Chương 8: Nữ chính
777 lườm cô khinh bỉ lên tiếng: “Thế giới của chúng tôi không có người bỉ ổi vô sỉ như cậu, chúng tôi không cần thiết phải sáng tạo những từ này.”
Tô Ca trong đầu đã bị hệ thống chọc cười đến tức bụng.
Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở: “Này! Tần Minh không giải ra kìa. Cậu ở đó còn nhiều chuyện.”
Tô Ca quay lại chuyện chính: “Đề bài này đúng là không sai. Không tin cậu có thể xem thử.”
Tần Minh khó tin nhìn cô, ngay lập tức nhận lấy tờ đáp án trên tay đối phương: “Cậu vậy mà giải ba cách? Nhưng mà đáp án này có chút…”
Đa số người trong Hội học sinh hả hê nhìn cô ôm bụng cười.
Đào Bách nhìn biểu cảm sinh động của Tần Minh, hiếm khi tò mò giật lấy tờ giấy. Cách giải độc đáo này của Tô Ca anh nhìn có chút quen mắt.
Lâm Nhan cũng thường làm vậy, cô ấy than đề thi học kỳ quá dễ, nhưng đứng lên nộp bài sớm sẽ khiến các bạn bị phân tâm, đành phải nhàm chán ngồi giải nhiều cách khác nhau.
Thế nhưng đáp án của Tô Ca cả ba đều như một 34,111111?
Vậy cũng gọi là đáp án sao?
Tô Ca bật cười: “Nhìn hai cậu kìa. Ai quy định đáp án không phải số thập phân? Không phải các cậu giải không ra mà là vì các cậu không tự tin vào chính mình. Quá rập khuôn, hết sức cứng nhắc.”
Thấy cả hai đều ngỡ ngàng, cô lấy bút viết xuống một con số khác.
307/9
“Con số này thì sao? Thuận mắt các cậu hơn rồi chứ.”
Tần Minh vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy. Cậu thông minh thật đấy. Tôi không tin cậu chỉ trong vài ngày mà giỏi lên được. Có phải trước đây cậu luôn che giấu năng lực thật sự?”
Tô Ca hất cằm về phía Đào Bách: “Cậu ta biết đấy! Cậu đi mà hỏi cậu ấy. Tớ đủ điều kiện vào Hội học sinh chưa hả Hội trưởng?”
Đào Bách bị nhắc đến tên bất giác cứng người: “Được. Chúc mừng cậu gia nhập Hội học sinh.”
Tô Ca không vui không buồn, dường như cô đã biết trước kết quả, thoải mái vươn tay, sau đó quay lưng rời đi: “Cảm ơn các cậu. Mệt quá đi mất. Phải về ngủ bù mới được.”
Cô cứ thế rời đi nhưng không hề biết câu nói trước đó đã làm mọi người âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa Tô Ca và Đào Bách.
Có người còn mạnh dạn cho rằng cô bỏ bùa khiến Đào Bách cắm sừng Lâm Nhan. Lời đồn ngày một đi xa gần như biến hóa muôn hình vạn trạng.
Nhưng người gây ra điều đó lại nhàn nhã bỏ đi không chút bận tâm.
“Tô Ca, tìm chỗ nấp mau lên!” Hệ thống trong đầu cô gấp gáp nhắc nhở.
Cô không chút do dự, lập tức làm theo, nép mình vào phía sau thùng rác inox đặt cạnh bức tường chắn.
Ở góc độ này, Tô Ca dễ dàng nhìn thấy những người bên đường đối diện: “Lâm Nhan giả? Sao cậu ấy lại ở đây?”
Thấy 777 không nói chuyện, cô cũng im lặng quan sát.
Lâm Nhan chặn đường một nữ sinh, đối phương cũng mặc đồng phục trường cô.
“Mày tính đi đâu? Tao nói mày dọn ra khỏi nhà Đào Bách mày lại không nghe? Hay mày muốn tao trừng phạt mới ngoan ngoãn nghe lời hả?”
Nữ sinh sợ hãi, nước mắt lưng tròng ôm cặp sách: “Đàn chị, chị quá đáng vừa thôi. Mẹ tôi vốn giúp việc cho nhà họ Đào. Tôi ở cùng mẹ có gì là sai?”
Lâm Nhan tiến lại gần bóp cằm đối phương: “Mày chỉ là con ở, mày lấy tư cách gì mà chất vấn tao? Có tin tao đuổi cả mẹ mày ra khỏi nhà Đào Bách không? Mày đừng quên, Đào Bách cưng chiều tao không hết, tao muốn mạng cậu ấy còn được, huống chi đuổi một người hầu.”
Tô Ca âm thầm vuốt ngực: “Thật hung dữ! Sao lúc trước mình lại không phát hiện ra nhỉ? Thật muốn tát mình lúc đó dám chê cậu ấy nhu nhược, ngu xuẩn.”
Hệ thống không mặn không nhạt bình luận: “Tô Ca trước kia hiền lành là do hoàn cảnh nghèo túng khiến cô ấy tự ti, không có gì dựa dẫm càng không có lựa chọn. Nhưng hiện tại cô ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bản chất thật sự của cô ta mới được bộc lộ. Nếu con người được lựa chọn, hiển nhiên không làm trái ý mình. Chỉ có thể trách bản tính Tô Ca vốn độc ác, nhỏ nhen.”
Tô Ca và hệ thống thầm thở dài chứng kiến tất cả.
Hiển nhiên sức chiến đấu của Lâm Nhan hết sức kinh người, nữ sinh bị dọa sợ vội vàng nức nở van xin: “Chị muốn tôi làm gì cũng được, đừng đuổi mẹ tôi. Bà ấy vất vả lắm mới kiếm được một công việc tốt như vậy. Tôi lập tức trở về dọn đồ đi ngay. Tôi xin chị đừng đuổi bà ấy.”
Lâm Nhan cao hứng: “Nghe lời vậy có phải tốt hơn không? Toàn bắt tao phải dùng biện pháp mạnh. Cút đi.”
Thiếu nữ hoảng sợ ôm cặp vội vã chạy đi không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.
Một lát sau, xe tới đón Lâm Nhan rời khỏi.
Lúc này, Tô Ca mới từ chỗ ẩn nấp đi ra: “Chuyện là thế nào? Nữ sinh kia là ai?”
Hệ thống cũng không định giấu cô thêm nữa: “Cô bé đó học lớp 10 cùng trường với cô tên Lương Tư Nhị, mẹ cô ấy là người giúp việc trong nhà Đào Bách.”
Tô Ca khó hiểu: “Tại sao Tô Ca thật lại có địch ý với cô gái này?”
777 lén quan sát phản ứng của cô hồi lâu mới lên tiếng: “Vì Lương Tư Nhị là nữ chính của thế giới này.”
Tô Ca hoàn toàn không tin vào tai mình: “Cái… Cái gì? 777! Rốt cuộc cậu còn giấu tôi cái gì nữa hả?”
Tô Ca trong đầu đã bị hệ thống chọc cười đến tức bụng.
Hệ thống có lòng tốt nhắc nhở: “Này! Tần Minh không giải ra kìa. Cậu ở đó còn nhiều chuyện.”
Tô Ca quay lại chuyện chính: “Đề bài này đúng là không sai. Không tin cậu có thể xem thử.”
Tần Minh khó tin nhìn cô, ngay lập tức nhận lấy tờ đáp án trên tay đối phương: “Cậu vậy mà giải ba cách? Nhưng mà đáp án này có chút…”
Đa số người trong Hội học sinh hả hê nhìn cô ôm bụng cười.
Đào Bách nhìn biểu cảm sinh động của Tần Minh, hiếm khi tò mò giật lấy tờ giấy. Cách giải độc đáo này của Tô Ca anh nhìn có chút quen mắt.
Lâm Nhan cũng thường làm vậy, cô ấy than đề thi học kỳ quá dễ, nhưng đứng lên nộp bài sớm sẽ khiến các bạn bị phân tâm, đành phải nhàm chán ngồi giải nhiều cách khác nhau.
Thế nhưng đáp án của Tô Ca cả ba đều như một 34,111111?
Vậy cũng gọi là đáp án sao?
Tô Ca bật cười: “Nhìn hai cậu kìa. Ai quy định đáp án không phải số thập phân? Không phải các cậu giải không ra mà là vì các cậu không tự tin vào chính mình. Quá rập khuôn, hết sức cứng nhắc.”
Thấy cả hai đều ngỡ ngàng, cô lấy bút viết xuống một con số khác.
307/9
“Con số này thì sao? Thuận mắt các cậu hơn rồi chứ.”
Tần Minh vỡ lẽ: “Hóa ra là vậy. Cậu thông minh thật đấy. Tôi không tin cậu chỉ trong vài ngày mà giỏi lên được. Có phải trước đây cậu luôn che giấu năng lực thật sự?”
Tô Ca hất cằm về phía Đào Bách: “Cậu ta biết đấy! Cậu đi mà hỏi cậu ấy. Tớ đủ điều kiện vào Hội học sinh chưa hả Hội trưởng?”
Đào Bách bị nhắc đến tên bất giác cứng người: “Được. Chúc mừng cậu gia nhập Hội học sinh.”
Tô Ca không vui không buồn, dường như cô đã biết trước kết quả, thoải mái vươn tay, sau đó quay lưng rời đi: “Cảm ơn các cậu. Mệt quá đi mất. Phải về ngủ bù mới được.”
Cô cứ thế rời đi nhưng không hề biết câu nói trước đó đã làm mọi người âm thầm suy đoán mối quan hệ giữa Tô Ca và Đào Bách.
Có người còn mạnh dạn cho rằng cô bỏ bùa khiến Đào Bách cắm sừng Lâm Nhan. Lời đồn ngày một đi xa gần như biến hóa muôn hình vạn trạng.
Nhưng người gây ra điều đó lại nhàn nhã bỏ đi không chút bận tâm.
“Tô Ca, tìm chỗ nấp mau lên!” Hệ thống trong đầu cô gấp gáp nhắc nhở.
Cô không chút do dự, lập tức làm theo, nép mình vào phía sau thùng rác inox đặt cạnh bức tường chắn.
Ở góc độ này, Tô Ca dễ dàng nhìn thấy những người bên đường đối diện: “Lâm Nhan giả? Sao cậu ấy lại ở đây?”
Thấy 777 không nói chuyện, cô cũng im lặng quan sát.
Lâm Nhan chặn đường một nữ sinh, đối phương cũng mặc đồng phục trường cô.
“Mày tính đi đâu? Tao nói mày dọn ra khỏi nhà Đào Bách mày lại không nghe? Hay mày muốn tao trừng phạt mới ngoan ngoãn nghe lời hả?”
Nữ sinh sợ hãi, nước mắt lưng tròng ôm cặp sách: “Đàn chị, chị quá đáng vừa thôi. Mẹ tôi vốn giúp việc cho nhà họ Đào. Tôi ở cùng mẹ có gì là sai?”
Lâm Nhan tiến lại gần bóp cằm đối phương: “Mày chỉ là con ở, mày lấy tư cách gì mà chất vấn tao? Có tin tao đuổi cả mẹ mày ra khỏi nhà Đào Bách không? Mày đừng quên, Đào Bách cưng chiều tao không hết, tao muốn mạng cậu ấy còn được, huống chi đuổi một người hầu.”
Tô Ca âm thầm vuốt ngực: “Thật hung dữ! Sao lúc trước mình lại không phát hiện ra nhỉ? Thật muốn tát mình lúc đó dám chê cậu ấy nhu nhược, ngu xuẩn.”
Hệ thống không mặn không nhạt bình luận: “Tô Ca trước kia hiền lành là do hoàn cảnh nghèo túng khiến cô ấy tự ti, không có gì dựa dẫm càng không có lựa chọn. Nhưng hiện tại cô ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bản chất thật sự của cô ta mới được bộc lộ. Nếu con người được lựa chọn, hiển nhiên không làm trái ý mình. Chỉ có thể trách bản tính Tô Ca vốn độc ác, nhỏ nhen.”
Tô Ca và hệ thống thầm thở dài chứng kiến tất cả.
Hiển nhiên sức chiến đấu của Lâm Nhan hết sức kinh người, nữ sinh bị dọa sợ vội vàng nức nở van xin: “Chị muốn tôi làm gì cũng được, đừng đuổi mẹ tôi. Bà ấy vất vả lắm mới kiếm được một công việc tốt như vậy. Tôi lập tức trở về dọn đồ đi ngay. Tôi xin chị đừng đuổi bà ấy.”
Lâm Nhan cao hứng: “Nghe lời vậy có phải tốt hơn không? Toàn bắt tao phải dùng biện pháp mạnh. Cút đi.”
Thiếu nữ hoảng sợ ôm cặp vội vã chạy đi không dám quay đầu lại dù chỉ một lần.
Một lát sau, xe tới đón Lâm Nhan rời khỏi.
Lúc này, Tô Ca mới từ chỗ ẩn nấp đi ra: “Chuyện là thế nào? Nữ sinh kia là ai?”
Hệ thống cũng không định giấu cô thêm nữa: “Cô bé đó học lớp 10 cùng trường với cô tên Lương Tư Nhị, mẹ cô ấy là người giúp việc trong nhà Đào Bách.”
Tô Ca khó hiểu: “Tại sao Tô Ca thật lại có địch ý với cô gái này?”
777 lén quan sát phản ứng của cô hồi lâu mới lên tiếng: “Vì Lương Tư Nhị là nữ chính của thế giới này.”
Tô Ca hoàn toàn không tin vào tai mình: “Cái… Cái gì? 777! Rốt cuộc cậu còn giấu tôi cái gì nữa hả?”