Chương : 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tảo
Đêm qua Lam Ngân đột nhiên đến, Kha Bố chỉ xem như là Lam Ngân đùa dai, cô giống như đoán mệnh lừa tiền rồi đe dọa, không mang đến cho Kha Bố chút cảnh giác nào, cậu có thể nghĩ tới phản ứng của Chi Lý khi nghe được tin này, nhất định một tí phản ứng cũng không có, cho nên cậu cũng lười chuyển lời.
Buổi sáng chỉ có hai tiết học, xong cả rồi, cậu tới câu lạc bộ nhóm ở trường giết thời gian, nơi đó dần dần tiến hóa thành chỗ vui đùa, phương tiện giải trí cũng càng ngày càng nhiều, từ võng, sofa, đến sách và ảnh đĩa, đều là mấy trò tiêu khiển giết thời gian tốt nhất đi, cửa không khóa, đã có vài người tới trước. Sở Hạo Vũ rất yêu quý xoa xoa nơi cất giấu đồ riêng tư của hắn, còn muốn nổi lên sinh ý, nữ sinh tới mượn đọc liền miễn phí, tới lượt nam sinh lại thu phí, nhưng dù sao thì loại tâm ý này cũng không hấp dẫn nổi nữ sinh, có ai điên khùng tự rúc mình vào nguy cơ bị quấy rối nghiêm trọng của Sở Hạo Vũ đâu.
Kha Bố ôm tay đứng đằng sau Chi Lý, nhìn tác phẩm đặt trên giá vẽ của hắn: Tranh trừu tượng vẽ người hình que. Kha Bố không dám nghi ngờ trình độ vẽ tranh của Chi Lý, hắn chỉ cần dùng kí ức vẽ từng bức từng bức, rồi đem từng mảnh ghép ấy hợp lại, vẽ lên hình ảnh năm sơ trung cậu và hắn lần đầu gặp nhau. Kha Bố tuyệt đối không có ý muốn khoe bạn trai, nhưng bạn trai lợi hại như vậy, cậu cũng là không có biện pháp. Bất quá, từ bức tranh ghép đó trở đi, trình độ vẽ tranh của Chi Lý lại trở về học sinh tiểu học, hoặc là so với học sinh tiểu học còn không bằng, toàn là vẽ mấy vòng tròn a, mấy người hình que a.
"Đừng nói người cậu vẽ chính là tớ."
"Là cậu."
"Cậu đem tớ vẽ xấu như vậy, là nghĩ tớ sẽ dùng tâm tình gì nhìn nó?"
"Cậu không cần nhìn, tớ cũng không tặng cho cậu."
"Không ai nói với cậu là tớ muốn."
"Tớ thấy bộ dạng này của cậu xem ra rất muốn."
"Tớ có thể tự mình vẽ, chí ít không vẽ thành hình người que."
"Người que nhìn như vậy nhưng không dễ vẽ đâu."
*Người hình que =))))))
Kha Bố cong lưng đoạt lấy bút trong tay Chi Lý, bả vai hai người chạm vào nhau, Chi Lý thở vào cổ cậu, Kha Bố đem tay che lại phần cổ đó, cự tuyệt cảm giác kì quái kia chui vào khiêu khích làn da cậu, nhanh chóng ở trên giá của Chi Lý vẽ ra một người hình que, người que này còn có quần áo, so với của Chi Lý vẽ xem ra khá hơn nhiều, vẽ xong liền đem bút nhét trở lại vào tay Chi Lý, ngồi dậy nói: "Xem đi."
Chi Lý nhìn chằm chằm bức vẽ vài giây, tự lẩm bẩm nói: "Người que thì ra lại dễ vẽ như vậy sao."
"Cậu bây giờ mới phát hiện ra hả?!!"
Bên tai đội nhiên truyền tới giọng của Sở Hạo Vũ: "Thật không biết phép tắc gia quy nha, tình tính cậu như vậy thật chướng mắt, phải làm một người yêu ngoan hiền, mặc kệ đối phương có đem cậu vẽ thành dạng gì, cậu cũng phải quỳ xuống nhận lấy." Kha Bố quay đầu nhìn hắn, hắn đang không ngừng ngắm poster phụ nữ khỏa thân ngực lớn.
"So với tớ, cậu càng chướng mắt!"
"Nghe nói gì chưa, gần đây có tin tức cho rằng người và máy sẽ kết hợp lại với nhau, tựa như là trong não của sẽ để vào một con chip, làm tăng IQ, khoảng 8 đến 10 năm nữa là hoàn thiện, nó đọc những thông tin trong não, truyền tải rồi đem đi xử lý, sau đó máy móc sẽ thực hiện suy nghĩ của cậu." Công Tru giơ màn hình cho những người khác xem, Kha Bố liếc mắt nhìn ảnh thứ công nghệ cao một cái, có lẽ suy nghĩ của cậu theo không kịp thời đại, cậu không thể vì nhân loại thông minh mà vỗ tay, chỉ cảm thấy tin tức này thực thấm người, lại qua vài thập niên sau nhân loại sẽ chỉ còn lại thể xác, hoàn toàn phụ thuộc vào máy móc, để máy móc làm việc làm việc,để máy móc sinh sản, ánh mặt trời cùng tình yêu không còn ý nghĩa, càng ngày càng bạc nhược, cuối cùng tiến bộ của nhân loại vẫn là đồng nghĩa với suy sụp.
"Tớ đối với công nghệ cao không có hứng thú."
"Cậu chẳng lẽ không muốn nâng cao trí lực?"
"Tớ đối với trí lực của chính mình đã rất hài lòng rồi."
Chi Lý quay đầu tán đồng với suy nghĩ của Kha Bố: "Cậu phải nhược trí như vậy mới vui." Kha Bố đặt tay lên vai hắn, cắn răng: "Tớ nói vừa lòng với trí lực của của tớ, không có thừa nhận tớ nhược trí."
"Nói cậu nhược trí cũng là vì phát hiện không ra trí lực của cậu." Hắn nói nghe cũng có đạo lý nha, nhất thời khiến cậu không thể phản bác, đành phải chuyển hướng sang đám lửa đạn đang chĩa mũi cười cợt vào cậu: "Có cái gì buồn cười chứ, các cậu ở trong mắt Chi Lý còn không bì được tớ."
"Về điểm này tớ cam bái hạ phong*, sao có thể so với cậu nha, hai người tuy rằng trên danh nghĩa bên nhau 7 năm, nhưng thực tế là cậu theo đuổi Chi Lý 6 năm, thật vất vả mới chân chính theo đuổi được cậu ấy." Sở Hạo Vũ nói, Kha Bố vừa định phản bác, Chi Lý đã dùng vẻ mặt vô diện biểu tình sửa lại: "Là tớ thích Kha Bố trước."
"Cậu đừng dùng vẻ mặt đó nói loại lời này chứ." Kha Bố biết Chi Lý sẽ không bày ra biểu cảm e lệ gì đâu, nhưng hắn thổ lộ như vậy đột nhiên khiến Kha Bố có chút chột dạ, hắn hẳn là người thích mình trước có đúng không, nhưng Chi Lý hắn tuyệt nhiên làm gì có chuyện không nói thật nha, hắn có quá nhiều người thích, nhưng lại đi thích mình trước, loại cảm giác hư vinh này chỉ độc mình Kha Bố mới có thể hưởng thụ.
"Kha Bố chọn bạn trai không tồi, chọn tốt như vậy, giúp cậu nói dối để cậu giữ gìn lòng tự trọng."
"Nói dối gì chưa, lời cậu ấy toàn bộ đều là lời chân thật, đúng không, Chi Lý."
"Ừm." Chi Lý lại tiếp tục vẽ tranh.
Ỷ lại vào cậu là tích cách của tớ, nghe cậu thuận miệnh nói lời âu yếm, tớ có phải hay không quá xấu xa rồi.
Tô Ấu Ngôn đi qua đi lại cũng chỉ có đọc sách, ánh mắt không hề rời đi: "Kha Bố, có người tìm." Kha Bố nhìn về hướng của Tô Ấu Ngôn, ở cách cô không xa thấy được chính ba của cậu: Kha Tần. Ông đứng ở lan can hành lang đưa lưng về phía này, nhìn chăm chú khung cảnh vườn trường, người đàn ông trung niên Kha Tần ấy, đầu không trọc, thân không mập, tướng mạo đoan chính cùng dáng người mảnh khảnh cùng nhau phối hợp thật vừa vặn, cậu cùng ba rất giống nhau, đều là những người có ngoại hình phổ thông như vậy.
Có việc gì không phải chỉ cần gọi điện một cuộc là xong rồi sao, cố ý tới trường tìm cậu, là có chuyện gì muốn trưng cầu ý kiện của cậu sao. Sâu trong nội tâm của Kha Bố bắt đầu ẩn ẩn hiện hiện một dự cảm, khiến cậu đột nhiênn chẳng muốn ra ngoài nữa.
"Ba, có chuyện gì sao?" Nghe được thanh âm này, Kha Tần mới chậm rãi xoay người lại, ông do dự hồi lâu, mới nhìn vào khuông mặt Kha Bố: "Ba cùng Lạc Viên dự tính kết hôn, muốn hỏi ý kiến của con trước, nếu con không đồng ý chúng ta có thể cùng nhau thương lượng lại, ý kiến của con đối với chúng ta rất rất quan trọng." Đây là đại hoạ mà Lam Ngân nói sao, không phải rồi, đây đối với chính cậu chưa thể tính là đại hoạ, càng khômg phải đại hoạ đối với Lam Ngân, chuyện gia đình của cậu làm gì liên quan tới Lam Ngân, quả nhiên, vẫn là trò đùa dai thôi.
Kha Bố gương mặt dễ dàng nở nụ cười: "Đây không phải là chuyện tốt sao, chúc mừng hai người."
Giờ phút này Kha Bố đột nhiên rất muốn làm một cuốn sổ khảo sát, xem trên đời này có bao nhiêu người con, nghe tin ba mẹ mình muốn tái hôn mà thật lòng vui mừng, thật lòng chúc phúc đây.
x#
Editor: Tảo
Đêm qua Lam Ngân đột nhiên đến, Kha Bố chỉ xem như là Lam Ngân đùa dai, cô giống như đoán mệnh lừa tiền rồi đe dọa, không mang đến cho Kha Bố chút cảnh giác nào, cậu có thể nghĩ tới phản ứng của Chi Lý khi nghe được tin này, nhất định một tí phản ứng cũng không có, cho nên cậu cũng lười chuyển lời.
Buổi sáng chỉ có hai tiết học, xong cả rồi, cậu tới câu lạc bộ nhóm ở trường giết thời gian, nơi đó dần dần tiến hóa thành chỗ vui đùa, phương tiện giải trí cũng càng ngày càng nhiều, từ võng, sofa, đến sách và ảnh đĩa, đều là mấy trò tiêu khiển giết thời gian tốt nhất đi, cửa không khóa, đã có vài người tới trước. Sở Hạo Vũ rất yêu quý xoa xoa nơi cất giấu đồ riêng tư của hắn, còn muốn nổi lên sinh ý, nữ sinh tới mượn đọc liền miễn phí, tới lượt nam sinh lại thu phí, nhưng dù sao thì loại tâm ý này cũng không hấp dẫn nổi nữ sinh, có ai điên khùng tự rúc mình vào nguy cơ bị quấy rối nghiêm trọng của Sở Hạo Vũ đâu.
Kha Bố ôm tay đứng đằng sau Chi Lý, nhìn tác phẩm đặt trên giá vẽ của hắn: Tranh trừu tượng vẽ người hình que. Kha Bố không dám nghi ngờ trình độ vẽ tranh của Chi Lý, hắn chỉ cần dùng kí ức vẽ từng bức từng bức, rồi đem từng mảnh ghép ấy hợp lại, vẽ lên hình ảnh năm sơ trung cậu và hắn lần đầu gặp nhau. Kha Bố tuyệt đối không có ý muốn khoe bạn trai, nhưng bạn trai lợi hại như vậy, cậu cũng là không có biện pháp. Bất quá, từ bức tranh ghép đó trở đi, trình độ vẽ tranh của Chi Lý lại trở về học sinh tiểu học, hoặc là so với học sinh tiểu học còn không bằng, toàn là vẽ mấy vòng tròn a, mấy người hình que a.
"Đừng nói người cậu vẽ chính là tớ."
"Là cậu."
"Cậu đem tớ vẽ xấu như vậy, là nghĩ tớ sẽ dùng tâm tình gì nhìn nó?"
"Cậu không cần nhìn, tớ cũng không tặng cho cậu."
"Không ai nói với cậu là tớ muốn."
"Tớ thấy bộ dạng này của cậu xem ra rất muốn."
"Tớ có thể tự mình vẽ, chí ít không vẽ thành hình người que."
"Người que nhìn như vậy nhưng không dễ vẽ đâu."
*Người hình que =))))))
Kha Bố cong lưng đoạt lấy bút trong tay Chi Lý, bả vai hai người chạm vào nhau, Chi Lý thở vào cổ cậu, Kha Bố đem tay che lại phần cổ đó, cự tuyệt cảm giác kì quái kia chui vào khiêu khích làn da cậu, nhanh chóng ở trên giá của Chi Lý vẽ ra một người hình que, người que này còn có quần áo, so với của Chi Lý vẽ xem ra khá hơn nhiều, vẽ xong liền đem bút nhét trở lại vào tay Chi Lý, ngồi dậy nói: "Xem đi."
Chi Lý nhìn chằm chằm bức vẽ vài giây, tự lẩm bẩm nói: "Người que thì ra lại dễ vẽ như vậy sao."
"Cậu bây giờ mới phát hiện ra hả?!!"
Bên tai đội nhiên truyền tới giọng của Sở Hạo Vũ: "Thật không biết phép tắc gia quy nha, tình tính cậu như vậy thật chướng mắt, phải làm một người yêu ngoan hiền, mặc kệ đối phương có đem cậu vẽ thành dạng gì, cậu cũng phải quỳ xuống nhận lấy." Kha Bố quay đầu nhìn hắn, hắn đang không ngừng ngắm poster phụ nữ khỏa thân ngực lớn.
"So với tớ, cậu càng chướng mắt!"
"Nghe nói gì chưa, gần đây có tin tức cho rằng người và máy sẽ kết hợp lại với nhau, tựa như là trong não của sẽ để vào một con chip, làm tăng IQ, khoảng 8 đến 10 năm nữa là hoàn thiện, nó đọc những thông tin trong não, truyền tải rồi đem đi xử lý, sau đó máy móc sẽ thực hiện suy nghĩ của cậu." Công Tru giơ màn hình cho những người khác xem, Kha Bố liếc mắt nhìn ảnh thứ công nghệ cao một cái, có lẽ suy nghĩ của cậu theo không kịp thời đại, cậu không thể vì nhân loại thông minh mà vỗ tay, chỉ cảm thấy tin tức này thực thấm người, lại qua vài thập niên sau nhân loại sẽ chỉ còn lại thể xác, hoàn toàn phụ thuộc vào máy móc, để máy móc làm việc làm việc,để máy móc sinh sản, ánh mặt trời cùng tình yêu không còn ý nghĩa, càng ngày càng bạc nhược, cuối cùng tiến bộ của nhân loại vẫn là đồng nghĩa với suy sụp.
"Tớ đối với công nghệ cao không có hứng thú."
"Cậu chẳng lẽ không muốn nâng cao trí lực?"
"Tớ đối với trí lực của chính mình đã rất hài lòng rồi."
Chi Lý quay đầu tán đồng với suy nghĩ của Kha Bố: "Cậu phải nhược trí như vậy mới vui." Kha Bố đặt tay lên vai hắn, cắn răng: "Tớ nói vừa lòng với trí lực của của tớ, không có thừa nhận tớ nhược trí."
"Nói cậu nhược trí cũng là vì phát hiện không ra trí lực của cậu." Hắn nói nghe cũng có đạo lý nha, nhất thời khiến cậu không thể phản bác, đành phải chuyển hướng sang đám lửa đạn đang chĩa mũi cười cợt vào cậu: "Có cái gì buồn cười chứ, các cậu ở trong mắt Chi Lý còn không bì được tớ."
"Về điểm này tớ cam bái hạ phong*, sao có thể so với cậu nha, hai người tuy rằng trên danh nghĩa bên nhau 7 năm, nhưng thực tế là cậu theo đuổi Chi Lý 6 năm, thật vất vả mới chân chính theo đuổi được cậu ấy." Sở Hạo Vũ nói, Kha Bố vừa định phản bác, Chi Lý đã dùng vẻ mặt vô diện biểu tình sửa lại: "Là tớ thích Kha Bố trước."
"Cậu đừng dùng vẻ mặt đó nói loại lời này chứ." Kha Bố biết Chi Lý sẽ không bày ra biểu cảm e lệ gì đâu, nhưng hắn thổ lộ như vậy đột nhiên khiến Kha Bố có chút chột dạ, hắn hẳn là người thích mình trước có đúng không, nhưng Chi Lý hắn tuyệt nhiên làm gì có chuyện không nói thật nha, hắn có quá nhiều người thích, nhưng lại đi thích mình trước, loại cảm giác hư vinh này chỉ độc mình Kha Bố mới có thể hưởng thụ.
"Kha Bố chọn bạn trai không tồi, chọn tốt như vậy, giúp cậu nói dối để cậu giữ gìn lòng tự trọng."
"Nói dối gì chưa, lời cậu ấy toàn bộ đều là lời chân thật, đúng không, Chi Lý."
"Ừm." Chi Lý lại tiếp tục vẽ tranh.
Ỷ lại vào cậu là tích cách của tớ, nghe cậu thuận miệnh nói lời âu yếm, tớ có phải hay không quá xấu xa rồi.
Tô Ấu Ngôn đi qua đi lại cũng chỉ có đọc sách, ánh mắt không hề rời đi: "Kha Bố, có người tìm." Kha Bố nhìn về hướng của Tô Ấu Ngôn, ở cách cô không xa thấy được chính ba của cậu: Kha Tần. Ông đứng ở lan can hành lang đưa lưng về phía này, nhìn chăm chú khung cảnh vườn trường, người đàn ông trung niên Kha Tần ấy, đầu không trọc, thân không mập, tướng mạo đoan chính cùng dáng người mảnh khảnh cùng nhau phối hợp thật vừa vặn, cậu cùng ba rất giống nhau, đều là những người có ngoại hình phổ thông như vậy.
Có việc gì không phải chỉ cần gọi điện một cuộc là xong rồi sao, cố ý tới trường tìm cậu, là có chuyện gì muốn trưng cầu ý kiện của cậu sao. Sâu trong nội tâm của Kha Bố bắt đầu ẩn ẩn hiện hiện một dự cảm, khiến cậu đột nhiênn chẳng muốn ra ngoài nữa.
"Ba, có chuyện gì sao?" Nghe được thanh âm này, Kha Tần mới chậm rãi xoay người lại, ông do dự hồi lâu, mới nhìn vào khuông mặt Kha Bố: "Ba cùng Lạc Viên dự tính kết hôn, muốn hỏi ý kiến của con trước, nếu con không đồng ý chúng ta có thể cùng nhau thương lượng lại, ý kiến của con đối với chúng ta rất rất quan trọng." Đây là đại hoạ mà Lam Ngân nói sao, không phải rồi, đây đối với chính cậu chưa thể tính là đại hoạ, càng khômg phải đại hoạ đối với Lam Ngân, chuyện gia đình của cậu làm gì liên quan tới Lam Ngân, quả nhiên, vẫn là trò đùa dai thôi.
Kha Bố gương mặt dễ dàng nở nụ cười: "Đây không phải là chuyện tốt sao, chúc mừng hai người."
Giờ phút này Kha Bố đột nhiên rất muốn làm một cuốn sổ khảo sát, xem trên đời này có bao nhiêu người con, nghe tin ba mẹ mình muốn tái hôn mà thật lòng vui mừng, thật lòng chúc phúc đây.
x#