Chương 37: Hôm nay đạo diễn lại bị phú bà bao nuôi? (5)
Tô Ca giật mình tỉnh giấc, đập vào mắt cô là cửa kính xe đóng chặt, bên ngoài là hoàng hôn ửng đỏ cả một dãy trời.
Mơ màng giây lát, cô đã trở về trạng thái tỉnh táo, cau mày lên tiếng: “Tôi đã nói với em không được để bất kỳ ai chạm vào người tôi. Làm cách nào tôi từ phim trường lên được đây?”
Lý Vân chột dạ nhưng cũng không dám che giấu: “Là Đạo diễn Đào giúp chị lên xe. Lần đầu tiên thấy chị ngủ say như vậy em không nỡ đánh thức.”
Quái lạ, lần này Tô Ca không nổi cáu như dự đoán nhưng cũng không mở miệng nói câu nào, khiến lòng Lý Vân nóng như lửa đốt.
Vài phút sau, Tô Ca nhận được một cuộc gọi, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn im lặng, đối phương bên kia lại nói không ngơi nghỉ.
Cô thiếu kiên nhẫn dập máy, khoanh tay mắt nhìn thẳng vào gương chiếu hậu trong xe: “Về nhà chính!”
Tài xế nghe vậy lập tức quay đầu xe đi về hướng ngược lại: “Vâng cô chủ!”
Nhà chính Tô gia nằm trong khu biệt thự cũ ở ngoại ô thành phố. Vì là khu đất chính phủ, nhiều gia tộc quân nhân, chính trị gia sinh sống, nên nơi đây có hệ thống an ninh bảo mật thuộc diện tốt nhất cả nước.
Lý Vân không vào cùng Tô Ca, cô ngồi trên xe, ánh mắt đượm buồn dõi theo bóng lưng cô độc của vị chủ nhân xinh đẹp trẻ tuổi này.
“Mày còn biết đường quay về à? Cái nhà này trong mắt mày từ khi nào trở thành khách sạn thích đến là đến thích đi là đi rồi?”
Tiếng mắng chửi cao vút của Trần Hằng Như từ phòng khách vọng ra, khiến người làm trong nhà hoảng sợ im thin thít.
Tô Ca phớt lờ bà ta định bước lên phòng.
“Mày đứng lại đó! Học đâu cái thói mất dạy? Về nhà thấy mẹ không chào hả?”
Cô đi được nửa đường, nghe tới đây lập tức quay đầu cười khẩy: “Mẹ? Tôi làm gì có mẹ? Con gái của bà là Tô Mẫn Nhi kia kìa. Đi mà kêu nó gọi bà.”
Trần Hằng Như ngồi trên sô pha phẫn nộ ném ly nước về phía cô.
Choang!
Thủy tinh vỡ tan tành, thậm chí một mảnh xẹt qua tai cô, máu nhỏ giọt xuống cổ tựa như một thước phim kinh dị quay chậm.
Chứng kiến cảnh này, Trần Hằng Như hoảng loạn: “Con có sao không qua đây mẹ coi! Mẹ đẻ con ra con lại ăn nói như vậy, con thử nghĩ trong hoàn cảnh của mẹ con có tức giận không?”
Tô Mẫn Nhi vừa trở về lập tức xông về phía bà ta, vẻ mặt lo lắng: “Sao vậy mẹ? Mẹ có sao không?”
Trần Hằng Như nở nụ cười gượng gạo, nhưng động tác xoa đầu cô ta hết sức dịu dàng: “Mẹ không sao. Chỉ là lỡ tay làm rơi đồ thôi.”
Tô Mẫn Nhi biết sự thật không như bà nói, nhưng cô ta từ trước đến nay giỏi nhất là thấu hiểu lòng người, khiến người khác yêu mến, nên tự nhiên sẽ không vạch trần bà.
Cô ta vuốt ngực: “Vậy thì tốt quá. Con còn tưởng mẹ bị gì, làm con lo chết đi được.”
Nói rồi, Tô Mẫn Nhi ngước nhìn theo bóng dáng Tô Ca bước lên lầu: “Chị về rồi ạ? Chắc hôm nay ba sẽ vui lắm. Tính cách của chị luôn lãnh đạm như vậy. Mẹ đừng buồn phiền ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Trần Hằng Như nghe vậy đáy lòng rét căm căm, bà không hiểu tại sao một đứa con gái chẳng có máu mủ gì với bà lại không ngần ngại quan tâm an ủi bà, ngược lại đứa con do bà đứt ruột đẻ ra lại không coi bà ra gì. Rốt cuộc sai ở đâu chứ?
Đào gia và Tô gia là hàng xóm của nhau, giữa hai nhà ngăn cách bằng một hàng rào bằng gỗ xà cừ.
Dạo gần đây dãy rào được gỡ ra, tạo thành một sân chung để hai bên Đào – Tô tổ chức tiệc cùng nhau dịp rảnh rỗi.
Hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi như vậy.
Chuyện của Đào Húc và Tô Mẫn Nhi lừa được người ngoài chứ sao qua mắt được người trong nhà. Hai bên gia đình quyết định chọn ngày này để bàn chuyện đính hôn, cũng là lý do mà Tô Ca hiếm khi xuất hiện lại bị gọi trở về.
Khoảng sân lớn ngày thường vốn yên ắng nay lại náo nhiệt không ngờ, mùi hương thịt nướng tỏa khắp khu xóm.
Người giúp việc hai nhà ra vào tấp nập, hết sức bận bịu vì buổi tiệc riêng tư này.
Đúng bảy giờ tối, những người cần thiết lẫn không cần thiết đều xuất hiện trên bàn ăn.
Tô Minh và Đào Bân nói đủ chuyện trên trời dưới đất nào là khí hậu, đánh cờ, hoặc các thú vui tao nhã khác của người già.
Trần Hằng Như và Lăng Lệ như chị em thân thiết đã lâu bàn chuyện túi hiệu, giày hiệu, bộ sưu tập thu đông.
Tô Mẫn Nhi ngồi cạnh Đào Húc một bên hưởng thụ sự ân cần của cậu ta, nhưng ánh mắt lại dán chặt về phía Đào Bách.
Tô Ca cô chứng kiến một màn này nuốt cũng không thấy trôi, bưng cốc nước mát uống cho lòng bình lặng trở lại.
Phải gần một tiếng sau, Tô Minh mới mở miệng bàn chính sự: “Tháng sau vừa hay sinh nhật Mẫn Nhi, chúng ta tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ luôn. Anh thấy thế nào?”
Đào Bân bật cười khoái chí: “Vậy thì quá tốt. Tôi còn nói thằng trời đánh này diễm phúc ở đâu mà lấy được con gái bảo bối nhà cậu.”
Đào Bách lắc lư ly rượu trong tay nói một câu vô thưởng vô phạt: “Thật xứng đôi vừa lứa. Nhưng chỉ là hai đứa con ngoài giá thú thôi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Đào Bân phẫn nộ quên còn có người ngoài, thẳng thừng quát mắng Đào Bách: “Thằng mất dạy! Mày câm miệng cho tao. Chuyện không phải của mày thì đừng xen vào.”
Đào Bách không một động tác thừa, hờ hững đứng lên: “Đúng vậy. Không phải chuyện của con cứ bắt con ngồi ở đây thật phí thời gian!”
Nếu không có Lăng Lệ giữ lại chắc Đào Bân đã nổi điên tại chỗ.
Tựa như sự nổi loạn của Đào Bách chỉ là một nốt nhạc đệm, mọi người đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hào hứng bàn chuyện trở lại nào là địa điểm tổ chức, khách mời, trang phục,…
Tô Ca thấy không còn chuyện của mình nên đi ra sân sau tản bộ.
Chốc lát, Đào Húc cũng xuất hiện ở chỗ cô, chủ động lên tiếng trước: “Tới nước này, tôi không kiểm soát được. Chị cũng biết hai nhà đã quyết, tôi và chị chẳng làm gì được.”
“Vết thương ở chân cậu sao rồi? Lại tái phát?”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Đào Húc hoảng hốt.
Cậu ta gần như không kịp nghĩ, đã lắc đầu phủ nhận: “Không sao cả. Đã lành lâu rồi, sao lại có chuyện tái phát chứ!”
Tô Ca bình thản lên tiếng: “Nếu đã khỏe vậy tối nay chúng ta…”
Đào Húc giật mình, bất giác cao giọng: “Đau, còn rất đau. Vết thương mưng mủ rồi.”
Cô gọi điện cho Lý Vân.
Chỉ hai phút sau đối phương đã có mặt. Tô Ca vô cảm hỏi: “Cậu muốn tôi dìu hay cõng cậu đi?”
Đào Húc sững sờ, gương mặt thoáng ứng đỏ, vội vàng xua tay: “Tôi… tôi tự đi được!”
Tô Ca muốn cười nhưng cố kiềm nén, đứng tại chỗ nhìn theo đối phương đang chạy trối chết.
Đào Bách không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt đầy vẻ ai oán: “Nó đẹp trai hơn tôi sao?’
Tô Ca lắc đầu.
Anh lại tiếp tục, vẫn biểu cảm đó, vẫn giọng điệu đó: “Nó xuất thân tốt hơn tôi sao?”
Cô lắc đầu lần nữa.
Đào Bách không phục: “Vậy nó tài giỏi hơn tôi sao?”
Tô Ca lần này lên tiếng: “Đều không phải.”
“Vậy tại sao cô lại chọn nó mà không phải tôi?”
Lúc nói ra lời này Đào Bách cũng không ý thức được bản thân đang làm gì, chỉ là có một thứ gì đó dường như bản năng kích thích anh.
777 trong đầu la hét ầm ĩ: “Đào Bách! Cậu đang làm cái quái gì vậy! Tỉnh táo! Tôi nói cậu tỉnh táo nghe chưa! Đó không phải đối tượng mục tiêu của cậu! Nữ chính ngoài kia kìa! Cậu phải ngăn cản cuộc hôn nhân của em kế cậu và Tô Mẫn Nhi.”
Tô Ca nhướng mày, trong ánh mắt cô đầy vẻ giễu cợt: “Cậu ấy… trẻ tuổi hơn anh.”
Mơ màng giây lát, cô đã trở về trạng thái tỉnh táo, cau mày lên tiếng: “Tôi đã nói với em không được để bất kỳ ai chạm vào người tôi. Làm cách nào tôi từ phim trường lên được đây?”
Lý Vân chột dạ nhưng cũng không dám che giấu: “Là Đạo diễn Đào giúp chị lên xe. Lần đầu tiên thấy chị ngủ say như vậy em không nỡ đánh thức.”
Quái lạ, lần này Tô Ca không nổi cáu như dự đoán nhưng cũng không mở miệng nói câu nào, khiến lòng Lý Vân nóng như lửa đốt.
Vài phút sau, Tô Ca nhận được một cuộc gọi, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn im lặng, đối phương bên kia lại nói không ngơi nghỉ.
Cô thiếu kiên nhẫn dập máy, khoanh tay mắt nhìn thẳng vào gương chiếu hậu trong xe: “Về nhà chính!”
Tài xế nghe vậy lập tức quay đầu xe đi về hướng ngược lại: “Vâng cô chủ!”
Nhà chính Tô gia nằm trong khu biệt thự cũ ở ngoại ô thành phố. Vì là khu đất chính phủ, nhiều gia tộc quân nhân, chính trị gia sinh sống, nên nơi đây có hệ thống an ninh bảo mật thuộc diện tốt nhất cả nước.
Lý Vân không vào cùng Tô Ca, cô ngồi trên xe, ánh mắt đượm buồn dõi theo bóng lưng cô độc của vị chủ nhân xinh đẹp trẻ tuổi này.
“Mày còn biết đường quay về à? Cái nhà này trong mắt mày từ khi nào trở thành khách sạn thích đến là đến thích đi là đi rồi?”
Tiếng mắng chửi cao vút của Trần Hằng Như từ phòng khách vọng ra, khiến người làm trong nhà hoảng sợ im thin thít.
Tô Ca phớt lờ bà ta định bước lên phòng.
“Mày đứng lại đó! Học đâu cái thói mất dạy? Về nhà thấy mẹ không chào hả?”
Cô đi được nửa đường, nghe tới đây lập tức quay đầu cười khẩy: “Mẹ? Tôi làm gì có mẹ? Con gái của bà là Tô Mẫn Nhi kia kìa. Đi mà kêu nó gọi bà.”
Trần Hằng Như ngồi trên sô pha phẫn nộ ném ly nước về phía cô.
Choang!
Thủy tinh vỡ tan tành, thậm chí một mảnh xẹt qua tai cô, máu nhỏ giọt xuống cổ tựa như một thước phim kinh dị quay chậm.
Chứng kiến cảnh này, Trần Hằng Như hoảng loạn: “Con có sao không qua đây mẹ coi! Mẹ đẻ con ra con lại ăn nói như vậy, con thử nghĩ trong hoàn cảnh của mẹ con có tức giận không?”
Tô Mẫn Nhi vừa trở về lập tức xông về phía bà ta, vẻ mặt lo lắng: “Sao vậy mẹ? Mẹ có sao không?”
Trần Hằng Như nở nụ cười gượng gạo, nhưng động tác xoa đầu cô ta hết sức dịu dàng: “Mẹ không sao. Chỉ là lỡ tay làm rơi đồ thôi.”
Tô Mẫn Nhi biết sự thật không như bà nói, nhưng cô ta từ trước đến nay giỏi nhất là thấu hiểu lòng người, khiến người khác yêu mến, nên tự nhiên sẽ không vạch trần bà.
Cô ta vuốt ngực: “Vậy thì tốt quá. Con còn tưởng mẹ bị gì, làm con lo chết đi được.”
Nói rồi, Tô Mẫn Nhi ngước nhìn theo bóng dáng Tô Ca bước lên lầu: “Chị về rồi ạ? Chắc hôm nay ba sẽ vui lắm. Tính cách của chị luôn lãnh đạm như vậy. Mẹ đừng buồn phiền ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Trần Hằng Như nghe vậy đáy lòng rét căm căm, bà không hiểu tại sao một đứa con gái chẳng có máu mủ gì với bà lại không ngần ngại quan tâm an ủi bà, ngược lại đứa con do bà đứt ruột đẻ ra lại không coi bà ra gì. Rốt cuộc sai ở đâu chứ?
Đào gia và Tô gia là hàng xóm của nhau, giữa hai nhà ngăn cách bằng một hàng rào bằng gỗ xà cừ.
Dạo gần đây dãy rào được gỡ ra, tạo thành một sân chung để hai bên Đào – Tô tổ chức tiệc cùng nhau dịp rảnh rỗi.
Hôm nay cũng là một ngày hiếm hoi như vậy.
Chuyện của Đào Húc và Tô Mẫn Nhi lừa được người ngoài chứ sao qua mắt được người trong nhà. Hai bên gia đình quyết định chọn ngày này để bàn chuyện đính hôn, cũng là lý do mà Tô Ca hiếm khi xuất hiện lại bị gọi trở về.
Khoảng sân lớn ngày thường vốn yên ắng nay lại náo nhiệt không ngờ, mùi hương thịt nướng tỏa khắp khu xóm.
Người giúp việc hai nhà ra vào tấp nập, hết sức bận bịu vì buổi tiệc riêng tư này.
Đúng bảy giờ tối, những người cần thiết lẫn không cần thiết đều xuất hiện trên bàn ăn.
Tô Minh và Đào Bân nói đủ chuyện trên trời dưới đất nào là khí hậu, đánh cờ, hoặc các thú vui tao nhã khác của người già.
Trần Hằng Như và Lăng Lệ như chị em thân thiết đã lâu bàn chuyện túi hiệu, giày hiệu, bộ sưu tập thu đông.
Tô Mẫn Nhi ngồi cạnh Đào Húc một bên hưởng thụ sự ân cần của cậu ta, nhưng ánh mắt lại dán chặt về phía Đào Bách.
Tô Ca cô chứng kiến một màn này nuốt cũng không thấy trôi, bưng cốc nước mát uống cho lòng bình lặng trở lại.
Phải gần một tiếng sau, Tô Minh mới mở miệng bàn chính sự: “Tháng sau vừa hay sinh nhật Mẫn Nhi, chúng ta tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ luôn. Anh thấy thế nào?”
Đào Bân bật cười khoái chí: “Vậy thì quá tốt. Tôi còn nói thằng trời đánh này diễm phúc ở đâu mà lấy được con gái bảo bối nhà cậu.”
Đào Bách lắc lư ly rượu trong tay nói một câu vô thưởng vô phạt: “Thật xứng đôi vừa lứa. Nhưng chỉ là hai đứa con ngoài giá thú thôi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Đào Bân phẫn nộ quên còn có người ngoài, thẳng thừng quát mắng Đào Bách: “Thằng mất dạy! Mày câm miệng cho tao. Chuyện không phải của mày thì đừng xen vào.”
Đào Bách không một động tác thừa, hờ hững đứng lên: “Đúng vậy. Không phải chuyện của con cứ bắt con ngồi ở đây thật phí thời gian!”
Nếu không có Lăng Lệ giữ lại chắc Đào Bân đã nổi điên tại chỗ.
Tựa như sự nổi loạn của Đào Bách chỉ là một nốt nhạc đệm, mọi người đều xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hào hứng bàn chuyện trở lại nào là địa điểm tổ chức, khách mời, trang phục,…
Tô Ca thấy không còn chuyện của mình nên đi ra sân sau tản bộ.
Chốc lát, Đào Húc cũng xuất hiện ở chỗ cô, chủ động lên tiếng trước: “Tới nước này, tôi không kiểm soát được. Chị cũng biết hai nhà đã quyết, tôi và chị chẳng làm gì được.”
“Vết thương ở chân cậu sao rồi? Lại tái phát?”
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Đào Húc hoảng hốt.
Cậu ta gần như không kịp nghĩ, đã lắc đầu phủ nhận: “Không sao cả. Đã lành lâu rồi, sao lại có chuyện tái phát chứ!”
Tô Ca bình thản lên tiếng: “Nếu đã khỏe vậy tối nay chúng ta…”
Đào Húc giật mình, bất giác cao giọng: “Đau, còn rất đau. Vết thương mưng mủ rồi.”
Cô gọi điện cho Lý Vân.
Chỉ hai phút sau đối phương đã có mặt. Tô Ca vô cảm hỏi: “Cậu muốn tôi dìu hay cõng cậu đi?”
Đào Húc sững sờ, gương mặt thoáng ứng đỏ, vội vàng xua tay: “Tôi… tôi tự đi được!”
Tô Ca muốn cười nhưng cố kiềm nén, đứng tại chỗ nhìn theo đối phương đang chạy trối chết.
Đào Bách không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt đầy vẻ ai oán: “Nó đẹp trai hơn tôi sao?’
Tô Ca lắc đầu.
Anh lại tiếp tục, vẫn biểu cảm đó, vẫn giọng điệu đó: “Nó xuất thân tốt hơn tôi sao?”
Cô lắc đầu lần nữa.
Đào Bách không phục: “Vậy nó tài giỏi hơn tôi sao?”
Tô Ca lần này lên tiếng: “Đều không phải.”
“Vậy tại sao cô lại chọn nó mà không phải tôi?”
Lúc nói ra lời này Đào Bách cũng không ý thức được bản thân đang làm gì, chỉ là có một thứ gì đó dường như bản năng kích thích anh.
777 trong đầu la hét ầm ĩ: “Đào Bách! Cậu đang làm cái quái gì vậy! Tỉnh táo! Tôi nói cậu tỉnh táo nghe chưa! Đó không phải đối tượng mục tiêu của cậu! Nữ chính ngoài kia kìa! Cậu phải ngăn cản cuộc hôn nhân của em kế cậu và Tô Mẫn Nhi.”
Tô Ca nhướng mày, trong ánh mắt cô đầy vẻ giễu cợt: “Cậu ấy… trẻ tuổi hơn anh.”