Chương 4
Vì Đình An nói muốn đi dạo nên sau khi ăn uống xong, Tân Bắc bế Đình An lên xe lăn rồi chầm chậm đẩy cậu đi ra ngoài vườn hoa của bệnh viện để thư giãn và hít thở không khí trong lành. Hiện trời đang là đầu thu cuối hè nên thời tiết khá oi bức, nhưng cứ đến tầm chiều tối thì sẽ rất mát mẻ. Đình An rất thích cái thời tiết này, bầu trời thì trong xanh còn người bên cạnh thì.. đen? Nói không ngoa, nhưng những ngày nằm viện này là những ngày mà Đình An cảm thấy thoải mái nhất cuộc đời cậu.
Tần Bắc hỏi cậu: "Đình An này, sau khi xuất viện cậu muốn đi đâu?"
Đình An im lặng một hồi mới nói: "Không biết nữa, tôi là người vô gia cư, nay đây mai đó nên.. Anh biết đấy."
Tần Bắc nhìn cậu thanh niên xinh đẹp trước mặt, dù bệnh, dù gãy xương đau đến mức đêm nào cũng khóc ướt hết gối, nhưng khi đối mặt với ngời khác thì cậu lại rất mạnh mẽ. Tần Bắc nắm chặt tay cầm xe lăn, một lúc sau hắn đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói.
"Đình An, cậu có muốn về nhà với tôi không?"
Cậu thanh niên hơi giật mình, Đình An quay người lại nhìn nam nhân đang đứng sau lưng. Hắn đứng ngược sáng, rất cao cũng rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh cũng với ánh mắt dịu dàng. Dù cho đôi môi mỏng kia đang mím chặt, dường như rất sợ cậu từ chối. Đình An mở miệng định nói gì đó nhưng người nọ lại xoa đầu cậu thêm lần nữa.
"Cậu đừng trả lời ngay, nghe tôi nói đã. Bác sĩ bảo chân cậu phải bốn đến sáu tháng mới khỏi hẳn được, cậu hiện tại ở một mình, để cậu như thế tôi không an tâm mà cũng thấy rất có lỗi. Cậu hãy cứ theo tôi về nhà được không? Tôi sẽ chăm sóc cho cậu cho đến khi nào chân cậu khỏi hẳn, cậu muốn rời đi mới thôi."
Nghe một hồi thấy cũng có lỹ nhưng cứ kì kì ở đâu ấy, Đình An còn chưa kịp tìm hiểu xem chỗ kì kì ấy ở đâu thì Tần Bắc đã nhẹ giọng hỏi lại, cậu có đồng ý không?
Đình An gật đầu. Cậu là người vô gia cư, còn lành lặn thì cậu có thể đi làm thuê, đi công trường bốc vác, đi nhặt phế liệu nhưng hiện tại chân cậu bị gãy, không chỉ bó bột mà hoạt động còn rất bất tiện nói chi đến việc đi lại. Cậu cũng chỉ là một thanh niên mới đủ 18 tuổi. Còn rất trẻ, cậu còn muốn sống, nếu gãy xương để lại di chứng, sau này cậu cả đời chỉ có thể nằm một chỗ thì phải làm sao?
Tần Bắc thấy cậu đồng ý thì vui vẻ trong lòng, cười hí hí hí rồi đẩy cậu đi vòng quanh vườn hoa hai ba vòng hóng gió. Mấy ngày sau, Tần Bắc cầm giấy cho phép xuất viện rồi đẩy Đình An ra xe đã chuẩn bị sẵn, hắn đưa cậu về nhà.
"Cậu đừng lo lắng, đây là nhà riêng của tôi, trước đó tôi ở trong quân doanh nên nhà để trống, mấy hôm trước tôi đã về dọn dẹp rồi, rất sạch sẽ, cũng chỉ có mình tôi ở thôi."
"Tôi không có ý kiến gì cả."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, bệnh viện cũng rất gần nhà Tần Bắc, hắn lái xe hơn mười phút là đến nơi. Đó là một căn nhà ở trong khu đô thị cao cấp TA, lúc trước khi đi dọn phế thải, cậu có đi qua đây mấy lần. Đây là nơi tấc đất tấc vàng, rất đắt đỏ. Đình An nhìn cái người đang cười hô hô bên cạnh mình, nhìn cũng quá.. ngốc đi. Tần Bắc một tay xách đồ một tay ôm Đình An vào nhà. Đình An ngồi gọn trên cánh tay nam nhân. Lần đầu tiên bị bế Đình An đã phản ứng rất lớn, nhưng sau khi bị bắt ép cùng van xin, cậu cũng có thể mặt dày không dao động ngồi trên tay Tần Bắc để hắn nâng lên cao hạ xuống thấp.
Đây là một căn hộ cũng không quá lớn, là kiểu hai tầng điển hình sân thượng có bể bơi, tầng hai có hai phòng ngủ một phòng sách, tầng một có phòng khách và nhà bếp, đằng trước có sân đằng sau có vườn. Sân sau còn có một cây hoa quế rất to, mùi hoa quế theo hương gió thoang thoảng quanh sống mũi khiến Đình An mơ màng.
Đã qua hai tháng rồi, chân và xương sườn của cậu cũng đã đỡ hơn, mặc dù hiên tại còn hơi đau cũng ngứa ngứa nhưng Đình An vẫn chịu được. Sau khi đưa Đình An đi tham quan xong thì Tần Bắc đã để cậu ở sofa nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi lên phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Hắn lấy hết đồ đạc mang từ bệnh viện về để tiệt trùng, xong xuôi thì cất gọn vào một chỗ. Quần áo của Đình An mấy hôm trước mẹ hắn đã mua mấy bộ và cất vào tủ đây rồi.
Trải giường hẳn hoi xong, Tần Bắc đi xuống phòng khách tìm Đình An thì thấy cậu thanh niên đang cuộn người nằm gọn trên sofa ngủ ngon lành. Làn da trắng nõn hơi hồng lên vì đè vào ghế, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi môi đỏ hơi khô, hắn thấy có một chút da môi bị bong, có lẽ vì hai tháng nay được ăn uống đầy đủ nên nhìn cậu có da có thịt hơn hẳn. Nhưng hắn thấy cậu vẫn rất gầy, hắn chỉ cần nhấc nhẹ một cái là có thể nhấc bổng cậu lên. Tần Bắc liếm môi, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu lên. Không biết vì quá mệt hay vì đau mà Đình An không hề bị đánh thức bởi động tác của Tần Bắc. Hắn ôm cậu vào phòng ngủ rồi đắp chăn cho cậu cẩn thận.
Sau khi xác nhân Đình An vẫn ngủ ngon thì hắn lấy chìa khóa lái xe đi siêu thị mua đồ. Tần Bắc ở trong quân doanh lâu ngày cũng có thể mài ra một bộ dáng nấu nướng. Hắn nấu cơm có thể nói là không bằng đầu bếp năm sao, nhưng bốn sao thì có thể so sánh. Sau khi mua rau củ thịt cá cùng với gia vị và một chút đồ ăn vặt, Tần Bắc xách túi to túi nhỏ về nhà.
Hắn lên lầu nhìn xem Đình An dậy chưa thì thấy cậu vẫn còn ngủ, Tần Bắc yên tâm xuống bếp nấu cơm. Hôm nay hắn sẽ trổ tài nấu ba món mặn một món xào và một canh. Đầu tiên rửa sạch xương ống rồi đổ nước thêm gia vị, chút gừng vào nồi để hầm lấy nước. Trong khi đợi hầm xương thì Tần Bắc rửa sườn rồi ướp gia vị để lát nữa sẽ xào chua ngọt, thanh niên rất thích ăn món này. Khoai tây xào và thịt kho tàu, canh hầm rau củ cùng với sườn rim chua ngọt. Một mình hắn bận rôn trong bếp những rất nhanh đã nấu gần xong. Để sườn chua ngọt và khoai tây xào sợi vào lồng giữ nhiệt, Tần Bắc lau tay lên lầu xem xét Đình An.
Khi thấy cậu vẫn còn hô hô ngủ nhiều thì hắn đi tắm trước, một thằng đàn ông, mười lăm phút là xong. Hắn mặc quần áo đi ra rồi chuẩn bị gọi Đình An dậy ăn cơm. Nhà này có hai phòng khách nhưng vì để thuận tiện cho việc chăm sóc Đình An, Tần Bắc đã chuyển một chiếc giường nhỏ vào đây để ở chỗ vốn dĩ là bàn đọc sách. Hiện tại trong căn phòng này cũng chỉ có hai cái giường một lớn một nhỏ cùng với hai cái tủ đầu giường, bên trái là phòng tắm còn bên phải là phòng để quần áo.
Tần Bắc vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp kia, cười ha há gọi cậu dậy: "Đình An, dậy thôi, muộn rồi."
Đình An mơ mơ màng màng ngồi dậy, lúc cậu tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân đang ngồi trong phòng tắm, Tần Bắc đang giúp cậu cởi quần áo. Mặc dù đã cởi vô số lần rồi nhưng Đình An vẫn chẳng thể nào mà thoải mái cho nổi. Cậu túm chặt quần để kháng nghị, Tần Bắc tiếc nuối gật đầu, sau khi cởi áo xong thì đi ra ngoài để Đình An tự lau người. Hai mươi phút sau, dưới tiếng gọi muỗi kêu của Đình An, Tần Bắc mới đi vào ôm cậu ra ngoài.
"Đi ăn cơm thôi, hôm nay tôi nấu sườn cho cậu đấy."
Nhắc đến cơm thì mới khiến nhóc không lương tâm này vui vẻ một chút, hắn để cậu ngồi xuống bàn ăn rồi đi bê cơm lên. Hai người đều là dạng người khi ăn thì chỉ biết ăn thôi nên bữa cơm qua rất nhanh, Đình An còn muốn ăn thêm nhưng bị Tần Bắc lạnh lùng gạt đi.
"Không được, cậu đã ăn ba bát rồi, buổi tối ăn ít nếu không sẽ không tiêu được. Để bụng đi ngủ còn uống sữa."
Tần Bắc chăm cậu mà chăm đến nghiện luôn rồi. Đình An bĩu môi nghĩ.
Tần Bắc hỏi cậu: "Đình An này, sau khi xuất viện cậu muốn đi đâu?"
Đình An im lặng một hồi mới nói: "Không biết nữa, tôi là người vô gia cư, nay đây mai đó nên.. Anh biết đấy."
Tần Bắc nhìn cậu thanh niên xinh đẹp trước mặt, dù bệnh, dù gãy xương đau đến mức đêm nào cũng khóc ướt hết gối, nhưng khi đối mặt với ngời khác thì cậu lại rất mạnh mẽ. Tần Bắc nắm chặt tay cầm xe lăn, một lúc sau hắn đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ giọng nói.
"Đình An, cậu có muốn về nhà với tôi không?"
Cậu thanh niên hơi giật mình, Đình An quay người lại nhìn nam nhân đang đứng sau lưng. Hắn đứng ngược sáng, rất cao cũng rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh cũng với ánh mắt dịu dàng. Dù cho đôi môi mỏng kia đang mím chặt, dường như rất sợ cậu từ chối. Đình An mở miệng định nói gì đó nhưng người nọ lại xoa đầu cậu thêm lần nữa.
"Cậu đừng trả lời ngay, nghe tôi nói đã. Bác sĩ bảo chân cậu phải bốn đến sáu tháng mới khỏi hẳn được, cậu hiện tại ở một mình, để cậu như thế tôi không an tâm mà cũng thấy rất có lỗi. Cậu hãy cứ theo tôi về nhà được không? Tôi sẽ chăm sóc cho cậu cho đến khi nào chân cậu khỏi hẳn, cậu muốn rời đi mới thôi."
Nghe một hồi thấy cũng có lỹ nhưng cứ kì kì ở đâu ấy, Đình An còn chưa kịp tìm hiểu xem chỗ kì kì ấy ở đâu thì Tần Bắc đã nhẹ giọng hỏi lại, cậu có đồng ý không?
Đình An gật đầu. Cậu là người vô gia cư, còn lành lặn thì cậu có thể đi làm thuê, đi công trường bốc vác, đi nhặt phế liệu nhưng hiện tại chân cậu bị gãy, không chỉ bó bột mà hoạt động còn rất bất tiện nói chi đến việc đi lại. Cậu cũng chỉ là một thanh niên mới đủ 18 tuổi. Còn rất trẻ, cậu còn muốn sống, nếu gãy xương để lại di chứng, sau này cậu cả đời chỉ có thể nằm một chỗ thì phải làm sao?
Tần Bắc thấy cậu đồng ý thì vui vẻ trong lòng, cười hí hí hí rồi đẩy cậu đi vòng quanh vườn hoa hai ba vòng hóng gió. Mấy ngày sau, Tần Bắc cầm giấy cho phép xuất viện rồi đẩy Đình An ra xe đã chuẩn bị sẵn, hắn đưa cậu về nhà.
"Cậu đừng lo lắng, đây là nhà riêng của tôi, trước đó tôi ở trong quân doanh nên nhà để trống, mấy hôm trước tôi đã về dọn dẹp rồi, rất sạch sẽ, cũng chỉ có mình tôi ở thôi."
"Tôi không có ý kiến gì cả."
Hai người câu được câu không trò chuyện một lúc, bệnh viện cũng rất gần nhà Tần Bắc, hắn lái xe hơn mười phút là đến nơi. Đó là một căn nhà ở trong khu đô thị cao cấp TA, lúc trước khi đi dọn phế thải, cậu có đi qua đây mấy lần. Đây là nơi tấc đất tấc vàng, rất đắt đỏ. Đình An nhìn cái người đang cười hô hô bên cạnh mình, nhìn cũng quá.. ngốc đi. Tần Bắc một tay xách đồ một tay ôm Đình An vào nhà. Đình An ngồi gọn trên cánh tay nam nhân. Lần đầu tiên bị bế Đình An đã phản ứng rất lớn, nhưng sau khi bị bắt ép cùng van xin, cậu cũng có thể mặt dày không dao động ngồi trên tay Tần Bắc để hắn nâng lên cao hạ xuống thấp.
Đây là một căn hộ cũng không quá lớn, là kiểu hai tầng điển hình sân thượng có bể bơi, tầng hai có hai phòng ngủ một phòng sách, tầng một có phòng khách và nhà bếp, đằng trước có sân đằng sau có vườn. Sân sau còn có một cây hoa quế rất to, mùi hoa quế theo hương gió thoang thoảng quanh sống mũi khiến Đình An mơ màng.
Đã qua hai tháng rồi, chân và xương sườn của cậu cũng đã đỡ hơn, mặc dù hiên tại còn hơi đau cũng ngứa ngứa nhưng Đình An vẫn chịu được. Sau khi đưa Đình An đi tham quan xong thì Tần Bắc đã để cậu ở sofa nghỉ ngơi, còn bản thân thì đi lên phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Hắn lấy hết đồ đạc mang từ bệnh viện về để tiệt trùng, xong xuôi thì cất gọn vào một chỗ. Quần áo của Đình An mấy hôm trước mẹ hắn đã mua mấy bộ và cất vào tủ đây rồi.
Trải giường hẳn hoi xong, Tần Bắc đi xuống phòng khách tìm Đình An thì thấy cậu thanh niên đang cuộn người nằm gọn trên sofa ngủ ngon lành. Làn da trắng nõn hơi hồng lên vì đè vào ghế, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi môi đỏ hơi khô, hắn thấy có một chút da môi bị bong, có lẽ vì hai tháng nay được ăn uống đầy đủ nên nhìn cậu có da có thịt hơn hẳn. Nhưng hắn thấy cậu vẫn rất gầy, hắn chỉ cần nhấc nhẹ một cái là có thể nhấc bổng cậu lên. Tần Bắc liếm môi, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu lên. Không biết vì quá mệt hay vì đau mà Đình An không hề bị đánh thức bởi động tác của Tần Bắc. Hắn ôm cậu vào phòng ngủ rồi đắp chăn cho cậu cẩn thận.
Sau khi xác nhân Đình An vẫn ngủ ngon thì hắn lấy chìa khóa lái xe đi siêu thị mua đồ. Tần Bắc ở trong quân doanh lâu ngày cũng có thể mài ra một bộ dáng nấu nướng. Hắn nấu cơm có thể nói là không bằng đầu bếp năm sao, nhưng bốn sao thì có thể so sánh. Sau khi mua rau củ thịt cá cùng với gia vị và một chút đồ ăn vặt, Tần Bắc xách túi to túi nhỏ về nhà.
Hắn lên lầu nhìn xem Đình An dậy chưa thì thấy cậu vẫn còn ngủ, Tần Bắc yên tâm xuống bếp nấu cơm. Hôm nay hắn sẽ trổ tài nấu ba món mặn một món xào và một canh. Đầu tiên rửa sạch xương ống rồi đổ nước thêm gia vị, chút gừng vào nồi để hầm lấy nước. Trong khi đợi hầm xương thì Tần Bắc rửa sườn rồi ướp gia vị để lát nữa sẽ xào chua ngọt, thanh niên rất thích ăn món này. Khoai tây xào và thịt kho tàu, canh hầm rau củ cùng với sườn rim chua ngọt. Một mình hắn bận rôn trong bếp những rất nhanh đã nấu gần xong. Để sườn chua ngọt và khoai tây xào sợi vào lồng giữ nhiệt, Tần Bắc lau tay lên lầu xem xét Đình An.
Khi thấy cậu vẫn còn hô hô ngủ nhiều thì hắn đi tắm trước, một thằng đàn ông, mười lăm phút là xong. Hắn mặc quần áo đi ra rồi chuẩn bị gọi Đình An dậy ăn cơm. Nhà này có hai phòng khách nhưng vì để thuận tiện cho việc chăm sóc Đình An, Tần Bắc đã chuyển một chiếc giường nhỏ vào đây để ở chỗ vốn dĩ là bàn đọc sách. Hiện tại trong căn phòng này cũng chỉ có hai cái giường một lớn một nhỏ cùng với hai cái tủ đầu giường, bên trái là phòng tắm còn bên phải là phòng để quần áo.
Tần Bắc vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp kia, cười ha há gọi cậu dậy: "Đình An, dậy thôi, muộn rồi."
Đình An mơ mơ màng màng ngồi dậy, lúc cậu tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân đang ngồi trong phòng tắm, Tần Bắc đang giúp cậu cởi quần áo. Mặc dù đã cởi vô số lần rồi nhưng Đình An vẫn chẳng thể nào mà thoải mái cho nổi. Cậu túm chặt quần để kháng nghị, Tần Bắc tiếc nuối gật đầu, sau khi cởi áo xong thì đi ra ngoài để Đình An tự lau người. Hai mươi phút sau, dưới tiếng gọi muỗi kêu của Đình An, Tần Bắc mới đi vào ôm cậu ra ngoài.
"Đi ăn cơm thôi, hôm nay tôi nấu sườn cho cậu đấy."
Nhắc đến cơm thì mới khiến nhóc không lương tâm này vui vẻ một chút, hắn để cậu ngồi xuống bàn ăn rồi đi bê cơm lên. Hai người đều là dạng người khi ăn thì chỉ biết ăn thôi nên bữa cơm qua rất nhanh, Đình An còn muốn ăn thêm nhưng bị Tần Bắc lạnh lùng gạt đi.
"Không được, cậu đã ăn ba bát rồi, buổi tối ăn ít nếu không sẽ không tiêu được. Để bụng đi ngủ còn uống sữa."
Tần Bắc chăm cậu mà chăm đến nghiện luôn rồi. Đình An bĩu môi nghĩ.