Chương : 33
Bắc Đường Mẫn Khiêm cả người chấn động, bước lên phía trước kéo hắn: “Ngươi nói cái gì vậy. Tại sao ta phải dẫn đứa nhỏ đi? Ngươi đừng miên man suy nghĩ!”
Tô Viễn Hằng lắc lắc đầu.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nói: “Ngươi có tâm sự gì liền nói cho ta biết, không cần cứ buồn ở trong lòng như vậy! Không biết ta sẽ lo lắng sao! Sao ngươi lại nghĩ ta muốn mang đứa nhỏ đi? Chẳng lẽ ta sẽ cho ngươi cùng đứa nhỏ tách ra?”
Tô Viễn Hằng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói: “Cho dù ngươi không có, người khác. . . . . .”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lớn tiếng cắt lời hắn: “Ai cũng sẽ không! Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không cho phép phát sinh loại sự tình này!”
Tô Viễn Hằng hơi hơi chấn động, buông cánh tay, thẳng tắp nhìn y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm bởi vì tức giận, đôi mắt đẹp thường ngày ở trong đêm đen dị thường tinh lượng. Y gắt gao nhìn chăm chú Tô Viễn Hằng sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài, cúi thân xuống, một ngụm cắn ở môi hắn.
“Không cho phép ngươi miên man suy nghĩ!”
Vào thời điểm này, nói nhiều cũng không hữu hiệu bằng hành động thực tế.
Tô Viễn Hằng khẽ run lên, bỗng nhiên xoay lại ôm lấy cổ y.
Hai người “võ mồm” tương giao, Bắc Đường Mẫn Khiêm vốn chỉ muốn ‘ trừng phạt ’ hắn một chút, không ngờ Tô Viễn Hằng lại chủ động dây dưa cùng y, thật có chút ngừng không được.
Y một tay ngăn chặn đầu của hắn, cùng chính mình hôn sâu, một tay chậm rãi trượt đến dưới thân Tô Viễn Hằng, qua lại vuốt ve.
Khi hai người tách ra, đều thập phần động tình, thở hồng hộc.
Tô Viễn Hằng ám ách nói: “Tắt đèn đi. . . . . .”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn hắn, đôi con ngươi trầm trầm nhiễm đầy ***, vươn tay tắt đèn, lại chậm rãi hôn lên môi hắn.
Trong đêm đen, hai người gắt gao dây dưa cùng một chỗ, áo ngủ hỗn độn.
Tay Bắc Đường Mẫn Khiêm tìm được quần lót Tô Viễn Hằng, ách thanh hỏi: “Có thể chứ. . . . “
Tô Viễn Hằng một tay đặt lên bộ vị kiên quyết nóng rực của y, không tiếng động mời gọi.
Mấy tháng qua hai người không có làm tình, lúc này không khỏi thập phần động tình. Nhất là Bắc Đường Mẫn Khiêm, hận không thể giống như trước kia lập tức xâm nhập cúc huyệt, điên loan đảo phượng. Nhưng mà nghĩ đến thân thể hiện tại của Tô Viễn Hằng, không thể không cố gắng áp lực, chậm rãi khai thác.
Tính khí Tô Viễn Hằng cũng sớm cương lên, Bắc Đường Mẫn Khiêm cầm lấy, tay Tô Viễn Hằng cũng đang đặt lên nơi đó của y.
Hai người đối thân thể lẫn nhau đều thập phần quen thuộc, chỉ là dùng tay liền vui sướng một hồi.
Bắc Đường Mẫn Khiêm ám ách nói: “Không bằng cứ như vậy đi. . . . . .”
Tô Viễn Hằng đã có chút mê ái, thấp giọng nói: “Không sao. Ngươi tới đi. . . . . .” Nói xong chậm rãi cởi ra quần lót chính mình, ném tới một bên.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nghĩ hắn hiện tại đã có thai hơn năm tháng, hẳn là không có vấn đề gì, liền vươn tay mở ra ngăn kéo nơi đầu giường, lấy ra thuốc mỡ cùng một cái “áo mưa”.
Tô Viễn Hằng có chút kinh dị: “Ngươi muốn mang mũ?”
Bọn họ kết giao lâu như thế, Bắc Đường Mẫn Khiêm cơ hồ chưa từng dùng qua vật kia, thấy y không biết khi nào ở ngăn kéo chuẩn bị mấy thứ đó, trong lòng âm thầm kì quái.
Bắc Đường Mẫn Khiêm có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười, nói: “Ta hỏi qua bác sĩ Thu, hắn nói tốt nhất dùng cái này.” Nói xong cúi đầu hôn hắn một chút, mở bao bắt đầu hành động.
Y biết tâm tình Tô Viễn Hằng gần đây không tốt, tình ái thích hợp có thể giảm bớt áp lực cho hắn, cho nên muốn lấy lòng hắn, thế là chậm rãi mở ra thân thể hắn, nghiêng người làm đủ trò tiền diễn, mới kiên nhẫn sáp đi vào.
Bắc Đường Mẫn Khiêm tại phương diện này kinh nghiệm phong phú, y cùng Tô Viễn Hằng lại luôn luôn hợp phách, bởi vậy tự nhiên vui sướng đầm đìa.
Tô Viễn Hằng hồi lâu không có hoan ái, lúc này cảm thấy cả người nóng lên, dục vọng tối nguyên thuỷ từ đáy lòng chậm rãi thức tỉnh, kìm lòng không đặng nắm chặt sàng đan dưới thân, rên rỉ ra tiếng.
Bắc Đường Mẫn Khiêm thích nhất nghe thanh âm trên giường của hắn, đáng tiếc Tô Viễn Hằng thẹn thùng hướng nội, cho dù là thời điểm kịch liệt nhất ức chế không được mới ra tiếng. Bắc Đường Mẫn Khiêm phía sau nghe được thanh âm của hắn, nhất thời đầu óc như say xe, động tác cũng càng ngày càng lớn.
Tấm nệm rộng thùng thình thoải mái bị bọn họ cao thấp xóc nảy, phát ra tiếng động khàn khàn “chi nha chi nha”. Tô Viễn Hằng cuối cùng nhịn không được hai tay đặt lên lan can nơi đầu giường, mới có thể phối hợp Bắc Đường Mẫn Khiêm “vận động”.