Chương 62: Ác nữ không muốn quay đầu (17)
“Đào Bách!” Đôi tay run rẩy lộ rõ cơn thịnh nộ của ông ta.
“Ai dạy con ăn nói với ba như vậy?”
Đào Bách nhắm chặt mắt ngăn cản những chua xót như muốn phá kén chui ra: “Dương Kỷ Minh là con của giáo sư Dương?”
Đào Chấn gần như thét lên: “Đúng vậy! Sao? Con muốn tố cáo ta?”
Sau khi nói lời này, Đào Bách dường như nhận ra dáng vẻ đắc ý của đối phương.
Đào Chấn bật cười: “Con thử xem nếu con tố cáo ta, ai sẽ là người cứu rỗi thế giới này? Con dám cược với ta không? Nếu Thủ tướng biết chuyện này ông ta sẽ cố ý cho qua hay muốn xử tội ta?”
Đào Bách biết từ khi quyết định quay trở lại đây, cán cân của mình đã nghiên về bên nào. Anh cũng không phải thánh nhân, đứng trước tình thân anh vẫn thiên vị. Nhưng anh sẽ không để ông ấy sai càng thêm sai: “Thả Dương Kỷ Minh đi! Xem như con chưa nói gì.”
“Đào Bách! Con điên rồi đúng không? Nếu thả nó ra nó nhất định sẽ không tha cho ta!”
Đào Bách cười chế giễu: “Tới giờ ba mới biết sợ? Có phải muộn quá rồi không?”
Đào Chấn dường như vừa nghe thấy chuyện nực cười: “Ha ha ha! Nó là cái thá gì chứ? Chỉ là từ trước tới nay ta sẽ không để bất kỳ thứ gì cản đường mình.”
“Mẹ từng dạy con phải sống lương thiện, biết nghĩ cho người khác, biết đồng cảm, phép tắc lễ nghĩa không thiếu. Nhưng thật đáng châm chọc. Sao bà ấy lại có thể gả cho một người như ông chứ?”
Lúc nói lời này, anh giống như chỉ đang tường thuật lại.
Đào Chấn nhất thời trầm mặc.
Giọng nói âm trầm của Đào Bách lần nữa vang lên: “Thả người đi. Nếu tiếp tục phạm sai lầm lần nữa, người thân duy nhất trên đời này của ba cũng không còn đâu.”
Đào Chấn gần như khiếp sợ: “Con đang uy hiếp ta?”
Đào Bách chọn im lặng, nhưng chính điều đó đã nói lên tất cả.
Ông ta nhìn anh chằm chằm dường như muốn thông qua đó đoán xem anh đang nghĩ gì.
Mãi hồi lâu, Đào Chấn quyết định thỏa hiệp.
Đôi khi một kẻ ác như ông ta lại tham luyến tình thân. Ban đầu bước chân vào cái giới này, ông ta chỉ muốn cống hiến chút tài mọn làm quốc gia phồn vinh. Thế nhưng trên đoạn đường đó, ông ta vẫn luôn không có giới hạn, bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Đến khi nhận ra sai lầm, bản thân đã chẳng còn cơ hội quay đầu.
Một bước sai, vạn dặm sai.
“Người đâu!”
Vừa dứt lời, hai binh lính đã xuất hiện trước mặt họ.
Đào Chấn cụp mắt ra lệnh: “Thả Dương Kỷ Minh.”
…
Lúc này bên trong phòng tối, Dương Kỷ Minh vẫn luôn im lặng khiến người khác cho rằng anh đang chấp nhận số phận, ngồi yên chờ chết.
Ít ra Cao Bác nghĩ như vậy, anh ta thở dài bất đắc dĩ: “Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Dương Kỷ Minh âm thầm cong môi, trong mắt là vẻ hờ hững hiếm thấy: “Muộn rồi.”
Cao Bác sửng sốt vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Tôi chưa bao giờ hiểu con người cậu. Nhiều khi tôi còn tự hỏi cậu có xem chúng tôi là bạn hay không. Nhưng ít ra chúng tôi thật lòng xem cậu là bạn.”
Dương Kỷ Minh cười khẩy nhưng vẫn nhất quyết duy trì khoảng lặng kéo dài.
Cao Bác lộ vẻ khó xử: “Cậu không tin cũng không sao. Nhưng nếu cậu là tôi cậu cũng sẽ làm vậy. Tôi không thể bỏ mặc ba mẹ mình không lo. Chỉ trách Đào Chấn độc ác, gian xảo.”
Giọng Dương Kỷ Minh trầm đến cực điểm, qua tai Cao Bác lại khiến hắn ta lạnh cả sóng lưng: “Phản bội chính là phản bội.”
Đèn đột ngột bật sáng, hai người đồng thời che mắt.
“Bạn bè? Thật có ý tứ.”
Đào Bách cùng bốn binh lính bước vào phòng. Anh dừng lại trước khoang kính giam giữ Dương Kỷ Minh: “Cậu và Tô Ca có quan hệ gì?”
Dương Kỷ Minh khó hiểu: “Sao lại hỏi vậy? Không phải đều xa lạ giống anh sao?”
Đào Bách nhận ra vẻ mặt rối rắm của đối phương là thật, liền không truy hỏi thêm nữa, phất tay ra hiệu.
Hai binh lính đứng gần lối đi bấm vào nút đỏ gần cửa, người bên trong lập tức được thả ra.
Dương Kỷ Minh thoáng cảnh giác: “Các người muốn làm gì?”
Đào Bách kéo ghế ngồi xuống, bộ dáng vô cùng thư thả: “Thả người.”
“Cái gì? Mày có lòng tốt vậy sao?” Cao Bác kinh ngạc muốn rớt cằm.
Dương Kỷ Minh trực tiếp hơn: “Anh muốn chúng tôi làm gì?”
Đào Bách cau mày, dường như chỉ cần nhìn người này thôi anh cũng thấy chán ghét: “Là Tô Ca muốn cứu cậu.”
Dương Kỷ Minh đờ đẫn hồi lâu, anh chợt nhớ tới một cô gái ngồi trên giường bệnh từng tuyên bố: …Từ nay về sau tôi nhất định đứng về phía anh vô điều kiện, chỉ cần anh hạnh phúc.
Hạnh phúc?
Anh luôn cho rằng kể từ giây phút tận mắt nhìn thấy gia đình mình bị sát hại, hai chữ hạnh phúc đối với anh đã quá xa vời. Một nhà bốn người giờ còn lại một mình anh có thể hạnh phúc nữa sao?
Vậy mà một cô gái không máu mủ, cũng chẳng thân quen lại dám nói muốn cho anh hạnh phúc. Vốn không tin nhưng giờ đây không phải cô ấy đang chứng minh sao?
Dương Kỷ Minh có thể nhận ra đáy lòng mình tựa như đang dao động. Thế nhưng anh ta lại vội vàng phủ nhận, dường như vô cùng bài xích cảm giác này.
Đợi đến khi hai người Cao Bác và Dương Kỷ Minh thoát khỏi phòng thí nghiệm, Đào Bách đã không còn ở đây.
Cao Bác đứng bên cạnh anh nửa vui mừng nửa đau thương: “Nếu biết ba mẹ tôi có kết cục như vậy, tôi sẽ không…”
Lồng ngực đột ngột đau rát dữ dội, câu vừa thốt ra cũng không thể trọn vẹn.
Cao Bác trợn tròn mắt, uất hận nhìn đối phương: “Kỷ Minh! Cậu…”
Dương Kỷ Minh lạnh lùng tiếp tục xoáy con dao trên tay: “Tôi ghét nhất bị phản bội.”
Đến lúc chết, Cao Bác vẫn không cam tâm, cơ thể nặng trịch ngã ầm xuống đất, máu từ lồng ngực tuôn xối xả, lan rộng ra xung quanh.
Dương Kỷ Minh đã rút dao từ lâu, đôi mắt anh ta dần ảm đạm, chậm rãi lấy giấy lau sạch máu tươi trên lưỡi dao sắc bén.
Bên này Đào Bách từ khi quay lại căn cứ, vẫn luôn giam mình trong phòng thực nghiệm cá nhân.
Tâm trạng chùn xuống kéo theo mệt mỏi nhiều ngày liền khiến anh sốt mê man không tỉnh.
Nửa đêm, Đào Bách mơ hồ nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh mình, lặng lẽ đắp lại chăn cho anh.
Trên vầng trán lấm tấm mồ hôi bị một bàn tay mềm mại phủ lấy, nhiệt độ nơi đó lập tức tăng cao như muốn bỏng rát.
Âm thanh trong trẻo chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng: Zombie cũng biết sốt?
“Ai dạy con ăn nói với ba như vậy?”
Đào Bách nhắm chặt mắt ngăn cản những chua xót như muốn phá kén chui ra: “Dương Kỷ Minh là con của giáo sư Dương?”
Đào Chấn gần như thét lên: “Đúng vậy! Sao? Con muốn tố cáo ta?”
Sau khi nói lời này, Đào Bách dường như nhận ra dáng vẻ đắc ý của đối phương.
Đào Chấn bật cười: “Con thử xem nếu con tố cáo ta, ai sẽ là người cứu rỗi thế giới này? Con dám cược với ta không? Nếu Thủ tướng biết chuyện này ông ta sẽ cố ý cho qua hay muốn xử tội ta?”
Đào Bách biết từ khi quyết định quay trở lại đây, cán cân của mình đã nghiên về bên nào. Anh cũng không phải thánh nhân, đứng trước tình thân anh vẫn thiên vị. Nhưng anh sẽ không để ông ấy sai càng thêm sai: “Thả Dương Kỷ Minh đi! Xem như con chưa nói gì.”
“Đào Bách! Con điên rồi đúng không? Nếu thả nó ra nó nhất định sẽ không tha cho ta!”
Đào Bách cười chế giễu: “Tới giờ ba mới biết sợ? Có phải muộn quá rồi không?”
Đào Chấn dường như vừa nghe thấy chuyện nực cười: “Ha ha ha! Nó là cái thá gì chứ? Chỉ là từ trước tới nay ta sẽ không để bất kỳ thứ gì cản đường mình.”
“Mẹ từng dạy con phải sống lương thiện, biết nghĩ cho người khác, biết đồng cảm, phép tắc lễ nghĩa không thiếu. Nhưng thật đáng châm chọc. Sao bà ấy lại có thể gả cho một người như ông chứ?”
Lúc nói lời này, anh giống như chỉ đang tường thuật lại.
Đào Chấn nhất thời trầm mặc.
Giọng nói âm trầm của Đào Bách lần nữa vang lên: “Thả người đi. Nếu tiếp tục phạm sai lầm lần nữa, người thân duy nhất trên đời này của ba cũng không còn đâu.”
Đào Chấn gần như khiếp sợ: “Con đang uy hiếp ta?”
Đào Bách chọn im lặng, nhưng chính điều đó đã nói lên tất cả.
Ông ta nhìn anh chằm chằm dường như muốn thông qua đó đoán xem anh đang nghĩ gì.
Mãi hồi lâu, Đào Chấn quyết định thỏa hiệp.
Đôi khi một kẻ ác như ông ta lại tham luyến tình thân. Ban đầu bước chân vào cái giới này, ông ta chỉ muốn cống hiến chút tài mọn làm quốc gia phồn vinh. Thế nhưng trên đoạn đường đó, ông ta vẫn luôn không có giới hạn, bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Đến khi nhận ra sai lầm, bản thân đã chẳng còn cơ hội quay đầu.
Một bước sai, vạn dặm sai.
“Người đâu!”
Vừa dứt lời, hai binh lính đã xuất hiện trước mặt họ.
Đào Chấn cụp mắt ra lệnh: “Thả Dương Kỷ Minh.”
…
Lúc này bên trong phòng tối, Dương Kỷ Minh vẫn luôn im lặng khiến người khác cho rằng anh đang chấp nhận số phận, ngồi yên chờ chết.
Ít ra Cao Bác nghĩ như vậy, anh ta thở dài bất đắc dĩ: “Cậu không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Dương Kỷ Minh âm thầm cong môi, trong mắt là vẻ hờ hững hiếm thấy: “Muộn rồi.”
Cao Bác sửng sốt vài giây, sau đó mới lên tiếng: “Tôi chưa bao giờ hiểu con người cậu. Nhiều khi tôi còn tự hỏi cậu có xem chúng tôi là bạn hay không. Nhưng ít ra chúng tôi thật lòng xem cậu là bạn.”
Dương Kỷ Minh cười khẩy nhưng vẫn nhất quyết duy trì khoảng lặng kéo dài.
Cao Bác lộ vẻ khó xử: “Cậu không tin cũng không sao. Nhưng nếu cậu là tôi cậu cũng sẽ làm vậy. Tôi không thể bỏ mặc ba mẹ mình không lo. Chỉ trách Đào Chấn độc ác, gian xảo.”
Giọng Dương Kỷ Minh trầm đến cực điểm, qua tai Cao Bác lại khiến hắn ta lạnh cả sóng lưng: “Phản bội chính là phản bội.”
Đèn đột ngột bật sáng, hai người đồng thời che mắt.
“Bạn bè? Thật có ý tứ.”
Đào Bách cùng bốn binh lính bước vào phòng. Anh dừng lại trước khoang kính giam giữ Dương Kỷ Minh: “Cậu và Tô Ca có quan hệ gì?”
Dương Kỷ Minh khó hiểu: “Sao lại hỏi vậy? Không phải đều xa lạ giống anh sao?”
Đào Bách nhận ra vẻ mặt rối rắm của đối phương là thật, liền không truy hỏi thêm nữa, phất tay ra hiệu.
Hai binh lính đứng gần lối đi bấm vào nút đỏ gần cửa, người bên trong lập tức được thả ra.
Dương Kỷ Minh thoáng cảnh giác: “Các người muốn làm gì?”
Đào Bách kéo ghế ngồi xuống, bộ dáng vô cùng thư thả: “Thả người.”
“Cái gì? Mày có lòng tốt vậy sao?” Cao Bác kinh ngạc muốn rớt cằm.
Dương Kỷ Minh trực tiếp hơn: “Anh muốn chúng tôi làm gì?”
Đào Bách cau mày, dường như chỉ cần nhìn người này thôi anh cũng thấy chán ghét: “Là Tô Ca muốn cứu cậu.”
Dương Kỷ Minh đờ đẫn hồi lâu, anh chợt nhớ tới một cô gái ngồi trên giường bệnh từng tuyên bố: …Từ nay về sau tôi nhất định đứng về phía anh vô điều kiện, chỉ cần anh hạnh phúc.
Hạnh phúc?
Anh luôn cho rằng kể từ giây phút tận mắt nhìn thấy gia đình mình bị sát hại, hai chữ hạnh phúc đối với anh đã quá xa vời. Một nhà bốn người giờ còn lại một mình anh có thể hạnh phúc nữa sao?
Vậy mà một cô gái không máu mủ, cũng chẳng thân quen lại dám nói muốn cho anh hạnh phúc. Vốn không tin nhưng giờ đây không phải cô ấy đang chứng minh sao?
Dương Kỷ Minh có thể nhận ra đáy lòng mình tựa như đang dao động. Thế nhưng anh ta lại vội vàng phủ nhận, dường như vô cùng bài xích cảm giác này.
Đợi đến khi hai người Cao Bác và Dương Kỷ Minh thoát khỏi phòng thí nghiệm, Đào Bách đã không còn ở đây.
Cao Bác đứng bên cạnh anh nửa vui mừng nửa đau thương: “Nếu biết ba mẹ tôi có kết cục như vậy, tôi sẽ không…”
Lồng ngực đột ngột đau rát dữ dội, câu vừa thốt ra cũng không thể trọn vẹn.
Cao Bác trợn tròn mắt, uất hận nhìn đối phương: “Kỷ Minh! Cậu…”
Dương Kỷ Minh lạnh lùng tiếp tục xoáy con dao trên tay: “Tôi ghét nhất bị phản bội.”
Đến lúc chết, Cao Bác vẫn không cam tâm, cơ thể nặng trịch ngã ầm xuống đất, máu từ lồng ngực tuôn xối xả, lan rộng ra xung quanh.
Dương Kỷ Minh đã rút dao từ lâu, đôi mắt anh ta dần ảm đạm, chậm rãi lấy giấy lau sạch máu tươi trên lưỡi dao sắc bén.
Bên này Đào Bách từ khi quay lại căn cứ, vẫn luôn giam mình trong phòng thực nghiệm cá nhân.
Tâm trạng chùn xuống kéo theo mệt mỏi nhiều ngày liền khiến anh sốt mê man không tỉnh.
Nửa đêm, Đào Bách mơ hồ nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh mình, lặng lẽ đắp lại chăn cho anh.
Trên vầng trán lấm tấm mồ hôi bị một bàn tay mềm mại phủ lấy, nhiệt độ nơi đó lập tức tăng cao như muốn bỏng rát.
Âm thanh trong trẻo chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng: Zombie cũng biết sốt?