Chương 40: Kế hoạch
Cậu Hai gọi anh Ruộng đi ra một căn nhà hoang để nói chuyện, cậu sớm đã nhìn thấu tâm tư của Ruộng từ lâu, cậu không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề luôn.
- Mày thương con Mận phải không?.
Ruộng sửng sốt, bình thường anh rất giỏi che giấu cảm xúc. Vậy mà cậu Hai vẫn nhìn ra.
Ruộng thành thật gật đầu.
- Dạ, chẳng dám giấu gì cậu! Tui thương em Mận lâu rồi mà con không dám nói…
- Vì con Mận đang thương người khác. Mày cảm thấy không đủ tự tin, nên chỉ dám hèn mọn trồng cây si.
Đến cả chuyện này cũng không qua mặt được cậu Hai, con người cậu Hai quả thật không hề đơn giản. Không ai có thể nhìn thấu cậu.
Chuyện Ruộng thương Mận lâu lắm rồi, từ ngày đầu tiên Ruộng được phú ông đem về dinh thự họ Bùi, ai cũng chê Ruộng khờ Ruộng ngu nên không muốn nói chuyện tới.
Ruộng cũng đã tính toán đến chuyện sẽ làm bù nhìn cho rồi.
Nhưng Ruộng không ngờ được Mận lại thâm nhập vào thế giới riêng của Ruộng, phá vỡ mọi phòng thủ trước đó, nhớ có một lần Ruộng chăn trâu ngoài đồng rồi bị ngủ quên, con trâu bị xổng ra sau đó phá hoại hết mấy luống rau của phú bà, phú bà biết được thì tá hỏa, bà điên lên vừa đánh vừa phạt không cho Ruộng ăn cơm.
Ruộng nhớ mãi, khi đó trời mưa nặng hạt.
Ruộng nhớ mãi, khi đó bị đánh đến rách da chảy máu nhưng không được phép rơi bất kỳ giọt nước mắt nào.
Ruộng cũng nhớ mãi. Đêm đó, Mận đã đội mưa đi ra ngoài chuồng trâu dúi cho Ruộng nửa cái bánh cốm, bánh cốm vốn dĩ không to, nửa cái bánh cốm còn nhỏ đến cỡ nào?.
Cơ mà Ruộng vẫn ăn ngấu ăn nghiến, cơn đói bề ngoài có xá gì, cơn đói lòng phút chốc đã được sự ấm áp của Mận lắp đầy.
Lúc đó, Ruộng biết rằng mình đã yêu. Mận khi đó tám tuổi, vẫn là còn nhỏ quá nên Ruộng đợi, đợi đến khi Mận Lớn hơn sẽ nắm bắt thời cơ để tỏ bày.
Nhưng mà, từ khi Lợn xuất hiện thì Ruộng cũng không còn cơ hội nào nữa. Đành gói ghém cái tình của mình lại cất vào một xó, nhìn Mận hạnh phúc bên người Mận yêu thì Ruộng cũng vui rồi.
Cậu hỏi, Ruộng đáp.
- Dạ, vâng do lỗi tại tui hèn.
- Mày hèn như vậy thì bao giờ mới nắm giữ được hạnh phúc trong tay? Thương thì mắc gióng gì không dám nói ra.
- Tui nghèo tui hèn như vậy, bản thân tui còn không lo được cho mình, ít ra tui cũng không muốn làm khổ con nhà người ta.
- Nam nhi chi chí, không có đụng chuyện gì cũng nản lòng như vậy được.
- Nhưng tui biết làm gì đây hả cậu? Tui thương Mận trước thì tui vốn dĩ đã thua rồi, Mận thương người khác tui hoàn toàn thua thảm hại.
Cậu cười, không nói đúng hơn là nhếch mép.
Cậu luôn có phong thái của kẻ chiến thắng.
Cậu biết điểm mạnh của mình ở đâu và cậu tự tin về điểm mạnh đó.
- Nhưng người con Mận thương lại không thương nó, mày đành lòng nhìn con Mận mà mày thương đau khổ vì tình sao?.
- Sao cậu biết là Lợn không thương Mận…
- Lợn thương người khác rồi.
- Là ai?.
- Mày không cần biết, mày chỉ nên biết con Mận bít hết cửa rồi, kiếp này hay kiếp sau đều không thể.
Cậu khẳng định chắc nịch, chắc hẳn cậu biết người đó là ai nên mới dám hùng hồn như thế.
- Vậy thì Mận phải làm sao đây?
- Có một câu cậu muốn nói với mày, tình yêu không phải món đồ được đem ra ban phát, mà nó giống như ván cờ vậy, mày phải liều, được thì ăn cả ngã về không.
- Cậu nói rõ hơn đi ạ, hàm ý sâu xa e là tui không hiểu.
- Mày thử liều một lần đi, chưa thử sao biết không được.
- Nhưng tui nhát, mỗi lần đến gần Mận là tui bị hồi hộp rồi ăn nói bị đớ.
- Ngu, đàn ông thì không được nhát. Mày làm xấu mặt đàn ông như cậu quá cơ.
- Vậy tui phải làm thế nào hả cậu?.
- Mày lại đây, cậu bày cách cho.
Ruộng với cậu Hai núp ở sau chiếc giếng hoang ý. Cậu Hai kề vào tai Ruộng nói xí xô xí xào, đoạn nào Ruộng không hiểu là bị cậu Hai kí đầu cái bộp. Ruộng gãi gãi đầu rồi nghe cậu giảng đạo tiếp, xong việc, cậu Hai với Ruộng bắt tay để bắt đầu hợp tác với nhau triển khai kế hoạch đen tối.
Lợn đang ngồi lúc tận trên cây xoài, cây xoài trước nhà Lợn, Lợn mân mê cái vòng hoa cậu Hai tặng rồi vuốt ve chiếc chuỗi vòng hạt màu xanh đeo cặp với cậu Hai trên tay.
Lợn ngàn vạn lần không biết cái chuỗi đó không phải chuỗi bình thường mà là chuỗi vòng hạt phỉ thúy mà cậu đặt làm tuốt trên phố huyện cơ, Lợn chỉ biết một điều rằng đồ cậu tặng rất quý giá, phải giữ gìn thật kỹ.
Vòng hoa này là cậu Hai tự làm hết luôn ý, tự lên rừng chọn những bông hoa đẹp nhất, tự mò ra cách kết vòng rồi cũng tự cậu thiết kế theo ý thích của cậu.
Mấy ngày mà cậu lén lút với anh Khôn là để cậu tập kết vòng hoa tặng Lợn chứ không phải cậu tò te gì đâu, cậu cũng không chán Lợn.
Ôi chao ôi chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy hạnh phúc đến ngất trời luôn á. Lợn ngồi trên cây tự nghĩ rồi cũng tự cười, coi bộ cũng giống thằng hâm.
Cái rồi Lợn nhìn thấy thằng Tí đang ngồi lấy cành cây vẽ vẽ gì trên cát ý, Lợn tò mò phóng xuống đất coi thử thằng Tí đang làm cái trò mèo gì.
Ra là Tí đang mày mò viết ra từng con chữ, cong cong vẹo vẹo, nói mới nhớ Tí cũng bảy tuổi rồi chứ còn ít đâu.
Trẻ con trong thôn, bảy tuổi là được đi học rồi ý, hộ nào có điều kiện chút thì tặng thêm lễ vật như gà vịt, còn hộ bình thường thì chỉ cần gom góp đủ năm quan là đủ nộp cho thầy đồ rồi, nhà Lợn thì nghèo rách mồng tơi, đào đâu ra năm quan cho Tí đi học bây giờ nhỉ?.
Giá gì khi xưa thầy bu không mượn nợ phú ông thì bây giờ cả Lợn và Tí đều được sống như những đứa trẻ bình thường rồi.
Năm quan tiền chỉ bằng một tháng tiền công bình quân của một người hầu thôi, cớ sao đối với Lợn lại xa vời đến lạ.
- Mày thương con Mận phải không?.
Ruộng sửng sốt, bình thường anh rất giỏi che giấu cảm xúc. Vậy mà cậu Hai vẫn nhìn ra.
Ruộng thành thật gật đầu.
- Dạ, chẳng dám giấu gì cậu! Tui thương em Mận lâu rồi mà con không dám nói…
- Vì con Mận đang thương người khác. Mày cảm thấy không đủ tự tin, nên chỉ dám hèn mọn trồng cây si.
Đến cả chuyện này cũng không qua mặt được cậu Hai, con người cậu Hai quả thật không hề đơn giản. Không ai có thể nhìn thấu cậu.
Chuyện Ruộng thương Mận lâu lắm rồi, từ ngày đầu tiên Ruộng được phú ông đem về dinh thự họ Bùi, ai cũng chê Ruộng khờ Ruộng ngu nên không muốn nói chuyện tới.
Ruộng cũng đã tính toán đến chuyện sẽ làm bù nhìn cho rồi.
Nhưng Ruộng không ngờ được Mận lại thâm nhập vào thế giới riêng của Ruộng, phá vỡ mọi phòng thủ trước đó, nhớ có một lần Ruộng chăn trâu ngoài đồng rồi bị ngủ quên, con trâu bị xổng ra sau đó phá hoại hết mấy luống rau của phú bà, phú bà biết được thì tá hỏa, bà điên lên vừa đánh vừa phạt không cho Ruộng ăn cơm.
Ruộng nhớ mãi, khi đó trời mưa nặng hạt.
Ruộng nhớ mãi, khi đó bị đánh đến rách da chảy máu nhưng không được phép rơi bất kỳ giọt nước mắt nào.
Ruộng cũng nhớ mãi. Đêm đó, Mận đã đội mưa đi ra ngoài chuồng trâu dúi cho Ruộng nửa cái bánh cốm, bánh cốm vốn dĩ không to, nửa cái bánh cốm còn nhỏ đến cỡ nào?.
Cơ mà Ruộng vẫn ăn ngấu ăn nghiến, cơn đói bề ngoài có xá gì, cơn đói lòng phút chốc đã được sự ấm áp của Mận lắp đầy.
Lúc đó, Ruộng biết rằng mình đã yêu. Mận khi đó tám tuổi, vẫn là còn nhỏ quá nên Ruộng đợi, đợi đến khi Mận Lớn hơn sẽ nắm bắt thời cơ để tỏ bày.
Nhưng mà, từ khi Lợn xuất hiện thì Ruộng cũng không còn cơ hội nào nữa. Đành gói ghém cái tình của mình lại cất vào một xó, nhìn Mận hạnh phúc bên người Mận yêu thì Ruộng cũng vui rồi.
Cậu hỏi, Ruộng đáp.
- Dạ, vâng do lỗi tại tui hèn.
- Mày hèn như vậy thì bao giờ mới nắm giữ được hạnh phúc trong tay? Thương thì mắc gióng gì không dám nói ra.
- Tui nghèo tui hèn như vậy, bản thân tui còn không lo được cho mình, ít ra tui cũng không muốn làm khổ con nhà người ta.
- Nam nhi chi chí, không có đụng chuyện gì cũng nản lòng như vậy được.
- Nhưng tui biết làm gì đây hả cậu? Tui thương Mận trước thì tui vốn dĩ đã thua rồi, Mận thương người khác tui hoàn toàn thua thảm hại.
Cậu cười, không nói đúng hơn là nhếch mép.
Cậu luôn có phong thái của kẻ chiến thắng.
Cậu biết điểm mạnh của mình ở đâu và cậu tự tin về điểm mạnh đó.
- Nhưng người con Mận thương lại không thương nó, mày đành lòng nhìn con Mận mà mày thương đau khổ vì tình sao?.
- Sao cậu biết là Lợn không thương Mận…
- Lợn thương người khác rồi.
- Là ai?.
- Mày không cần biết, mày chỉ nên biết con Mận bít hết cửa rồi, kiếp này hay kiếp sau đều không thể.
Cậu khẳng định chắc nịch, chắc hẳn cậu biết người đó là ai nên mới dám hùng hồn như thế.
- Vậy thì Mận phải làm sao đây?
- Có một câu cậu muốn nói với mày, tình yêu không phải món đồ được đem ra ban phát, mà nó giống như ván cờ vậy, mày phải liều, được thì ăn cả ngã về không.
- Cậu nói rõ hơn đi ạ, hàm ý sâu xa e là tui không hiểu.
- Mày thử liều một lần đi, chưa thử sao biết không được.
- Nhưng tui nhát, mỗi lần đến gần Mận là tui bị hồi hộp rồi ăn nói bị đớ.
- Ngu, đàn ông thì không được nhát. Mày làm xấu mặt đàn ông như cậu quá cơ.
- Vậy tui phải làm thế nào hả cậu?.
- Mày lại đây, cậu bày cách cho.
Ruộng với cậu Hai núp ở sau chiếc giếng hoang ý. Cậu Hai kề vào tai Ruộng nói xí xô xí xào, đoạn nào Ruộng không hiểu là bị cậu Hai kí đầu cái bộp. Ruộng gãi gãi đầu rồi nghe cậu giảng đạo tiếp, xong việc, cậu Hai với Ruộng bắt tay để bắt đầu hợp tác với nhau triển khai kế hoạch đen tối.
Lợn đang ngồi lúc tận trên cây xoài, cây xoài trước nhà Lợn, Lợn mân mê cái vòng hoa cậu Hai tặng rồi vuốt ve chiếc chuỗi vòng hạt màu xanh đeo cặp với cậu Hai trên tay.
Lợn ngàn vạn lần không biết cái chuỗi đó không phải chuỗi bình thường mà là chuỗi vòng hạt phỉ thúy mà cậu đặt làm tuốt trên phố huyện cơ, Lợn chỉ biết một điều rằng đồ cậu tặng rất quý giá, phải giữ gìn thật kỹ.
Vòng hoa này là cậu Hai tự làm hết luôn ý, tự lên rừng chọn những bông hoa đẹp nhất, tự mò ra cách kết vòng rồi cũng tự cậu thiết kế theo ý thích của cậu.
Mấy ngày mà cậu lén lút với anh Khôn là để cậu tập kết vòng hoa tặng Lợn chứ không phải cậu tò te gì đâu, cậu cũng không chán Lợn.
Ôi chao ôi chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ thấy hạnh phúc đến ngất trời luôn á. Lợn ngồi trên cây tự nghĩ rồi cũng tự cười, coi bộ cũng giống thằng hâm.
Cái rồi Lợn nhìn thấy thằng Tí đang ngồi lấy cành cây vẽ vẽ gì trên cát ý, Lợn tò mò phóng xuống đất coi thử thằng Tí đang làm cái trò mèo gì.
Ra là Tí đang mày mò viết ra từng con chữ, cong cong vẹo vẹo, nói mới nhớ Tí cũng bảy tuổi rồi chứ còn ít đâu.
Trẻ con trong thôn, bảy tuổi là được đi học rồi ý, hộ nào có điều kiện chút thì tặng thêm lễ vật như gà vịt, còn hộ bình thường thì chỉ cần gom góp đủ năm quan là đủ nộp cho thầy đồ rồi, nhà Lợn thì nghèo rách mồng tơi, đào đâu ra năm quan cho Tí đi học bây giờ nhỉ?.
Giá gì khi xưa thầy bu không mượn nợ phú ông thì bây giờ cả Lợn và Tí đều được sống như những đứa trẻ bình thường rồi.
Năm quan tiền chỉ bằng một tháng tiền công bình quân của một người hầu thôi, cớ sao đối với Lợn lại xa vời đến lạ.