Chương : 67
Dọn dẹp hành lý và tài liệu xong cũng đã đến trưa. Nghiêm Ngôn nói sẽ lái xe đưa Tô Tiểu Mễ cùng An Tử Yến và Mạch Đinh ra sân bay. Tô Tiểu Mễ cười với Mạch Đinh: “Có thời gian thì đến chơi nha”.
“Ừ. Cậu cũng vậy”. Rõ ràng là chuyện gì cũng có thể nói với Tô Tiểu Mễ rất lâu. Nhưng đến lúc chia tay, Mạch Đinh lại không biết nên nói gì cả. Cậu hy vọng có thể cùng Tô Tiểu Mễ ở chung trong một thành phố.
“Nhớ gởi đặc sản bên chỗ cậu sang cho tôi đó”.
“Biết rồi. Không cần nhắc tôi nhiều lần vậy đâu”.
“Không được chiếm tiện nghi một mình chứ. Cậu ở nhà tôi ăn cũng không ít cơm nha”.
“Thôi thả cho tôi đi đi!”. Tình cảnh lúc này giống lúc bọn họ chia tay khi còn trên đảo Tam Á. Mạch Đinh sẽ không hối hận lần đến đảo Tam Á đó. Bởi vì nhờ vậy mà cậu đã quen được Nghiêm Ngôn và Tô Tiểu Mễ. An Tử Yến nói với Nghiêm Ngôn: “Ân tình nợ anh, lần sau sẽ trả”.
“Vậy đi”.
“Tôi đi đã”.
“Ừ”.
Hai người họ vô cùng ngắn gọn và súc tích. Dứt lời, An Tử Yến kéo tay Mạch Đinh đi làm thủ tục bay. Mạch Đinh quay đầu lại, vẫy tay với Tô Tiểu Mễ: “Hẹn gặp lại, Tô Tiểu Mễ”. Cậu quên luôn công việc bên này có bao nhiêu vất vả. Chẳng qua cũng không giải thích được cảm giác lần này ra khỏi nhà cao hứng đến mức nào.
“Mau gởi đồ ăn ngon sang đó”.
Nhìn thấy Mạch Đinh đi xa rồi, Tô Tiểu Mễ thở dài: “Hai người họ đi rồi cảm thấy có chút không quen. Ngôn, em đang nói chuyện đó. Đợi em với”. Cậu ta chạy đến bên Nghiêm Ngôn. Tiếp tục độc thoại: “Thật tiếc là Đại Tiên không có ở đây. Vì ngài mà em cực khổ biết bao. Đội mưa đem ngài về nhà. Còn che dù để ngài không bị ướt nữa. Làm cho cả người em ướt nhẹp luôn”.
“Đại Tiên?”
“Chính là SpongeBob bằng bông anh thấy lần trước đó”.
Sắc mặt Nghiêm Ngôn đen đi: “Em vì cái thứ đó mà bị cảm?”
“Vì Đại Tiên rất có giá trị! Hơn nữa hết cảm rồi! Ngôn, anh không cần lo lắng nữa. Cơ thể em cũng ổn rồi. Giờ có ăn rác cũng không thành vấn đề. Hôm nào để trên xe anh nhiều đồ hơn nữa…”. Tô Tiểu Mễ vẫn còn đang nói khí thế thì Nghiêm Ngôn dừng lại, lạnh lùng nói: “Gần đây thấy em mới đỡ bệnh, không so đo với em. Giờ em lại cho anh thấy da mặt em càng lúc càng dày”. Anh vừa nói vừa tóm lấy khuôn mặt của Tô Tiểu Mễ: “Dọn hết đống đồ trong xe”.
“Nhưng… nhưng… nhưng…”. Tô Tiểu Mễ lắp bắp, cúi đầu, chân giậm đất, bộ dạng đáng thương. Nhưng… vô dụng. Cậu diễn mấy cảnh này, Nghiêm Ngôn đã vô cảm từ lâu.
“Ít nói nhảm đi”.
Tô Tiểu Mễ quỳ gối trên xe ngoan ngoãn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Trong lòng lớn tiếng réo lên: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?
Vẫn còn ở đó mà hỏi. Nghiêm Ngôn chẳng phải đã nói rõ ràng cho cậu biết nguyên nhân rồi sao? Khoảng thời gian này là vì cậu bị cảm nên Nghiêm Ngôn mới dung túng mà thôi. Với Đại Tiên kia, vốn không có liên quan gì. Việc Đại Tiên rời đi, trong đầu Tô Tiểu Mễ đơn giản chỉ có chút tiếc nuối. Bởi vì có Nghiêm ngôn ở bên, cuộc sống và tình yêu của Tô Tiểu Mễ sẽ không có gì thay đổi. Đến cuối cùng, tất cả mọi nhiệt tình của Tô Tiểu Mễ đều đặt hết trên người Nghiêm Ngôn rồi.
—————-
Xuống máy bay, Mạch Đinh nuốt nước bọt. Nhìn chằm chằm vào lưng An Tử Yến. Chuẩn bị nếm thử thành quả của những ngày qua. Trong người quả thật có chút hưng phấn. Hai người họ ra ngoài sân bay, trong lúc đợi xe taxi, Mạch Đinh không nói không rằng đưa chân đá An Tử Yến một cú. An Tử Yến cúi người xuống nhìn vết bẩn chỗ bị đá rồi nhìn sang Mạch Đinh: “Em muốn tìm đến cái chết?”. Hắn vừa đưa tay chuẩn bị bắt lấy Mạch Đinh thì cậu đã nhanh chóng chạy đi. Cậu kinh ngạc hét lớn trong đầu: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?
Nhưng ít nhất Đại Tiên vẫn thực hiện một nguyện vọng quan trọng của cậu. Nguyện vọng vết thương trên tay An Tử Yến mau lành.
Mạch Đinh quay đầu lại. An Tử Yến ở cách đó không xa, vẫn nhìn cậu: “Quay lại đây”.
Phải trở lại sao? Trở lại rồi sẽ bị An Tử Yến chỉnh đó.
Phải trở lại thôi. Nếu không, cậu còn có thể đi đâu được nữa?
Cả đời này Mạch Đinh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng có thế nào, cậu cũng không bỏ qua con người này.
—————-
Vừa vào nhà, Mạch Đinh đã nhào cả người lên ghế salon. Mệt mỏi đến mức không muốn động đậy. Lúc trước không có cảm giác gì. Đến bây giờ toàn thân lại như rã rời. Nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải dọn dẹp và nấu cơm, cậu không nhịn được mà thở dài. Lúc quỳ lạy Đại Tiên rõ ràng rất có tinh thần cơ mà. An Tử Yến vào phòng lấy laptop ra. Gọi điện cho Quách Bình nói chuyện. Mở ti vi và khởi động máy sưởi.
“An Tử Yến. Em nói bao nhiêu lần rồi. Phải tiết kiệm. Anh dùng lap, rồi còn xem ti vi. Hơn nữa còn mở máy sưởi ở mức nhiệt thấp nhất nữa. Hao điện lắm đó”. Cậu liền muốn đưa tay tắt máy sưởi đi. An Tử Yến đẩy tay cậu ra. Mạch Đinh ngồi dậy, khoanh chân, đặt hai tay lên đầu gối: “Em đã muốn nói chuyện với anh về việc tiết kiệm lâu rồi. Nhân hôm nay đúng lúc, chúng ta trao đổi với nhau đi”.
An Tử Yến vẫn nhìn màn hình laptop. Ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn phím. Đối với lời nói của Mạch Đinh không có chút phản ứng gì. Mạch Đinh giãy nãy:”Có lúc em cảm thấy bản thân như sống ở chốn ma quỷ ấy. Phải thông qua mấy nhà ngoại cảm mới có thể nói chuyện với anh được”.
“Anh có thể thành toàn cho ý nghĩ của em”.
“Thành quỷ rồi em cũng không tha cho anh! Nếu anh sợ thì qua đây nói chuyện với em về tiết kiệm đi”.
“Anh không sợ”.
Mạch Đinh không quản lời nói của An Tử Yến: “Tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp của con người. Ví như anh bây giờ dùng máy tính rồi tắt ti vi đi. Sẽ tiết kiệm được một chút tiền điện”. Cậu giống như thầy giáo cấp quốc gia đang giáo dục cho đám học sinh tiểu học. Nghĩ An Tử Yến được nuông chiều từ nhỏ, ở phương diện này có thể so với học sinh tiểu học cũng không bằng đi. Cậu đã chuẩn bị kiến thức từ mức căn bản để bắt đầu giáo dục cho An Tử Yến. Vị học sinh tiểu học trong mắt Mạch Đinh trả lời: “Chỗ tiền đó còn không đủ mua bao cao su”.
“Tích tiểu thành đại. Hơn nữa nói anh tiết kiệm không phải để mua bao cao su!”
“Mua thuốc tránh thai à?”
“Em… Em với anh không thể nói chuyện được mà!”. Cậu đứng dậy, cởi áo khoác, xăn tay áo lên cao, cầm theo một cái khăn ẩm. Hì hà hì hục bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Có lúc cậu cũng không muốn làm. Nhưng không làm thì không được. Dường như nó trở thành chứng rối loạn cưỡng chế và thể cậu đã quen với vai trò tôi tớ mất rồi.
_________________
“Ừ. Cậu cũng vậy”. Rõ ràng là chuyện gì cũng có thể nói với Tô Tiểu Mễ rất lâu. Nhưng đến lúc chia tay, Mạch Đinh lại không biết nên nói gì cả. Cậu hy vọng có thể cùng Tô Tiểu Mễ ở chung trong một thành phố.
“Nhớ gởi đặc sản bên chỗ cậu sang cho tôi đó”.
“Biết rồi. Không cần nhắc tôi nhiều lần vậy đâu”.
“Không được chiếm tiện nghi một mình chứ. Cậu ở nhà tôi ăn cũng không ít cơm nha”.
“Thôi thả cho tôi đi đi!”. Tình cảnh lúc này giống lúc bọn họ chia tay khi còn trên đảo Tam Á. Mạch Đinh sẽ không hối hận lần đến đảo Tam Á đó. Bởi vì nhờ vậy mà cậu đã quen được Nghiêm Ngôn và Tô Tiểu Mễ. An Tử Yến nói với Nghiêm Ngôn: “Ân tình nợ anh, lần sau sẽ trả”.
“Vậy đi”.
“Tôi đi đã”.
“Ừ”.
Hai người họ vô cùng ngắn gọn và súc tích. Dứt lời, An Tử Yến kéo tay Mạch Đinh đi làm thủ tục bay. Mạch Đinh quay đầu lại, vẫy tay với Tô Tiểu Mễ: “Hẹn gặp lại, Tô Tiểu Mễ”. Cậu quên luôn công việc bên này có bao nhiêu vất vả. Chẳng qua cũng không giải thích được cảm giác lần này ra khỏi nhà cao hứng đến mức nào.
“Mau gởi đồ ăn ngon sang đó”.
Nhìn thấy Mạch Đinh đi xa rồi, Tô Tiểu Mễ thở dài: “Hai người họ đi rồi cảm thấy có chút không quen. Ngôn, em đang nói chuyện đó. Đợi em với”. Cậu ta chạy đến bên Nghiêm Ngôn. Tiếp tục độc thoại: “Thật tiếc là Đại Tiên không có ở đây. Vì ngài mà em cực khổ biết bao. Đội mưa đem ngài về nhà. Còn che dù để ngài không bị ướt nữa. Làm cho cả người em ướt nhẹp luôn”.
“Đại Tiên?”
“Chính là SpongeBob bằng bông anh thấy lần trước đó”.
Sắc mặt Nghiêm Ngôn đen đi: “Em vì cái thứ đó mà bị cảm?”
“Vì Đại Tiên rất có giá trị! Hơn nữa hết cảm rồi! Ngôn, anh không cần lo lắng nữa. Cơ thể em cũng ổn rồi. Giờ có ăn rác cũng không thành vấn đề. Hôm nào để trên xe anh nhiều đồ hơn nữa…”. Tô Tiểu Mễ vẫn còn đang nói khí thế thì Nghiêm Ngôn dừng lại, lạnh lùng nói: “Gần đây thấy em mới đỡ bệnh, không so đo với em. Giờ em lại cho anh thấy da mặt em càng lúc càng dày”. Anh vừa nói vừa tóm lấy khuôn mặt của Tô Tiểu Mễ: “Dọn hết đống đồ trong xe”.
“Nhưng… nhưng… nhưng…”. Tô Tiểu Mễ lắp bắp, cúi đầu, chân giậm đất, bộ dạng đáng thương. Nhưng… vô dụng. Cậu diễn mấy cảnh này, Nghiêm Ngôn đã vô cảm từ lâu.
“Ít nói nhảm đi”.
Tô Tiểu Mễ quỳ gối trên xe ngoan ngoãn dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ. Trong lòng lớn tiếng réo lên: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?
Vẫn còn ở đó mà hỏi. Nghiêm Ngôn chẳng phải đã nói rõ ràng cho cậu biết nguyên nhân rồi sao? Khoảng thời gian này là vì cậu bị cảm nên Nghiêm Ngôn mới dung túng mà thôi. Với Đại Tiên kia, vốn không có liên quan gì. Việc Đại Tiên rời đi, trong đầu Tô Tiểu Mễ đơn giản chỉ có chút tiếc nuối. Bởi vì có Nghiêm ngôn ở bên, cuộc sống và tình yêu của Tô Tiểu Mễ sẽ không có gì thay đổi. Đến cuối cùng, tất cả mọi nhiệt tình của Tô Tiểu Mễ đều đặt hết trên người Nghiêm Ngôn rồi.
—————-
Xuống máy bay, Mạch Đinh nuốt nước bọt. Nhìn chằm chằm vào lưng An Tử Yến. Chuẩn bị nếm thử thành quả của những ngày qua. Trong người quả thật có chút hưng phấn. Hai người họ ra ngoài sân bay, trong lúc đợi xe taxi, Mạch Đinh không nói không rằng đưa chân đá An Tử Yến một cú. An Tử Yến cúi người xuống nhìn vết bẩn chỗ bị đá rồi nhìn sang Mạch Đinh: “Em muốn tìm đến cái chết?”. Hắn vừa đưa tay chuẩn bị bắt lấy Mạch Đinh thì cậu đã nhanh chóng chạy đi. Cậu kinh ngạc hét lớn trong đầu: Tại sao? Tại sao lại không hiệu nghiệm? Không lẽ là do Đại Tiên đi rồi sao?
Nhưng ít nhất Đại Tiên vẫn thực hiện một nguyện vọng quan trọng của cậu. Nguyện vọng vết thương trên tay An Tử Yến mau lành.
Mạch Đinh quay đầu lại. An Tử Yến ở cách đó không xa, vẫn nhìn cậu: “Quay lại đây”.
Phải trở lại sao? Trở lại rồi sẽ bị An Tử Yến chỉnh đó.
Phải trở lại thôi. Nếu không, cậu còn có thể đi đâu được nữa?
Cả đời này Mạch Đinh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng có thế nào, cậu cũng không bỏ qua con người này.
—————-
Vừa vào nhà, Mạch Đinh đã nhào cả người lên ghế salon. Mệt mỏi đến mức không muốn động đậy. Lúc trước không có cảm giác gì. Đến bây giờ toàn thân lại như rã rời. Nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải dọn dẹp và nấu cơm, cậu không nhịn được mà thở dài. Lúc quỳ lạy Đại Tiên rõ ràng rất có tinh thần cơ mà. An Tử Yến vào phòng lấy laptop ra. Gọi điện cho Quách Bình nói chuyện. Mở ti vi và khởi động máy sưởi.
“An Tử Yến. Em nói bao nhiêu lần rồi. Phải tiết kiệm. Anh dùng lap, rồi còn xem ti vi. Hơn nữa còn mở máy sưởi ở mức nhiệt thấp nhất nữa. Hao điện lắm đó”. Cậu liền muốn đưa tay tắt máy sưởi đi. An Tử Yến đẩy tay cậu ra. Mạch Đinh ngồi dậy, khoanh chân, đặt hai tay lên đầu gối: “Em đã muốn nói chuyện với anh về việc tiết kiệm lâu rồi. Nhân hôm nay đúng lúc, chúng ta trao đổi với nhau đi”.
An Tử Yến vẫn nhìn màn hình laptop. Ngón tay lướt qua lướt lại trên bàn phím. Đối với lời nói của Mạch Đinh không có chút phản ứng gì. Mạch Đinh giãy nãy:”Có lúc em cảm thấy bản thân như sống ở chốn ma quỷ ấy. Phải thông qua mấy nhà ngoại cảm mới có thể nói chuyện với anh được”.
“Anh có thể thành toàn cho ý nghĩ của em”.
“Thành quỷ rồi em cũng không tha cho anh! Nếu anh sợ thì qua đây nói chuyện với em về tiết kiệm đi”.
“Anh không sợ”.
Mạch Đinh không quản lời nói của An Tử Yến: “Tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp của con người. Ví như anh bây giờ dùng máy tính rồi tắt ti vi đi. Sẽ tiết kiệm được một chút tiền điện”. Cậu giống như thầy giáo cấp quốc gia đang giáo dục cho đám học sinh tiểu học. Nghĩ An Tử Yến được nuông chiều từ nhỏ, ở phương diện này có thể so với học sinh tiểu học cũng không bằng đi. Cậu đã chuẩn bị kiến thức từ mức căn bản để bắt đầu giáo dục cho An Tử Yến. Vị học sinh tiểu học trong mắt Mạch Đinh trả lời: “Chỗ tiền đó còn không đủ mua bao cao su”.
“Tích tiểu thành đại. Hơn nữa nói anh tiết kiệm không phải để mua bao cao su!”
“Mua thuốc tránh thai à?”
“Em… Em với anh không thể nói chuyện được mà!”. Cậu đứng dậy, cởi áo khoác, xăn tay áo lên cao, cầm theo một cái khăn ẩm. Hì hà hì hục bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Có lúc cậu cũng không muốn làm. Nhưng không làm thì không được. Dường như nó trở thành chứng rối loạn cưỡng chế và thể cậu đã quen với vai trò tôi tớ mất rồi.
_________________