Chương 15: Đến cũng đến rồi
Chuyển ngữ: Phương Tử Bối
*
Kỳ Ngôn nhìn Phó Từ càng nói càng không thấy bến bờ, thậm chí còn cố ý dán lại gần tai cậu, cứ như muốn xem biểu cảm ngại ngùng của cậu vậy.
Động tác chuẩn bị tránh đi của cậu lập tức dừng, ngược lại chủ động vòng tay qua không nặng không nhẹ xoa eo hắn, học theo Phó Từ hạ giọng, "Xem biểu hiện của cậu."
Lúc Phó Từ hoàn hồn, hắn nhìn Kỳ Ngôn trêu ghẹo xong mình rồi chạy, vành tai vô thức đỏ ửng, khóe môi cũng cong lên, Kỳ Ngôn sao lại có thể đáng yêu như vậy?
Mãi đến khi vào trong nhà thi đấu, ngồi ở hàng ghế khán giả xem bọn họ khởi động, cảm giác bồn chồn trong lòng Kỳ Ngôn mới dịu xuống.
Sao cậu lại cứ có cảm giác Phó Từ như mở ra cánh cửa của thế giới mới, lúc trước chỉ dừng lại ở nắm tay ôm ấp, bây giờ ngày càng muốn cùng cậu tiến đến những tiếp xúc cơ thể thân mật hơn, hơn nữa còn chẳng do dự bày ra suy nghĩ cả mình, vừa thẳng thắn vừa bộc trực khiến cậu không kịp thích ứng.
Đang thất thần thì vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, "Cậu là bạn của anh Phó sao?"
Kỳ Ngôn đưa mắt nhìn sang, người vừa đến mặt đồng phục bóng rổ, thoạt nhìn có hơi quen nhưng cậu không nhớ tên là gì.
"Chào cậu, tôi là Thang Hạo, cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, gia nhập sau anh Phó một chút."
Thang Hạo nở nụ cười trên môi, "Tôi biết cậu, cậu là Kỳ Ngôn, mấy trận đấu trước đều thấy cậu đến xem."
Hơn nữa lần nào cũng ngồi ở hàng đầu, khí chất lạnh lùng xuất chúng, vô cùng nổi bật giữa đám con trai chơi bóng rổ cường tráng.
Lần này hắn ta không dễ gì mới tìm được cơ hội Phó Từ không có bên cạnh đến chào hỏi người ta.
Kỳ Ngôn gật đầu nhẹ, "Chào cậu."
Thang Hạo thấy cậu trả lời mình, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, còn đưa tay về phía Kỳ Ngôn, "Lần này tôi là đối thủ của anh Phó, hy vọng có thể nhận được sự cổ vũ của cậu."
Kỳ Ngôn nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, nhất thời không đáp.
Cậu đến cổ vũ cho Phó Từ, không thể vỗ tay cho đối thủ.
Hơn nữa Thang Hạo cho cậu một cảm giác không thoải mái, lúc nói chuyện có nhiều sơ hở, hơn nữa ánh mắt cũng không sạch sẽ cho lắm, cậu thậm chí cảm nhận được đối phương liếc qua eo và chân mình vài lần, chẳng qua để cậu không phát hiện, hắn ta thu tầm mắt của mình rất nhanh.
Kỳ Ngôn nhíu mày, ôm đồ Phó Từ thay để bên cạnh vào lòng, không trả lời.
Thang Hạo sững người, nhìn đối phương không lời mà từ chối, nụ cười trên khóe môi sắp không giữ được nữa, "Cậu..."
Vẫn chưa nói xong, "bịch" một tiếng, một quả bóng rổ màu đỏ đụng vào bên chân hắn, suýt nữa thì va trúng, quả bóng vẫn còn lực bồng đi rất xa, dọa Thang Hạo một trận.
Hắn ta đang định quay lại quát tên nào không có mắt, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Từ với sắc mặt không mấy thân thiện tiến đến.
"Trận đấu sắp bắt đầu không chuẩn bị khởi động mà qua đây quấy rầy người của tôi? Kiếm chuyện à?"
Thang Hạo cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của hắn, lập tức tránh xa Kỳ Ngôn không chút suy nghĩ, xua xua tay với Phó Từ, "Anh Phó, cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ thấy Kỳ Ngôn ngồi đây một mình hơi buồn chán nên mới..."
"Tôi không chán." Kỳ Ngôn lên tiếng ngắt lời hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt.
Thang Hạo không ngờ Kỳ Ngôn lại không chừa mặt mũi cho mình như vậy, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng rất hắn ta đã thu lại, giả vờ ngượng ngùng xoa xoa mũi, "Vậy không sao rồi, tôi đi khởi động trước."
Nói xong liền xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Phó Từ thấy người kia đã đi mới cúi người giúp Kỳ Ngôn lấy quần áo trong lòng ra, "Đừng ôm nhiều như vậy, lát nữa trận đấu bắt đầu nhà thi đấu sẽ rất nóng, ngột ngạt lại trách tôi."
Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn dùng quần áo đặt lên hai chỗ trống bên cạnh Kỳ Ngôn, làm xong còn ngại không đủ lại lấy thêm cặp sách của Lưu Liễu và Tống Dương chiếm thêm hai chỗ ngồi nữa.
Xác định sẽ không có thêm tên không có mắt nào qua đây, hắn mới dừng lại, cúi người xoa đầu Kỳ Ngôn, "Không thích giao lưu cùng người khác thì cứ nói ra, không cần thiết phải nhịn, nếu không được thì gọi tôi, tôi giúp cậu đuổi họ đi."
Kỳ Ngôn không ngờ Phó Từ vừa nhìn đã biết tâm tư của cậu, hơi bất đắc dĩ vỗ bàn tay đang xoa loạn tóc cậu, "Được, trận đấu sắp bắt đầu rồi, cậu mau đi đi!"
Chỉ là bị người có tâm tư không trong sạch bắt chuyện vài câu, tự cậu xử lý được.
Sau khi người kia rời đi, Kỳ Ngôn liếc nhìn chỗ ngồi hai bên đầy đồ, lẩm bẩm, "Thật trẻ con."
Nói xong, khóe môi cậu không nhịn được mà khẽ cong lên.
Chẳng qua cậu thích phần trẻ con này của Phó Từ.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Sau khi trận đấu kết thúc, đội Phó Từ thắng, Lưu Liễu cùng Tống Dương là đối thủ của hắn, chơi xong không nhịn được gào thét: "Anh Phó, cậu thật sự chẳng nhường chút nào luôn! Hơn nữa đây chỉ là một trận giao hữu, cậu còn chơi hết mình như vậy làm gì?"
Cảm giác Phó Từ chơi trận này còn nghiêm túc hơn cả trận chính quy.
"Cậu hiểu cái quái gì!" Phó Từ nói xong nhìn sang Kỳ Ngôn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Kỳ Ngôn nói đến cổ vũ cho hắn, đương nhiên hắn phải biểu hiện thật tốt.
Kỳ Ngôn cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng cậu làm sao hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhíu mày lườm hắn một cái, sau đó cầm khăn và nước đưa cho ba người họ, "Lau này."
Lưu Liễu vô cùng cảm động, "Tôi không nghĩ còn có phần của mình!"
Hắn cứ nghĩ Kỳ Ngôn chỉ chuẩn bị cho Phó Từ.
Phó Từ nghe vậy tức giận đá vào mông hắn một cái, "Đừng có được lợi rồi còn giả vờ thiệt thòi, lăn xa chút!"
Tống Dương đỡ được Lưu Liễu, nói với hai người, "Vậy tôi và Lưu Liễu đến phòng tắm trước, thời tiết này mà về thẳng ký túc xá thì lạnh quá!"
Nhà thi đấu có nơi để tắm, nhưng lúc trước bọn họ chê đông nên về ký túc xá mới tắm. Hôm nay chỉ có câu lạc bộ bọn họ hoạt động, không nhiều người lắm, thêm vào đó thời tiết còn lạnh, bọn họ đều sẽ chọn tắm ở đây.
Sau khi hai người rời đi, Kỳ Ngôn lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn đưa cho Phó Từ, "Đổi cái mới này."
Phó Từ nhìn chiếc khăn mới tinh, nghĩ đến gì đó, hắn cười toe toét, "Đặc biệt chuẩn bị thêm cho tôi?"
Kỳ Ngôn mím môi, không trả lời.
Phó Từ như đã hiểu, cười khúc khích lau mặt và cổ sạch sẽ, sau đó kéo người kia về phía phòng tắm, "Để cảm ơn khăn của cậu, tôi cũng phải đáp lại cậu mới đúng."
Kỳ Ngôn vẫn chưa phản ứng kịp gì đã bị người kia kéo vào một gian phòng tắm.
Phó Từ chọn một gian trong góc, cả phòng tắm lờ mờ hơi nước, sẽ không ai nhìn thấy gian phòng tắm một người xuất hiện thêm người thứ hai.
"Lúc trước mấy vòi hoa sen ở đây bị hỏng, vừa sửa xong, bọn tôi không biết nên mới không đến đây."
Giọng nói được Phó Từ hạ thấp xuống từ bên tai truyền đến, hòa lẫn với âm thanh tí tách của nước và tiếng nói chuyện gần đó, khiến nhiệt độ trên mặt Kỳ Ngôn ngay lập tức tăng lên.
"Buông ra." Kỳ Ngôn nghiến răng nghiến lợi cảnh giác nhìn Phó Từ, "Tôi ra ngoài đợi cậu, đừng quậy."
Hiện tại cậu đang kẹt giữa Phó Từ và cánh cửa, nhiệt độ nóng bỏng của đối phương hòa với hơi nước phả vào mặt cậu, tay hắn đỡ lấy eo Kỳ Ngôn, dù cách một lớp quần áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nóng hổi của đối phương, nóng đến mức cậu chỉ muốn trốn ra sau.
Kỳ Ngôn thấy Phó Từ không hề tém lại, còn tựa gần hơn, không chịu được nhắm mắt quay đầu đi, cố gắng tránh sự tiếp cận thân mật của Phó Từ nhất có thể.
Phó Từ dán đến gần mặt Kỳ Ngôn mới phát hiện đối phương đã nhắm mắt từ lúc nào, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, chóp mũi lấm tấm chút mồ hôi, dáng vẻ khẽ cắn môi đáng yêu không từ ngữ nào diễn tả được.
Kỳ Ngôn cảm nhận được hô hấp của Phó Từ phảng phất trên mặt mình, rất gần, bàn tay buông lỏng bên người không khỏi nắm chặt, cắn răng nói: "Cậu làm gì?"
Phó Từ đưa tay nâng mặt Kỳ Ngôn lên, không cho cậu trốn, còn nựng cằm cậu, "Nói rồi để báo đáp khăn của cậu."
Hắn gõ nhẹ vào mí mắt Kỳ Ngôn, cảm nhận rõ đối phương run lên, hắn bất giác cười khẽ một tiếng, sau đó cắn lấy mép áo đồng phục, kéo cổ tay đối phương đặt lên cơ bụng của mình, "Cảm nhận tý chứ? Có tám múi rồi đúng không?"
Xúc cảm của cơ bụng sau khi vận động không giống trước, cho dù không chạm cả tay vào, Kỳ Ngôn vẫn có thể cảm nhận được đường nét phân biệt rõ ràng phập phồng theo hơi thở, mang theo nhiệt độ kinh người, dẻo dai nhưng lại không mất đi sự rắn chắc.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, khoảng tối trước mặt lại khiến các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm.
Cậu có thể nghe được Tống Dương đang hỏi Lưu Liễu tối nay ăn gì, cũng có thể nghe thấy tiếng người không ngừng ra vào, có bước chân tiến về phía gian phòng tắm bên cạnh, sau khi cách bọn một khoảng thì dừng lại, còn có tiếng nước chảy, tiếng lạch cạch đóng mở cửa.
Nhưng những âm thanh này lại không ngăn được tiếng thở hơi dồn dập của Phó Từ bên tai cậu, mang theo hơi nóng, từng luồn chui vào tai bao lấy cậu.
"Phó Từ..." Kỳ Ngôn gọi hắn một tiếng, muốn hắn cách xa cậu chút.
Nhưng Phó Từ lại hiểu sai ý, "Sờ thử xem?"
Giống như để chứng minh kết quả rèn luyện của bản thân, Phó Từ cầm tay cậu đếm từng múi, đầu ngón tay toàn mồ hôi, dinh dính làm cậu không phân biệt được là của Phó Từ nhiều hơn hay của cậu nhiều hơn.
Sau cùng, tay cậu dừng ở gần đường nhân ngư* của hắn, Phó Từ dán lại gần tai cậu, giọng nói có không biết vì sao có chút khàn, "Thật sự không mở mắt xem sao?"
*Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Kỳ Ngôn cắn chặt môi mới có thể miễn cưỡng kìm nén được thanh âm sắp trào ra từ cổ họng, "Không... xem..."
Cậu hít sâu một hơi, "Phó Từ, để tôi ra ngoài."
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
*
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
Đọc tiếp ở bình luận này.
*
Kỳ Ngôn nhìn Phó Từ càng nói càng không thấy bến bờ, thậm chí còn cố ý dán lại gần tai cậu, cứ như muốn xem biểu cảm ngại ngùng của cậu vậy.
Động tác chuẩn bị tránh đi của cậu lập tức dừng, ngược lại chủ động vòng tay qua không nặng không nhẹ xoa eo hắn, học theo Phó Từ hạ giọng, "Xem biểu hiện của cậu."
Lúc Phó Từ hoàn hồn, hắn nhìn Kỳ Ngôn trêu ghẹo xong mình rồi chạy, vành tai vô thức đỏ ửng, khóe môi cũng cong lên, Kỳ Ngôn sao lại có thể đáng yêu như vậy?
Mãi đến khi vào trong nhà thi đấu, ngồi ở hàng ghế khán giả xem bọn họ khởi động, cảm giác bồn chồn trong lòng Kỳ Ngôn mới dịu xuống.
Sao cậu lại cứ có cảm giác Phó Từ như mở ra cánh cửa của thế giới mới, lúc trước chỉ dừng lại ở nắm tay ôm ấp, bây giờ ngày càng muốn cùng cậu tiến đến những tiếp xúc cơ thể thân mật hơn, hơn nữa còn chẳng do dự bày ra suy nghĩ cả mình, vừa thẳng thắn vừa bộc trực khiến cậu không kịp thích ứng.
Đang thất thần thì vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, "Cậu là bạn của anh Phó sao?"
Kỳ Ngôn đưa mắt nhìn sang, người vừa đến mặt đồng phục bóng rổ, thoạt nhìn có hơi quen nhưng cậu không nhớ tên là gì.
"Chào cậu, tôi là Thang Hạo, cũng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ, gia nhập sau anh Phó một chút."
Thang Hạo nở nụ cười trên môi, "Tôi biết cậu, cậu là Kỳ Ngôn, mấy trận đấu trước đều thấy cậu đến xem."
Hơn nữa lần nào cũng ngồi ở hàng đầu, khí chất lạnh lùng xuất chúng, vô cùng nổi bật giữa đám con trai chơi bóng rổ cường tráng.
Lần này hắn ta không dễ gì mới tìm được cơ hội Phó Từ không có bên cạnh đến chào hỏi người ta.
Kỳ Ngôn gật đầu nhẹ, "Chào cậu."
Thang Hạo thấy cậu trả lời mình, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, còn đưa tay về phía Kỳ Ngôn, "Lần này tôi là đối thủ của anh Phó, hy vọng có thể nhận được sự cổ vũ của cậu."
Kỳ Ngôn nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt, nhất thời không đáp.
Cậu đến cổ vũ cho Phó Từ, không thể vỗ tay cho đối thủ.
Hơn nữa Thang Hạo cho cậu một cảm giác không thoải mái, lúc nói chuyện có nhiều sơ hở, hơn nữa ánh mắt cũng không sạch sẽ cho lắm, cậu thậm chí cảm nhận được đối phương liếc qua eo và chân mình vài lần, chẳng qua để cậu không phát hiện, hắn ta thu tầm mắt của mình rất nhanh.
Kỳ Ngôn nhíu mày, ôm đồ Phó Từ thay để bên cạnh vào lòng, không trả lời.
Thang Hạo sững người, nhìn đối phương không lời mà từ chối, nụ cười trên khóe môi sắp không giữ được nữa, "Cậu..."
Vẫn chưa nói xong, "bịch" một tiếng, một quả bóng rổ màu đỏ đụng vào bên chân hắn, suýt nữa thì va trúng, quả bóng vẫn còn lực bồng đi rất xa, dọa Thang Hạo một trận.
Hắn ta đang định quay lại quát tên nào không có mắt, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Từ với sắc mặt không mấy thân thiện tiến đến.
"Trận đấu sắp bắt đầu không chuẩn bị khởi động mà qua đây quấy rầy người của tôi? Kiếm chuyện à?"
Thang Hạo cảm nhận được sự thù địch trong lời nói của hắn, lập tức tránh xa Kỳ Ngôn không chút suy nghĩ, xua xua tay với Phó Từ, "Anh Phó, cậu hiểu nhầm rồi, tôi chỉ thấy Kỳ Ngôn ngồi đây một mình hơi buồn chán nên mới..."
"Tôi không chán." Kỳ Ngôn lên tiếng ngắt lời hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt.
Thang Hạo không ngờ Kỳ Ngôn lại không chừa mặt mũi cho mình như vậy, đáy mắt lướt qua một tia u ám, nhưng rất hắn ta đã thu lại, giả vờ ngượng ngùng xoa xoa mũi, "Vậy không sao rồi, tôi đi khởi động trước."
Nói xong liền xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Phó Từ thấy người kia đã đi mới cúi người giúp Kỳ Ngôn lấy quần áo trong lòng ra, "Đừng ôm nhiều như vậy, lát nữa trận đấu bắt đầu nhà thi đấu sẽ rất nóng, ngột ngạt lại trách tôi."
Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn dùng quần áo đặt lên hai chỗ trống bên cạnh Kỳ Ngôn, làm xong còn ngại không đủ lại lấy thêm cặp sách của Lưu Liễu và Tống Dương chiếm thêm hai chỗ ngồi nữa.
Xác định sẽ không có thêm tên không có mắt nào qua đây, hắn mới dừng lại, cúi người xoa đầu Kỳ Ngôn, "Không thích giao lưu cùng người khác thì cứ nói ra, không cần thiết phải nhịn, nếu không được thì gọi tôi, tôi giúp cậu đuổi họ đi."
Kỳ Ngôn không ngờ Phó Từ vừa nhìn đã biết tâm tư của cậu, hơi bất đắc dĩ vỗ bàn tay đang xoa loạn tóc cậu, "Được, trận đấu sắp bắt đầu rồi, cậu mau đi đi!"
Chỉ là bị người có tâm tư không trong sạch bắt chuyện vài câu, tự cậu xử lý được.
Sau khi người kia rời đi, Kỳ Ngôn liếc nhìn chỗ ngồi hai bên đầy đồ, lẩm bẩm, "Thật trẻ con."
Nói xong, khóe môi cậu không nhịn được mà khẽ cong lên.
Chẳng qua cậu thích phần trẻ con này của Phó Từ.
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
*
Sau khi trận đấu kết thúc, đội Phó Từ thắng, Lưu Liễu cùng Tống Dương là đối thủ của hắn, chơi xong không nhịn được gào thét: "Anh Phó, cậu thật sự chẳng nhường chút nào luôn! Hơn nữa đây chỉ là một trận giao hữu, cậu còn chơi hết mình như vậy làm gì?"
Cảm giác Phó Từ chơi trận này còn nghiêm túc hơn cả trận chính quy.
"Cậu hiểu cái quái gì!" Phó Từ nói xong nhìn sang Kỳ Ngôn, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Kỳ Ngôn nói đến cổ vũ cho hắn, đương nhiên hắn phải biểu hiện thật tốt.
Kỳ Ngôn cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng cậu làm sao hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhíu mày lườm hắn một cái, sau đó cầm khăn và nước đưa cho ba người họ, "Lau này."
Lưu Liễu vô cùng cảm động, "Tôi không nghĩ còn có phần của mình!"
Hắn cứ nghĩ Kỳ Ngôn chỉ chuẩn bị cho Phó Từ.
Phó Từ nghe vậy tức giận đá vào mông hắn một cái, "Đừng có được lợi rồi còn giả vờ thiệt thòi, lăn xa chút!"
Tống Dương đỡ được Lưu Liễu, nói với hai người, "Vậy tôi và Lưu Liễu đến phòng tắm trước, thời tiết này mà về thẳng ký túc xá thì lạnh quá!"
Nhà thi đấu có nơi để tắm, nhưng lúc trước bọn họ chê đông nên về ký túc xá mới tắm. Hôm nay chỉ có câu lạc bộ bọn họ hoạt động, không nhiều người lắm, thêm vào đó thời tiết còn lạnh, bọn họ đều sẽ chọn tắm ở đây.
Sau khi hai người rời đi, Kỳ Ngôn lại không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn đưa cho Phó Từ, "Đổi cái mới này."
Phó Từ nhìn chiếc khăn mới tinh, nghĩ đến gì đó, hắn cười toe toét, "Đặc biệt chuẩn bị thêm cho tôi?"
Kỳ Ngôn mím môi, không trả lời.
Phó Từ như đã hiểu, cười khúc khích lau mặt và cổ sạch sẽ, sau đó kéo người kia về phía phòng tắm, "Để cảm ơn khăn của cậu, tôi cũng phải đáp lại cậu mới đúng."
Kỳ Ngôn vẫn chưa phản ứng kịp gì đã bị người kia kéo vào một gian phòng tắm.
Phó Từ chọn một gian trong góc, cả phòng tắm lờ mờ hơi nước, sẽ không ai nhìn thấy gian phòng tắm một người xuất hiện thêm người thứ hai.
"Lúc trước mấy vòi hoa sen ở đây bị hỏng, vừa sửa xong, bọn tôi không biết nên mới không đến đây."
Giọng nói được Phó Từ hạ thấp xuống từ bên tai truyền đến, hòa lẫn với âm thanh tí tách của nước và tiếng nói chuyện gần đó, khiến nhiệt độ trên mặt Kỳ Ngôn ngay lập tức tăng lên.
"Buông ra." Kỳ Ngôn nghiến răng nghiến lợi cảnh giác nhìn Phó Từ, "Tôi ra ngoài đợi cậu, đừng quậy."
Hiện tại cậu đang kẹt giữa Phó Từ và cánh cửa, nhiệt độ nóng bỏng của đối phương hòa với hơi nước phả vào mặt cậu, tay hắn đỡ lấy eo Kỳ Ngôn, dù cách một lớp quần áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được bàn tay nóng hổi của đối phương, nóng đến mức cậu chỉ muốn trốn ra sau.
Kỳ Ngôn thấy Phó Từ không hề tém lại, còn tựa gần hơn, không chịu được nhắm mắt quay đầu đi, cố gắng tránh sự tiếp cận thân mật của Phó Từ nhất có thể.
Phó Từ dán đến gần mặt Kỳ Ngôn mới phát hiện đối phương đã nhắm mắt từ lúc nào, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, chóp mũi lấm tấm chút mồ hôi, dáng vẻ khẽ cắn môi đáng yêu không từ ngữ nào diễn tả được.
Kỳ Ngôn cảm nhận được hô hấp của Phó Từ phảng phất trên mặt mình, rất gần, bàn tay buông lỏng bên người không khỏi nắm chặt, cắn răng nói: "Cậu làm gì?"
Phó Từ đưa tay nâng mặt Kỳ Ngôn lên, không cho cậu trốn, còn nựng cằm cậu, "Nói rồi để báo đáp khăn của cậu."
Hắn gõ nhẹ vào mí mắt Kỳ Ngôn, cảm nhận rõ đối phương run lên, hắn bất giác cười khẽ một tiếng, sau đó cắn lấy mép áo đồng phục, kéo cổ tay đối phương đặt lên cơ bụng của mình, "Cảm nhận tý chứ? Có tám múi rồi đúng không?"
Xúc cảm của cơ bụng sau khi vận động không giống trước, cho dù không chạm cả tay vào, Kỳ Ngôn vẫn có thể cảm nhận được đường nét phân biệt rõ ràng phập phồng theo hơi thở, mang theo nhiệt độ kinh người, dẻo dai nhưng lại không mất đi sự rắn chắc.
Kỳ Ngôn nhắm mắt, khoảng tối trước mặt lại khiến các giác quan khác trở nên vô cùng nhạy cảm.
Cậu có thể nghe được Tống Dương đang hỏi Lưu Liễu tối nay ăn gì, cũng có thể nghe thấy tiếng người không ngừng ra vào, có bước chân tiến về phía gian phòng tắm bên cạnh, sau khi cách bọn một khoảng thì dừng lại, còn có tiếng nước chảy, tiếng lạch cạch đóng mở cửa.
Nhưng những âm thanh này lại không ngăn được tiếng thở hơi dồn dập của Phó Từ bên tai cậu, mang theo hơi nóng, từng luồn chui vào tai bao lấy cậu.
"Phó Từ..." Kỳ Ngôn gọi hắn một tiếng, muốn hắn cách xa cậu chút.
Nhưng Phó Từ lại hiểu sai ý, "Sờ thử xem?"
Giống như để chứng minh kết quả rèn luyện của bản thân, Phó Từ cầm tay cậu đếm từng múi, đầu ngón tay toàn mồ hôi, dinh dính làm cậu không phân biệt được là của Phó Từ nhiều hơn hay của cậu nhiều hơn.
Sau cùng, tay cậu dừng ở gần đường nhân ngư* của hắn, Phó Từ dán lại gần tai cậu, giọng nói có không biết vì sao có chút khàn, "Thật sự không mở mắt xem sao?"
*Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Kỳ Ngôn cắn chặt môi mới có thể miễn cưỡng kìm nén được thanh âm sắp trào ra từ cổ họng, "Không... xem..."
Cậu hít sâu một hơi, "Phó Từ, để tôi ra ngoài."
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa.
*
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
Đọc tiếp ở bình luận này.