Em chỉ hy vọng rằng mình có thể thuyết phục bất cứ người nào mà em lấy ít nhất là thỉnh thoảng mang em trở lại Caribbean. Em biết là mình sẽ nhớ cha kinh khủng nếu chỉ hiếm thấy ông như trước kia.”
“Trước kia?”
“Em đã không ở cùng ông khi khôn lớn. Em sống ở đây cùng mẹ mình; ông ấy làm việc ở Tây Ấn. Rất hiếm khi ông về thăm hai mẹ con em được.”
“A, việc đó đã giải thích tại sao cách phát âm của em rất có giáo dục. Vậy là em thực sự lớn lên ở đây – tại Anh quốc?”
“Vâng, gần Brighton. Mẹ đáng ra sẽ đưa em gia nhập vào xã hội. Bà ấy quen biết nhiều người. Nhưng bà đã chết khi em mười bảy, vì thế em đến sống với cha. Ông đã không giải thích chuyện này trong lá thư đó sao?”
“Không, ông ấy chắc nhắc gì về xuất thân của em cả.”
“Ôi trời, chị đã đồng ý bảo trợ cho em mà thậm chí không biết kinh nghiệm em không còn non nớt nữa. Chị quá tốt bụng, Quý Bà Malory ạ.”
Georgina cười. “Không, chị là người Mỹ mà. Bọn chị không đề cao tước hiệu ở quê nhà chị, vì thế đừng nhầm lẫn về cái tước hiệu mà chồng chị phải chịu trách nhiệm. Nếu chị có thể tống khứ nó đi mà không phải tống khứ luôn cả chồng chị thì em có thể chắc chắn rằng chị sẽ làm thế.”
Gabrielle không ngạc nhiên. Nàng đã gặp đủ người Mỹ ở Caribbean để biết rằng họ thích giữ vững giá trị của mình hơn, chứ không dựa dẫm vào tổ tiên. Nhưng ở Anh, mọi người lại cực kỳ coi trọng huyết thống, ít nhất là trong giới quý tộc, đặc biệt là khi dính dáng đến hôn nhân.
Trước khi nàng có thể xác nhận lại việc đó với Georgina, Margery liếc lên từ lúc tháo gỡ đồ đạc để tự động nói, “Cô ấy đã có tới hai tước hiệu bá tước trong gia phả từ xưa cơ đấy.”
Gabrielle đỏ mặt khi nghe mọi việc xoay theo hướng đó, nhưng cảm thấy khôn ngoan khi nói thêm, “Mấy thứ đó cũng lu mờ sau vài thế hệ rồi, vì thế em không có tước hiệu. Nhưng kể cả sau này, em cũng không tìm kiếm tước hiệu nào cả.”
“Nhưng em sẽ không từ chối nếu nó đến chứ?”
“Không, tất nhiên là không ạ.”
Georgina cười toét. “Chị chỉ hỏi vì chị sẽ làm vậy đấy.”
“Nhưng chị đã không làm vậy.”
“Chỉ bởi vì là chị đã cưới trước khi biết được James có một tước hiệu thôi!”
Gabrielle không biết nên ái ngại cho Georgina hay chúc mừng cô ấy nữa, nhưng Miss Carla cứu nàng khỏi bày tỏ quan điểm khi Margery lôi cái lồng ra khỏi chiếc rương kế tiếp mà bà chuẩn bị mở ra, và con chim kêu lên quang quác. “Cho tao ra, cho tao ra.”
Georgina há hốc miệng và nói, “Đó có phải thứ mà chị nghĩ không nhỉ?”
Gabrielle để mở cái lồng để Georgina có thể tự mình nhìn nó. Dù sao tốt hơn nên cảnh báo trước, bởi vì con vẹt có thể khá ầm ĩ, và nàng không muốn bất kỳ ai đó phá hỏng cửa phòng nàng để xem tiếng om sòm này bắt đầu từ đâu. Nhưng điều kỳ cục nhất về con vẹt là chính những người phụ nữ thấy khó mà cưỡng lại được nói chuyện với nó, và Georgina không phải ngoại lệ. Nàng đi tới chiếc lồng để xem xét Miss Carla và ngay lập tức chào nó.
“Con chim ngu ngốc,” con vẹt rả lời
Má Gabrielle đỏ lên rực rỡ nhưng Georgina phá ra cười và nói, “Thật thú vị. Nó còn nói được gì khác nữa không?”
“Rất nhiều.” Gabrielle lầm bầm. “Nó thuộc về cha em. Ông đã đưa cho em sau khi em trở nên gắn bó với nó, nhưng ông đã dạy nó vài câu kỳ quặc – tất cả đều quá đáng xấu hổ để nhắc đến.”
Georgina nhướn một bên mày lên. “Quá thô tục cho những đứa trẻ?”
“Rất nhiều thứ đúng như vậy.”
Georgina thở dài. “Ừm, tệ thật đấy. Chị sẽ đề nghị em thỉnh thoảng mang nó xuống nhà để chọc cười cho gia đình, nhưng con gái cả của chị chỉ mới bảy tuổi và quá nhạy cảm. Con bé đã nghe nhiều hơn những gì nó nên biết từ những người đàn ông trong gia đình này.”
“Em sẽ cố giữ nó yên lặng.”
Georgina cười khúc khích. “Và chị sẽ cố giữ Jack khỏi việc điều tra tìm hiểu.”
“Jack?”
“Con gái Jacqueline của chị.”
“À, em hiểu rồi.”
“Không, em chưa hiểu đâu, không ai lại hiểu được cái thiên hướng thích đặt những cái tên hiệu kỳ quặc cho phái nữ của chồng chị.”
“Không kỳ quặc, George,” James nói từ khung cửa mở. “Đó chỉ là cái tên thôi mà không ai sẽ lưu ý đâu. Bây giờ thì ra đây và để cô gái ổn định nào. Cô bé cần được nghỉ ngơi trước khi em kéo lê nó đến nhà Regan tối nay.”
“Regan?”
“Một cái tên khác trong vô số cái tên, đó là cháu gái yêu của anh ấy, Regina,” Georgina giải thích và cau mày nói thêm, “Em có cần nghỉ ngơi không?”
“Không, em khỏe mà.”
“Tốt, mong là thợ may đến trong vòng một giờ nữa. Chị sẽ nhắn cô ấy tới bây giờ đây.”
Chú thích:
(1) Nguyên văn “get your feet wet “ nghĩa “bắt đầu làm quen dần”.
(2) Nguyên văn “keep her feet dry” nghĩa là“nàng khỏi cần làm quen với gì hết còn hơn".
Sau khi được dẫn tới một căn phòng trên gác, nàng đã chẳng làm gì ngoài việc đi lại cho đến khi Margery đến trong vài giờ sau đó. Vị quản gia ấy đã quyết định để ở lại quán trọ khi mà họ không thể tìm nổi chiếc xe ngựa nào đủ rộng để chở tất cả bọn họ cùng với hành lý và Miss Carla sáng hôm đó.
Nàng đã thấy nhớ Ohr và Richard. Họ đã không có ý đinh ở lại cùng nhà với nàng, mà đơn thuần đảm bảo là nàng được chào đón. Nhưng ngài Malory rõ ràng là không chào đón họ. Măc dù vậy, những người bạn của nàng sẽ không bỏ rơi mà vẫn ở bên cạnh hỗ trợ nàng. Kế hoạch cũ bao gồm việc họ chờ ở Anh cho tới khi Nathan đến, vì có thể là ông đang trên đường đến đây trước khi họ trở lại Caribbean, vì thế họ sẽ thuê một căn hộ gần bến cảng – nơi mà họ có thể chờ tàu The Crusty Jewel đến. Nàng đã đoán rằng cha đơn giản yêu cầu họ lưu lại đây để coi sóc nàng.
Cha nàng giải quyết các vấn đề như thế mà không nói gì với nàng, mặc dù nàng thường phát hiện ra. Bản năng bảo vệ quá mức của cha đã làm nàng ngạc nhiên, thậm chí bao gồm cả những bản báo cáo gửi cho ông một cách đều đặn qua các năm về quá trình trưởng thành của nàng. Người làm vườn của mẹ là do cha trả lương. Không ngạc nhiên khi ông già đó đã luôn hỏi thăm tất cả những việc nàng đang làm!
Khi cha thừa nhận về vụ người làm vườn, nàng nhận ra rằng ông đã được thông báo về vụ việc giữa mẹ với Albert. Ông không nói gì, và nàng chắc chắn không nhắc đến, nhưng nàng đã cảm thấy thật tệ hàng tháng trời, nghĩ về nó, và có một linh cảm là con vẹt của ông đã không được dạy những câu nói hỗn xược về Carla cho đến sau khi ông biết về sự phản bộ của mẹ nàng.
Georgina Malory đi cùng với Margery khi bà đến, để nói với Gabrielle là họ sẽ tham dự dạ hội tối nay – được tổ chức bởi cô cháu gái mình (cháu Regan). “Chị không định đi đâu”, vị phu nhân thừa nhận. “Regina tổ chức nhiều tiệc tới nỗi khi nó ở London, chị không thấy cần thiết phải tham dự hết. Nhưng ngẫu nhiên là các anh trai chị Drew và Boyd đều đến thăm thị trấn và sẽ là một đội hộ tống tuyệt vời. Vậy là chị nảy ra ý nghĩ rằng đây là một dịp hoàn hảo để em làm ướt chân mình (1), nếu mà em chưa từng làm vậy. Thế nên chúng ta sẽ đi.”
Gabrielle sẽ nói là nàng thích giữ chân mình khô hơn (2), nhưng nàng không thô lỗ tới mức nói ra điều ấy. Nàng đã có vài lời cáo lỗi hoàn hảo để từ chối, như là chưa có quần áo phù hợp và bị kiệt sức sau chuyến đi này, nhưng nàng không dùng chúng. Nàng đã làm phiền quý cô tốt bụng này vì sự hiện diện của mình – đã ép cô phải hủy bỏ kế hoạch của chính mình. Nàng quyết tâm không phá hỏng kế hoạch của cô ấy bằng bất cứ cách nào nữa.
“Anh trai chị không sống ở London sao?” nàng hỏi.
“London? Ơn chúa, không, thậm chí họ còn không ở nước Anh. Sự thật là, trong khi quê bọn chị có lẽ ở Connecticut, thì em có thể nói rằng cả năm ông anh của chị đều thực sự sống trên biển. Em thấy đấy, gia đình chị sở hữu Hãng tàu Skylark, và mỗi ông anh chị lại chỉ huy con tàu của riêng họ.”
Những thủy thủ, Gabrielle nghĩ với chút thích thú. Nàng không thể tránh xa họ được ngay cả ở Anh quốc. Nhưng ít nhất thì chỉ có hai người trong gia đình của Georgina tới thăm thôi. Và nàng thậm chí có thể thích họ. Nàng sẽ không cưới một tên thủy thủ, nhưng sau rốt thì nàng cũng có nhiều điểm chung với họ đấy chứ.
“Về bữa tiệc tối nay,” Gabrielle nói. “Em có một chiếc váy sẽ phù hợp, nhưng em sẽ cần gặp một thợ may ngày mai. Em đã mang tiền để chuẩn bị một tủ quần áo cho Vũ hội, vì thế em thực sự cần bắt đầu ngay.”
“Chị đồng ý, và em không cần đợi đến ngày mai đâu. Chị sẽ gửi thợ may của mình tới ngay hôm nay. Bà ấy rất giỏi tạo ra phép màu chỉ trong thời gian ngắn.”
“Điều đó sẽ thật tuyệt vời.” Gabrielle thừa nhận. “Em sẽ chỉ cần biết mình cần bao nhiêu bộ váy dạ hội (“ball gown” – là trang phục chính thức làm từ vật liệu đắt tiền và thường có một cái váy dài). Chị có thể ước đoán được không?”
“Ít nhất là nửa tá.”
Gabrielle chớp mắt và thở hắt ra, “Sao lại nhiều như vây, đã là cuối mùa Hội rồi.”
“Ồ, đúng thế,” Georgina vừa nói vừa đảo mắt “Đó là bởi vì cuộc thi đấu giữa các quý bà – chủ nhà tiêu biểu của những cuộc hội họp này. Nếu một người trong bọn họ trội hơn những người khác – người mà đã tổ chức buổi khiêu vũ của mình, thì sau đó người còn lại đơn giản là mở một buổi khiêu vũ khác để trở về vị trí dẫn đầu người tổ chức khiêu vũ tuyệt vời nhất trong mùa Vũ Hội. Theo ý kiến của chị thì việc đó khá là ngu ngốc, nhưng đó là lý do tại sao chúng ta lại bị tấn công dồn dập với nhiều lời mời như vậy khi gần đến cuối mùa hè rồi. Nhân tiện, tại sao em lại đợi lâu như vậy để tới London? Chỉ có vài tuần còn lại cho những cuộc hội họp lớn hơn. Em có biết là nhiều quý ông thích hợp tốt nhất đã có sự lựa chọn của mình và bị “trói chân” rồi không?”
Gabrielle gật đầu và nói thêm, “Em sẽ ngạc nhiên nếu sự chọn lựa không bị giảm đi. Thời điểm này đúng là bất đắc dĩ, đơn giản là cha em tự nhiên nhận ra em đang “quá hạn” để mà lấy nổi chồng.
Georgina khúc khích cười. “Quá hạn á? Thật là một cách nhìn khá thú vị.”
Gabrielle cười toét. “Ừ thì, thật lòng mà nói, việc đến đây không phải là ý tưởng của em. Em sẽ thích kiếm một người chồng ở quê nhà trên đảo hơn. Nhưng em khá thích thú về việc bây giờ em đang ở đây. Em chỉ hy vọng rằng mình có thể thuyết phục bất cứ người nào mà em lấy ít nhất là thỉnh thoảng mang em trở lại Caribbean. Em biết là mình sẽ nhớ cha kinh khủng nếu chỉ hiếm thấy ông như trước kia.”
“Trước kia?”
“Em đã không ở cùng ông khi khôn lớn. Em sống ở đây cùng mẹ mình; ông ấy làm việc ở Tây Ấn. Rất hiếm khi ông về thăm hai mẹ con em được.”
“A, việc đó đã giải thích tại sao cách phát âm của em rất có giáo dục. Vậy là em thực sự lớn lên ở đây – tại Anh quốc?”
“Vâng, gần Brighton. Mẹ đáng ra sẽ đưa em gia nhập vào xã hội. Bà ấy quen biết nhiều người. Nhưng bà đã chết khi em mười bảy, vì thế em đến sống với cha. Ông đã không giải thích chuyện này trong lá thư đó sao?”
“Không, ông ấy chắc nhắc gì về xuất thân của em cả.”
“Ôi trời, chị đã đồng ý bảo trợ cho em mà thậm chí không biết kinh nghiệm em không còn non nớt nữa. Chị quá tốt bụng, Quý Bà Malory ạ.”
Georgina cười. “Không, chị là người Mỹ mà. Bọn chị không đề cao tước hiệu ở quê nhà chị, vì thế đừng nhầm lẫn về cái tước hiệu mà chồng chị phải chịu trách nhiệm. Nếu chị có thể tống khứ nó đi mà không phải tống khứ luôn cả chồng chị thì em có thể chắc chắn rằng chị sẽ làm thế.”
Gabrielle không ngạc nhiên. Nàng đã gặp đủ người Mỹ ở Caribbean để biết rằng họ thích giữ vững giá trị của mình hơn, chứ không dựa dẫm vào tổ tiên. Nhưng ở Anh, mọi người lại cực kỳ coi trọng huyết thống, ít nhất là trong giới quý tộc, đặc biệt là khi dính dáng đến hôn nhân.
Trước khi nàng có thể xác nhận lại việc đó với Georgina, Margery liếc lên từ lúc tháo gỡ đồ đạc để tự động nói, “Cô ấy đã có tới hai tước hiệu bá tước trong gia phả từ xưa cơ đấy.”
Gabrielle đỏ mặt khi nghe mọi việc xoay theo hướng đó, nhưng cảm thấy khôn ngoan khi nói thêm, “Mấy thứ đó cũng lu mờ sau vài thế hệ rồi, vì thế em không có tước hiệu. Nhưng kể cả sau này, em cũng không tìm kiếm tước hiệu nào cả.”
“Nhưng em sẽ không từ chối nếu nó đến chứ?”
“Không, tất nhiên là không ạ.”
Georgina cười toét. “Chị chỉ hỏi vì chị sẽ làm vậy đấy.”
“Nhưng chị đã không làm vậy.”
“Chỉ bởi vì là chị đã cưới trước khi biết được James có một tước hiệu thôi!”
Gabrielle không biết nên ái ngại cho Georgina hay chúc mừng cô ấy nữa, nhưng Miss Carla cứu nàng khỏi bày tỏ quan điểm khi Margery lôi cái lồng ra khỏi chiếc rương kế tiếp mà bà chuẩn bị mở ra, và con chim kêu lên quang quác. “Cho tao ra, cho tao ra.”
Georgina há hốc miệng và nói, “Đó có phải thứ mà chị nghĩ không nhỉ?”
Gabrielle để mở cái lồng để Georgina có thể tự mình nhìn nó. Dù sao tốt hơn nên cảnh báo trước, bởi vì con vẹt có thể khá ầm ĩ, và nàng không muốn bất kỳ ai đó phá hỏng cửa phòng nàng để xem tiếng om sòm này bắt đầu từ đâu. Nhưng điều kỳ cục nhất về con vẹt là chính những người phụ nữ thấy khó mà cưỡng lại được nói chuyện với nó, và Georgina không phải ngoại lệ. Nàng đi tới chiếc lồng để xem xét Miss Carla và ngay lập tức chào nó.
“Con chim ngu ngốc,” con vẹt rả lời
Má Gabrielle đỏ lên rực rỡ nhưng Georgina phá ra cười và nói, “Thật thú vị. Nó còn nói được gì khác nữa không?”
“Rất nhiều.” Gabrielle lầm bầm. “Nó thuộc về cha em. Ông đã đưa cho em sau khi em trở nên gắn bó với nó, nhưng ông đã dạy nó vài câu kỳ quặc – tất cả đều quá đáng xấu hổ để nhắc đến.”
Georgina nhướn một bên mày lên. “Quá thô tục cho những đứa trẻ?”
“Rất nhiều thứ đúng như vậy.”
Georgina thở dài. “Ừm, tệ thật đấy. Chị sẽ đề nghị em thỉnh thoảng mang nó xuống nhà để chọc cười cho gia đình, nhưng con gái cả của chị chỉ mới bảy tuổi và quá nhạy cảm. Con bé đã nghe nhiều hơn những gì nó nên biết từ những người đàn ông trong gia đình này.”
“Em sẽ cố giữ nó yên lặng.”
Georgina cười khúc khích. “Và chị sẽ cố giữ Jack khỏi việc điều tra tìm hiểu.”
“Jack?”
“Con gái Jacqueline của chị.”
“À, em hiểu rồi.”
“Không, em chưa hiểu đâu, không ai lại hiểu được cái thiên hướng thích đặt những cái tên hiệu kỳ quặc cho phái nữ của chồng chị.”
“Không kỳ quặc, George,” James nói từ khung cửa mở. “Đó chỉ là cái tên thôi mà không ai sẽ lưu ý đâu. Bây giờ thì ra đây và để cô gái ổn định nào. Cô bé cần được nghỉ ngơi trước khi em kéo lê nó đến nhà Regan tối nay.”
“Regan?”
“Một cái tên khác trong vô số cái tên, đó là cháu gái yêu của anh ấy, Regina,” Georgina giải thích và cau mày nói thêm, “Em có cần nghỉ ngơi không?”
“Không, em khỏe mà.”
“Tốt, mong là thợ may đến trong vòng một giờ nữa. Chị sẽ nhắn cô ấy tới bây giờ đây.”
Chú thích:
(1) Nguyên văn “get your feet wet “ nghĩa “bắt đầu làm quen dần”.
(2) Nguyên văn “keep her feet dry” nghĩa là“nàng khỏi cần làm quen với gì hết còn hơn".