Chương : 8
Tác giả: Angelina
Edit: Tảo
Beta: Chen
Đại hội thể thao được tổ chức vào hôm nay, sáng sớm Kha Bố đã bị tiếng nhạc đánh thứ, tay cậu lồng vào trong áo gãi bụng đi ra khỏi phỏng ngủ của Chi Lý, âm nhạc hôm nay khác hôm qua, cậu cúi đầu nhìn phòng ngủ lầu dưới, Hội học sinh học viện Thánh Kiệt quả thật không phải giỡn, qua một đêm đã đem trường học biến thành một buổi biểu diễn, vô số học sinh đều nắm chặt thời gian vận động cuối cùng, có có bao nhiêu lớp thống nhất mặc quần áo đảm nhiệm đội cổ động viên.
Cậu ngáp một cái, lại trở về phòng mình tiếp tục ngủ, dù sao dậy sớm cũng không có tác dụng gì. Một tiếng sau, Kha Bố lần nữa mở mắt, Sở Hạo Vũ đã thay xong quần áo thể thao, hắn hôm nay so với ngày hôm qua có vẻ tinh thần mười phần: "Thân thể tớ phát tiết không ra được gì, chỉ có thể dựa vào vận động để phát tiết, tớ sẽ chịu đựng được, tớ sẽ chịu đựng được, chỉ cần nhiều thêm mấy chữ, nhiều thêm mấy động tác, sẽ thực nhanh đến ván 10 thôi."
"Không ai hỏi cậu, đừng thua trận là được."
"Cậu nói nhẹ nhàng như vậy, là toàn trường so với nhau, trên có các tiền bối
năm ba, năm bốn kinh nghiệm phong phú, dưới có một đám hậu bối tinh lực dư thừa, tớ xuống chạy hai vòng trước, nhìn xuyên váy ngắn của nữ sinh, nạp điện cho chính mình, cậu đi gọi Chi Lý."
"Hắn còn đang ngủ đi."
Kha Bố đáng răng, mặt cũng không rửa sạch, chỉ tùy ý lau qua một phen. Khi mở cửa phòng Chi Lý, bên trong không thấy bóng dáng Chi Lý, đi đâu rồi, chẳng lẽ cũng đi rèn luyện thân thể? Không có khả năng này. Kha Bố đối với hôm nay không quá tin tưởng, cậu không nên đánh giá cao Chi Lý ở phương diện này, bằng không sẽ biến thành tình hình ngày đó hắn đánh đàn.
Giống như muốn nghênh đón bầu không khí này, bầu trời hai ngày trước mù mịt hôm nay lại trở nên tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp bao lấy màu sắc, thanh xuân, sức sống, âm nhạc, kể cả ánh mặt trời... Toàn bộ hòa hợp cùng nhau, là hương vị mới mẻ nhất. Kha Bố lười biếng duỗi eo chừng một phút đồng hồ, không khí bị dao động, lẩm bẩm tự nói: "Hôm nay đại khái lễ hội sẽ không tồi." Cậu xuống lầu trực tiếp đi tới sân thể dục, tiếng người ồn ào, luyện hô cố lên, luyện chạy bộ, còn đủ loại quái thai, học viện Thánh Kiệt cơ hồ toàn quái nhân tụ tập, cũng có khả năng chỉ quái nhân mới có thể chọn học viện Thánh Kiệt, nhưng không muốn thừa nhận cũng hết cách, học viện Thánh Kiệt là học viện nổi tiếng, đặc biệt là phương pháp dạy học cùng thiết bị hàng nhất, không phải tùy tiện là có thể vào, lúc trước Kha Bố cũng là dựa dẫm quan hệ mới vào được.
Ứng Tu Kiệt mặc sịp tam giác đỏ đứng trên đường băng luyện tập gần như tạo thành một phong cảnh, lần này hắn cả áo cũng cởi ra. Kha Bố tận lực làm lơ, cậu tìm được vị trí lớp mình, lớp trưởng không biết từ khi nào tìm được loa nhỏ trợ uy, còn lôi kéo biểu ngữ.
"Các cậu như vậy, nếu thua thì thực quá phí tiền." Kha Bố lọt vào mắt lạnh của mọi người: "Còn chưa bắt đều thi đấu, đừng nói mấy lời xui xeo như vậy, tuyển thủ của lớp ngoại trừ Chi Lý đều đông đủ rồi, cậu ấy đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tớ phải 24 giờ đều bên hắn?" Kha Bố hữu khí vô lực mà kéo cái ghế ngồi xuống, nghĩ đến mình còn chưa ăn sáng, cậu nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Chu Hân Hợp, thấy cô trốn trong lớp khác, Kha Bố hướng cô vẫy vẫy tay: "Hân Hợp, cậu nhất định có làm đồ ăn đi." Chu Hân Hợp đối với đồ ăn vô cùng si mê, trình độ đã trở thành một loại bệnh, cô nàng bưng hộp tiện lợi mười tầng đi tới: "Này, đây là vì Chi Lý đại nhân mà chuẩn bị." Đến bây giờ Kha Bố vẫn là không rõ, tại sao Công Chu và Chu Hân Hợp bình thường nói chuyện đều sẽ đem tên Chi Lý kèm theo một cái tôn xưng "đại nhân".
"Hắn sẽ không ăn nhiều như vậy, cho tớ một chút."
Bọn lớp trưởng nhìn đến đỏ mắt: "Mệnh cậu thật tốt, còn có nữ sinh đem tình yêu tới chăm sóc."
"Tớ mệnh không tốt, đây là tình yêu chăm sóc của Chi Lý."
"Quan hệ thật phức tạp, đám các ngươi rốt cuộc là ai với ai ở bên nhau." Hiện tại trong trường rất ít người biết quan hệ của Chi Lý và Kha Bố, hành động của Chi Lý quá khó để người ta suy đoán ra, hơn nữa mấy người này thường cùng nhau làm mấy chuyện kỳ quái, tất cả mọi người đều không muốn nghiêm túc đi ngờ vực chuyện này.
Kha Bố nhón một cái nem rán để vào miệng, nghe được thanh âm nữ sinh xung quanh bàn luận xôn xao, trong lời nói pha thêm cái tên với Kha Bố đã quá quen thuộc, Kha Bố cười nhạo, những nữ sinh này thật đủ rồi, lại không phải lần đầu nhìn thấy Chi Lý, cần thiết phải ngạc nhiên sao, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu vẫn là trong đám người tìm thân ảnh Chi Lý. Hai giây sau, động tác nhai nuốt của Kha Bố dừng lại, cậu thật sự rất ít khi nhìn thấy Chi Lý mặc đồ thể thao, nhãn hiệu vận động nổi danh đem đen cùng lam đua sắc thiết kế rất vừa vặn, không rộng không chật giống như vì hắn mà đo ni đóng giày, hắn không chỉ đội mũ lưỡi trai, còn đem áo khoác che lên đầu, khiến người khác vô pháp thấy được khuôn mặt hắn, Chi Lý không phải cố ý khiến người ta có cảm giác thần bí dụ hoặc gì, chỉ là do hắn không thích mặt trời thôi.
Cậu hối hận khi để Chi Lý tham gia hội thể thao, làm như vậy hắn sẽ bại lộ trước mặt toàn thể thầy cô học sinh, cũng hối hận hôm nay không hảo hảo rửa mặt. Chi Lý đi đến phía Kha Bố, Kha Bố chùi miệng đứng lên, đem một cái ghế kéo đến dưới bóng cây đại thụ, Chi Lý trước tiếp đi đến vị trí kia ngồi xuống.
"Cậu không làm vận động nóng người?"
"Tớ không thích thân thể mình biến nhiệt."
"Chạy nhanh sau đó bị chuột rút sẽ rất mất mặt."
"Tớ lớn lên như vậy, làm gì cũng sẽ không mất mặt." Hắn bình tĩnh mà trình bày sự thật, việc này làm Kha Bố ngứa răng.
"Bình thường ai sẽ đem loại lời không biết xấu hổ này nói ra."
"Tớ."
Cách đó không xa Chu Hân Hợp chỉ mang một hộp sữa bò đưa tới cho Chi Lý, Chi Lý là đối tượng thử nghiệm những món ăn mới của cô nàng, cho nên cô hi vọng Chi Lý dinh dưỡng cân đối, có một bất tử chi thân. Kha Bố vừa vặn đang khát nước tiếp được trước, ý do cũng thực danh chính ngôn thuận: "Tớ là đang giúp cậu thử độc." Cậu một hơi uống hơn một nửa rồi đưa cho Chi Lý: "Không có độc." Chi Lý nhận lấy sữa bò, cắn ống hút Kha Bố vừa ngậm qua, hắn làm động tác làm Kha Bố sinh ra ảo giác, tựa như Chi Lý cắn môi dưới của mình, cậu trong lòng mắng chính mình: Cọng dây thần kinh nào của mày không đúng rồi, chuyện đến nước này còn vì gián tiếp hôn môi mà cao hứng!
Chi Lý đưa hộp sữa bò rỗng cho Kha Bố, cậu niết bẹp hộp, cầm đến chỗ thùng rác ném vào, mới vừa định ném ra tay đã dừng lại, chính mình khi nãy bị không khí kích động, nói thế nào bây giờ, là bởi vì việc gián tiếp hôn môi làm rối loạn tâm trí có lẽ sẽ phát sinh trên người ngây thơ thiếu nữ, thế nhưng phát sinh trên người mình quá là hư cấu.
Vì muốn lần nữa xác nhận, Kha Bố nhìn chằm chằm ống hút, chậm rãi đặt trên môi mình,
"Cậu muốn tớ." Chi Lý vừa mới nói mấy chữ liện dọa lý trí Kha Bố chạy về, cậu hoảng loạn đem hộp sữa ném tới bên chân Chi Lý: "Tớ chẳng làm gì cả."
"Cậu có làm đi."
"Có chứng cớ không? Tớ nói không làm là không làm." Kha Bố chết không thừa nhận.
"Hôm đó cậu đi chân đất còn trực tiếp vào chăn, đem khăn trải giường giặt sạch cho tớ."
"Hóa ra là nói chuyện này à!! Cậu không cần việc xảy ra lâu rồi mới mang ra nói."
Chi Lý như không nghe thấy, nhìn về phía đường chạy, khóe miệng của hắn có một tí tẹo biến đổi, Kha Bố đoán vẻ mặt đó, hắn rốt cuộc có thấy hành động vừa rồi hay không, quên đi, nhìn thấy cũng chảng sao, nên thừa nhận thì phải thừa nhận.
Sẽ vì gián tiếp hôn môi mà khiến cho thần trí rối loạn, loại việc này không đáng nhắc tới, có cái gì mà cần chống cự đâu, cậu cũng không thích người yêu vì mình mà giết người phóng hỏa, nhảy lầu tự sát, tan nát cõi lòng, ruột gan đứt từng khúc. Loại này là yêu trầm trọng rồi, giống như màu sắc, không phải càng đậm mới càng đẹp đẽ, có đôi khi màu sắc nhàn nhạt sẽ tạo ra cảnh đẹp ý vui, Kha Bố là thích màu sắc nhợt nhạt đi.
Edit: Tảo
Beta: Chen
Đại hội thể thao được tổ chức vào hôm nay, sáng sớm Kha Bố đã bị tiếng nhạc đánh thứ, tay cậu lồng vào trong áo gãi bụng đi ra khỏi phỏng ngủ của Chi Lý, âm nhạc hôm nay khác hôm qua, cậu cúi đầu nhìn phòng ngủ lầu dưới, Hội học sinh học viện Thánh Kiệt quả thật không phải giỡn, qua một đêm đã đem trường học biến thành một buổi biểu diễn, vô số học sinh đều nắm chặt thời gian vận động cuối cùng, có có bao nhiêu lớp thống nhất mặc quần áo đảm nhiệm đội cổ động viên.
Cậu ngáp một cái, lại trở về phòng mình tiếp tục ngủ, dù sao dậy sớm cũng không có tác dụng gì. Một tiếng sau, Kha Bố lần nữa mở mắt, Sở Hạo Vũ đã thay xong quần áo thể thao, hắn hôm nay so với ngày hôm qua có vẻ tinh thần mười phần: "Thân thể tớ phát tiết không ra được gì, chỉ có thể dựa vào vận động để phát tiết, tớ sẽ chịu đựng được, tớ sẽ chịu đựng được, chỉ cần nhiều thêm mấy chữ, nhiều thêm mấy động tác, sẽ thực nhanh đến ván 10 thôi."
"Không ai hỏi cậu, đừng thua trận là được."
"Cậu nói nhẹ nhàng như vậy, là toàn trường so với nhau, trên có các tiền bối
năm ba, năm bốn kinh nghiệm phong phú, dưới có một đám hậu bối tinh lực dư thừa, tớ xuống chạy hai vòng trước, nhìn xuyên váy ngắn của nữ sinh, nạp điện cho chính mình, cậu đi gọi Chi Lý."
"Hắn còn đang ngủ đi."
Kha Bố đáng răng, mặt cũng không rửa sạch, chỉ tùy ý lau qua một phen. Khi mở cửa phòng Chi Lý, bên trong không thấy bóng dáng Chi Lý, đi đâu rồi, chẳng lẽ cũng đi rèn luyện thân thể? Không có khả năng này. Kha Bố đối với hôm nay không quá tin tưởng, cậu không nên đánh giá cao Chi Lý ở phương diện này, bằng không sẽ biến thành tình hình ngày đó hắn đánh đàn.
Giống như muốn nghênh đón bầu không khí này, bầu trời hai ngày trước mù mịt hôm nay lại trở nên tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp bao lấy màu sắc, thanh xuân, sức sống, âm nhạc, kể cả ánh mặt trời... Toàn bộ hòa hợp cùng nhau, là hương vị mới mẻ nhất. Kha Bố lười biếng duỗi eo chừng một phút đồng hồ, không khí bị dao động, lẩm bẩm tự nói: "Hôm nay đại khái lễ hội sẽ không tồi." Cậu xuống lầu trực tiếp đi tới sân thể dục, tiếng người ồn ào, luyện hô cố lên, luyện chạy bộ, còn đủ loại quái thai, học viện Thánh Kiệt cơ hồ toàn quái nhân tụ tập, cũng có khả năng chỉ quái nhân mới có thể chọn học viện Thánh Kiệt, nhưng không muốn thừa nhận cũng hết cách, học viện Thánh Kiệt là học viện nổi tiếng, đặc biệt là phương pháp dạy học cùng thiết bị hàng nhất, không phải tùy tiện là có thể vào, lúc trước Kha Bố cũng là dựa dẫm quan hệ mới vào được.
Ứng Tu Kiệt mặc sịp tam giác đỏ đứng trên đường băng luyện tập gần như tạo thành một phong cảnh, lần này hắn cả áo cũng cởi ra. Kha Bố tận lực làm lơ, cậu tìm được vị trí lớp mình, lớp trưởng không biết từ khi nào tìm được loa nhỏ trợ uy, còn lôi kéo biểu ngữ.
"Các cậu như vậy, nếu thua thì thực quá phí tiền." Kha Bố lọt vào mắt lạnh của mọi người: "Còn chưa bắt đều thi đấu, đừng nói mấy lời xui xeo như vậy, tuyển thủ của lớp ngoại trừ Chi Lý đều đông đủ rồi, cậu ấy đâu rồi?"
"Chẳng lẽ tớ phải 24 giờ đều bên hắn?" Kha Bố hữu khí vô lực mà kéo cái ghế ngồi xuống, nghĩ đến mình còn chưa ăn sáng, cậu nhìn quanh bốn phía tìm kiếm thân ảnh của Chu Hân Hợp, thấy cô trốn trong lớp khác, Kha Bố hướng cô vẫy vẫy tay: "Hân Hợp, cậu nhất định có làm đồ ăn đi." Chu Hân Hợp đối với đồ ăn vô cùng si mê, trình độ đã trở thành một loại bệnh, cô nàng bưng hộp tiện lợi mười tầng đi tới: "Này, đây là vì Chi Lý đại nhân mà chuẩn bị." Đến bây giờ Kha Bố vẫn là không rõ, tại sao Công Chu và Chu Hân Hợp bình thường nói chuyện đều sẽ đem tên Chi Lý kèm theo một cái tôn xưng "đại nhân".
"Hắn sẽ không ăn nhiều như vậy, cho tớ một chút."
Bọn lớp trưởng nhìn đến đỏ mắt: "Mệnh cậu thật tốt, còn có nữ sinh đem tình yêu tới chăm sóc."
"Tớ mệnh không tốt, đây là tình yêu chăm sóc của Chi Lý."
"Quan hệ thật phức tạp, đám các ngươi rốt cuộc là ai với ai ở bên nhau." Hiện tại trong trường rất ít người biết quan hệ của Chi Lý và Kha Bố, hành động của Chi Lý quá khó để người ta suy đoán ra, hơn nữa mấy người này thường cùng nhau làm mấy chuyện kỳ quái, tất cả mọi người đều không muốn nghiêm túc đi ngờ vực chuyện này.
Kha Bố nhón một cái nem rán để vào miệng, nghe được thanh âm nữ sinh xung quanh bàn luận xôn xao, trong lời nói pha thêm cái tên với Kha Bố đã quá quen thuộc, Kha Bố cười nhạo, những nữ sinh này thật đủ rồi, lại không phải lần đầu nhìn thấy Chi Lý, cần thiết phải ngạc nhiên sao, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu vẫn là trong đám người tìm thân ảnh Chi Lý. Hai giây sau, động tác nhai nuốt của Kha Bố dừng lại, cậu thật sự rất ít khi nhìn thấy Chi Lý mặc đồ thể thao, nhãn hiệu vận động nổi danh đem đen cùng lam đua sắc thiết kế rất vừa vặn, không rộng không chật giống như vì hắn mà đo ni đóng giày, hắn không chỉ đội mũ lưỡi trai, còn đem áo khoác che lên đầu, khiến người khác vô pháp thấy được khuôn mặt hắn, Chi Lý không phải cố ý khiến người ta có cảm giác thần bí dụ hoặc gì, chỉ là do hắn không thích mặt trời thôi.
Cậu hối hận khi để Chi Lý tham gia hội thể thao, làm như vậy hắn sẽ bại lộ trước mặt toàn thể thầy cô học sinh, cũng hối hận hôm nay không hảo hảo rửa mặt. Chi Lý đi đến phía Kha Bố, Kha Bố chùi miệng đứng lên, đem một cái ghế kéo đến dưới bóng cây đại thụ, Chi Lý trước tiếp đi đến vị trí kia ngồi xuống.
"Cậu không làm vận động nóng người?"
"Tớ không thích thân thể mình biến nhiệt."
"Chạy nhanh sau đó bị chuột rút sẽ rất mất mặt."
"Tớ lớn lên như vậy, làm gì cũng sẽ không mất mặt." Hắn bình tĩnh mà trình bày sự thật, việc này làm Kha Bố ngứa răng.
"Bình thường ai sẽ đem loại lời không biết xấu hổ này nói ra."
"Tớ."
Cách đó không xa Chu Hân Hợp chỉ mang một hộp sữa bò đưa tới cho Chi Lý, Chi Lý là đối tượng thử nghiệm những món ăn mới của cô nàng, cho nên cô hi vọng Chi Lý dinh dưỡng cân đối, có một bất tử chi thân. Kha Bố vừa vặn đang khát nước tiếp được trước, ý do cũng thực danh chính ngôn thuận: "Tớ là đang giúp cậu thử độc." Cậu một hơi uống hơn một nửa rồi đưa cho Chi Lý: "Không có độc." Chi Lý nhận lấy sữa bò, cắn ống hút Kha Bố vừa ngậm qua, hắn làm động tác làm Kha Bố sinh ra ảo giác, tựa như Chi Lý cắn môi dưới của mình, cậu trong lòng mắng chính mình: Cọng dây thần kinh nào của mày không đúng rồi, chuyện đến nước này còn vì gián tiếp hôn môi mà cao hứng!
Chi Lý đưa hộp sữa bò rỗng cho Kha Bố, cậu niết bẹp hộp, cầm đến chỗ thùng rác ném vào, mới vừa định ném ra tay đã dừng lại, chính mình khi nãy bị không khí kích động, nói thế nào bây giờ, là bởi vì việc gián tiếp hôn môi làm rối loạn tâm trí có lẽ sẽ phát sinh trên người ngây thơ thiếu nữ, thế nhưng phát sinh trên người mình quá là hư cấu.
Vì muốn lần nữa xác nhận, Kha Bố nhìn chằm chằm ống hút, chậm rãi đặt trên môi mình,
"Cậu muốn tớ." Chi Lý vừa mới nói mấy chữ liện dọa lý trí Kha Bố chạy về, cậu hoảng loạn đem hộp sữa ném tới bên chân Chi Lý: "Tớ chẳng làm gì cả."
"Cậu có làm đi."
"Có chứng cớ không? Tớ nói không làm là không làm." Kha Bố chết không thừa nhận.
"Hôm đó cậu đi chân đất còn trực tiếp vào chăn, đem khăn trải giường giặt sạch cho tớ."
"Hóa ra là nói chuyện này à!! Cậu không cần việc xảy ra lâu rồi mới mang ra nói."
Chi Lý như không nghe thấy, nhìn về phía đường chạy, khóe miệng của hắn có một tí tẹo biến đổi, Kha Bố đoán vẻ mặt đó, hắn rốt cuộc có thấy hành động vừa rồi hay không, quên đi, nhìn thấy cũng chảng sao, nên thừa nhận thì phải thừa nhận.
Sẽ vì gián tiếp hôn môi mà khiến cho thần trí rối loạn, loại việc này không đáng nhắc tới, có cái gì mà cần chống cự đâu, cậu cũng không thích người yêu vì mình mà giết người phóng hỏa, nhảy lầu tự sát, tan nát cõi lòng, ruột gan đứt từng khúc. Loại này là yêu trầm trọng rồi, giống như màu sắc, không phải càng đậm mới càng đẹp đẽ, có đôi khi màu sắc nhàn nhạt sẽ tạo ra cảnh đẹp ý vui, Kha Bố là thích màu sắc nhợt nhạt đi.