Chương 4: Cô Tiên Hay Bà Điên
Út Mỹ coi bộ cũng không vừa còn dám chọc luôn cả Cậu hai Thành rồi bỏ chạy, xong lại hí ha hí hửng chạy vào trong chợ làng ấy…Ngó bộ chợ làng đông ghê luôn, cô tò mò đi xung quanh ngó thử vài cái. Đang loay hoay nhìn ngắm xung quanh thì sau lưng bỗng có giọng nói chanh chua vang lên: " Còn tưởng ai hoá ra là Cô út Mỹ nhà Đại gia Nguyễn Nghĩa đây mà."Mỹ nghe người ta nói mình thì quay người lại nhìn, nhìn mấy cái liền mà không biết người nọ là ai nên mới lên tiếng hỏi: " Chị là? "Người nọ từ từ đi lại trước mặt cô, khoanh tay trước ngực hắt mặt nói: " Tôi là bạn học của Hai Thành."Nghe đến đây là cô thấy sai sai rồi, bạn học Hai Thành mà nói chuyện với cô tỏ ra địch ý như vậy thì chỉ có thể là thứ gì đó giống như cô hồn tháng bảy mà thôi.Út Mỹ cũng nào phải con gái ngoan hiền, đi học trên tỉnh là chị đại đó chứ đùa…Út Mỹ khoanh tay hắt cầm nói lại: " Thì sao? "Người nọ coi bộ cũng bất ngờ, chắc tưởng Cô út hiền. Người nọ nhìn lên nhìn xuống người cô, rồi cười khẩy nói: " Gặp người lớn không chào, còn thái độ như vậy? Ỷ nhà giàu sinh kiêu hả."Út Mỹ như nghe truyện cười vậy á, bật cười khinh thường đáp: " Để tôi nói cho dì nghe nhé thứ nhất tôi không quen biết dì nên sao tôi phải chào, thứ hai dì nói tôi thái độ thì dì hãy xem lại thái độ của mình đi, thứ ba dì nói tôi nhà giàu sinh kiêu vậy phải cảm ơn dì khen tôi giàu nhé!!! Khi nào dì giàu như tôi thì mới nên sinh kiêu hóng hách. Nói ít hiểu nhiều, nói nhiều quá là mất khôn đó nghen BÀ DÌ!!! "Mèn ơi nói tới đây con mẹ đó tức muốn hở phổi rồi quá, thân đã già rồi còn không nên nết!!!Hai Thành tay cầm ly cam ép mới mua đi lại, người nọ vừa thấy Hai Thành thì mếu máo mách lẽo, nói: " Hai Thành cậu coi kìa, người ta ăn hiếp bạn cậu kia kìa."Cậu hai Thành ngó bộ chắc không quan tâm, từ lúc đi tới đây là đưa cho Út Mỹ ly nước cam rồi là đứng im nhìn Mỹ luôn chứ không thèm nhìn người kia lấy một cái.Nghe người ta réo tên mình, Hai Thành mới nâng mắt nhìn một cái rồi nhàn nhạt đáp:" Cô là ai? "Nghe câu hỏi mà Út Mỹ muốn cười ra mặt luôn ấy chứ, người nọ thì không biết tức hay là quê mà mặt mày đỏ bừng luôn, vậy mà cũng ráng nặng ra nụ cười nói: " Mình là Tiên nè, bạn học cấp ba với cậu đó đa. Cậu nhớ chưa? "Nói chuyện với cô thì chảnh choẹ chua ngoa, còn nói với Hai Thành thì ngọt như mía lùi vậy á!!! Nghe mà sởn da gà… Hai Thành nhìn cái nữa rồi cũng đâm chiêu suy nghĩ một lúc thì mới nhớ: " À, nhớ."Út Mỹ thì vừa uống nước cam vừa đứng xem tuồng nhận người thân à không nhận bạn cũ mới đúng, còn cô Tiên thì mừng ra mặt luôn. Tự nhiên nghe Hai Thành nhớ ra rồi cái Tiên quay qua nhìn cô đầy đắc ý…Nhìn cô xong rồi lại làm bản mặt uỷ uất buồn so, nói: " Khi nãy mình có lại chào hỏi Cô út Mỹ đây, nhưng mà cổ xúc phạm mình quá…"Hai Thành nhíu mày hỏi: " Mỹ nói gì? "Tiên làm như muốn khóc, rơm rớm nước mắt nói: " Mỹ nói gì mà khi nào giàu như Mỹ thì mới nên chảnh, còn gọi mình là bà dì nữa…hức."Hai Thành nghe xong thì cũng gật đầu nói:"Cũng đúng."Nghe câu trả lời của Hai Thành mà Út Mỹ không nhịn nổi bật cười thành tiếng, còn Cô Tiên thì khỏi nói mặt đen như đít nồi luôn rồi.Coi bộ chắc cô Tiên cổ quê, cười cười giả lả rồi nói: " Ờ thôi mình có việc gấp mình đi trước nha…"Nói rồi xoay người đi liền luôn, đi như chạy vậy á…Út Mỹ thấy tuồng nhận bạn bè cũng đã hết, nên lên tiếng hỏi: " Bạn chú à? Xấu tính ghê đa."Hai Thành cười cười nói: " Ờ, sau này đừng nói nhiều với mấy người như vậy."Mỹ biểu môi nói: " Tại bạn chú kiếm chuyện cháu trước đó đa, không nói lại người ta tưởng Đan Mỹ này hiền đó chú…Gì mà cô Tiên bà điên thì có ấy."Hai Thành dở khóc dở cười thiệt chứ, biết sao được tính tình Út Mỹ từ nhỏ đã không dễ ăn hiếp rồi. Đụng vô Mỹ coi như đụng trúng ổ kiến lửa chứ không đùa…