Chương : 69
Nghiêm Phong nằm trên mặt đất bị Chi Lý bịt miệng lại, nhấc chân lên, đá thẳng về phía ót Chi Lý, Chi Lý nghiêng đầu né công kích, buông Nghiêm Phong ra, Nghiêm Phong nhẹ nhàng ngồi dậy. Lấy kính mắt từ trong túi áo, hà hơi lau lau mặt kính, sau đó đeo lên: “Cuối cùng cũng có thể thấy rõ.” Nghiêm Phong trông thấy khuôn mặt của Chi Lý, khóe miệng cất giấu nụ cười không rét mà run. Anh ta cúi người quét ngang chân, Chi Lý nhấc chân ngăn cản, bình thường bị đá trúng như vậy xương cẳng chân chắc chắn sẽ rất đau, nhưng Nghiêm Phong vẫn tiếp tục dùng lực, mạnh mẽ phá vỡ sự ngăn trở của Chi Lý. Thoạt nhìn như định đem Chi Lý gạt ngã xuống đất, nhưng đúng lúc ấy, khi mọi người đặt chú ý lên nửa người dưới, anh ta lại vươn tay túm lấy cổ tay Chi Lý, xoay lưng, chuẩn bị dùng vai đẩy ngã Chi Lý, khom người, dùng sức, Chi Lý không bị hất lên, sức mạnh bị chế trụ, Chi Lý ở sau lưng Nghiêm Phong một tay túm lấy quần áo của anh ta, ném anh ta ra ngoài, bờ vai của anh ta đụng trúng giá bóng rổ, anh ta như không có việc gì bình thường sờ sờ vai: “Chẳng phải tôi đã nói sẽ không cảm thấy đau rồi sao?”
Kha Bố nhìn Nghiêm Phong, anh ta rốt cuộc là loại quái vật gì, bị đứt dây thần kinh cảm giác à?
Sau khi đeo kính động tác của Nghiêm Phong nhanh nhẹn lên rất nhiều, thời gian của trận đấu đang trôi qua, hiện tại điểm số cân bằng, phải giành được bóng, nhưng tình trạng hiện tại là, mặc dù đã qua 15 phút, Chi Lý không bị vây khốn, nhưng cũng không chiếm được ưu thế, hội trưởng chẳng hề có ý định buông tha, Kha Bố coi như hiểu được, tại sao Nghiêm Phong có thể leo lên cái chức hội trưởng hội sinh viên, anh ta là người có thể phân cao thấp cùng Chi Lý! Ngoại trừ Lam Ngân, đây vẫn là người đầu tiên.
Tiếng áo bị xé rách vang lên khiến Kha Bố bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, Chi Lý nhấc tay nhìn tay áo của mình, lại nhìn bảng điểm số, chậm rãi vấn tay áo, Nghiêm Phong thở phì phò: “Đã đến lúc nên giải quyết cậu.” Chi Lý chậm rãi vấn tay áo còn lại.
Chủ nhiệm hai tay giao nhau chống cằm: “Rốt cuộc cũng nghiêm túc.”
“Có ý gì?”
“Em không nhận ra Chi Lý không hề thở gấp dù chỉ chút xíu sao?”
Chủ nhiệm vừa nói xong, Kha Bố nhìn về phía Chi Lý, đúng vậy. Trong ấn tượng của cậu, Chi Lý luôn bình thản, mờ ảo, mang theo hơi thở im lặng, cho dù ngay trước khi đánh nhau, hắn vẫn luôn một thân một mình như vậy, hiện tại cũng không hắc hóa, còn có thể lợi hại hơn sao?
Chi Lý thu hẹp khoảng cách với Nghiêm Phong: “Vậy chơi cùng anh một chút.”
“Dù cậu đánh tôi thế nào, tôi cũng không có cảm giác, tôi không phải…”
Chi Lý cong ngón tay, khớp xương nhô ra của ngón tay tập kích vào thái dương, mũi, đôi mắt, vành tai, cổ họng, khớp xương bả vai, xương sườn, khoang bụng, Nghiêm Phong có phần lảo đảo, nghiêng người về phía trước, Chi Lý thúc đầu gối vào bụng Nghiêm Phong, mạnh đến mức cơ hồ khiến hai chân Nghiêm Phong cách xa mặt đất, Kha Bố nuốt nước miếng, động tác liền mạch lưu loát, nhanh tới nỗi không ai có thể tránh thoát, hơn nữa đáng sợ nhất chính là, những chỗ hắn công kích đều là nơi tập trung dây thần kinh, rất đau, không cần nghĩ cũng biết rất đau. Nghiêm Phong trợn trừng đôi mắt, môi phát run, sắc mặt tái nhợt, đánh vào thái dương khiến anh ta choáng váng, đôi mắt sau cặp kính bị vỡ cơ hồ không thể mở ra, cổ họng đau đớn khiến anh ta rên rỉ chẳng thành lời, cả cơ thể giống như bị vắt kiệt sức lực, trước khi Nghiêm Phong ngã xuống Uy Nghiêm ca kịp thời đỡ lấy anh ta.
Lam Ngân đặt chân lên bóng, đá về phía Chi Lý: “Nhanh kết thúc đi, ta còn phải đi mua thuốc lá.”
Chi Lý ném quả bóng cuối cùng, tư thế xinh đẹp, bóng rơi vào rổ, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cả sân vận động không có tiếng hoan hô, không có tiếng nói chuyện, hoàn toàn im ắng, cực kỳ im ắng, trái tim của Kha Bố từ cổ họng trở lại vị trí cũ, cậu chạy chậm tới, có xúc động muốn ôm cổ Chi Lý hoan hô chiến thắng, nhưng xúc động thì xúc động, cậu vẫn có lý trí giữ mạng, Đóa Lạp thực sự có thể sẽ giết chính mình. Cậu ở phía sau vài người, muốn mở miệng lại có phần do dự, vài lần muốn gọi tên Chi Lý, nhưng thủy chung không thể thốt nên lời, lần này bản thân giống như một phế nhân đứng bên cạnh xem, cậu sâu sắc cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Cậu- không ai chú ý ngồi trong góc, Chi Lý- đứng dưới ánh sáng vạn người chú mục.
Giá trị tồn tại của bản thân càng ngày càng thê thảm, từng mong muốn có thể trở thành người xứng đôi vừa lứa với Chi Lý, giờ mới nhận ra nó mãi mãi chỉ là một giấc mơ đẹp, là si tâm vọng tưởng. Trong lòng đã sớm hiểu được, con người luôn bất lực theo đuổi lý tưởng của chính mình, tất cả của hắn đều không thuộc về trần thế, tốt đẹp đến mức khác lạ, tựa như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Chi Lý cởi áo khoác, ném sang một bên, áo khoác trên không trung lướt qua Ứng Tu Kiệt, Chu Hân Hợp rơi xuống đầu Kha Bố, Kha Bố túm áo khoác, đang định nói chuyện, khóe miệng của Chi Lý nhếch lên thành một hình dáng động lòng người, nụ cười của hắn tươi tắn ban sơ, không khí như bùng nổ, xung quanh bùng nổ, đôi mắt đang nhìn nụ cười ấy bùng nổ, ngực bùng nổ, tất cả đều bùng nổ, ngay cả thanh âm của hắn cũng sáng bừng lên: “Thế nào hả, quyết tâm của tớ?”
“Rất, rất tốt.” Không cách nào đáp trả trong một lúc, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Sáu năm trước, cậu vì nụ cười ấy mà ở bên cạnh Chi Lý, sáu năm sau, cậu vẫn là vì nụ cười ấy mà thứ gì cũng không cần. Sự tồn tại của bản thân, giá trị, xứng đôi hay không xứng đôi, tôn nghiêm, thế tục, đều là rác rưởi.
Không bắt kịp hoàng tử thì sao, cậu đã có được hoàng tử rồi.
Đóa Lạp nheo mắt, cười hì hì nhào tới ôm lấy Kha Bố, ôm rõ chặt. Kha Bố chắc chắn sẽ không hiểu lầm, rằng Đóa Lạp chuyển sang thích mình, toàn thân cậu đau đến mức cắn chặt răng, nhưng không đẩy được Đóa Lạp ra: “Muốn giết anh sao!!” Trên người cô nàng toàn buộc đinh đó.
“Chứ còn gì nữa.” Đóa Lạp nói đến đúng lý hợp tình, càng thêm ra sức ôm Kha Bố.
“Đau, đau quá, mau nhìn kìa Chi Lý đang thân mật nói chuyện với Sở Hạo Vũ!!” Kha Bố dời đi lực chú ý của Đóa Lạp, Đóa Lạp buông Kha Bố ra, nhào đến phía sau ôm lấy Sở Hạo Vũ: “Anh Hạo Vũ, Đóa Lạp rất ~~ nhớ ~~anh~”.
“Cứu mạng ~~~” Bị tập kích bất ngờ với đống đinh sắc nhọn khiến Sở Hạo Vũ sống không bằng chết, nhưng đây chính là được con gái chủ động ôm trong truyền thuyết, đau cũng sung sướng.
Lam Ngân đã sớm mất kiên nhẫn chuẩn bị bỏ đi.
“Đi luôn sao?”
“Ta sợ có thêm người thành fan hâm mộ mình.”
“Cô nói chuyện có thể liêm sỉ chút được không.”
“Khi nào thì đến phiên đám rác rưởi các cậu giáo huấn ta, Chi Lý, chị gái xinh đẹp trẻ tuổi của em còn có việc, đi trước đây, nợ nần chị đã ghi vào sổ, có muốn hôn tạm biệt không?” Cái nhà này ai nấy y như nhau, không để người khác chiếm lợi bao giờ.
“Muốn hôn thì phải gạch nợ.”
“Đau tim quá.”
“Đừng giả vờ, mẹ làm gì có tim.”
“Chậc.” Lam Ngân xem đồng hồ: “Ta có hẹn, đi trước.”
“Để con tiễn ngài.” Kha Bố lấy lòng đi theo sau Lam Ngân, Lam Ngân lãnh đạm nói: “Phiền cậu quay lại đi, đi cùng cậu không thể nghi ngờ sẽ khiến giá trị con người ta sụt giảm nghiêm trọng.” Cho dù Lam Ngân lời lẽ tổn thương, nhưng Kha Bố vẫn đi theo sau Lam Ngân, định tiễn cô ra tận cửa trường.
“Khụ, cái kia, người càng ngày càng đẹp làm con suýt chút nữa không nhận ra.” Nịnh nọt sứt sẹo.
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Chẳng hề khách khí.
“Gia đình cô hoàn hảo như vậy, ngoại trừ Đóa Lạp là tương đối hoàn hảo, Chi Tiểu Khả, Chi Tiểu Linh, ba Chi Lý, cô, Chi Lý, còn, còn ai nữa không?” Muốn nghe chính là chuyện này, Kha Bố đang ước định số lượng ma quỷ sau này mình phải tiếp xúc.
“Gì mà hoàn hảo, nhà ta với nhà họ Chi kia vẫn có chỗ thiếu hụt.”
“Sao lại nói như vậy?” Kha Bố cố làm ra vẻ.
“Mỗi người đều có một khuyết điểm rất nghiêm trọng, so với người bình thường kém hơn nhiều.”
“Thật hay giả, vậy của cô là gì?” Kha Bố khờ dại hỏi.
“Cậu nghĩ rằng ta ngốc đến mức nói cho cậu sao?” Khờ dại của Kha Bố chỉ cần một cái liếc mắt đã bị xem thấu.
“Của Chi Lý chắc chắn là vẽ tranh đi.”
Vấn đề vừa được đưa ra Lam Ngân liền nở nụ cười ý vị thâm trường: “Cậu cảm thấy nó là loại người dễ dàng đem nhược điểm của mình bại lộ trước mặt người khác sao?Chúng ta luôn suy nghĩ cho bản thân, đối với nhược điểm của mình thủ khẩu như bình, đem bí mật vào trong quan tài.”
Kha Bố tiễn Lam Ngân xong thì trở về ký túc xá, đẩy cửa phòng Chi Lý ra, Chi Lý đang ở trong nhà tắm, Kha Bố tựa vào cánh cửa bên ngoài, từng làn hương thơm mát len qua khe cửa, chui vào mũi Kha Bố.
“Thì ra hội trưởng kia trước đây sống gần nhà các cậu a, không cần nghĩ cũng biết đó là thời thơ ấu bi thảm đến mức nào, anh ta nói đồ chơi của mình thường xuyên biến mất, núp dưới gầm giường phát ra tiếng cười hẳn là Đóa Lạp.”
“Con bé thích chơi dưới gầm giường người khác.”
“Thói quen ấy hình như rất khủng bố !!”
“Thế còn cái hố trước cửa nhà.”
“Hình như là lúc chơi trốn tìm thì đào.”
“Cách chơi trốn tìm của nhà cậu có phải rất khoa trương hay không!!”
“Cậu luôn đứng ngoài quan sát hả? Nhà cậu như vậy, ai còn dám tới sống gần đó chứ.”
“Không đứng ngoài,” Chi Lý thản nhiên nói tiếp: “Thỉnh thoảng cũng tham dự.”
“!!!Thế còn ai nửa đêm phát ra tiếng gào khóc thảm thiết?”
“Là Ngân, nhược điểm của bả chính là ngũ âm không được đầy đủ.”
Kha Bố suýt chút nữa đập đầu vô tường, bí mật mà Lam Ngân cất giấu cho đến lúc vào trong quan tài đã bị Chi Lý dễ dàng nói ra: “Không phải nhà cậu đối với nhược điểm của bản thân sẽ giữ kín sao?”
“Là đối với bản thân, không phải với người khác.”
“Vậy, Chi Lý, nhược điểm của cậu là gì?” Kha Bố thật cẩn thận hỏi, thầm nghĩ, để ông đây biết được nhược điểm của cậu, nắm cậu trong lòng bàn tay, tra tấn cậu sống không bằng chết.
“Ngu gì nói cho cậu biết.”
“Này, chẳng phải giữa hai người yêu nhau phải thẳng thắn thành khẩn sao? Cậu làm vậy khiến tớ cực kỳ thất vọng đau khổ.” Kha Bố ở ngoài cửa khoanh tay lắc đầu thở dài, cửa phòng tắm bị mở ra, Kha Bố bị kéo vào trong, Chi Lý cầm vòi hoa sen phun lên người Kha Bố, Kha Bố kêu lên: “Ướt hết rồi, muốn đánh nhau à!!” Cậu mở mắt ra, đột nhiên mặt đỏ bừng quay đầu đi: “Làm, làm gì vậy!”
“Chẳng phải cậu nói giữa hai người yêu nhau phải thẳng thắn thành khẩn còn gì.”
“Ý tớ không phải như này!!”
Kha Bố nhìn Nghiêm Phong, anh ta rốt cuộc là loại quái vật gì, bị đứt dây thần kinh cảm giác à?
Sau khi đeo kính động tác của Nghiêm Phong nhanh nhẹn lên rất nhiều, thời gian của trận đấu đang trôi qua, hiện tại điểm số cân bằng, phải giành được bóng, nhưng tình trạng hiện tại là, mặc dù đã qua 15 phút, Chi Lý không bị vây khốn, nhưng cũng không chiếm được ưu thế, hội trưởng chẳng hề có ý định buông tha, Kha Bố coi như hiểu được, tại sao Nghiêm Phong có thể leo lên cái chức hội trưởng hội sinh viên, anh ta là người có thể phân cao thấp cùng Chi Lý! Ngoại trừ Lam Ngân, đây vẫn là người đầu tiên.
Tiếng áo bị xé rách vang lên khiến Kha Bố bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ, Chi Lý nhấc tay nhìn tay áo của mình, lại nhìn bảng điểm số, chậm rãi vấn tay áo, Nghiêm Phong thở phì phò: “Đã đến lúc nên giải quyết cậu.” Chi Lý chậm rãi vấn tay áo còn lại.
Chủ nhiệm hai tay giao nhau chống cằm: “Rốt cuộc cũng nghiêm túc.”
“Có ý gì?”
“Em không nhận ra Chi Lý không hề thở gấp dù chỉ chút xíu sao?”
Chủ nhiệm vừa nói xong, Kha Bố nhìn về phía Chi Lý, đúng vậy. Trong ấn tượng của cậu, Chi Lý luôn bình thản, mờ ảo, mang theo hơi thở im lặng, cho dù ngay trước khi đánh nhau, hắn vẫn luôn một thân một mình như vậy, hiện tại cũng không hắc hóa, còn có thể lợi hại hơn sao?
Chi Lý thu hẹp khoảng cách với Nghiêm Phong: “Vậy chơi cùng anh một chút.”
“Dù cậu đánh tôi thế nào, tôi cũng không có cảm giác, tôi không phải…”
Chi Lý cong ngón tay, khớp xương nhô ra của ngón tay tập kích vào thái dương, mũi, đôi mắt, vành tai, cổ họng, khớp xương bả vai, xương sườn, khoang bụng, Nghiêm Phong có phần lảo đảo, nghiêng người về phía trước, Chi Lý thúc đầu gối vào bụng Nghiêm Phong, mạnh đến mức cơ hồ khiến hai chân Nghiêm Phong cách xa mặt đất, Kha Bố nuốt nước miếng, động tác liền mạch lưu loát, nhanh tới nỗi không ai có thể tránh thoát, hơn nữa đáng sợ nhất chính là, những chỗ hắn công kích đều là nơi tập trung dây thần kinh, rất đau, không cần nghĩ cũng biết rất đau. Nghiêm Phong trợn trừng đôi mắt, môi phát run, sắc mặt tái nhợt, đánh vào thái dương khiến anh ta choáng váng, đôi mắt sau cặp kính bị vỡ cơ hồ không thể mở ra, cổ họng đau đớn khiến anh ta rên rỉ chẳng thành lời, cả cơ thể giống như bị vắt kiệt sức lực, trước khi Nghiêm Phong ngã xuống Uy Nghiêm ca kịp thời đỡ lấy anh ta.
Lam Ngân đặt chân lên bóng, đá về phía Chi Lý: “Nhanh kết thúc đi, ta còn phải đi mua thuốc lá.”
Chi Lý ném quả bóng cuối cùng, tư thế xinh đẹp, bóng rơi vào rổ, tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cả sân vận động không có tiếng hoan hô, không có tiếng nói chuyện, hoàn toàn im ắng, cực kỳ im ắng, trái tim của Kha Bố từ cổ họng trở lại vị trí cũ, cậu chạy chậm tới, có xúc động muốn ôm cổ Chi Lý hoan hô chiến thắng, nhưng xúc động thì xúc động, cậu vẫn có lý trí giữ mạng, Đóa Lạp thực sự có thể sẽ giết chính mình. Cậu ở phía sau vài người, muốn mở miệng lại có phần do dự, vài lần muốn gọi tên Chi Lý, nhưng thủy chung không thể thốt nên lời, lần này bản thân giống như một phế nhân đứng bên cạnh xem, cậu sâu sắc cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Cậu- không ai chú ý ngồi trong góc, Chi Lý- đứng dưới ánh sáng vạn người chú mục.
Giá trị tồn tại của bản thân càng ngày càng thê thảm, từng mong muốn có thể trở thành người xứng đôi vừa lứa với Chi Lý, giờ mới nhận ra nó mãi mãi chỉ là một giấc mơ đẹp, là si tâm vọng tưởng. Trong lòng đã sớm hiểu được, con người luôn bất lực theo đuổi lý tưởng của chính mình, tất cả của hắn đều không thuộc về trần thế, tốt đẹp đến mức khác lạ, tựa như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Chi Lý cởi áo khoác, ném sang một bên, áo khoác trên không trung lướt qua Ứng Tu Kiệt, Chu Hân Hợp rơi xuống đầu Kha Bố, Kha Bố túm áo khoác, đang định nói chuyện, khóe miệng của Chi Lý nhếch lên thành một hình dáng động lòng người, nụ cười của hắn tươi tắn ban sơ, không khí như bùng nổ, xung quanh bùng nổ, đôi mắt đang nhìn nụ cười ấy bùng nổ, ngực bùng nổ, tất cả đều bùng nổ, ngay cả thanh âm của hắn cũng sáng bừng lên: “Thế nào hả, quyết tâm của tớ?”
“Rất, rất tốt.” Không cách nào đáp trả trong một lúc, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu. Sáu năm trước, cậu vì nụ cười ấy mà ở bên cạnh Chi Lý, sáu năm sau, cậu vẫn là vì nụ cười ấy mà thứ gì cũng không cần. Sự tồn tại của bản thân, giá trị, xứng đôi hay không xứng đôi, tôn nghiêm, thế tục, đều là rác rưởi.
Không bắt kịp hoàng tử thì sao, cậu đã có được hoàng tử rồi.
Đóa Lạp nheo mắt, cười hì hì nhào tới ôm lấy Kha Bố, ôm rõ chặt. Kha Bố chắc chắn sẽ không hiểu lầm, rằng Đóa Lạp chuyển sang thích mình, toàn thân cậu đau đến mức cắn chặt răng, nhưng không đẩy được Đóa Lạp ra: “Muốn giết anh sao!!” Trên người cô nàng toàn buộc đinh đó.
“Chứ còn gì nữa.” Đóa Lạp nói đến đúng lý hợp tình, càng thêm ra sức ôm Kha Bố.
“Đau, đau quá, mau nhìn kìa Chi Lý đang thân mật nói chuyện với Sở Hạo Vũ!!” Kha Bố dời đi lực chú ý của Đóa Lạp, Đóa Lạp buông Kha Bố ra, nhào đến phía sau ôm lấy Sở Hạo Vũ: “Anh Hạo Vũ, Đóa Lạp rất ~~ nhớ ~~anh~”.
“Cứu mạng ~~~” Bị tập kích bất ngờ với đống đinh sắc nhọn khiến Sở Hạo Vũ sống không bằng chết, nhưng đây chính là được con gái chủ động ôm trong truyền thuyết, đau cũng sung sướng.
Lam Ngân đã sớm mất kiên nhẫn chuẩn bị bỏ đi.
“Đi luôn sao?”
“Ta sợ có thêm người thành fan hâm mộ mình.”
“Cô nói chuyện có thể liêm sỉ chút được không.”
“Khi nào thì đến phiên đám rác rưởi các cậu giáo huấn ta, Chi Lý, chị gái xinh đẹp trẻ tuổi của em còn có việc, đi trước đây, nợ nần chị đã ghi vào sổ, có muốn hôn tạm biệt không?” Cái nhà này ai nấy y như nhau, không để người khác chiếm lợi bao giờ.
“Muốn hôn thì phải gạch nợ.”
“Đau tim quá.”
“Đừng giả vờ, mẹ làm gì có tim.”
“Chậc.” Lam Ngân xem đồng hồ: “Ta có hẹn, đi trước.”
“Để con tiễn ngài.” Kha Bố lấy lòng đi theo sau Lam Ngân, Lam Ngân lãnh đạm nói: “Phiền cậu quay lại đi, đi cùng cậu không thể nghi ngờ sẽ khiến giá trị con người ta sụt giảm nghiêm trọng.” Cho dù Lam Ngân lời lẽ tổn thương, nhưng Kha Bố vẫn đi theo sau Lam Ngân, định tiễn cô ra tận cửa trường.
“Khụ, cái kia, người càng ngày càng đẹp làm con suýt chút nữa không nhận ra.” Nịnh nọt sứt sẹo.
“Ta cũng cảm thấy vậy.” Chẳng hề khách khí.
“Gia đình cô hoàn hảo như vậy, ngoại trừ Đóa Lạp là tương đối hoàn hảo, Chi Tiểu Khả, Chi Tiểu Linh, ba Chi Lý, cô, Chi Lý, còn, còn ai nữa không?” Muốn nghe chính là chuyện này, Kha Bố đang ước định số lượng ma quỷ sau này mình phải tiếp xúc.
“Gì mà hoàn hảo, nhà ta với nhà họ Chi kia vẫn có chỗ thiếu hụt.”
“Sao lại nói như vậy?” Kha Bố cố làm ra vẻ.
“Mỗi người đều có một khuyết điểm rất nghiêm trọng, so với người bình thường kém hơn nhiều.”
“Thật hay giả, vậy của cô là gì?” Kha Bố khờ dại hỏi.
“Cậu nghĩ rằng ta ngốc đến mức nói cho cậu sao?” Khờ dại của Kha Bố chỉ cần một cái liếc mắt đã bị xem thấu.
“Của Chi Lý chắc chắn là vẽ tranh đi.”
Vấn đề vừa được đưa ra Lam Ngân liền nở nụ cười ý vị thâm trường: “Cậu cảm thấy nó là loại người dễ dàng đem nhược điểm của mình bại lộ trước mặt người khác sao?Chúng ta luôn suy nghĩ cho bản thân, đối với nhược điểm của mình thủ khẩu như bình, đem bí mật vào trong quan tài.”
Kha Bố tiễn Lam Ngân xong thì trở về ký túc xá, đẩy cửa phòng Chi Lý ra, Chi Lý đang ở trong nhà tắm, Kha Bố tựa vào cánh cửa bên ngoài, từng làn hương thơm mát len qua khe cửa, chui vào mũi Kha Bố.
“Thì ra hội trưởng kia trước đây sống gần nhà các cậu a, không cần nghĩ cũng biết đó là thời thơ ấu bi thảm đến mức nào, anh ta nói đồ chơi của mình thường xuyên biến mất, núp dưới gầm giường phát ra tiếng cười hẳn là Đóa Lạp.”
“Con bé thích chơi dưới gầm giường người khác.”
“Thói quen ấy hình như rất khủng bố !!”
“Thế còn cái hố trước cửa nhà.”
“Hình như là lúc chơi trốn tìm thì đào.”
“Cách chơi trốn tìm của nhà cậu có phải rất khoa trương hay không!!”
“Cậu luôn đứng ngoài quan sát hả? Nhà cậu như vậy, ai còn dám tới sống gần đó chứ.”
“Không đứng ngoài,” Chi Lý thản nhiên nói tiếp: “Thỉnh thoảng cũng tham dự.”
“!!!Thế còn ai nửa đêm phát ra tiếng gào khóc thảm thiết?”
“Là Ngân, nhược điểm của bả chính là ngũ âm không được đầy đủ.”
Kha Bố suýt chút nữa đập đầu vô tường, bí mật mà Lam Ngân cất giấu cho đến lúc vào trong quan tài đã bị Chi Lý dễ dàng nói ra: “Không phải nhà cậu đối với nhược điểm của bản thân sẽ giữ kín sao?”
“Là đối với bản thân, không phải với người khác.”
“Vậy, Chi Lý, nhược điểm của cậu là gì?” Kha Bố thật cẩn thận hỏi, thầm nghĩ, để ông đây biết được nhược điểm của cậu, nắm cậu trong lòng bàn tay, tra tấn cậu sống không bằng chết.
“Ngu gì nói cho cậu biết.”
“Này, chẳng phải giữa hai người yêu nhau phải thẳng thắn thành khẩn sao? Cậu làm vậy khiến tớ cực kỳ thất vọng đau khổ.” Kha Bố ở ngoài cửa khoanh tay lắc đầu thở dài, cửa phòng tắm bị mở ra, Kha Bố bị kéo vào trong, Chi Lý cầm vòi hoa sen phun lên người Kha Bố, Kha Bố kêu lên: “Ướt hết rồi, muốn đánh nhau à!!” Cậu mở mắt ra, đột nhiên mặt đỏ bừng quay đầu đi: “Làm, làm gì vậy!”
“Chẳng phải cậu nói giữa hai người yêu nhau phải thẳng thắn thành khẩn còn gì.”
“Ý tớ không phải như này!!”