Chương 27: Cậu thích tôi?
Cô đâu có ngu, lần trước là bất đắc dĩ, nhưng nếu lần này cô tiếp tục thay đổi quá đà nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Hiện tại cô muốn mọi người làm quen với một Tô Ca tiến bộ từng ngày.
Giáo viên cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào cô, nếu lần này cô giải được bài thầy ấy nhất định tuyên dương còn không làm ra đáp án thì cũng chẳng sao cả.
Thế mà dáng vẻ hùng hồn tuyên bố này của Tô Ca là điều ông ấy không ngờ được.
Thầy phẫn nộ quát: “Em cút ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
Tô Ca chạy ra khỏi lớp với tốc độ chóng mặt, dường như cô chỉ đợi có câu nói này của đối phương.
Đỗ Miễu ngồi ngay trước mặt Tô Ca quay xuống nhìn đống giấy bừa bộn trên bàn cô, nhất thời hiếu kỳ lấy ra xem thử, vài giây sau lại âm thầm nuốt nước bọt: Không phải chứ?
Cô ta vỗ vai Đào Bách phía trước lén lút đưa tờ giấy cho anh, sau đó ngập ngừng lên tiếng: “Cậu… tớ nghĩ cậu nên xem cái này.”
Anh rõ ràng không thích người khác giới ngoại trừ Lâm Nhan chạm vào mình, nhưng nét chữ trên đó khiến anh giật mình: “Cậu lấy đồ của Lâm Nhan từ khi nào?”
Đỗ Miễu bỉu môi bất bình: “Cái này là của Tô Ca.”
“Cậu đừng lừa tôi? Rõ ràng là nét chữ của Lâm Nhan!” Đào Bách không tin.
Đỗ Miễu không nhắc đến chủ nhân của tờ giấy nữa: “Cậu nên để ý nội dung thì hơn.”
Lúc này, anh mới tập trung xem trên đó viết gì, không đọc thì thôi, chỉ cần nhìn thấy tựa đề cũng đủ khiến anh muốn xé nát nó thành trăm mảnh.
100 cách ghép đôi Đào Bách và Lương Tư Nhị…
“Mẹ nó! Ai dư hơi rảnh rỗi đi làm chuyện này?” Đào Bách không nhịn được chửi thề.
Vừa thấy Lâm Nhan bước ra, Đào Bách dịu giọng hỏi: “Đây là cậu ghi sao?”
Nội dung trên tờ giấy khiến cô ta hoảng hốt lắc đầu: “Làm sao có thể? Cậu là bạn trai tớ mà.”
Đào Bách không phải không tin đối phương nhưng chữ trên đó giống y hệt Lâm Nhan: “Thật sự không phải?”
Lâm Nhan hiểu anh đang hoang mang chuyện gì: “Chữ người giống người cũng đâu phải chuyện lạ. Tớ hơi đâu viết mấy thứ nhảm nhí này.”
Anh trầm ngâm gật đầu, nhưng lại quay sang hỏi Đỗ Miễu: “Vừa rồi cậu nói ai ghi nó?”
“Tô Ca.” Đỗ Miễu ngơ ngác đáp lời.
Cô ta vừa nói xong, Đào Bách giật lấy tờ giấy chạy ra khỏi lớp, ngay cả Lâm Nhan gọi lại anh cũng không nghe.
Lúc này, Tô Ca đang nhìn chằm chằm dãy tường cao ngất vây xung quanh trường học: Tụi kia ngày thường trốn ra khỏi trường bằng cách nào nhỉ?
Cô bất giác theo thói quen vừa suy nghĩ vừa quấn lọn tóc mai thành hình tròn quanh ngón trỏ.
Đào Bách tìm cô khắp nơi, đi hết sân trường mới phát hiện người ở đây, cũng vừa hay chứng kiến hành động quen thuộc của đối phương, anh sửng sốt vài giây rồi cao giọng gọi: “Tô Ca!”
Cô hiếm khi trốn học không ngờ bị bắt quả tang, cô vội vàng quay đầu đặt ngón tay lên môi ra dấu hiệu im lặng.
Hiển nhiên đối phương không nghe: “Cậu học hành không ra gì, kéo thành tích lớp xuống, nay lại còn trốn học, cậu có nghĩ tới mọi người không?”
Tô Ca ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cậu bé bé cái miệng coi! Đừng nói cậu ra đây chỉ để bắt tôi trốn học thôi đấy! Nói, tìm tôi có chuyện gì?”
Đào Bách híp mắt dò xét cô từ đầu đến chân, lại nhìn tờ giấy trên tay bất giác đưa ra kết luận: “Cậu thích thầm tôi, lại thấy tôi thích Lâm Nhan nên cố ý bắt chước cô ấy? Đến cả chữ viết cũng không sai biệt?”
Tô Ca bật cười: “Hội trưởng cậu thấy cái gì kia không?”
Cô vừa nói vừa chỉ bên kia bờ tường.
Đào Bách nhìn theo tay cô, cau mày hỏi lại: “Thấy cái gì?”
Cô thở dài tiếc nuối: “Liêm sỉ của cậu bay nhanh quá tôi mới thấy ở đây, vậy mà giờ lại biến mất còn nhanh hơn cả sao băng.”
Tiếng anh phát ra như rít qua kẽ răng: “Tô Ca! Cậu ăn gan hùm mật gấu phải không?”
Tô Ca tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ tôi không thích cậu khiến cậu tức giận? Vậy cho tôi xin lỗi đi, cậu không phải gu của tôi tôi làm sao dám trái lòng mình đây?”
Anh cảm thấy nếu tiếp tục gây hấn với người này anh nhất định sẽ tức chết, cũng quên luôn ý định chất vấn ban đầu của mình.
Trước khi giận dữ bỏ đi, Đào Bách nghiến răng nghiến lợi dặn dò: “Lát nữa cậu mà không tới Hội học sinh họp thì sau này cũng đừng tới nữa.”
Tô Ca nghe vậy bất chợt cao hứng chạy lên trước chặn đường đi của anh: “Ý! Tôi cũng muốn nói với cậu chuyện này. Tôi tự nhận mình không đủ năng lực gánh vác trách nhiệm lớn lao, trở thành thành viên của Hội học sinh ưu tú. Tôi xin rút khỏi Hội.”
Đào Bách sửng sốt nhìn cô, giây lát lại cười khẩy: “Sao ngay từ đầu cô không nói vậy? Cô tưởng Hội học sinh là cái chợ muốn vô thì vô muốn ra thì ra hả?”
Ban đầu tiếp cận Đào Bách chỉ vì món đồ kia hiện tại cũng đã tìm thấy, nhớ lại giấc mơ kiếp trước cô tạm thời không muốn dính líu tới anh: “Không phải cậu vừa nói không đến họp sẽ bị đuổi sao? Cứ theo luật lệ mà làm thôi.”
Đào Bách chưa từng thấy người nào mặt dày như cô: “Không! Tôi là Hội trưởng ai đi ai ở không tới lượt cô quyết định. Nếu cô không nghiêm túc chấp hành nội quy Hội học sinh, tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng kỷ luật cô.”
Tô Ca nào ngờ anh chơi ác như vậy, cô tin Đào Bách nói là làm, lập tức đổi chiến thuật: “Thôi chuyện đã tới nước này tôi khai thật vậy. Thật ra tôi thầm mến mộ cậu nên mới xin vào Hội. Nhưng sau này phát hiện cậu thủy chung với Lâm Nhan không thay đổi, tôi bị tình cảm của hai người cảm động nên lựa chọn rút lui, chúc phúc cho hai người. Cậu cũng đừng dày vò trái tim tôi nữa được không?”
“Đồ thần kinh!” Đào Bách dứt khoát quay đầu bỏ đi, nửa chữ của cô anh cũng không tin.
Hiện tại cô muốn mọi người làm quen với một Tô Ca tiến bộ từng ngày.
Giáo viên cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào cô, nếu lần này cô giải được bài thầy ấy nhất định tuyên dương còn không làm ra đáp án thì cũng chẳng sao cả.
Thế mà dáng vẻ hùng hồn tuyên bố này của Tô Ca là điều ông ấy không ngờ được.
Thầy phẫn nộ quát: “Em cút ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
Tô Ca chạy ra khỏi lớp với tốc độ chóng mặt, dường như cô chỉ đợi có câu nói này của đối phương.
Đỗ Miễu ngồi ngay trước mặt Tô Ca quay xuống nhìn đống giấy bừa bộn trên bàn cô, nhất thời hiếu kỳ lấy ra xem thử, vài giây sau lại âm thầm nuốt nước bọt: Không phải chứ?
Cô ta vỗ vai Đào Bách phía trước lén lút đưa tờ giấy cho anh, sau đó ngập ngừng lên tiếng: “Cậu… tớ nghĩ cậu nên xem cái này.”
Anh rõ ràng không thích người khác giới ngoại trừ Lâm Nhan chạm vào mình, nhưng nét chữ trên đó khiến anh giật mình: “Cậu lấy đồ của Lâm Nhan từ khi nào?”
Đỗ Miễu bỉu môi bất bình: “Cái này là của Tô Ca.”
“Cậu đừng lừa tôi? Rõ ràng là nét chữ của Lâm Nhan!” Đào Bách không tin.
Đỗ Miễu không nhắc đến chủ nhân của tờ giấy nữa: “Cậu nên để ý nội dung thì hơn.”
Lúc này, anh mới tập trung xem trên đó viết gì, không đọc thì thôi, chỉ cần nhìn thấy tựa đề cũng đủ khiến anh muốn xé nát nó thành trăm mảnh.
100 cách ghép đôi Đào Bách và Lương Tư Nhị…
“Mẹ nó! Ai dư hơi rảnh rỗi đi làm chuyện này?” Đào Bách không nhịn được chửi thề.
Vừa thấy Lâm Nhan bước ra, Đào Bách dịu giọng hỏi: “Đây là cậu ghi sao?”
Nội dung trên tờ giấy khiến cô ta hoảng hốt lắc đầu: “Làm sao có thể? Cậu là bạn trai tớ mà.”
Đào Bách không phải không tin đối phương nhưng chữ trên đó giống y hệt Lâm Nhan: “Thật sự không phải?”
Lâm Nhan hiểu anh đang hoang mang chuyện gì: “Chữ người giống người cũng đâu phải chuyện lạ. Tớ hơi đâu viết mấy thứ nhảm nhí này.”
Anh trầm ngâm gật đầu, nhưng lại quay sang hỏi Đỗ Miễu: “Vừa rồi cậu nói ai ghi nó?”
“Tô Ca.” Đỗ Miễu ngơ ngác đáp lời.
Cô ta vừa nói xong, Đào Bách giật lấy tờ giấy chạy ra khỏi lớp, ngay cả Lâm Nhan gọi lại anh cũng không nghe.
Lúc này, Tô Ca đang nhìn chằm chằm dãy tường cao ngất vây xung quanh trường học: Tụi kia ngày thường trốn ra khỏi trường bằng cách nào nhỉ?
Cô bất giác theo thói quen vừa suy nghĩ vừa quấn lọn tóc mai thành hình tròn quanh ngón trỏ.
Đào Bách tìm cô khắp nơi, đi hết sân trường mới phát hiện người ở đây, cũng vừa hay chứng kiến hành động quen thuộc của đối phương, anh sửng sốt vài giây rồi cao giọng gọi: “Tô Ca!”
Cô hiếm khi trốn học không ngờ bị bắt quả tang, cô vội vàng quay đầu đặt ngón tay lên môi ra dấu hiệu im lặng.
Hiển nhiên đối phương không nghe: “Cậu học hành không ra gì, kéo thành tích lớp xuống, nay lại còn trốn học, cậu có nghĩ tới mọi người không?”
Tô Ca ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cậu bé bé cái miệng coi! Đừng nói cậu ra đây chỉ để bắt tôi trốn học thôi đấy! Nói, tìm tôi có chuyện gì?”
Đào Bách híp mắt dò xét cô từ đầu đến chân, lại nhìn tờ giấy trên tay bất giác đưa ra kết luận: “Cậu thích thầm tôi, lại thấy tôi thích Lâm Nhan nên cố ý bắt chước cô ấy? Đến cả chữ viết cũng không sai biệt?”
Tô Ca bật cười: “Hội trưởng cậu thấy cái gì kia không?”
Cô vừa nói vừa chỉ bên kia bờ tường.
Đào Bách nhìn theo tay cô, cau mày hỏi lại: “Thấy cái gì?”
Cô thở dài tiếc nuối: “Liêm sỉ của cậu bay nhanh quá tôi mới thấy ở đây, vậy mà giờ lại biến mất còn nhanh hơn cả sao băng.”
Tiếng anh phát ra như rít qua kẽ răng: “Tô Ca! Cậu ăn gan hùm mật gấu phải không?”
Tô Ca tỏ vẻ vô tội: “Chẳng lẽ tôi không thích cậu khiến cậu tức giận? Vậy cho tôi xin lỗi đi, cậu không phải gu của tôi tôi làm sao dám trái lòng mình đây?”
Anh cảm thấy nếu tiếp tục gây hấn với người này anh nhất định sẽ tức chết, cũng quên luôn ý định chất vấn ban đầu của mình.
Trước khi giận dữ bỏ đi, Đào Bách nghiến răng nghiến lợi dặn dò: “Lát nữa cậu mà không tới Hội học sinh họp thì sau này cũng đừng tới nữa.”
Tô Ca nghe vậy bất chợt cao hứng chạy lên trước chặn đường đi của anh: “Ý! Tôi cũng muốn nói với cậu chuyện này. Tôi tự nhận mình không đủ năng lực gánh vác trách nhiệm lớn lao, trở thành thành viên của Hội học sinh ưu tú. Tôi xin rút khỏi Hội.”
Đào Bách sửng sốt nhìn cô, giây lát lại cười khẩy: “Sao ngay từ đầu cô không nói vậy? Cô tưởng Hội học sinh là cái chợ muốn vô thì vô muốn ra thì ra hả?”
Ban đầu tiếp cận Đào Bách chỉ vì món đồ kia hiện tại cũng đã tìm thấy, nhớ lại giấc mơ kiếp trước cô tạm thời không muốn dính líu tới anh: “Không phải cậu vừa nói không đến họp sẽ bị đuổi sao? Cứ theo luật lệ mà làm thôi.”
Đào Bách chưa từng thấy người nào mặt dày như cô: “Không! Tôi là Hội trưởng ai đi ai ở không tới lượt cô quyết định. Nếu cô không nghiêm túc chấp hành nội quy Hội học sinh, tôi sẽ báo cáo lên hiệu trưởng kỷ luật cô.”
Tô Ca nào ngờ anh chơi ác như vậy, cô tin Đào Bách nói là làm, lập tức đổi chiến thuật: “Thôi chuyện đã tới nước này tôi khai thật vậy. Thật ra tôi thầm mến mộ cậu nên mới xin vào Hội. Nhưng sau này phát hiện cậu thủy chung với Lâm Nhan không thay đổi, tôi bị tình cảm của hai người cảm động nên lựa chọn rút lui, chúc phúc cho hai người. Cậu cũng đừng dày vò trái tim tôi nữa được không?”
“Đồ thần kinh!” Đào Bách dứt khoát quay đầu bỏ đi, nửa chữ của cô anh cũng không tin.