Chương : 36
Sau khi Bắc Đường Mẫn Khiêm về nhà, quả thật buồn bực tới cực điểm.
Tuy rằng thằng nhóc tên Tần Túc này đến làm cho Tô Viễn Hằng lấy lại tinh thần, nhưng mà đối với người luôn luôn không thích cùng người khác giao tiếp như Bắc Đường Mẫn Khiêm mà nói, thế giới hai người trong nhà bỗng nhiên nhiều ra một phần tử xa lạ, cảm giác rất khó thích ứng.
Tần Túc thấy y đầu tiên liền choáng váng, dại ra sau một lúc lâu mới nói lắp: “Ngươi, ngươi không phải người mẫu kia. . . . . . Cái người mẫu Werner rất có danh sao?!”
Trong cô nhi viện có nhiều bé gái rất thích y nha. Mọi người còn trộm đem tiền tiêu vặt ít đến đáng thương gợp lại mua tạp chí viết về y. Tần Túc cũng rất thích. . . . . . dáng người của y. Từng một đoạn thời gian rất dài muốn có cơ bụng giống như y.
“Ngươi nhận sai người. Bảo ta Bắc Đường.” Bắc Đường Mẫn Khiêm thật bình tĩnh phủ nhận.
Trên người y có loại uy thế, luôn rất dễ dàng có thể làm cho người ta tin phục, huống chi Tần Túc lại là một thiếu niên đơn thuần như vậy.
“A, a. . . . . . Thật xin lỗi. Ta đây, ta gọi ngươi là Bắc Đường, Bắc Đường tiên sinh.” Tần Túc quá mức khẩn trương, một mực nói lắp.
Thật sự rất giống a. . . . . .
Tô Viễn Hằng xoa xoa đầu của nó, mỉm cười nói: “Đừng nhút nhát như vậy. Gọi Bắc Đường ca ca là được rồi.”
Tần Túc lại há hốc mồm.
Nhút nhát?
Má của ta ơi, người như vậy, khí thế như vậy, ta có thể không nhút nhát sao?
Bắc Đường Mẫn Khiêm là loại người vừa thấy liền biết cùng đại chúng bình thường bất đồng. Trên người y trời sinh có loại khí chất xa cách, làm cho người ta không tự giác kính sợ, cho nên không dám mạo phạm.
Bắc Đường Mẫn Khiêm thật không sao cả. Trong nhà y là nhỏ nhất, chưa từng có người nào gọi y là ca ca. Huống chi y thoáng nhìn Tô Viễn Hằng đưa cho y ánh mắt tựa hồ mang theo ý cảnh cáo, liền bứt lên nụ cười ‘ chuyên nghiệp ’, nói: “Ngươi đã gọi Viễn Hằng là đại ca, vậy cũng kêu ta là ca ca thì tốt rồi.”
Trời ạ! Rất hoa lệ !
Tần Túc trước mắt một trận vựng huyễn.
Loại nụ cười của người mẫu cấp cao thế giới phát ra mị lực, không phải loại thiếu niên ở nông thôn như nó có thể thừa nhận.
Tô Viễn Hằng thấy Tần Túc đã bị mê hoặc đến không biết thiên nam địa bắc , không khỏi lắc lắc đầu, nói: “Ta đi làm cơm chiều.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm vội vàng nói: “Ngươi đừng làm, để ta!”
Tô Viễn Hằng thần sắc cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Không cần, vẫn là để ta làm đi.”
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Để ta!” Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi phân trần, xăng ống tay áo hướng phòng bếp đi đến.
Tô Viễn Hằng cực kỳ sầu lo, bởi vì tay nghề Bắc Đường Mẫn Khiêm thật sự không dám khen tặng, nhưng mà ngăn đón cũng ngăn không được.
Nhưng thật ra Tần Túc bỗng nhiên phản ứng lại, thấy người giống như thiên tiên trước mắt cư nhiên xăng ống tay áo muốn đích thân xuống bếp?
Trời ạ, điều này sao có thể! Rất khinh nhờn !
Nó một đầu vọt qua, giành trước chui vào phòng bếp, hô: “Ta đến ta đến! Các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, ta đến làm tốt!”
Tô Viễn Hằng nói: “Điều này sao có thể.”
“Được mà được mà! Tô đại ca, ta ở lại nơi này của ngươi đã thật làm phiền, làm một ít việc nhà là hiển nhiên thôi. Tô đại ca, tin tưởng tay nghề của ta đi, lập tức một lúc là xong ngay, ngươi nhanh đi ra bên ngoài cùng Bắc, Bắc. . . . . . nghỉ ngơi đi thôi.”
‘ Ca ca ’ hai chữ này nó vẫn là gọi không ra miệng a.
Tần Túc trong lòng than thầm.
Thật sự không phải người trong cùng một thế giới a. . . . . . Không dám khinh nhờn! Không dám mạo phạm a!
Tô đại ca rất rất giỏi, cư nhiên cùng người như thế ở chung. Thoạt nhìn quan hệ còn tốt lắm.
Không hổ là Tô đại ca a! Tấm gương! Tấm gương của ta!
Tần Túc một bên miên man suy nghĩ, một bên đã bắt đầu làm cơm. Ở cô nhi viện nhiều năm như thế, nói đến nấu cơm nó cũng coi như là‘ đầu bếp ’ cấp cao.
Tô Viễn Hằng còn cảm thấy không thích hợp, nhưng mà Bắc Đường Mẫn Khiêm đã đem hắn kéo đi ra ngoài, nói: “Cho cậu nhóc làm đi. Bằng không nó sẽ cảm giác bất an.”
“Bất an?”
” Đứa trẻ vào tuổi này rất mẫn cảm, huống chi lại từ cô nhi viện đi ra. Không cho nó làm chút gì đó, nó ở cũng không an tâm.”
Tô Viễn Hằng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới y sẽ nói ra loại lời này. Không khỏi mỉm cười, nhìn Bắc Đường Mẫn Khiêm ngồi vào sô pha nơi phòng khách mở ra TV, nhịn không được vô cùng thân thiết sờ sờ đầu của y.
“Uy, đừng đem ta trở thành đứa trẻ chứ.” Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi hờn giận đẩy ra tay hắn, ôm lấy thắt lưng hắn, đầu cọ cọ vào trên bụng tròn tròn của hắn.
Tô Viễn Hằng cười nói: “Không nghĩ tới ngươi lại vì người khác suy nghĩ như thế, cảm giác hảo thành thục.”
“Vô nghĩa! Ta vốn chính là người trưởng thành!” Bắc Đường Mẫn Khiêm ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, nói: “Nguyên lai vẫn coi khinh ta. Ta sắp làm cha rồi còn gì?”
“Ai dám coi khinh ngươi a. Đường đường đại tổng tài.” Tô Viễn Hằng vuốt vuốt tóc của y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Nó có hỏi hay không?”
“Hỏi cái gì?”
“Này.” Bắc Đường Mẫn Khiêm điểm điểm bụng của hắn.