Chương 4
Tiết thể dục thứ sáu. Giáo viên thể dục sắp xếp cho các nam sinh lớp sáu, lớp bảy kiểm tra hít xà. Nữ sinh không có hạng mục này, đổi thành gập bụng. Nam sinh ngồi thành hai hàng, nhìn giáo viên thể dục làm mẫu. "...Khoảng cách tay rộng bằng vai, quan trọng nhất là lực tay. Thít chặt cơ bụng, giữ thẳng sống lưng, kéo người lên -- đến khi cằm vượt thanh xà -- giữ cơ thể trên đỉnh xà vài giây -- rồi từ từ hạ xuống. Không được thực hiện theo bản năng...Nhìn thấy không? Như vậy là sai!" Du Vũ không lọt tai. Cậu ngồi khuất ở góc xa nhất, câu được câu không mải mê nghịch đôi giày thể thao cũ mèm đã tróc nhãn hiệu. Khai giảng được mấy ngày, cảm giác không hòa nhập được vẫn còn. Những nam sinh thấp hơn đứng đằng trước lần lượt bị kêu tên kiểm tra, Du Vũ bất động thanh sắc đảo qua chân các bạn, cảm thấy mình thật sự cần đổi một đôi giày mới. Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ vọng đến.Có mấy nam sinh run run rẩy rẩy, thở "hổn hển" nửa ngày vẫn không hít được cái nào, người làm được sáu cái chống nạnh ghẹo bạn mình chỉ được có bốn cái...Không may, hơn mười cái mới đạt, mười lăm cái được điểm tối đa, khó đến nỗi trên sổ điểm chỉ toàn là số "0" tròn trĩnh. "Tố chất thân thể của mấy đứa thật đúng là không bằng lứa trước, chậc." Giáo viên thể dục đội mũ bóng chày, lật bảng ghi thành tích trong tay, "Tiếp theo." Tô Liệu nhanh chân giành trước. Vai của tuyển thủ bơi lội đều rất rộng. Tô Liệu giơ hai tay đu lên xà, hai chân hơi cong lên, chân trái câu ở gót chân phải, nhẹ nhàng kéo người lên. Người khác thì giãy dụa như giun đất, còn anh thì vững vàng và nhẹ tênh, tưởng chừng như không tốn chút sức lực nào. Giáo viên thể dục ghi lại thành tích, giọng nói kích động: "Nhìn đi, nhìn đi, đây mới gọi là hít xà tiêu chuẩn, mấy đứa trước đó làm cái gì không biết?" Có người bắt đầu reo hò khen hay. "Mười ba -- mười bốn -- mười lăm -- 10 điểm!" Giáo viên thể dục hô to, "Hai lớp hôm nay mới có một em được điểm tối đa!" Không khí càng lúc càng náo nhiệt, có một bạn học dẫn đầu hô lên: "Anh Liệu đỉnh của chóp!" Du Vũ ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, trong lòng không gợn sóng. Hít xà chủ yếu dựa vào thân trên -- đặc biệt là lực tay, cơ lưng rộng và cơ bụng -- học sinh luôn ngồi học rất lâu, phần lưng ắt sẽ yếu hơn. Nhưng đối với những vận động viên bơi lội như bọn họ, mỗi ngày đều luyện cơ lưng rộng và teres major¹, hít xà cùng lắm chỉ xem như kiến thức cơ bản mà thôi.¹ Cơ lưng bao gồm các thành phần: latissimus dorsi (lat hay thường gọi là xô), teres Major, rhomboids (cơ phía dưới Trap) và các cơ nằm bên trong gần cột sống.Mười lăm cái thì có là gì? Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn. Tô Liệu vẫn tiếp tục hít xà. Du Vũ cười khẩy trong lòng: Mười lăm đã được điểm tối đa rồi, ai ngu mới hít mười sáu cái. Sao hay ra vẻ quá!"Được đấy, hai mươi hai rồi!" Giáo viên thể dục cười híp mắt ngẩng đầu lên, hô, "Tăng độ khó một chút nhể, 17 nhân 3 trừ 23 bằng bao nhiêu?" Mọi người ồ lên cười. Không ngờ trong một giây rướn người lên, Tô Liệu đã tính ra đáp án: "28." Giáo viên thể dục khẽ nhướng mày, chọn số lớn hơn: "117 nhân 6 trừ 232?" Tô Liệu hít xà đến cái ba mươi, run run đáp ngay tức khắc: "470." Lúc này đến phiên giáo viên thể dục trợn tròn mắt, mấy phép tính chỉ là thuậm mồm nói, bản thân ông cũng không tính nhẩm nổi, không nhịn được quay đầu hỏi học sinh lớp bảy: "Em ấy tính đúng không? Tính thế nào mà nhanh vậy?" "117 phân tích thành 110 và 7, nhân với 6 là thành 660 cộng 42. 232 phân tích thành 200 và 32, 660 trừ 200 cộng với 42 trừ 32 là bằng 460 cộng 10, đúng 470 rồi, không sai đâu." Một cậu bạn nhỏ người, đeo mắt kính cười nói, "Thầy, đề của thầy đơn giản quá rồi. Đáng lẽ thầy phải hỏi một đàn gà và thỏ có 17 cái đầu và 46 cái chân, vậy có tất cả bao nhiêu con gà mới đúng." Quả nhiên, lần này Tô Liệu không vội vàng trả lời. Sau khi hít thêm ba cái, thiếu niên mới thở phì phò hô lớn: "11 con gà, cha nội cậu đừng có hỏi nữa!" Du Vũ: "..." Gì vậy trời. Tiếng động bên này quá lớn, thu hút một đám nữ sinh tụ tập vây xem. Ánh mắt mọi người rơi lên người Tô Liệu, dính chặt không cách nào dời đi -- nam sinh tóc ngắn vì dính mồ hôi mà lấp lánh như phát sáng, đồng phục học sinh ướt đẫm một mảng sau lưng, xương quai xanh mỗi lần dùng sức càng thêm gợi cảm. So với những vận động viên trưởng thành, cơ bắp của anh không quá đầy đặn, mà tràn ngập cảm giác mạnh mẽ của tuổi trẻ. Mãi đến tận khi Tô Liệu làm được bốn mươi hai cái, giáo viên thể dục cầm tập điểm vỗ lên eo anh: "Được rồi, cẩn thận eo, xuống đi. Bốn mươi hai cái, còn làm nhiều hơn cả thầy luôn ấy chứ!" Giày chơi bóng mềm mại rơi xuống đất, tiếng vỗ tay bốn phía như sấm động. "Tiếp theo," giáo viên thể dục vẫy tay với Du Vũ, "Đến." Tô Liệu nghiêng đầu lau mồ hôi trên cằm, ánh mắt thoáng giao với Du Vũ trong không trung. Anh nhếch khóe môi, không che giấu sự khiêu khích trong mắt: "Cậu có thể làm mấy cái?" Du Vũ há miệng, lại không biết nên nói gì. Mỗi lần cậu lấy được điểm tối đa rồi thì đều không cố gắng nữa, không biết cực hạn của mình bao nhiêu, cũng chưa thử luyện bao giờ. Có ai đó huýt sáo: "Học sinh thể dục, lên!" Những chữ này khiến Du Vũ giật mình thon thót. Đúng vậy, cậu là học sinh thể dục. Thi không tốt bằng Tô Liệu thì thôi đi, không lẽ còn không hít xà bằng người khác, cậu không cần mặt mũi à? Du Vũ liếc mắt, nở nụ cười khiêu khích: "Nhiều hơn cậu là cái chắc." "Được đó" Tô Liệu nhếch miệng, "Vậy chúng ta so cái này đi. Ai thắng được làm đội trưởng." Chuyện thi đấu chọn đội trưởng bắt đầu từ hôm qua khi đội bơi tiến hành huấn luyện. Đội bơi Nhị Trung gồm bốn nam, bốn nữ, tuy có ít người nhưng cũng cần một đội trưởng. Trương Diễm Minh nói mỗi bên nam nữ tự bầu chọn ra một người. Bên nữ không chút căng thẳng nào, tuyển thủ bơi ngửa Từ Dữ Phong đạt huy chương vàng từ nhỏ đến lớn bốn phiếu thông qua. Nhưng bên phía đội nam gay cấn hơn nhiều, mọi người nhất trí thi đấu 400m hỗn hợp cá nhân để quyết định --100m bơi ngửa, 100m bơi cá heo, 100m bơi ếch và 100m bơi tự do, không ai nhường ai. Du Vũ và Tô Liệu cậu truy tôi đuổi, bỏ xa hai người còn lại một đoạn dài. Tô Liệu bị tụt lại khi bơi cá heo, sang bơi ếch thì tăng tốc đuổi theo, bốn người thi đấu, vượt qua nhau mấy lần. Nhưng ngay khi vạch đích đã ở ngay trước mắt, Vương Bằng Bồng lại mắc lỗi bấm giây. Từ Dữ Phong ở đường đua bên cạnh giống như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn, thành công thu hút ánh nhìn của Vương mập mạp. Cậu ta chỉ thất thần trong một giây, Du Vũ và Tô Liệu đã đồng thời đến đích, kết cục Vương Bằng Bồng chỉ bấm giây cho một người. Hai người tất nhiên chả ai phục ai, hẹn ngày khác tái chiến. Thật ra Du Vũ cũng không cố chấp với cái danh đội trưởng đến vậy. Cậu chỉ đơn thuần không thích bại dưới tay Tô Liệu. Nguyên nhân cụ thể cậu cũng không rõ, có thể là do Tô Liệu lấy mất em cá voi sát thủ cậu thích nhất, cũng có thể vì anh cứ giống như chim công xòe đuôi, rất gợi đòn... Nói tóm lại, cậu không thể thua. Du Vũ quay đầu đi hướng xà đơn, nhẹ nhàng nhảy lên. Tụi nam sinh lại bắt đầu ầm ĩ cả lên. "Má, ai luyện bơi cũng khỏe như vậy hả?" "Huấn luyện viên, em cũng muốn học bơi!" Nhóm nữ sinh cũng châu đầu thầm thì to nhỏ. "Du Vũ thuộc về loại kia, một khi get được nhan sắc của cậu ấy, càng nhìn càng thấy ngầu chết đi được." "Lúc cậu ấy nhập học tớ đã thấy cậu ấy đẹp trai rồi, hì hì, nhưng mà hơi đen." "Đó là gu hiện nay hiểu không!" Hai mươi cái đầu đối với Du Vũ là chuyện nhỏ như con thỏ. Lúc bước vào giai đoạn ba mươi cái, Du Vũ bắt đầu cảm thấy cơ bắp ở lưng mỏi dần, thế mà cái tên Tô Liệu còn đứng sau quấy rối: "Du Vũ ơi, tôi không bắt nạt cậu, hỏi đơn giản xíu nhé --3 nhân 178 bằng nhiêu!" Du Vũ không thèm để ý anh. Tô Liệu thấy người ta ngó lơ mình, "chậc" lưỡi cố ý tản bộ đến trước xà đơn, há to mồm ngáp. Cậu chàng đeo kính mắt dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh: "Cậu làm gì đấy?" "Cậu không biết ngáp dễ lây lắm sao?" Tô Liệu khịt mũi, lại ngáp thêm cái nữa, "Cậu thử há mồm xem?" Editor: Ngáp lây thật =)))) Tui mà thấy ai ngáp là cũng tự động ngáp theoCậu ta tò mò nở miệng, vậy mà cũng ngáp một cái: "Móa, thật nè!" Ngáp là một việc mà bạn nghĩ sẽ không "ảnh hưởng" đến mình, thực ra càng dễ lây lan. Tụi học sinh lớp bảy cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhất thời từng tiếng ngáp liên tục vang lên. Cậu trai đeo kính ngáp dài không ngớt: "Mẹ kiếp, sao không dừng được!" Du Vũ: "..." Lưng của cậu đã kéo căng đến cực hạn, vai, cánh tay và các cơ bắp phối hợp khác cũng trở nên đau nhức, bây giờ cậu phải cắn răng chống đỡ. Vốn cậu chỉ mải tập trung vào cơ bắp, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ sự quấy rầy của Tô Liệu. Nào ngờ, Du Vũ chợt cảm thấy hàm dưới của mình hơi căng lên, cậu lập tức hiểu rõ nếu theo đà này, cậu sẽ vừa đu xà vừa ngáp, chắc chắn sẽ bị đau hông.Tô Liệu có còn là con người không? Không thể được? May sao giáo viên thể dục phấn khích hô đến "bốn mươi", Du Vũ xốc lại tinh thần. Cậu bình tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về một cái cây lớn trong sân trường. Tập trung! Bốn mươi mốt. Lấy hơi -- Hít -- Không thể để cho tên ngu ngốc kia đắc ý được! Bốn mươi hai. Cháy lên đi lửa trên cao nguyên. Không thể thua được. Bốn mươi ba! Vượt có mỗi một cái thì có mất mặt quá không nhỉ? Du Vũ cắn răng, nỗ lực kéo thêm một cái. Bốn mươi bốn! Du Vũ buông lỏng tay, vững vàng đáp đất. Giáo viên thể dục bị hai thằng nhóc này kích động: "Đội bơi lội trường mình ảo thật đấy!" Các bạn học trong lớp vừa ngáp vừa hi hi ha ha vỗ tay. Du Vũ vốn định quăng cho Tô Liệu ánh mắt lạnh lùng vương giả, có lẽ do ma xui quỷ khiến, cậu cũng che miệng ngáp một cái, đôi mắt ngay lập tức hóa mơ màng, khóe mắt tiết nước mắt, thế là ánh mắt của cậu vừa không lạnh lùng, cũng chẳng đủ vương giả. Du Vũ: "..." Thằng cha này có độc. Vua độc Miêu Cương chẳng là cái thá gì? Bạn học Tô Liệu rất độc xông đến, đặc biệt không khách khí mà đấm lưng cho cậu: "Bạn học nhỏ, cậu được phết! Tuy dáng cậu thấp hơn tôi, cơ bắp ít hơn -- " Du Vũ hiểu ý anh, cậu không để tâm, dù nhiều hơn mấy cái cũng không tính là gì, nhưng cậu không muốn nghe người nào đó cứ biện hộ linh tinh, trực tiếp đánh gãy đối phương: "Không phục chứ gì?" "Phục mà! Tôi đây nguyện thua cuộc, đội trưởng!" Du Vũ cười khẩy. Một lúc sau, bọn họ bị mấy cậu bạn cùng lớp vây quanh, chàng trai đeo mắt kính vẫn còn hiếu kì: "Tại sao ngáp lại lây? Có lí do khoa học nào không?" Tô Liệu suy nghĩ một chút: "Không chỉ mình ngáp thôi thì phải? Có một số hành động khác cũng có tính lây lan?" Mắt kính nhỏ liền vội vàng hỏi: "Cái gì, cái gì?" Du Vũ vốn không định để ý đến bọn họ, nhưng không khỏi tò mò. Tuy khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng, lỗ tai vẫn vểnh lên nghe ngóng. Ai ngờ Tô Liệu thần thần bí bí phun ra mấy chữ: "Co thắt hậu môn¹." ² Là một bài tập để phòng ngừa và điều trị các bệnh về hậu môn, đồng thời thúc đẩy quá trình hồi phục vết thương và chức năng hậu môn của bệnh nhân sau phẫu thuật hậu môn. Du Vũ: "..." Mắt kính nhỏ là một cậu trai đơn giản, nhưng có lòng hiếu kì khổng lồ, cậu ta giật mình hỏi lớn: "Co thắt hậu môn là cái gì?" Tô Liệu vội bịt cái miệng của cậu ta: "Dùng khoa học mà nói thì đó chính là bài tập co rút cơ vòng chậu, còn đơn giản dễ hiểu hơn thì --" Tô Liệu giơ tay, nắm chặt nắm đấm, sau đó thả lỏng: "Co thắt hoa cúc." Mắt kính nhỏ đột nhiên phấn khích nhãy cẫng lên, hô to: "Ồ! Tớ hiểu rồi!" Du Vũ: "..." Khá lắm, thật sự sẽ lây. Tô Liệu còn giả thần giả quỷ chêm thêm một câu: "Theo nghiên cứu, kiên trì tập co thắt hậu môn có thể phòng ngừa bệnh trĩ, viêm tiền liệt tuyến. Nhất là với học sinh, bình thường ngồi lâu, tập mỗi ngày sẽ nâng cao sức khỏe." "Oke anh Liệu, sau này mỗi buổi sáng tớ sẽ chăm chỉ tập co thắt hậu môn!" Du Vũ: "..." Từ đó "Co thắt hậu môn" trở thành một meme lưu truyền trong lớp bảy. Một thời gian rất dài sau, bốn chữ này thỉnh thoảng sẽ lảng vảng trong đầu Du Vũ như ác ma nói nhỏ. "Reng -- " Chuông tan học vang lên, Tô Liệu ngoắc tay với cậu, "Đi bơi." *Nhị Trung chủ trương "Giáo dục chất lượng", ngoại trừ lớp 12, tất cả chương trình học buổi chiều đều kết thúc lúc bốn giờ, học sinh có thể chọn tự học hoặc sinh hoạt câu lạc bộ. Các hoạt động của những câu lạc bộ trong trường cũng rất có tiếng ở thành phố, tuyệt đối không phải loại cái trò mèo "qua mắt". Nghe đâu câu lạc bộ thiên văn còn từng được NASA vinh danh, câu lạc bộ mô phỏng mô hình Liên hợp quốc hoạt động hoàn toàn bằng tiếng anh, câu lạc bộ robot từng đạt giải nhất toàn quốc, câu lạc bộ văn học mỗi quý đều xuất bản một ấn phẩm trên báo... Đương nhiên, Du Vũ là học sinh thể dục thì làm gì có lựa chọn, từ bốn giờ chiều đến sáu giờ rưỡi là thời gian huấn luyện. Đó là ngày thứ sáu đầu tiên sau khi khai giảng, khu thể dục náo nhiệt vô cùng. Đội bóng rổ ở tầng hai đang tuyển thành viên, tiếng nhồi bóng "bộp bộp" đập trên sàn nhà, tiếng hô "1,2" không ngừng nghỉ từ phòng thể dục nhịp điệu... Du Vũ và Tô Liệu một trước một sau nối đuôi nhau vào khu thể dục, đúng lúc đi ngang qua văn phòng, nghe thấy giọng Trương Diễm Minh đang cùng ai đó bàn bạc kế hoạch cho đội bơi năm nay. Du Vũ vô tình nhìn vào, thấy vị chủ nhiệm ngày nọ giao lưu công tác với cô Trương. Lớp tóc mỏng dính bết dầu, khuôn mặt chữ điền chảy xệ -- Không sai, chính là thầy chủ nhiệm mà Du Vũ chọc phải vào ngày khai giảng. Nhập học mấy ngày, Du Vũ cũng đã hiểu hơn về ông. Ví như, lễ chào cờ mỗi tuần ông đều diễn thuyết một bài ru ngủ, lại ví dụ như vì vóc dáng ông thấp nên bị đám học sinh đặt cho cái tên "Cảnh lão nhị".** Tui cũng chưa hiểu tại sao lại đặt tên này. Để nghiên cứu thêm rồi giải thích sau vậy TT"Cảnh lão nhị" dùng ngón tay trỏ búng danh sách của cô Trương trong tay, hỏi: "Em học sinh Tô Liệu này, thi đầu vào được hạng bảy đúng không?" Trương Diễm Minh cười gật đầu: "Đúng thế. Giỏi thể dục, thành tích vẫn ổn định được như vậy rất hiếm thấy." "Nghe giáo viên chủ nhiệm của em ấy phàn nàn đội bơi huấn luyện quá khắc khe, không còn thời gian làm cán sự lớp." Chủ nhiệm trường nói không nhanh, nhưng không ai được phép xen vào, "Tôi thấy đội trưởng xác định em ấy đi." "Đứa nhỏ ưu tú như vậy, đáng ra nên được khen thưởng, tuyển thẳng, thậm chí là thi vào các trường đại học quốc tế. Trong lí lịch không có "kinh nghiệm lãnh đạo", vô duyên vô cớ sẽ thua những người khác một bậc thì rất đáng tiếc. Mặt khác những học sinh thể thao vốn không đi trên cùng con đường với em ấy." Tô Liệu thả chậm bước chân, quay đầu lại. Không đợi anh kịp lên tiếng, Du Vũ đã nhanh chân bước đến cạnh anh. Du Vũ đi rất nhanh, cuộc đối thoại trong phòng làm việc trở nên không rõ, câu cuối cùng cậu nghe được là lời chủ nhiệm Cảnh cười nói: "Lúc đó tuyên truyền -- đội tuyển bơi của Nhị trung chúng ta khác biệt, mỗi thành viên đều là đại học bá." Hai người đi qua hành lang, rẽ vào một khúc cua. Hiệu quả cách âm của phòng thay đồ rất tốt. Học sinh ầm ĩ trên sân bóng, tiếng bọt nước văng tứ tung, tiếng ụp rổ giòn giã, đều bị ngăn cách hiệu quả. Cảm giác tồn tại của Tô Liệu ở sau lưng càng khó bỏ qua. Du Vũ có chút buồn bực. Tuyển thủ chính thức nào cũng có tủ đồ cố định, nhưng tại sao tủ đồ của cậu cố tình lại nằm bên cạnh Tô Liệu?