Chương 23: Boss, mau trả lại em gái cho tôi (13)
Đào Bách bên này ban đầu vốn định chạy theo dỗ dành Tô Ca nhưng lại không ngờ hệ thống phát ra cảnh báo.
“Không xong! Tô Kiều hành động rồi! Cô ta bắt cóc Tô Lam như cốt truyện. Nếu cậu còn không mau tới thế giới này nhất định sẽ sụp đổ.”
Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng: “Không phải Trần Sinh đi với cô ta sao?”
Dứt lời, anh gọi điện cho Trần Sinh, đối phương không nhận máy.
777 vô cùng gấp gáp: “Cậu nhanh lên đi! Nếu còn trì hoãn hậu quả không lường được đâu!”
Đào Bách không nghe vẫn cố chấp đi theo hướng Tô Ca vừa rời khỏi: “Không được, để tôi đưa Tô Ca về bệnh viện trước. Bỏ cô ấy ở đây rất nguy hiểm.”
Hệ thống lớn tiếng mắng chửi: “Cậu ngu à! Tô Lam xảy ra chuyện, bà nội cậu, quan trọng là Tô Ca cũng không sống nổi đâu! Với lại, trong trung tâm thương mại nhiều người như vậy, cô ấy còn có thể xảy ra chuyện gì chứ! Cậu cứ gọi cho người của công ty đưa cô ấy về là được.”
Anh tức giận đạp mạnh vào cái ghế gỗ đặt cạnh lối đi, những nhân viên trong quầy hàng gần đó trố mắt ra nhìn, thậm chí có người còn lấy điện thoại quay lại.
“Mẹ nó! Nhiệm vụ chết tiệt!”
Tuy lớn tiếng mắng chửi, nhưng cuối cùng Đào Bách vẫn quay về hướng ngược lại, chạy đi giải cứu nữ chính Tô Lam.
Địa điểm Tô Kiều bắt người y hệt cốt truyện chỉ là thời gian có chút chênh lệch.
Lúc Đào Bách đến nơi, căn nhà hoang vốn không một bóng người giờ đã trở thành hiện trường đấu súng.
Mạc Duẫn đang khụy một gối, tay ôm Tô Lam run rẩy, ánh mắt xót xa nhìn người trong lòng.
Tô Kiều đứng đối diện hắn dường như cũng phát hiện ra Đào Bách vừa xuất hiện.
Bản thân cô ta không bất ngờ: “Anh đến rồi sao? Cũng tốt! Nào chào hỏi tình nhân của anh lần cuối đi.”
Đào Bách một tay xỏ túi quần, tay còn lại buông thõng, đôi môi mím chặt: “Em muốn sao mới thả họ ra?”
Thật ra trong lòng anh đang âm thầm tính toán liệu mình có đánh bại mười tên lực lưỡng theo sau đối phương không.
Và đáp án dĩ nhiên là không.
Tô Kiều bật cười: “Còn không phải tại anh sao? Con đó có gì hơn tôi chứ? Hay tôi đối xử tệ bạc gì với anh? Chưa từng! Vậy mà anh lại vì nó mà hủy hoại Tô gia!”
Lúc nói câu cuối, cô ta hết sức kích động, ánh mắt hận thù xen lẫn đau thường nhìn chằm chằm anh.
Đào Bách bước lại gần, những người phía sau Tô Kiều cũng có động tác nhưng bị cô ta kịp thời ngăn lại.
“Tôi và Tô Lam không có quan hệ gì. Em đừng hiểu lầm.”
Tô Kiều kích động, dí súng vào đầu Đào Bách: “Đào Bách! Anh đừng có khinh thường tôi! Tôi không ngu!”
Anh không sợ đối phương bắn mình, lạnh lùng chứng kiến hết thảy, đôi mắt cũng không hề né tránh vì sợ hãi.
Người duy nhất có thể cười lúc này cũng chỉ có mình anh: “Trước khi tới đây tôi đã ghé qua hỏi thăm ba mẹ em.”
Tô Kiều hoảng hốt: “ĐÀO BÁCH! Anh muốn làm gì ba mẹ tôi?”
Đối phương cong môi, đặt tay lên khẩu súng, khiến nó càng ép sát vào đầu mình: “Em bóp cò đi! Hay chắc chưa có ai dạy em bắn súng? Để tôi bắn giúp em. Một khi tôi hoặc bất cứ ai tại đây chết đi. Ba mẹ em sẽ bồi táng theo chúng tôi!”
Cô chưa bao giờ chứng kiến một Đào Bách xa lạ như vậy, đôi tay mảnh khảnh vì run sợ làm rơi súng xuống sàn.
Đào Bách rất nhanh bắt được đồ, tặng lại cho đối phương y hệt, họng súng giờ quay ngược về phía cô ta.
Mười tên theo sau cũng đồng loạt chỉa súng vào Đào Bách.
Chỉ có Tô Kiều thấp giọng: “Trước giờ em vì anh làm nhiều chuyện như vậy anh xem em là cái gì? Anh đã từng thật lòng yêu em chưa?”
Trên đời này, người có thể khiến Đào Bách moi hết ruột gan mà đối đãi chỉ có duy nhất một Tô Ca, những người khác trong mắt anh là một loại tồn tại vô hình như sâu như kiến.
Chính vì vậy mà anh có thể dửng dưng, vô cảm trả lời câu hỏi này: “Đó chỉ là em ảo tưởng. Em chưa từng làm gì vì tôi và tôi cũng không cần! Tôi trước giờ yêu ai hay ghét ai đều không liên quan tới em.”
Cảnh sát cuối cùng cũng đến, nhờ có Đào Bách phối hợp từ bên trong phía Tô Kiều đều bị bắt về đồn.
Lúc này Mạc Duẫn mới phát hiện không đúng: “Tô Lam? Em làm sao? Tô Lam! Em tỉnh lại đi! Em có nghe anh nói gì không? Tô Lam!”
Đào Bách thấy vậy nhìn về phía cảnh sát: “Mau gọi cấp cứu!”
“777! Rốt cuộc nữ chính bị làm sao?”
Hệ thống bất lực thở dài: “Cô ấy bị trúng đạn rồi!”
Anh sửng sốt: “Lúc nào?”
777 dường như kiên nhẫn hơn mọi khi: “Trước khi cậu tới, Tô Lam đỡ đạn cho Mạc Duẫn nhưng vì quá tối nên anh ta không phát hiện, tưởng Tô Kiều bắn lệch.”
Đào Bách bực dọc: “Mẹ nó! Giờ thì cậu hiểu tôi vì sao chẳng ưa nổi nữ chính! Vô dụng hết chỗ nói!”
Hệ thống thầm khinh bỉ: “Nếu Tô Ca đỡ đạn cho cậu, cậu có chửi vậy không? Còn không phải lo sốt vó, co giò lên chạy! Đồ tiêu chuẩn kép!”
Đào Bách không đồng tình: “Không có chuyện đó xảy ra! Dù tôi có chết cũng nhất định bảo vệ được người phụ nữ của mình một đời vô ưu.”
Nhưng anh chợt nhận ra thái độ kỳ lạ của hệ thống: “Sao cậu không lo lắng? Bình thường nữ chính có chuyện gì cậu còn không phải tra tấn lỗ tai tôi à? Ai nhập cậu vậy?”
777 chột dạ bất giác cao giọng: “Cậu nói bậy bạ gì đó! Mệnh nữ chính đâu có dễ chết như vậy! Tôi chỉ sợ cô ấy bị làm nhục nghĩ không thông lại tự sát. Ngược lại là…”
“Không xong! Tô Kiều hành động rồi! Cô ta bắt cóc Tô Lam như cốt truyện. Nếu cậu còn không mau tới thế giới này nhất định sẽ sụp đổ.”
Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng: “Không phải Trần Sinh đi với cô ta sao?”
Dứt lời, anh gọi điện cho Trần Sinh, đối phương không nhận máy.
777 vô cùng gấp gáp: “Cậu nhanh lên đi! Nếu còn trì hoãn hậu quả không lường được đâu!”
Đào Bách không nghe vẫn cố chấp đi theo hướng Tô Ca vừa rời khỏi: “Không được, để tôi đưa Tô Ca về bệnh viện trước. Bỏ cô ấy ở đây rất nguy hiểm.”
Hệ thống lớn tiếng mắng chửi: “Cậu ngu à! Tô Lam xảy ra chuyện, bà nội cậu, quan trọng là Tô Ca cũng không sống nổi đâu! Với lại, trong trung tâm thương mại nhiều người như vậy, cô ấy còn có thể xảy ra chuyện gì chứ! Cậu cứ gọi cho người của công ty đưa cô ấy về là được.”
Anh tức giận đạp mạnh vào cái ghế gỗ đặt cạnh lối đi, những nhân viên trong quầy hàng gần đó trố mắt ra nhìn, thậm chí có người còn lấy điện thoại quay lại.
“Mẹ nó! Nhiệm vụ chết tiệt!”
Tuy lớn tiếng mắng chửi, nhưng cuối cùng Đào Bách vẫn quay về hướng ngược lại, chạy đi giải cứu nữ chính Tô Lam.
Địa điểm Tô Kiều bắt người y hệt cốt truyện chỉ là thời gian có chút chênh lệch.
Lúc Đào Bách đến nơi, căn nhà hoang vốn không một bóng người giờ đã trở thành hiện trường đấu súng.
Mạc Duẫn đang khụy một gối, tay ôm Tô Lam run rẩy, ánh mắt xót xa nhìn người trong lòng.
Tô Kiều đứng đối diện hắn dường như cũng phát hiện ra Đào Bách vừa xuất hiện.
Bản thân cô ta không bất ngờ: “Anh đến rồi sao? Cũng tốt! Nào chào hỏi tình nhân của anh lần cuối đi.”
Đào Bách một tay xỏ túi quần, tay còn lại buông thõng, đôi môi mím chặt: “Em muốn sao mới thả họ ra?”
Thật ra trong lòng anh đang âm thầm tính toán liệu mình có đánh bại mười tên lực lưỡng theo sau đối phương không.
Và đáp án dĩ nhiên là không.
Tô Kiều bật cười: “Còn không phải tại anh sao? Con đó có gì hơn tôi chứ? Hay tôi đối xử tệ bạc gì với anh? Chưa từng! Vậy mà anh lại vì nó mà hủy hoại Tô gia!”
Lúc nói câu cuối, cô ta hết sức kích động, ánh mắt hận thù xen lẫn đau thường nhìn chằm chằm anh.
Đào Bách bước lại gần, những người phía sau Tô Kiều cũng có động tác nhưng bị cô ta kịp thời ngăn lại.
“Tôi và Tô Lam không có quan hệ gì. Em đừng hiểu lầm.”
Tô Kiều kích động, dí súng vào đầu Đào Bách: “Đào Bách! Anh đừng có khinh thường tôi! Tôi không ngu!”
Anh không sợ đối phương bắn mình, lạnh lùng chứng kiến hết thảy, đôi mắt cũng không hề né tránh vì sợ hãi.
Người duy nhất có thể cười lúc này cũng chỉ có mình anh: “Trước khi tới đây tôi đã ghé qua hỏi thăm ba mẹ em.”
Tô Kiều hoảng hốt: “ĐÀO BÁCH! Anh muốn làm gì ba mẹ tôi?”
Đối phương cong môi, đặt tay lên khẩu súng, khiến nó càng ép sát vào đầu mình: “Em bóp cò đi! Hay chắc chưa có ai dạy em bắn súng? Để tôi bắn giúp em. Một khi tôi hoặc bất cứ ai tại đây chết đi. Ba mẹ em sẽ bồi táng theo chúng tôi!”
Cô chưa bao giờ chứng kiến một Đào Bách xa lạ như vậy, đôi tay mảnh khảnh vì run sợ làm rơi súng xuống sàn.
Đào Bách rất nhanh bắt được đồ, tặng lại cho đối phương y hệt, họng súng giờ quay ngược về phía cô ta.
Mười tên theo sau cũng đồng loạt chỉa súng vào Đào Bách.
Chỉ có Tô Kiều thấp giọng: “Trước giờ em vì anh làm nhiều chuyện như vậy anh xem em là cái gì? Anh đã từng thật lòng yêu em chưa?”
Trên đời này, người có thể khiến Đào Bách moi hết ruột gan mà đối đãi chỉ có duy nhất một Tô Ca, những người khác trong mắt anh là một loại tồn tại vô hình như sâu như kiến.
Chính vì vậy mà anh có thể dửng dưng, vô cảm trả lời câu hỏi này: “Đó chỉ là em ảo tưởng. Em chưa từng làm gì vì tôi và tôi cũng không cần! Tôi trước giờ yêu ai hay ghét ai đều không liên quan tới em.”
Cảnh sát cuối cùng cũng đến, nhờ có Đào Bách phối hợp từ bên trong phía Tô Kiều đều bị bắt về đồn.
Lúc này Mạc Duẫn mới phát hiện không đúng: “Tô Lam? Em làm sao? Tô Lam! Em tỉnh lại đi! Em có nghe anh nói gì không? Tô Lam!”
Đào Bách thấy vậy nhìn về phía cảnh sát: “Mau gọi cấp cứu!”
“777! Rốt cuộc nữ chính bị làm sao?”
Hệ thống bất lực thở dài: “Cô ấy bị trúng đạn rồi!”
Anh sửng sốt: “Lúc nào?”
777 dường như kiên nhẫn hơn mọi khi: “Trước khi cậu tới, Tô Lam đỡ đạn cho Mạc Duẫn nhưng vì quá tối nên anh ta không phát hiện, tưởng Tô Kiều bắn lệch.”
Đào Bách bực dọc: “Mẹ nó! Giờ thì cậu hiểu tôi vì sao chẳng ưa nổi nữ chính! Vô dụng hết chỗ nói!”
Hệ thống thầm khinh bỉ: “Nếu Tô Ca đỡ đạn cho cậu, cậu có chửi vậy không? Còn không phải lo sốt vó, co giò lên chạy! Đồ tiêu chuẩn kép!”
Đào Bách không đồng tình: “Không có chuyện đó xảy ra! Dù tôi có chết cũng nhất định bảo vệ được người phụ nữ của mình một đời vô ưu.”
Nhưng anh chợt nhận ra thái độ kỳ lạ của hệ thống: “Sao cậu không lo lắng? Bình thường nữ chính có chuyện gì cậu còn không phải tra tấn lỗ tai tôi à? Ai nhập cậu vậy?”
777 chột dạ bất giác cao giọng: “Cậu nói bậy bạ gì đó! Mệnh nữ chính đâu có dễ chết như vậy! Tôi chỉ sợ cô ấy bị làm nhục nghĩ không thông lại tự sát. Ngược lại là…”