Chương : 37
Một hôm, Mạch Đinh đang xử lý việc do Quách Bình giao phó thì Liễu Vĩ chạy vào. Trực tiếp xông thẳng đến phòng làm việc của An Tử Yến. Vừa đẩy cửa ra đã nói ngay: “Không xong rồi. Sản phẩm lần này có vấn đề. Bây giờ đã nhận được rất nhiều khiếu nại từ phía khách hàng”. An Tử Yến sau khi nghe thì trầm mặc vài giây rồi xua tay về phía Liễu Vĩ: “Biết rồi”. Phùng Phỉ Mông cũng xuất hiện ở cửa phòng: “Yến, sếp mới gọi báo mở cuộc họp gấp”. An Tử Yến đứng dậy, gọi Cao Sảng, Quách Bình, Phạm Thiếu Quân. Mạch Đinh không cần nghĩ cũng biết có chuyện quan trọng. Cậu đứng lên. An Tử Yến đến quay đầu lại cũng không: “Cậu ở lại”.
“Nhưng tôi…”. Lời nói của cậu còn chưa bật ra khỏi miệng thì đã bị bỏ lại một mình. Mạch Đinh vào công ty cũng được một thời gian rồi. Cậu không hiểu tại sao cậu không thể đi đi theo.
Trong phòng họp lúc này giống như chiến trường vậy. Đâu đâu cũng đều có thể nghe thấy mùi khói nồng nặc, cũng như những lời chỉ trích lẫn nhau.
“Nói tóm lại, bên sản xuất lúc làm nên chú ý. Chúng tôi mẹ nó cực khổ lâu như vậy. Bây giờ muốn hồi sản phẩm về thì uy tín và tiền của công ty sẽ chịu tổn thất bao nhiêu đây?”. Bên marketing lớn tiếng quát mắng.
“Thế nhóm thiết kế thì sao? Chúng tôi đã làm gì? Sao có thể chỉ đổ cho chúng tôi?”
“Không phải do bên mấy người rồi còn muốn đổ sang bên chúng tôi à?”
Quản lý bộ phận tài chính vẫn duy trì thái độ trung lập. Lãng đãng đung đưa đôi chân dài mang giầy cao gót. Đối với cuộc tranh cãi này không hề có hứng thú. Tiếng cải vã cùng làn khói mờ mờ trong phòng luân phiên đổi chỗ cho nhau. Quách Bình và Phạm Thiếu Quân đợi xem có người chỉa hướng tấn công sang bộ phận Chăm sóc khách hàng thì sẽ nhập chiến ngay. An Tử Yến ngồi đối diện với mọi người, dựa lưng ra ghế, khoanh tay, nhìn chăm chăm vào những người đang tỏ mắt tía tai: “Cãi nhau đủ chưa? Bao giờ mới vào chủ đề chính đây?”
“Thằng nhãi, nếu không phải vì đám người bên Chăm sóc khách hàng thì đã ông Thôi đã có ở đây rồi. Làm gì có chuyện đến phiên cậu lên tiếng”.
“Hay bị dọa sợ đến tè ra quần? Vốn cho rằng đang làm cái việc ưỡn ẹo chút là được. Bên Chăm sóc khách hàng có thể phải đề ra phương án giải quyết đấy. Thật là xui xẻo. Chung thì đến chén cơm cũng không giữ được rồi”.
Tất cả chỉ trích đều hướng về An Tử Yến.
Mà dưới phòng Chăm sóc khách hàng cũng không mấy yên tĩnh. Các vị từng trải đang bàn tán những câu chuyện không liên quan đến họ.
“Cũng đáng đời cậu ta xui xẻo thôi. Vừa lên giữ chức ba tháng thì gặp chuyện không may rồi. Nhắm chừng sẽ luống cuống tay chân. Nhìn phản ứng vừa rồi, chắc bị dọa sợ đến mức không dám nói nhiều”.
“Quản lý Thôi cũng không thể sẽ chạy về giúp. Vốn là người trẻ mới vào công ty mà đã lên chức, ông ta tức lắm”.
“Đúng vậy. Cậu ta dựa vào cái gì? Dựa vào quan hệ mà nhận mấy bảng hợp đồn chứ gì. Cũng chẳng biết thật hay giả. Có gì đó phía sau cũng không chừng. Xem hắn có bản lĩnh lớn đến thế nào”.
“Nếu hỏng chuyện, bị giáng chức, xem thần sắc cậu ta ra làm sao”.
Mạch Đinh ngồi cách đó không xa luôn tự nhắc nhở bản thân. Không được gây thêm phiền phức cho An Tử Yến. Bọn họ muốn nói thế nào là chuyện của bọn họ. Nếu nội bộ mà cũng nháo nhào lên thì sẽ khó coi lắm. Muốn ở cạnh hắn nhưng chính miệng hắn bảo cậu ở lại. Trong mắt An Tử Yến, cậu là người thế nào đây? Cậu cũng tự cho phép bản thân có chút thử thách, được quyền lên tiếng chứ. Quá dai dẳng, cứng nhắc, sợ cuộc sống thay đổi khi đang ổn định? Có nhiều khuyết điểm đến nổi hắn không đủ tin tưởng giao phó công việc sao? Vẫn muốn cố gắng hơn nữa, nghiêm túc hơn nữa. Cậu nên vì lòng tham không đáy của mình mà phải tự đánh một quyền sao? Cậu không chỉ muốn làm người yêu tốt của hắn, cậu còn muốn làm cả cấp dưới tốt của hắn nữa.
An Tử Yến đối mặt không hề lay động thanh sắc. Đứng lên, mở cửa phòng họp ra. Những người thuộc bộ phận khác nóng nảy: “Bây giờ muốn chạy à?”
“Tôi không tới đây để nghe cãi nhau. Tôi đi trước”.
“Đợi đã. Bộ phận chăm sóc khách hàng không có ở đây thì sao được. Cách xử lý phải lấy từ bên các cậu chứ. Nếu không thì công ty sinh ra cái bộ phận Chăm sóc khách hàng làm gì? Nuôi mấy cậu tốn cơm sao?”
An Tử Yến nhếch môi, cười lạnh: “Tôi thấy dù các anh có làm gì. Cùng lắm là lên mặt thúc giục tôi. Bây giờ gọi quản lý Thôi quay lại cũng tốn thời gian a”.
“Thái độ của cậu là sao? Không muốn làm việc vì công ty thì nói thẳng”.
“Không muốn vì công ty chỉ sợ không phải là tôi. Vậy nên, các anh là muốn cãi nhau hay muốn thương lượng?”. An Tử Yến đưa ra hai sự lựa chọn, cả phòng trầm mặc. An Tử Yến quay lại chỗ ngồi: “Trước mắt thì sản phẩm mới đã tiêu thụ được bao nhiêu rồi?”. Quản lý bộ phận marketing lật tài liệu, chuyền sang.
Cửa thang máy tầng bảy vừa mới mở ra đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong. Lúc nào cũng dạy An Tử Yến phải lịch sự. Trong công ty phải cố nhẫn nhịn như Mạch Đinh. Nhưng đến khi gặp chuyện thì chính Mạch Đinh lại không làm được. Cậu vẫn xông vào cãi nhau cùng với các đồng nghiệp kia. Có người lúc cố chấp thì chẳng có cách nào hiểu được. Thứ bản thân mình thích thì cũng mong những người khác không ghét nó. Ai ngờ cấp dưới trẻ tuổi của An Tử Yến cũng tham gia cãi vã cùng cấp dưới toàn tinh anh của quản lý Thôi. Cuộc chiến dữ dội trái lại làm cho Mạch Đinh tỉnh táo không ít. Đây là bởi cảm xúc riêng hay rốt cuộc cậu đã làm gì?
“Bộ phận chăm sóc khách hàng không có chúng tôi, chỉ bằng mấy người thì có thể làm nên được chuyện gì? Bây giờ không còn quản lý Thôi nữa thì nhớ? Còn người mới nữa, nghĩ đây là đâu? Không có chút bản lĩnh liền muốn kéo bè phái chọn lựa cấp trên à?”
“Tôi…”.
An Tử Yến chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Mạch Đinh, chặn lại những lời chỉ trích và những ánh nhìn. Nhìn thẳng vào các tiền bối: “Không cần phải làm việc nữa sao?”
“Là bọn họ…”.
“Tôi không muốn nghe lời thừa thải. Càng không muốn nghe ba cái cãi vã này. Chỉ trích với cái người không tồn tại như Mạch Đinh thì cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì cho cam đâu”. An Tử Yến đi vào phòng làm việc. Lúc chuẩn bị đóng cửa thì dừng lại: “Quên nhắc mọi người. Ai không hài lòng thì cứ trực tiếp tìm tôi. Đừng để không hiểu rõ mà sau này hối hận. Bởi vì sau này cả bộ phận Chăm sóc khách hàng này cũng sẽ là của tôi”. Đừng nói những người khác nghe được câu nói kia thì có phản ứng gì. Ngay đến Mạch Đinh cũng muốn xông tới đánh vào thằng cha sếp cuồng vọng đó nữa là! Hắn không thể kiềm chế được sao? Có ai còn chưa lên chức đã đi uy hiếp người khác không? Nhất định sẽ truyền tới tai quản lý Thôi. Tệ hơn nữa chính là nhỡ đâu có người len lén báo cáo cho Vương tổng, nói rằng hắn muốn ngồi vào vị trí của ông ta, ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?
Đang lúc lo lắng thì Mạch Đinh nhìn thấy có người đến. Sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Cậu hy vọng đó không phải là người mà cậu đang nghĩ đến. Đáng tiếc những điều cậu mong muốn đều không thường linh nghiệm. Bây giờ, Mạch Đinh lại cầu Vương tổng không nghe thấy những điều mà An Tử Yến đã nói. Sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh của các vị tiền bối. Mạch Đinh không khỏi suy nghĩ. Vừa rồi bọn họ im lặng nghe An Tử Yến nói chính là đã sớm nhận ra Vương tổng đến rồi? Mạch Đinh nhìn Vương tổng không chớp mắt. Muốn dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt ông đoán ra điều gì đó. Nhưng khuôn mặt của Vương tổng chỉ một biểu cảm cứng nhắc. Quách Bình, Phạm Thiểu Quân cùng đám người cãi nhau với Mạch Đinh lúc nãy lập tức giả vờ bận rộn, chăm chỉ làm việc. Vương tổng không nói gì mà trực tiếp vào phòng làm việc của An Tử Yến. Đóng cửa lại. Rèm cửa cũng được che kín hoàn toàn.
_________________
BTS_A.R.M.Y_ Bangtansoyeondan <3
“Nhưng tôi…”. Lời nói của cậu còn chưa bật ra khỏi miệng thì đã bị bỏ lại một mình. Mạch Đinh vào công ty cũng được một thời gian rồi. Cậu không hiểu tại sao cậu không thể đi đi theo.
Trong phòng họp lúc này giống như chiến trường vậy. Đâu đâu cũng đều có thể nghe thấy mùi khói nồng nặc, cũng như những lời chỉ trích lẫn nhau.
“Nói tóm lại, bên sản xuất lúc làm nên chú ý. Chúng tôi mẹ nó cực khổ lâu như vậy. Bây giờ muốn hồi sản phẩm về thì uy tín và tiền của công ty sẽ chịu tổn thất bao nhiêu đây?”. Bên marketing lớn tiếng quát mắng.
“Thế nhóm thiết kế thì sao? Chúng tôi đã làm gì? Sao có thể chỉ đổ cho chúng tôi?”
“Không phải do bên mấy người rồi còn muốn đổ sang bên chúng tôi à?”
Quản lý bộ phận tài chính vẫn duy trì thái độ trung lập. Lãng đãng đung đưa đôi chân dài mang giầy cao gót. Đối với cuộc tranh cãi này không hề có hứng thú. Tiếng cải vã cùng làn khói mờ mờ trong phòng luân phiên đổi chỗ cho nhau. Quách Bình và Phạm Thiếu Quân đợi xem có người chỉa hướng tấn công sang bộ phận Chăm sóc khách hàng thì sẽ nhập chiến ngay. An Tử Yến ngồi đối diện với mọi người, dựa lưng ra ghế, khoanh tay, nhìn chăm chăm vào những người đang tỏ mắt tía tai: “Cãi nhau đủ chưa? Bao giờ mới vào chủ đề chính đây?”
“Thằng nhãi, nếu không phải vì đám người bên Chăm sóc khách hàng thì đã ông Thôi đã có ở đây rồi. Làm gì có chuyện đến phiên cậu lên tiếng”.
“Hay bị dọa sợ đến tè ra quần? Vốn cho rằng đang làm cái việc ưỡn ẹo chút là được. Bên Chăm sóc khách hàng có thể phải đề ra phương án giải quyết đấy. Thật là xui xẻo. Chung thì đến chén cơm cũng không giữ được rồi”.
Tất cả chỉ trích đều hướng về An Tử Yến.
Mà dưới phòng Chăm sóc khách hàng cũng không mấy yên tĩnh. Các vị từng trải đang bàn tán những câu chuyện không liên quan đến họ.
“Cũng đáng đời cậu ta xui xẻo thôi. Vừa lên giữ chức ba tháng thì gặp chuyện không may rồi. Nhắm chừng sẽ luống cuống tay chân. Nhìn phản ứng vừa rồi, chắc bị dọa sợ đến mức không dám nói nhiều”.
“Quản lý Thôi cũng không thể sẽ chạy về giúp. Vốn là người trẻ mới vào công ty mà đã lên chức, ông ta tức lắm”.
“Đúng vậy. Cậu ta dựa vào cái gì? Dựa vào quan hệ mà nhận mấy bảng hợp đồn chứ gì. Cũng chẳng biết thật hay giả. Có gì đó phía sau cũng không chừng. Xem hắn có bản lĩnh lớn đến thế nào”.
“Nếu hỏng chuyện, bị giáng chức, xem thần sắc cậu ta ra làm sao”.
Mạch Đinh ngồi cách đó không xa luôn tự nhắc nhở bản thân. Không được gây thêm phiền phức cho An Tử Yến. Bọn họ muốn nói thế nào là chuyện của bọn họ. Nếu nội bộ mà cũng nháo nhào lên thì sẽ khó coi lắm. Muốn ở cạnh hắn nhưng chính miệng hắn bảo cậu ở lại. Trong mắt An Tử Yến, cậu là người thế nào đây? Cậu cũng tự cho phép bản thân có chút thử thách, được quyền lên tiếng chứ. Quá dai dẳng, cứng nhắc, sợ cuộc sống thay đổi khi đang ổn định? Có nhiều khuyết điểm đến nổi hắn không đủ tin tưởng giao phó công việc sao? Vẫn muốn cố gắng hơn nữa, nghiêm túc hơn nữa. Cậu nên vì lòng tham không đáy của mình mà phải tự đánh một quyền sao? Cậu không chỉ muốn làm người yêu tốt của hắn, cậu còn muốn làm cả cấp dưới tốt của hắn nữa.
An Tử Yến đối mặt không hề lay động thanh sắc. Đứng lên, mở cửa phòng họp ra. Những người thuộc bộ phận khác nóng nảy: “Bây giờ muốn chạy à?”
“Tôi không tới đây để nghe cãi nhau. Tôi đi trước”.
“Đợi đã. Bộ phận chăm sóc khách hàng không có ở đây thì sao được. Cách xử lý phải lấy từ bên các cậu chứ. Nếu không thì công ty sinh ra cái bộ phận Chăm sóc khách hàng làm gì? Nuôi mấy cậu tốn cơm sao?”
An Tử Yến nhếch môi, cười lạnh: “Tôi thấy dù các anh có làm gì. Cùng lắm là lên mặt thúc giục tôi. Bây giờ gọi quản lý Thôi quay lại cũng tốn thời gian a”.
“Thái độ của cậu là sao? Không muốn làm việc vì công ty thì nói thẳng”.
“Không muốn vì công ty chỉ sợ không phải là tôi. Vậy nên, các anh là muốn cãi nhau hay muốn thương lượng?”. An Tử Yến đưa ra hai sự lựa chọn, cả phòng trầm mặc. An Tử Yến quay lại chỗ ngồi: “Trước mắt thì sản phẩm mới đã tiêu thụ được bao nhiêu rồi?”. Quản lý bộ phận marketing lật tài liệu, chuyền sang.
Cửa thang máy tầng bảy vừa mới mở ra đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong. Lúc nào cũng dạy An Tử Yến phải lịch sự. Trong công ty phải cố nhẫn nhịn như Mạch Đinh. Nhưng đến khi gặp chuyện thì chính Mạch Đinh lại không làm được. Cậu vẫn xông vào cãi nhau cùng với các đồng nghiệp kia. Có người lúc cố chấp thì chẳng có cách nào hiểu được. Thứ bản thân mình thích thì cũng mong những người khác không ghét nó. Ai ngờ cấp dưới trẻ tuổi của An Tử Yến cũng tham gia cãi vã cùng cấp dưới toàn tinh anh của quản lý Thôi. Cuộc chiến dữ dội trái lại làm cho Mạch Đinh tỉnh táo không ít. Đây là bởi cảm xúc riêng hay rốt cuộc cậu đã làm gì?
“Bộ phận chăm sóc khách hàng không có chúng tôi, chỉ bằng mấy người thì có thể làm nên được chuyện gì? Bây giờ không còn quản lý Thôi nữa thì nhớ? Còn người mới nữa, nghĩ đây là đâu? Không có chút bản lĩnh liền muốn kéo bè phái chọn lựa cấp trên à?”
“Tôi…”.
An Tử Yến chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Mạch Đinh, chặn lại những lời chỉ trích và những ánh nhìn. Nhìn thẳng vào các tiền bối: “Không cần phải làm việc nữa sao?”
“Là bọn họ…”.
“Tôi không muốn nghe lời thừa thải. Càng không muốn nghe ba cái cãi vã này. Chỉ trích với cái người không tồn tại như Mạch Đinh thì cũng chẳng có cảm giác thành tựu gì cho cam đâu”. An Tử Yến đi vào phòng làm việc. Lúc chuẩn bị đóng cửa thì dừng lại: “Quên nhắc mọi người. Ai không hài lòng thì cứ trực tiếp tìm tôi. Đừng để không hiểu rõ mà sau này hối hận. Bởi vì sau này cả bộ phận Chăm sóc khách hàng này cũng sẽ là của tôi”. Đừng nói những người khác nghe được câu nói kia thì có phản ứng gì. Ngay đến Mạch Đinh cũng muốn xông tới đánh vào thằng cha sếp cuồng vọng đó nữa là! Hắn không thể kiềm chế được sao? Có ai còn chưa lên chức đã đi uy hiếp người khác không? Nhất định sẽ truyền tới tai quản lý Thôi. Tệ hơn nữa chính là nhỡ đâu có người len lén báo cáo cho Vương tổng, nói rằng hắn muốn ngồi vào vị trí của ông ta, ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?
Đang lúc lo lắng thì Mạch Đinh nhìn thấy có người đến. Sắc mặt cậu vô cùng khó coi. Cậu hy vọng đó không phải là người mà cậu đang nghĩ đến. Đáng tiếc những điều cậu mong muốn đều không thường linh nghiệm. Bây giờ, Mạch Đinh lại cầu Vương tổng không nghe thấy những điều mà An Tử Yến đã nói. Sau lưng truyền đến tiếng cười lạnh của các vị tiền bối. Mạch Đinh không khỏi suy nghĩ. Vừa rồi bọn họ im lặng nghe An Tử Yến nói chính là đã sớm nhận ra Vương tổng đến rồi? Mạch Đinh nhìn Vương tổng không chớp mắt. Muốn dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt ông đoán ra điều gì đó. Nhưng khuôn mặt của Vương tổng chỉ một biểu cảm cứng nhắc. Quách Bình, Phạm Thiểu Quân cùng đám người cãi nhau với Mạch Đinh lúc nãy lập tức giả vờ bận rộn, chăm chỉ làm việc. Vương tổng không nói gì mà trực tiếp vào phòng làm việc của An Tử Yến. Đóng cửa lại. Rèm cửa cũng được che kín hoàn toàn.
_________________
BTS_A.R.M.Y_ Bangtansoyeondan <3