Chương : 146
Máu men theo lưỡi dao rơi xuống sàn.
An Tử Yến nghĩ đúng. Mạch Đinh yêu An Tử Yến sâu đậm như vậy. Nếu biết chính tay cậu làm An Tử Yến bị thương, có lẽ cậu sẽ đau hơn nhiều. Mặc dù bây giờ đã đau lắm rồi.
Mạch Đinh thất thấn đi thẳng đến phòng ngủ. Cậu không nhìn quanh nhà. Cậu sợ nếu nhìn rồi, cậu sẽ không bước tiếp được nữa. Khi đi ngang qua căn phòng đặt cây piano. Cậu dừng lại. Ánh mắt cậu phát hiện không thấy cây đàn đâu nữa. Cậu quay lại. Mắt mở to hơn. Cậu không dám tin thứ đang nhìn thấy trước mắt. Cây piano không thấy đâu cả. Không đúng. Không phải là không thấy. Mà nó đã bị phá nát rồi. Từng mảnh đàn vươn khắp sàn. Ai lại có thể phá huỷ một cây đàn đến độ này cơ chứ? Mạch Đinh không thể tưởng tượng nổi. Cậu ngây người tầm cả tiếng đồng hồ, sau đó nhanh chóng lấy vài bộ quần áo treo trong tủ rồi vội vàng ra khỏi nhà. Lúc xuống dưới, cậu nhìn thấy xe của An Tử Yến. Hắn vẫn ngồi trên xe, một tay gác lên cửa kính, lẳng lặng nhìn về phía cậu. Đây không giống hắn. Nếu là trước đây, hắn sẽ xông đến không cho phép cậu đi nửa bước. Nhưng bây giờ, cậu đã đi nửa bước, một bước, hai bước rồi mười bước. Đi mỗi lúc một xa, hắn cũng chỉ im lặng ngồi trên xe.
Đến trạm xe buýt, Mạch Đinh không kìm được mà quay đầu lại nhìn. An Tử Yến ở rất xa cậu. Cậu chỉ biết đó là An Tử Yến, ngoài ra không phân biệt được gì. Hắn xuống xe, đi lên nhà. Thân ảnh biến mất. Mạch Đinh siết chặt tay. Dù chính cậu nói không muốn chạm mặt, nhưng trong tiềm thức vẫn mong An Tử Yến đợi cậu. Dường như cậu không thở được nữa. Chán ghét cậu đến mức đó sao? Đối với cậu, chỉ có chán ghét thôi sao? Không nên thành ra như vậy. Coi như An Tử Yến không chấp nhận có con, hai người họ cãi nhau sẽ mau chóng làm lành. Vì đâu mà mọi chuyện càng lúc càng rối. Càng lúc càng đau. Xe buýt dừng trước mặt. Cậu có hai lựa chọn. Lên xe hoặc quay trở về. Lựa chọn như vậy, có lẽ kết cục sẽ khác đi chăng? Đến cuối cùng, Mạch Đinh vẫn lên xe.
Mở cửa ra, An Tử Yến cởi áo khoác và áo sơ mi ném bừa xuống sàn. Máu từ vết thương trên ngực đã khô lại. Hắn đi qua hành lang, liếc nhìn tàn tích của cây piano. Tối qua đợi đến lúc bình tĩnh lại, cây đàn đã biến thành cái dạng kia. Vừa mới đây, xém chút hắn đã mở cửa xe bắt Mạch Đinh lại. Mỗi bước chân của Mạch Đinh, hắn đều cảm thấy ác ma trong con người hắn muốn trỗi dậy. Bắt cậu rồi, hắn sẽ làm gì? Sẽ nhốt cậu lại? Sẽ khiến cậu khóc lóc van xin hắn? An Tử Yến rất có thể sẽ làm chuyện còn tồi tệ hơn nữa ấy chứ.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm. Từng giọt nước lạnh như băng từ đỉnh đầu trượt xuống ngực. Pha loãng vết máu đã khô cùng chút máu tươi chậm rãi chảy xuống. Hắn cúi đầu nhìn vết thương. Không đau. Là vì sao? Là còn chỗ khác đau hơn nữa sao?
Việc đến công ty ngày càng trở lên khó khăn đối với Mạch Đinh. Cậu không cần tránh An Tử Yến nữa. Bây giờ, chính hắn đang tránh cậu. Thời gian An Tử Yến đến phòng chăm sóc khách hàng ít hẳn. Mạch Đinh cố gắng bận rộn hơn nữa. Hơn cả tuần nay, cậu lúc nào cũng hà khắc với bản thân. Mặc dù các đồng nghiệp luôn bỏ qua cho cậu, nhưng chính cậu lại không có cách nào nhẹ nhàng với mình. Cậu cho rằng cậu đem đến phiền phức cho người khác. Cậu ghét mình không có tiền đồ. Cậu phát hiện cậu đã làm ra một chuyện rất kinh khủng. Rời xa An Tử Yến, chuyện gì cậu cũng không làm tốt được. Không muốn làm gì nữa. Mất đi ý nghĩa sống. Tình yêu thật sự có năng lực như vậy sao? Rốt cuộc tình yêu là gì vậy?
Sang tuần, Mạch Đinh lại đứng trong phòng làm việc của An Tử Yến. Cậu đưa một phong thư cho An Tử Yến. Hắn nhìn tới, là đơn từ chức. An Tử Yến nhìn một hồi lâu, ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lẽo dứt khoát: “Em có ý gì?”. Mạch Đinh không biết tại sao, cậu chỉ muốn chạy trốn. Gương mặt An Tử Yến vẫn đẹp như vậy nhưng thái độ của hắn… rất… Mạch Đinh không miêu tả được.
“Mạch Đinh, đừng tiếp tục…”. Hắn không hoàn thành câu. Mạch Đinh biết quyết định này của cậu có chút vội vàng, thậm chí còn trẻ con. Cậu không thể dễ dàng tha thứ cho thái độ của An Tử Yến đối với mình. Nhưng cậu mong muốn nhìn thấy An Tử Yến thể hiện thế nào đây?
“Em cũng chẳng hiểu chuyện lúc này thế nào. Không phải chỉ mỗi anh mới có quyền thất thường. Em không muốn đợi ở công ty, không muốn đợi để ở bên cạnh anh nữa. Em muốn rời khỏi đây. Em muốn rời khỏi anh!”. Ở bên hắn bao lâu, thì ra cậu cũng có thể nói được những lời như vậy. Những lời dối trá đó có thể duy trì được bao lâu? Một giây hay hai giây? Mạch Đinh xoay người bước đến chỗ cửa. Bất ngờ sau lưng có một lực đạo bắt lấy bả vai cậu. Nội tâm Mạch Đinh cảm thấy buồn cười. Khi An Tử Yến kéo cậu lại, trong một khắc, cậu cảm thấy có chút hạnh phúc. Cuối cùng, hắn cũng quan tâm đến cậu sao? Nhưng ngay sau đó, cậu bị áp chặt vào tường, cảm giác đau truyền đến. Bả vai cậu như sắp bị bóp nát đến nơi. Nâng mi mắt lên, nhìn vào An Tử Yến. Những lời muốn nói lại chẳng thể nói được. Giống như với ông nội… Không đâu… Nhất định là ảo giác thôi.
“An Tử Yến, buông tay”.
An Tử Yến dường như không nghe thấy lời Mạch Đinh nói, cúi người mạnh bạo hôn cậu. Mạch Đinh không hề cảm nhận được sự rung động. Cậu chỉ thấy đau. Vai đau, lưng đau, môi đau. Tất cả chỉ có đau. Cậu không thể ngăn An Tử Yến. Đạo lực không hề giảm đi, ngược lại càng tăng thêm. Cơ thể đau đớn khiến nước mắt cậu trào ra. Cậu dùng sức đẩy An Tử Yến ra, đánh hắn, đấm hắn. Cậu nghĩ cậu sẽ chết trong tay An Tử Yến. Cậu muốn đẩy đôi tay của An Tử Yến ra. Móng tay cậu để lại vết ửng đỏ trên mu bàn tay hắn. Trong lúc giãy giụa, cậu chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn.
An Tử Yến buông lỏng: “Đừng nghĩ đến việc rời xa anh. Đồ lừa gạt. Anh không quan tâm em nghĩ cái gì. Không quan tâm trạng của em ra sao. Không quan tâm em muốn làm cái của nợ gì. Em khóc cũng được. Đau cũng chẳng sao. Nhưng đừng hòng nghĩ đến việc rời xa anh”. Sự đau đớn trên thân thể còn chưa dứt hẳn, cơn đau từ trong lòng lại dâng lên. Cậu đối với An Tử Yến chỉ là đồ vật hay thú cưng thôi sao? Muốn hắn quan tâm nhưng chính hắn lại nói không quan tâm. Cậu đưa tay lên đánh An Tử Yến: “Anh nghĩ em là cái gì!!”. Lực của cậu cũng không mạnh lắm. An Tử Yến lui về sau một bước. Chiếc nhẫn rơi xuống. Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn lăn dưới sàn. Cậu rất muốn ngồi xuống nhặt lên rồi đeo lại vào tay An Tử Yến. Lúc cậu nhìn nó, An Tử Yến nhìn vào gương mặt tái nhợt của cậu. Đôi mắt ngậm nước, da trên môi hơi rách. Hắn ngẩn ra. Đột nhiên vô lực rũ bả vai, đi về hướng cửa sổ. Quay lưng về phía Mạch Đinh. Không nói thêm lời nào nữa.
– Hết chương 146 –
An Tử Yến nghĩ đúng. Mạch Đinh yêu An Tử Yến sâu đậm như vậy. Nếu biết chính tay cậu làm An Tử Yến bị thương, có lẽ cậu sẽ đau hơn nhiều. Mặc dù bây giờ đã đau lắm rồi.
Mạch Đinh thất thấn đi thẳng đến phòng ngủ. Cậu không nhìn quanh nhà. Cậu sợ nếu nhìn rồi, cậu sẽ không bước tiếp được nữa. Khi đi ngang qua căn phòng đặt cây piano. Cậu dừng lại. Ánh mắt cậu phát hiện không thấy cây đàn đâu nữa. Cậu quay lại. Mắt mở to hơn. Cậu không dám tin thứ đang nhìn thấy trước mắt. Cây piano không thấy đâu cả. Không đúng. Không phải là không thấy. Mà nó đã bị phá nát rồi. Từng mảnh đàn vươn khắp sàn. Ai lại có thể phá huỷ một cây đàn đến độ này cơ chứ? Mạch Đinh không thể tưởng tượng nổi. Cậu ngây người tầm cả tiếng đồng hồ, sau đó nhanh chóng lấy vài bộ quần áo treo trong tủ rồi vội vàng ra khỏi nhà. Lúc xuống dưới, cậu nhìn thấy xe của An Tử Yến. Hắn vẫn ngồi trên xe, một tay gác lên cửa kính, lẳng lặng nhìn về phía cậu. Đây không giống hắn. Nếu là trước đây, hắn sẽ xông đến không cho phép cậu đi nửa bước. Nhưng bây giờ, cậu đã đi nửa bước, một bước, hai bước rồi mười bước. Đi mỗi lúc một xa, hắn cũng chỉ im lặng ngồi trên xe.
Đến trạm xe buýt, Mạch Đinh không kìm được mà quay đầu lại nhìn. An Tử Yến ở rất xa cậu. Cậu chỉ biết đó là An Tử Yến, ngoài ra không phân biệt được gì. Hắn xuống xe, đi lên nhà. Thân ảnh biến mất. Mạch Đinh siết chặt tay. Dù chính cậu nói không muốn chạm mặt, nhưng trong tiềm thức vẫn mong An Tử Yến đợi cậu. Dường như cậu không thở được nữa. Chán ghét cậu đến mức đó sao? Đối với cậu, chỉ có chán ghét thôi sao? Không nên thành ra như vậy. Coi như An Tử Yến không chấp nhận có con, hai người họ cãi nhau sẽ mau chóng làm lành. Vì đâu mà mọi chuyện càng lúc càng rối. Càng lúc càng đau. Xe buýt dừng trước mặt. Cậu có hai lựa chọn. Lên xe hoặc quay trở về. Lựa chọn như vậy, có lẽ kết cục sẽ khác đi chăng? Đến cuối cùng, Mạch Đinh vẫn lên xe.
Mở cửa ra, An Tử Yến cởi áo khoác và áo sơ mi ném bừa xuống sàn. Máu từ vết thương trên ngực đã khô lại. Hắn đi qua hành lang, liếc nhìn tàn tích của cây piano. Tối qua đợi đến lúc bình tĩnh lại, cây đàn đã biến thành cái dạng kia. Vừa mới đây, xém chút hắn đã mở cửa xe bắt Mạch Đinh lại. Mỗi bước chân của Mạch Đinh, hắn đều cảm thấy ác ma trong con người hắn muốn trỗi dậy. Bắt cậu rồi, hắn sẽ làm gì? Sẽ nhốt cậu lại? Sẽ khiến cậu khóc lóc van xin hắn? An Tử Yến rất có thể sẽ làm chuyện còn tồi tệ hơn nữa ấy chứ.
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm. Từng giọt nước lạnh như băng từ đỉnh đầu trượt xuống ngực. Pha loãng vết máu đã khô cùng chút máu tươi chậm rãi chảy xuống. Hắn cúi đầu nhìn vết thương. Không đau. Là vì sao? Là còn chỗ khác đau hơn nữa sao?
Việc đến công ty ngày càng trở lên khó khăn đối với Mạch Đinh. Cậu không cần tránh An Tử Yến nữa. Bây giờ, chính hắn đang tránh cậu. Thời gian An Tử Yến đến phòng chăm sóc khách hàng ít hẳn. Mạch Đinh cố gắng bận rộn hơn nữa. Hơn cả tuần nay, cậu lúc nào cũng hà khắc với bản thân. Mặc dù các đồng nghiệp luôn bỏ qua cho cậu, nhưng chính cậu lại không có cách nào nhẹ nhàng với mình. Cậu cho rằng cậu đem đến phiền phức cho người khác. Cậu ghét mình không có tiền đồ. Cậu phát hiện cậu đã làm ra một chuyện rất kinh khủng. Rời xa An Tử Yến, chuyện gì cậu cũng không làm tốt được. Không muốn làm gì nữa. Mất đi ý nghĩa sống. Tình yêu thật sự có năng lực như vậy sao? Rốt cuộc tình yêu là gì vậy?
Sang tuần, Mạch Đinh lại đứng trong phòng làm việc của An Tử Yến. Cậu đưa một phong thư cho An Tử Yến. Hắn nhìn tới, là đơn từ chức. An Tử Yến nhìn một hồi lâu, ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lẽo dứt khoát: “Em có ý gì?”. Mạch Đinh không biết tại sao, cậu chỉ muốn chạy trốn. Gương mặt An Tử Yến vẫn đẹp như vậy nhưng thái độ của hắn… rất… Mạch Đinh không miêu tả được.
“Mạch Đinh, đừng tiếp tục…”. Hắn không hoàn thành câu. Mạch Đinh biết quyết định này của cậu có chút vội vàng, thậm chí còn trẻ con. Cậu không thể dễ dàng tha thứ cho thái độ của An Tử Yến đối với mình. Nhưng cậu mong muốn nhìn thấy An Tử Yến thể hiện thế nào đây?
“Em cũng chẳng hiểu chuyện lúc này thế nào. Không phải chỉ mỗi anh mới có quyền thất thường. Em không muốn đợi ở công ty, không muốn đợi để ở bên cạnh anh nữa. Em muốn rời khỏi đây. Em muốn rời khỏi anh!”. Ở bên hắn bao lâu, thì ra cậu cũng có thể nói được những lời như vậy. Những lời dối trá đó có thể duy trì được bao lâu? Một giây hay hai giây? Mạch Đinh xoay người bước đến chỗ cửa. Bất ngờ sau lưng có một lực đạo bắt lấy bả vai cậu. Nội tâm Mạch Đinh cảm thấy buồn cười. Khi An Tử Yến kéo cậu lại, trong một khắc, cậu cảm thấy có chút hạnh phúc. Cuối cùng, hắn cũng quan tâm đến cậu sao? Nhưng ngay sau đó, cậu bị áp chặt vào tường, cảm giác đau truyền đến. Bả vai cậu như sắp bị bóp nát đến nơi. Nâng mi mắt lên, nhìn vào An Tử Yến. Những lời muốn nói lại chẳng thể nói được. Giống như với ông nội… Không đâu… Nhất định là ảo giác thôi.
“An Tử Yến, buông tay”.
An Tử Yến dường như không nghe thấy lời Mạch Đinh nói, cúi người mạnh bạo hôn cậu. Mạch Đinh không hề cảm nhận được sự rung động. Cậu chỉ thấy đau. Vai đau, lưng đau, môi đau. Tất cả chỉ có đau. Cậu không thể ngăn An Tử Yến. Đạo lực không hề giảm đi, ngược lại càng tăng thêm. Cơ thể đau đớn khiến nước mắt cậu trào ra. Cậu dùng sức đẩy An Tử Yến ra, đánh hắn, đấm hắn. Cậu nghĩ cậu sẽ chết trong tay An Tử Yến. Cậu muốn đẩy đôi tay của An Tử Yến ra. Móng tay cậu để lại vết ửng đỏ trên mu bàn tay hắn. Trong lúc giãy giụa, cậu chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn.
An Tử Yến buông lỏng: “Đừng nghĩ đến việc rời xa anh. Đồ lừa gạt. Anh không quan tâm em nghĩ cái gì. Không quan tâm trạng của em ra sao. Không quan tâm em muốn làm cái của nợ gì. Em khóc cũng được. Đau cũng chẳng sao. Nhưng đừng hòng nghĩ đến việc rời xa anh”. Sự đau đớn trên thân thể còn chưa dứt hẳn, cơn đau từ trong lòng lại dâng lên. Cậu đối với An Tử Yến chỉ là đồ vật hay thú cưng thôi sao? Muốn hắn quan tâm nhưng chính hắn lại nói không quan tâm. Cậu đưa tay lên đánh An Tử Yến: “Anh nghĩ em là cái gì!!”. Lực của cậu cũng không mạnh lắm. An Tử Yến lui về sau một bước. Chiếc nhẫn rơi xuống. Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn lăn dưới sàn. Cậu rất muốn ngồi xuống nhặt lên rồi đeo lại vào tay An Tử Yến. Lúc cậu nhìn nó, An Tử Yến nhìn vào gương mặt tái nhợt của cậu. Đôi mắt ngậm nước, da trên môi hơi rách. Hắn ngẩn ra. Đột nhiên vô lực rũ bả vai, đi về hướng cửa sổ. Quay lưng về phía Mạch Đinh. Không nói thêm lời nào nữa.
– Hết chương 146 –