Chương : 162
“Tôi là ai không liên quan đến anh. Thật ngại vì đã quấy rầy đến việc chuẩn bị sinh nhật của hai người. Phiền anh đi cho. Tôi có việc với cậu ấy”. Khẩu khí Bạch Tiểu Tư không tốt lắm. Quan Chu cau mày: “Mạch Đinh, hai người biết nhau à?”. Mạch Đinh cười cười: “Không có gì đâu. Hết giờ nghỉ trưa rồi. Cậu mau về làm việc đi”. Quan Chu chần chừ, thấy Mạch Đinh gật đầu anh mới yên tâm. Quan Chu vừa đi, Bạch Tiểu Tư liền hỏi: “Có chiện gì?”
“Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà. Cô đến bao giờ đấy?”
“Nói chuyện? Cậu đừng hòng qua mặt tôi. Cậu vừa nói cái gì? Thật làm tôi thất vọng. Sao? Đột nhiên gặp được chân mệnh thiên tử, bắt đầu dao động rồi?”
“Cô nói cái gì vậy? Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà!”
“Tôi thấy như người yêu cũ”.
“Sao cô giống hệt An Tử Yến vậy? Lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi với Quan Chu bộ có gì à?!”. Mạch Đinh vì lời nói của Bạch Tiểu Tư mà tức giận. Đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng với cô. Giây phút hiện tại, Mạch Đinh đã hoàn toàn khiến Bạch Tiểu Tư kinh ngạc. Cô giễu cợt: “Cho nên tôi và chồng cũ phải là thánh nhân, còn phải đối xử với hai người thật tốt. Đợi đến lúc cậu lên giường, chúng tôi chắc còn ở bên vỗ tay ha”. Mạch Đinh siết chặc tay: “Cô nói chuyện thật khó nghe”.
“Đương nhiên là không thể nói chuyện dễ nghe với hai người rồi. Mấy hôm trước tôi với chồng cũ còn bàn về quà sinh nhật cho cậu. Còn cậu, vội vàng cùng người đàn ông khác cười cười nói nói cậu cậu tôi tôi. Tôi thật sự cho rằng cậu và chồng cũ dù có gặp chuyện gì cũng sẽ không như những cặp đôi khác dễ dàng chia tay. Kết quả? Là tôi ngu ngốc rồi”.
Bạch Tiểu Tư tấn công quá mãnh liệt khiến Mạch Đinh không kịp ứng phó. Cậu tỏ ra rối loạn: “Tiểu Tư, căn bản cô không biết gì hết. Lúc trước tôi và An Tử Yến vì chuyện đứa bé mà lo lắng đâm sợ hãi. Rồi sau anh ấy khó chịu. Bây giờ lại cãi nhau, tôi sắp…”. Dòng nước lạnh băng tát thẳng lên mặt Mạch Đinh. Cậu kinh ngạc nhìn ly nước trong tay Bạch Tiểu Tư. Cô đứng lên, lớn tiếng: “Con mẹ nó cậu kiếm lý do cho cái sự dao động đó à? Tôi càng xem thường cậu thêm thôi. Tôi thật hối hận. Sớm biết cậu là người như thế, tôi có điên mới nhường chồng cũ lại cho cậu”. Bạch Tiểu Tư phẫn nộ như vậy, Mạch Đinh cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu chỉ còn có thể nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tư từ xa.
Mạch Đinh lau khô nước rồi mới quay lại công ty. Cậu vùi đầu vào công việc, không dám nhìn An Tử Yến. Cho đến khi xong việc An Tử Yến cũng không tìm cậu nữa. Lúc trước có lẽ cậu sẽ khó chịu. Bây giờ không tìm, cậu ngược lại còn cảm thấy trút được gánh nặng. Chẳng lẽ cậu đang lừa dối An Tử Yến? Mạch Đinh tự hỏi rồi thật sự nghĩ: Cậu đúng là đang lừa dối An Tử Yến.
Về đến nhà hai người đều không nói chuyện với nhau. An Tử Yến nằm trên ghế salon. Có lẽ bóng ma trong lòng khiến Mạch Đinh tỏ ra nhượng bộ: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Đó là những lời em phải nói à?”
“Em nên nói cái gì?”
“Không phải em nên nói chuyện lúc trưa sao?”
“Tiểu Tư nói cho anh biết? Em không có sức giải thích. Có nói gì anh cũng không tin. Em mệt rồi”. An Tử Yến nhếch miệng, ngữ điệu lạnh nhạt như mọi ngày: “Sau này em cũng không cần giải thích nữa. Thích làm gì tuỳ em”. Mạch Đinh im lặng. Nhìn An Tử Yến nhưng hắn không nhìn cậu. Cậu vào phòng ngủ, thả người lên giường.
Chẳng biết ngủ từ lúc nào, Mạch Đinh mơ hồ mở mắt. Tấm lưng An Tử Yến đập vào mắt cậu. Mạch Đinh vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng mãi cậu cứ bất động tại chỗ.
“An Tử Yến, anh ngủ rồi hả?”. Không có hồi âm. Mạch Đinh cắn chặc môi dưới. Lúc cậu muốn kéo chăn che kín đầu, giọng nói của An Tử Yến vang lên trong đêm đủ khiến cho người ta trúng độc: “Mạch Đinh, em không thể thích người khác. Biết không?”. Mạch Đinh siết chặt chăn. Cậu đã nghĩ rất nhiều câu trả lời. Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm gì, không nói gì cả.
Hôm sau, mới sáng sớm Mạch Đinh đã tỉnh giấc. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường để tránh làm ồn An Tử Yến. Vệ sinh mặt mũi rồi làm bữa sáng đã dần trở thành thói quen. Cậu chuẩn bị bữa sáng khá thịnh soạn xong thì đi làm. Hôm nay cậu không đánh thức An Tử Yến. Dù là vì áy náy hay vì nguyên nhân khác, cậu cũng muốn đối xử thật tốt với An Tử Yến. Bây giờ thâm tâm cậu muốn giải thích thế nào đây? Không phải tự nhiên không thương An Tử Yến nữa. Chỉ là…
Vừa bước vào văn phòng, Mạch Đinh nhìn thấy Quách Bình đang chơi máy tính, liền hỏi: “Sư phụ, An Tử Yến có nói gì với anh không?”. Quách Bình tập trung vào màn hình máy tính: “Nói gì?”
“Dự án của tôi không nói gì với anh hả?”
“Không có. Sao?
“Không có gì”. Xem ra An Tử Yến vẫn chưa nói với Quách Bình. Dự án đó vẫn do cậu phụ trách. Cậu lại bắt đầu bận rộn. Lúc bàn xong công việc, Quan Chu nói: “Hôm qua cậu có chuyện gì đó đúng không. Tôi thật lo lắng cho cậu”.
“Không có gì đâu. Tôi rất tốt”.
“Hôm nay xong việc rồi có bận gì không?”
“Không có”.
“Vậy đi uống một ly xem như ăn mừng trước. Cho cậu xả sầu luôn”. Mạch Đinh cứ nhìn chằm chằm Chu Quan. Ngoài biết ơn, cậu còn có những điều khác nữa. Trong khoảng thời gian gần đây, Quan Chu dần trở thành người duy nhất có thể khiến cậu chia sẻ mọi phiền não, bí mật. Cậu không muốn nói cho Bạch Tiểu Tư, không muốn nói cho ai khác, càng không muốn nói cho An Tử Yến. Trừ Quan Chu, dường như không còn ai hiểu cậu nữa.
“Thế qua nhà tôi đi”.
“Được. Tôi sẽ mua rượu tới”.
“Ừ. Lát sẽ nhắn tin địa chỉ cho cậu. Xong việc rồi đến nhá”.
Quan Chu vừa mới đi, Phạm Thiếu Quân ê ẩm nói: “Cậu làm chung với đồng nghiệp lâu như vậy cũng không thấy cậu mời qua nhà chơi a”. Mạch Đinh rơi vào trầm tư, chưa lấy lại tinh thần thì Phạm Thiếu Quân ném bút chì vào người: “Đang nói chuyện với cậu đấy!”.
“Nói gì cơ?”
“Thôi bỏ đi”. Phạm Thiếu Quân không thèm để ý đến cậu nữa.
– Hết chương 162 –
“Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà. Cô đến bao giờ đấy?”
“Nói chuyện? Cậu đừng hòng qua mặt tôi. Cậu vừa nói cái gì? Thật làm tôi thất vọng. Sao? Đột nhiên gặp được chân mệnh thiên tử, bắt đầu dao động rồi?”
“Cô nói cái gì vậy? Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Chỉ là nói chuyện với bạn cũ thôi mà!”
“Tôi thấy như người yêu cũ”.
“Sao cô giống hệt An Tử Yến vậy? Lúc nào cũng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi với Quan Chu bộ có gì à?!”. Mạch Đinh vì lời nói của Bạch Tiểu Tư mà tức giận. Đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng với cô. Giây phút hiện tại, Mạch Đinh đã hoàn toàn khiến Bạch Tiểu Tư kinh ngạc. Cô giễu cợt: “Cho nên tôi và chồng cũ phải là thánh nhân, còn phải đối xử với hai người thật tốt. Đợi đến lúc cậu lên giường, chúng tôi chắc còn ở bên vỗ tay ha”. Mạch Đinh siết chặc tay: “Cô nói chuyện thật khó nghe”.
“Đương nhiên là không thể nói chuyện dễ nghe với hai người rồi. Mấy hôm trước tôi với chồng cũ còn bàn về quà sinh nhật cho cậu. Còn cậu, vội vàng cùng người đàn ông khác cười cười nói nói cậu cậu tôi tôi. Tôi thật sự cho rằng cậu và chồng cũ dù có gặp chuyện gì cũng sẽ không như những cặp đôi khác dễ dàng chia tay. Kết quả? Là tôi ngu ngốc rồi”.
Bạch Tiểu Tư tấn công quá mãnh liệt khiến Mạch Đinh không kịp ứng phó. Cậu tỏ ra rối loạn: “Tiểu Tư, căn bản cô không biết gì hết. Lúc trước tôi và An Tử Yến vì chuyện đứa bé mà lo lắng đâm sợ hãi. Rồi sau anh ấy khó chịu. Bây giờ lại cãi nhau, tôi sắp…”. Dòng nước lạnh băng tát thẳng lên mặt Mạch Đinh. Cậu kinh ngạc nhìn ly nước trong tay Bạch Tiểu Tư. Cô đứng lên, lớn tiếng: “Con mẹ nó cậu kiếm lý do cho cái sự dao động đó à? Tôi càng xem thường cậu thêm thôi. Tôi thật hối hận. Sớm biết cậu là người như thế, tôi có điên mới nhường chồng cũ lại cho cậu”. Bạch Tiểu Tư phẫn nộ như vậy, Mạch Đinh cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Cậu chỉ còn có thể nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tư từ xa.
Mạch Đinh lau khô nước rồi mới quay lại công ty. Cậu vùi đầu vào công việc, không dám nhìn An Tử Yến. Cho đến khi xong việc An Tử Yến cũng không tìm cậu nữa. Lúc trước có lẽ cậu sẽ khó chịu. Bây giờ không tìm, cậu ngược lại còn cảm thấy trút được gánh nặng. Chẳng lẽ cậu đang lừa dối An Tử Yến? Mạch Đinh tự hỏi rồi thật sự nghĩ: Cậu đúng là đang lừa dối An Tử Yến.
Về đến nhà hai người đều không nói chuyện với nhau. An Tử Yến nằm trên ghế salon. Có lẽ bóng ma trong lòng khiến Mạch Đinh tỏ ra nhượng bộ: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Đó là những lời em phải nói à?”
“Em nên nói cái gì?”
“Không phải em nên nói chuyện lúc trưa sao?”
“Tiểu Tư nói cho anh biết? Em không có sức giải thích. Có nói gì anh cũng không tin. Em mệt rồi”. An Tử Yến nhếch miệng, ngữ điệu lạnh nhạt như mọi ngày: “Sau này em cũng không cần giải thích nữa. Thích làm gì tuỳ em”. Mạch Đinh im lặng. Nhìn An Tử Yến nhưng hắn không nhìn cậu. Cậu vào phòng ngủ, thả người lên giường.
Chẳng biết ngủ từ lúc nào, Mạch Đinh mơ hồ mở mắt. Tấm lưng An Tử Yến đập vào mắt cậu. Mạch Đinh vươn tay muốn chạm vào hắn, nhưng mãi cậu cứ bất động tại chỗ.
“An Tử Yến, anh ngủ rồi hả?”. Không có hồi âm. Mạch Đinh cắn chặc môi dưới. Lúc cậu muốn kéo chăn che kín đầu, giọng nói của An Tử Yến vang lên trong đêm đủ khiến cho người ta trúng độc: “Mạch Đinh, em không thể thích người khác. Biết không?”. Mạch Đinh siết chặt chăn. Cậu đã nghĩ rất nhiều câu trả lời. Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm gì, không nói gì cả.
Hôm sau, mới sáng sớm Mạch Đinh đã tỉnh giấc. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường để tránh làm ồn An Tử Yến. Vệ sinh mặt mũi rồi làm bữa sáng đã dần trở thành thói quen. Cậu chuẩn bị bữa sáng khá thịnh soạn xong thì đi làm. Hôm nay cậu không đánh thức An Tử Yến. Dù là vì áy náy hay vì nguyên nhân khác, cậu cũng muốn đối xử thật tốt với An Tử Yến. Bây giờ thâm tâm cậu muốn giải thích thế nào đây? Không phải tự nhiên không thương An Tử Yến nữa. Chỉ là…
Vừa bước vào văn phòng, Mạch Đinh nhìn thấy Quách Bình đang chơi máy tính, liền hỏi: “Sư phụ, An Tử Yến có nói gì với anh không?”. Quách Bình tập trung vào màn hình máy tính: “Nói gì?”
“Dự án của tôi không nói gì với anh hả?”
“Không có. Sao?
“Không có gì”. Xem ra An Tử Yến vẫn chưa nói với Quách Bình. Dự án đó vẫn do cậu phụ trách. Cậu lại bắt đầu bận rộn. Lúc bàn xong công việc, Quan Chu nói: “Hôm qua cậu có chuyện gì đó đúng không. Tôi thật lo lắng cho cậu”.
“Không có gì đâu. Tôi rất tốt”.
“Hôm nay xong việc rồi có bận gì không?”
“Không có”.
“Vậy đi uống một ly xem như ăn mừng trước. Cho cậu xả sầu luôn”. Mạch Đinh cứ nhìn chằm chằm Chu Quan. Ngoài biết ơn, cậu còn có những điều khác nữa. Trong khoảng thời gian gần đây, Quan Chu dần trở thành người duy nhất có thể khiến cậu chia sẻ mọi phiền não, bí mật. Cậu không muốn nói cho Bạch Tiểu Tư, không muốn nói cho ai khác, càng không muốn nói cho An Tử Yến. Trừ Quan Chu, dường như không còn ai hiểu cậu nữa.
“Thế qua nhà tôi đi”.
“Được. Tôi sẽ mua rượu tới”.
“Ừ. Lát sẽ nhắn tin địa chỉ cho cậu. Xong việc rồi đến nhá”.
Quan Chu vừa mới đi, Phạm Thiếu Quân ê ẩm nói: “Cậu làm chung với đồng nghiệp lâu như vậy cũng không thấy cậu mời qua nhà chơi a”. Mạch Đinh rơi vào trầm tư, chưa lấy lại tinh thần thì Phạm Thiếu Quân ném bút chì vào người: “Đang nói chuyện với cậu đấy!”.
“Nói gì cơ?”
“Thôi bỏ đi”. Phạm Thiếu Quân không thèm để ý đến cậu nữa.
– Hết chương 162 –