Chương : 2
Đây là một mảnh đá bình thường, có kích thước như lòng bàn tay con nít, không thể nhận ra được nó có hình dạng nào. Ngoại trừ trên bề mặt có vài hoa văn do thiên nhiên tạo thành ra, nó chỉ có thêm vài cái lỗ nhỏ sáng sáng, giống như một đồ trang sức.
Ngoài những điều trên, nó không còn điểm gì đặc biệt nữa, rất là bình thường.
Điều kỳ lạ duy nhất là khi Tô Minh cầm lấy mảnh đá này, hắn cảm thấy ấm áp, giống như có một dòng khí ấm áp chảy vào cơ thể, làm cho cả người rất thoải mái.
- Ủa?
Tô Minh nhìn kỹ lại, nhưng qua một lúc sau hắn vẫn không cảm nhận được gì.
- Hồi trước có nghe A Công nói rằng vùng đất này trước đây là đất Hỏa Man, nếu vậy, nói không chừng trong mảnh đá này có chút Hỏa Man lực, cho nên mới làm tay ta ấm áp như thế, chắc không sai đâu.
Tô Minh tháo cái vòng cốt thú hình lưỡi liềm trên cổ ra, sau khi gắn mảnh đá nhỏ này vào trong đó thì hắn lại đeo vòng cốt thú vào cổ lại. Lúc đeo vào, vị trí mảnh đá nhỏ đó nằm ở ngay ngực hắn, cảm giác ấp áp càng rõ hơn.
- Về nhà!
Tô Minh sải bước đi về khu vực có ánh lửa chớp lên kia, nhanh chóng chạy tới. Lúc này hắn không chú ý tới một việc, mảnh đá nhỏ ở ngay ngực hắn bỗng nhiên tản phát ánh sáng yếu ớt một chút, rồi đạo ánh sáng đó biến mất đi chỉ trong chớp mắt.
Càng đi tới gần, ánh lửa trong mắt Tô Minh càng rõ ràng hơn, có thể thấy ở đó là một bộ lạc, xung quanh có một hàng rào được tạo thành bởi những cái cây to lớn.
Kích thước bộ lạc này không lớn, khoảng chừng có trăm người ở đây, nhưng trong mắt Tô Minh, đây lại là nơi làm hắn cảm thấy ấp ám.
Hình như bên trong có những tiếng hoan hô náo nhiệt truyền ra, hắn nhìn qua những cái khe trên hàng rào do cây to tạo thành, có thể thấy được ở ngay giữa bộ lạc có một đống lửa khổng lồ, rất nhiều tộc nhân đang ở chung quanh. Một vài thiếu nữ trong tộc đang nhảy múa xung quanh đống lửa.
Cổng vào bộ lạc cũng được làm bằng mấy cây to, lúc bình thường thì cổng luôn được treo lên cao bởi những gốc rễ dây leo to lớn, nhưng hôm nay lại đóng chặt xuống. Trên cổng có mấy đại hán rất khôi ngô, làn da họ thô ráp, trên cổ có đeo nhiều chuỗi bạch cốt, ở lỗ tai còn có mấy cái vòng bằng xương thú, thân hình vạm vỡ, ánh mắt luôn nhìn chung quanh.
Khi nhìn thấy Tô Minh từ xa chạy tới, mấy đại hán này nhếch miệng cười một cái:
- Lạp Tô, A Công tìm ngươi cả ngày rồi, sao giờ mới trở về?
- Khi nãy có trời mưa, có phải lại đi lấy Ô Long Tiên không?
- A Công tìm ta hả? Mau ném dây leo xuống, lần này thu hoạch không tệ lắm.
Tô Minh chạy nhanh tới trước, khi đi tới trước cổng thì hắn đắc ý vỗ vỗ vào cái sọt mây sau lưng, lớn tiếng hô lên.
Một sợi dây leo được bện chặt lại thả xuống, Tô Minh dùng tay bắt lấy rồi linh hoạt leo lên. Chỉ qua một lúc, hắn đã leo lên tới đỉnh cánh cổng. Sau khi cười nói với mấy đại hán gác đêm này, hắn liền theo cái thang bên cạnh đi xuống dưới.
- Thân thể tiểu tử này nhanh nhẹn, lá gan lại không nhỏ. Nhiều năm trước đã dám một mình đi lên núi lấy Ô Long Tiên, ta nghĩ phàm y (1) sau này trong bộ lạc nhất định là hắn.
- Đáng tiếc là hắn không có Man thể...nếu không, có khi hắn lại trở thành Man Y (2) giống như A Công.
Mấy người đại hắn nhìn Tô Minh đi xa, khẽ than nhẹ.
Sau khi vào trong bộ lạc, Tô Minh liền chạy thắng tới trước. Khi đi qua mấy nhà ở được làm bằng cây cỏ xung quanh, những người thấy hắn đều hô to vui vẻ nói một tiếng "Lạp Tô".
Thật ra cái tên "Lạp Tô" này không chỉ gọi riêng hắn, mà đây là cách gọi để chỉ những hài đồng sắp tiến hành Man Khải lần thứ hai trong bộ lạc. Nguồn truyện:
Tô Minh chạy rất nhanh, không lâu sau đã đến được trung tâm bộ lạc. Ở đây có rất nhiều tộc nhân đang vờn quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.
Bên ngoài đống lửa có để mấy cái bệ nướng thịt bằng gỗ mộc lan, phía trên có rất nhiều khối thịt lớn đang được nướng, tản phát mùi thịt nướng thơm phức.
Khi nhìn thấy Tô Minh chạy tới, mấy thiếu nữ trong bộ lạc chỉ nhìn lướt qua, không để ý là mấy.
Trong bộ lạc này, có thể nói vóc dáng mi thanh mục tú của Tô Minh rất khác với những tộc nhân khác, hầu như ai cũng khôi ngô hơn hắn cả.
Vất cả lắm hắn mới chen được vào bên trong, tiện tay cầm lấy một miếng thịt nướng thơm phức rồi cắn một phát, sau đó lại chạy nhanh tới phía trước.
Trong đám người này, có một người duy nhất không mặc da thú, mà lại mặc một bộ y phục thô kệch sẫm màu, đây là một lão giả. Đầu tóc lão giả này được bện lại thành rất nhiều bím tóc nhỏ, thoạt nhìn rất già nua, nhưng đôi mắt lại rất có thần. Lúc nhìn thẳng vào bên trong, người khác có cảm giác cả người mình hình như bị thu vào trong đó vậy.
Thân phận của lão vô cùng tôn quý, mỗi lúc thấp giọng nói gì đó là mấy người tộc nhân bên cạnh lại vừa nghe vừa gật đầu, thần thái rất tôn kính.
Thấy Tô Minh từ xa chạy tới, lão giả này mỉm cười một chút, gật đầu, ý bảo Tô Minh ngồi xuống một bên. Sau đó, lão lại tiếp tục nói chuyện với các tộc nhân.
Mấy người khác nhìn thấy Tộc Minh, khuôn mặt cũng vui mừng cười cười.
- Tuy bộ lạc Ô Sơn ta chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhưng dù sao cũng là truyền thừa chính thống của Ô Sơn. Lần này là đại thọ Man Công của bộ lạc Phong Quyến, mà ta lại người đó năm xưa có giao tình với nhau, không thể thất lễ được.
Lão giả kia chậm rãi mở miệng.
- Đáng tiếc là bộ lạc Ô Sơn chúng ta mấy trăm năm trước lại phân chia tách ra, hôm nay chỉ còn là một bộ lạc nhỏ. Nếu không, bộ lạc Ô Sơn chúng ta cũng là bộ lạc bậc trung rồi, lúc đó sẽ thống lĩnh bát phương gần kề, bộ lạc Phong Quyến kia cũng phải phụ thuộc vào. Nhưng bây giờ....ài...
Người nói chuyện là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, hắn là tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn. Thân thể người này khôi ngô, tản phát ra sức mạnh kinh người, có thể nhìn thấy trên vòng cốt thú tại cổ hắn có chín hàm răng to bằng ngón tay.
Nhất là trên mặt hắn lại có một hoa văn như ẩn như hiện, hình dáng hoa văn này rất dữ tợn, trông như quỷ thần vậy. Nhưng mà đường nét lại rất mơ hồ, không thể nào đọng lại hoàn toàn được.
Tô Minh nhìn những hoa văn trên mặt người đó mà hâm mộ. Nhờ đọc cuốn da thú kia, Tô Minh biết đó là Man Văn chưa thành hình, mà trong bộ lạc hắn hiện giờ vẫn không có ai đủ khả năng để Man Văn đọng lại được cả.
Ngay cả A Công cũng mới chỉ ngưng tụ Man Huyết đến tầng thứ chín mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy đã đủ để A Công trở thành một người cực mạnh trong các bộ lạc gần Ô Sơn. Nếu tính ra thì chỉ có hai bộ lạc đồng tộc nhưng đã bị phân chia ra là có người có thể so sánh với hắn, đó là bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Long.
- Chuyện đã qua thì nhắc lại làm gì? Không có cường giả Khai Trần cảnh thủ hộ thì không thể nào trở thành bộ lạc bậc trung. Năm xưa cũng vậy, hai vị tổ tiên Khai Trần cảnh chết đi mới là nguyên nhân làm cho bộ lạc bị phân chia. Lão phu tu hành nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể nào đột phá được tầng thứ chín Man Huyết này để đạt đến tầng thứ mười, càng không thể đạt tới tầng mười một cực hạn, không thể nào cô đọng Man Văn hoàn toàn được, khó đạt tới Khai Trần...
Lão giả mặc y phục thô ráp sẫm màu than nhẹ, chậm rãi nói.
- Thôi, các ngươi về đi, chuẩn bị lễ vật ngày mai còn đi...Sơn Ngân, ngươi là đội trưởng đội săn Ô Sơn, mai ngươi sẽ dẫn đầu đi tới đó.
Lão giả đứng lên, rồi phân phó việc cho một hán tử trung niên đứng bên cạnh tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn. Sau đó xoay người rời đi về phía xa.
Hán tử trung niên kia bình tĩnh, nghe nói vậy, lập tức khom người nhận lệnh.
Tô Minh vội vàng theo sau A Công, cùng nhau rời khỏi chỗ nhộn nhịp này.
Trên đường đi lão giả không nói gì cả, chỉ yên lặng đi tới. Cho tới khi tiếng ca hát náo nhiệt đằng xa nhỏ dần đi, hắn mới bước vào trong một căn phòng được làm bằng cỏ cây gần đó.
Căn phòng này không lớn lắm, bày biện cũng rất đơn giản. Sau khi vào phòng, lão giả này khoanh chân ngồi xuống, nhìn Tô Minh vừa tiến vào một lúc.
- Lấy được Ô Long Tiên chứ?
Lúc ngồi cùng một chỗ với lão giả, Tô Minh tỏ ra rất tôn kính với A Công đã nhìn mình lớn lên từ nhỏ này. Hắn để sọt mây sau lưng xuống, rồi cầm lấy cái bình đá nhỏ đưa cho lão giả.
- Ngươi là người nhanh nhẹn, mấy con rết màu đen kia không thể nào đả thương ngươi được, nhưng đi ít thì vẫn tốt hơn...Dù sao đó cũng là lãnh thổ của bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Long...Ô Long Tiên không có tác dụng với ta, ngươi giữ lại để tẩm bổ thân thể đi.
Tô Minh gật đầu, thu bình đá nhỏ lại. Những năm gần đây hắn đã uống rất nhiều Ô Long Tiên, cũng nhờ thế mà thân thể hắn mới nhanh nhẹn như hôm nay.
Thật ra cũng nhờ A Công thường xuyên nấu cho hắn một vài loại nước thuốc, qua nhiều năm uống vào, mặc dù hắn không có Man thể nhưng lại mạnh hơn không ít tộc nhân tầm thường.
- Ba ngày nữa chính là ngày mấy tên Lạp Tô trong tộc các ngươi tiến hành Man Khải, ta nhớ ngươi cũng mười sáu tuổi rồi...cần đi tham bái Man Tượng.
Lão giả nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.
- Man Tượng bộ lạc Ô Sơn ta năm đó được truyền thừa chân chính của bộ lạc Ô Sơn, mặc dù không phải là chủ tượng, càng không thể so sánh với Man Tượng mấy bộ lạc bậc trung, nhưng trong các bộ lạc gần đây thì vẫn rất mạnh mẽ.
Tô Minh trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu.
- Mấy ngày nữa không nên ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ba ngày sau, cùng bọn họ đi Man Khải.
Lão giả nói xong câu này liền nhắm hai mắt lại.
Tô Minh đứng đó một hồi lâu rồi yên lặng cầm sọt mây ra ngoài. Căn phòng của hắn cách nơi này không xa lắm.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được việc đã xảy ra vào năm bảy tuổi. Khi đó hắn cũng giống như những hài đồng năm tuổi khác trong bộ lạc, đi tới tham bái Man Tượng để tiến hành Man Khải lần đầu tiên.
Thân là người Man tộc, cả đời cần tiến hành một loại nghi thức quen thuộc hai lần. Đây chính là Man Khải, một lần bảy tuổi và một lần mười sáu tuổi.
Đồng thời, A Công trong bộ lạc vào lúc này sẽ mượn lực lượng Man Tượng để lựa chọn những người có Man thể.
Than nhẹ một tiếng, nội tâm Tô Minh rất khổ sở, hắn rất khát vọng muốn tu được thành Man Sĩ. Những điều ghi chép về Man Sĩ trong cuốn da thú kia đã làm si mê Tô Minh từ nhỏ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc. Vào lần đầu tiên hắn tham bái Man Tượng lúc bảy tuổi ấy, hắn đã phải chấp nhận sự thật là hắn không có Man thể, không có tư cách để tu Man.
Man, chính là gốc rễ của thế giới. Chỉ khi trở thành Man Sĩ thì mới có thể tiếu ngạo trên chín tầng trời, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Qua cuốn da thú kia, từ nhỏ Tô Minh đã biết trên thế giới này có rất nhiều bộ lạc. Dù là lớn hay nhỏ, từng bộ lạc đều có Man Tượng riêng của mình. Đây là ngọn nguồn căn bản của một bộ lạc, cũng là vật cần phải có để đời sau có thể tu Man.
Vào lúc tham bái Man Tượng, nếu như có thể cảm ứng thì ngươi sẽ được truyền thừa cách tu Man một cách tự nhiên, không cần người chỉ dạy nhưng vẫn tự tu luyện được.
Chỉ khi nào ngươi thất bại cả lúc bảy tuổi và mười bảy tuổi thì mới chứng tỏ ngươi vĩnh viễn không tu Man được. Nội tâm Tô Minh từ trước tới nay vẫn luôn mong chờ, hắn vẫn luôn chờ đợi trước khi hi vọng mất hết hoàn toàn. Nhưng khi chỉ còn ba ngày nữa là sẽ đến lần tìm hiểu cuối cùng, hắn lại sợ.
- Lần này...có thể thành sao...
Tô Minh yên lặng trở lại căn phòng của mình, ngồi xuống một bên mà thẫn thờ.
---------------------------
(1) Phàm y: y phu bình thường trong bộ lạc.
(2) Man Y: y phu có thể tu Man được.
(3) Man thể: Từ dùng để chỉ thể chất chung cho những người có thể tu Man.
(4) Man Khải: Một nghi thức trong bộ lạc, qua nghi thức này mới có thể biết người nào có Man thể hay không.
Ngoài những điều trên, nó không còn điểm gì đặc biệt nữa, rất là bình thường.
Điều kỳ lạ duy nhất là khi Tô Minh cầm lấy mảnh đá này, hắn cảm thấy ấm áp, giống như có một dòng khí ấm áp chảy vào cơ thể, làm cho cả người rất thoải mái.
- Ủa?
Tô Minh nhìn kỹ lại, nhưng qua một lúc sau hắn vẫn không cảm nhận được gì.
- Hồi trước có nghe A Công nói rằng vùng đất này trước đây là đất Hỏa Man, nếu vậy, nói không chừng trong mảnh đá này có chút Hỏa Man lực, cho nên mới làm tay ta ấm áp như thế, chắc không sai đâu.
Tô Minh tháo cái vòng cốt thú hình lưỡi liềm trên cổ ra, sau khi gắn mảnh đá nhỏ này vào trong đó thì hắn lại đeo vòng cốt thú vào cổ lại. Lúc đeo vào, vị trí mảnh đá nhỏ đó nằm ở ngay ngực hắn, cảm giác ấp áp càng rõ hơn.
- Về nhà!
Tô Minh sải bước đi về khu vực có ánh lửa chớp lên kia, nhanh chóng chạy tới. Lúc này hắn không chú ý tới một việc, mảnh đá nhỏ ở ngay ngực hắn bỗng nhiên tản phát ánh sáng yếu ớt một chút, rồi đạo ánh sáng đó biến mất đi chỉ trong chớp mắt.
Càng đi tới gần, ánh lửa trong mắt Tô Minh càng rõ ràng hơn, có thể thấy ở đó là một bộ lạc, xung quanh có một hàng rào được tạo thành bởi những cái cây to lớn.
Kích thước bộ lạc này không lớn, khoảng chừng có trăm người ở đây, nhưng trong mắt Tô Minh, đây lại là nơi làm hắn cảm thấy ấp ám.
Hình như bên trong có những tiếng hoan hô náo nhiệt truyền ra, hắn nhìn qua những cái khe trên hàng rào do cây to tạo thành, có thể thấy được ở ngay giữa bộ lạc có một đống lửa khổng lồ, rất nhiều tộc nhân đang ở chung quanh. Một vài thiếu nữ trong tộc đang nhảy múa xung quanh đống lửa.
Cổng vào bộ lạc cũng được làm bằng mấy cây to, lúc bình thường thì cổng luôn được treo lên cao bởi những gốc rễ dây leo to lớn, nhưng hôm nay lại đóng chặt xuống. Trên cổng có mấy đại hán rất khôi ngô, làn da họ thô ráp, trên cổ có đeo nhiều chuỗi bạch cốt, ở lỗ tai còn có mấy cái vòng bằng xương thú, thân hình vạm vỡ, ánh mắt luôn nhìn chung quanh.
Khi nhìn thấy Tô Minh từ xa chạy tới, mấy đại hán này nhếch miệng cười một cái:
- Lạp Tô, A Công tìm ngươi cả ngày rồi, sao giờ mới trở về?
- Khi nãy có trời mưa, có phải lại đi lấy Ô Long Tiên không?
- A Công tìm ta hả? Mau ném dây leo xuống, lần này thu hoạch không tệ lắm.
Tô Minh chạy nhanh tới trước, khi đi tới trước cổng thì hắn đắc ý vỗ vỗ vào cái sọt mây sau lưng, lớn tiếng hô lên.
Một sợi dây leo được bện chặt lại thả xuống, Tô Minh dùng tay bắt lấy rồi linh hoạt leo lên. Chỉ qua một lúc, hắn đã leo lên tới đỉnh cánh cổng. Sau khi cười nói với mấy đại hán gác đêm này, hắn liền theo cái thang bên cạnh đi xuống dưới.
- Thân thể tiểu tử này nhanh nhẹn, lá gan lại không nhỏ. Nhiều năm trước đã dám một mình đi lên núi lấy Ô Long Tiên, ta nghĩ phàm y (1) sau này trong bộ lạc nhất định là hắn.
- Đáng tiếc là hắn không có Man thể...nếu không, có khi hắn lại trở thành Man Y (2) giống như A Công.
Mấy người đại hắn nhìn Tô Minh đi xa, khẽ than nhẹ.
Sau khi vào trong bộ lạc, Tô Minh liền chạy thắng tới trước. Khi đi qua mấy nhà ở được làm bằng cây cỏ xung quanh, những người thấy hắn đều hô to vui vẻ nói một tiếng "Lạp Tô".
Thật ra cái tên "Lạp Tô" này không chỉ gọi riêng hắn, mà đây là cách gọi để chỉ những hài đồng sắp tiến hành Man Khải lần thứ hai trong bộ lạc. Nguồn truyện:
Tô Minh chạy rất nhanh, không lâu sau đã đến được trung tâm bộ lạc. Ở đây có rất nhiều tộc nhân đang vờn quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.
Bên ngoài đống lửa có để mấy cái bệ nướng thịt bằng gỗ mộc lan, phía trên có rất nhiều khối thịt lớn đang được nướng, tản phát mùi thịt nướng thơm phức.
Khi nhìn thấy Tô Minh chạy tới, mấy thiếu nữ trong bộ lạc chỉ nhìn lướt qua, không để ý là mấy.
Trong bộ lạc này, có thể nói vóc dáng mi thanh mục tú của Tô Minh rất khác với những tộc nhân khác, hầu như ai cũng khôi ngô hơn hắn cả.
Vất cả lắm hắn mới chen được vào bên trong, tiện tay cầm lấy một miếng thịt nướng thơm phức rồi cắn một phát, sau đó lại chạy nhanh tới phía trước.
Trong đám người này, có một người duy nhất không mặc da thú, mà lại mặc một bộ y phục thô kệch sẫm màu, đây là một lão giả. Đầu tóc lão giả này được bện lại thành rất nhiều bím tóc nhỏ, thoạt nhìn rất già nua, nhưng đôi mắt lại rất có thần. Lúc nhìn thẳng vào bên trong, người khác có cảm giác cả người mình hình như bị thu vào trong đó vậy.
Thân phận của lão vô cùng tôn quý, mỗi lúc thấp giọng nói gì đó là mấy người tộc nhân bên cạnh lại vừa nghe vừa gật đầu, thần thái rất tôn kính.
Thấy Tô Minh từ xa chạy tới, lão giả này mỉm cười một chút, gật đầu, ý bảo Tô Minh ngồi xuống một bên. Sau đó, lão lại tiếp tục nói chuyện với các tộc nhân.
Mấy người khác nhìn thấy Tộc Minh, khuôn mặt cũng vui mừng cười cười.
- Tuy bộ lạc Ô Sơn ta chỉ là một bộ lạc nhỏ, nhưng dù sao cũng là truyền thừa chính thống của Ô Sơn. Lần này là đại thọ Man Công của bộ lạc Phong Quyến, mà ta lại người đó năm xưa có giao tình với nhau, không thể thất lễ được.
Lão giả kia chậm rãi mở miệng.
- Đáng tiếc là bộ lạc Ô Sơn chúng ta mấy trăm năm trước lại phân chia tách ra, hôm nay chỉ còn là một bộ lạc nhỏ. Nếu không, bộ lạc Ô Sơn chúng ta cũng là bộ lạc bậc trung rồi, lúc đó sẽ thống lĩnh bát phương gần kề, bộ lạc Phong Quyến kia cũng phải phụ thuộc vào. Nhưng bây giờ....ài...
Người nói chuyện là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, hắn là tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn. Thân thể người này khôi ngô, tản phát ra sức mạnh kinh người, có thể nhìn thấy trên vòng cốt thú tại cổ hắn có chín hàm răng to bằng ngón tay.
Nhất là trên mặt hắn lại có một hoa văn như ẩn như hiện, hình dáng hoa văn này rất dữ tợn, trông như quỷ thần vậy. Nhưng mà đường nét lại rất mơ hồ, không thể nào đọng lại hoàn toàn được.
Tô Minh nhìn những hoa văn trên mặt người đó mà hâm mộ. Nhờ đọc cuốn da thú kia, Tô Minh biết đó là Man Văn chưa thành hình, mà trong bộ lạc hắn hiện giờ vẫn không có ai đủ khả năng để Man Văn đọng lại được cả.
Ngay cả A Công cũng mới chỉ ngưng tụ Man Huyết đến tầng thứ chín mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy đã đủ để A Công trở thành một người cực mạnh trong các bộ lạc gần Ô Sơn. Nếu tính ra thì chỉ có hai bộ lạc đồng tộc nhưng đã bị phân chia ra là có người có thể so sánh với hắn, đó là bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Long.
- Chuyện đã qua thì nhắc lại làm gì? Không có cường giả Khai Trần cảnh thủ hộ thì không thể nào trở thành bộ lạc bậc trung. Năm xưa cũng vậy, hai vị tổ tiên Khai Trần cảnh chết đi mới là nguyên nhân làm cho bộ lạc bị phân chia. Lão phu tu hành nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể nào đột phá được tầng thứ chín Man Huyết này để đạt đến tầng thứ mười, càng không thể đạt tới tầng mười một cực hạn, không thể nào cô đọng Man Văn hoàn toàn được, khó đạt tới Khai Trần...
Lão giả mặc y phục thô ráp sẫm màu than nhẹ, chậm rãi nói.
- Thôi, các ngươi về đi, chuẩn bị lễ vật ngày mai còn đi...Sơn Ngân, ngươi là đội trưởng đội săn Ô Sơn, mai ngươi sẽ dẫn đầu đi tới đó.
Lão giả đứng lên, rồi phân phó việc cho một hán tử trung niên đứng bên cạnh tộc trưởng bộ lạc Ô Sơn. Sau đó xoay người rời đi về phía xa.
Hán tử trung niên kia bình tĩnh, nghe nói vậy, lập tức khom người nhận lệnh.
Tô Minh vội vàng theo sau A Công, cùng nhau rời khỏi chỗ nhộn nhịp này.
Trên đường đi lão giả không nói gì cả, chỉ yên lặng đi tới. Cho tới khi tiếng ca hát náo nhiệt đằng xa nhỏ dần đi, hắn mới bước vào trong một căn phòng được làm bằng cỏ cây gần đó.
Căn phòng này không lớn lắm, bày biện cũng rất đơn giản. Sau khi vào phòng, lão giả này khoanh chân ngồi xuống, nhìn Tô Minh vừa tiến vào một lúc.
- Lấy được Ô Long Tiên chứ?
Lúc ngồi cùng một chỗ với lão giả, Tô Minh tỏ ra rất tôn kính với A Công đã nhìn mình lớn lên từ nhỏ này. Hắn để sọt mây sau lưng xuống, rồi cầm lấy cái bình đá nhỏ đưa cho lão giả.
- Ngươi là người nhanh nhẹn, mấy con rết màu đen kia không thể nào đả thương ngươi được, nhưng đi ít thì vẫn tốt hơn...Dù sao đó cũng là lãnh thổ của bộ lạc Hắc Sơn và bộ lạc Ô Long...Ô Long Tiên không có tác dụng với ta, ngươi giữ lại để tẩm bổ thân thể đi.
Tô Minh gật đầu, thu bình đá nhỏ lại. Những năm gần đây hắn đã uống rất nhiều Ô Long Tiên, cũng nhờ thế mà thân thể hắn mới nhanh nhẹn như hôm nay.
Thật ra cũng nhờ A Công thường xuyên nấu cho hắn một vài loại nước thuốc, qua nhiều năm uống vào, mặc dù hắn không có Man thể nhưng lại mạnh hơn không ít tộc nhân tầm thường.
- Ba ngày nữa chính là ngày mấy tên Lạp Tô trong tộc các ngươi tiến hành Man Khải, ta nhớ ngươi cũng mười sáu tuổi rồi...cần đi tham bái Man Tượng.
Lão giả nhìn Tô Minh, chậm rãi nói.
- Man Tượng bộ lạc Ô Sơn ta năm đó được truyền thừa chân chính của bộ lạc Ô Sơn, mặc dù không phải là chủ tượng, càng không thể so sánh với Man Tượng mấy bộ lạc bậc trung, nhưng trong các bộ lạc gần đây thì vẫn rất mạnh mẽ.
Tô Minh trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu.
- Mấy ngày nữa không nên ra ngoài, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ba ngày sau, cùng bọn họ đi Man Khải.
Lão giả nói xong câu này liền nhắm hai mắt lại.
Tô Minh đứng đó một hồi lâu rồi yên lặng cầm sọt mây ra ngoài. Căn phòng của hắn cách nơi này không xa lắm.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được việc đã xảy ra vào năm bảy tuổi. Khi đó hắn cũng giống như những hài đồng năm tuổi khác trong bộ lạc, đi tới tham bái Man Tượng để tiến hành Man Khải lần đầu tiên.
Thân là người Man tộc, cả đời cần tiến hành một loại nghi thức quen thuộc hai lần. Đây chính là Man Khải, một lần bảy tuổi và một lần mười sáu tuổi.
Đồng thời, A Công trong bộ lạc vào lúc này sẽ mượn lực lượng Man Tượng để lựa chọn những người có Man thể.
Than nhẹ một tiếng, nội tâm Tô Minh rất khổ sở, hắn rất khát vọng muốn tu được thành Man Sĩ. Những điều ghi chép về Man Sĩ trong cuốn da thú kia đã làm si mê Tô Minh từ nhỏ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc. Vào lần đầu tiên hắn tham bái Man Tượng lúc bảy tuổi ấy, hắn đã phải chấp nhận sự thật là hắn không có Man thể, không có tư cách để tu Man.
Man, chính là gốc rễ của thế giới. Chỉ khi trở thành Man Sĩ thì mới có thể tiếu ngạo trên chín tầng trời, mới có thể trở thành cường giả chân chính.
Qua cuốn da thú kia, từ nhỏ Tô Minh đã biết trên thế giới này có rất nhiều bộ lạc. Dù là lớn hay nhỏ, từng bộ lạc đều có Man Tượng riêng của mình. Đây là ngọn nguồn căn bản của một bộ lạc, cũng là vật cần phải có để đời sau có thể tu Man.
Vào lúc tham bái Man Tượng, nếu như có thể cảm ứng thì ngươi sẽ được truyền thừa cách tu Man một cách tự nhiên, không cần người chỉ dạy nhưng vẫn tự tu luyện được.
Chỉ khi nào ngươi thất bại cả lúc bảy tuổi và mười bảy tuổi thì mới chứng tỏ ngươi vĩnh viễn không tu Man được. Nội tâm Tô Minh từ trước tới nay vẫn luôn mong chờ, hắn vẫn luôn chờ đợi trước khi hi vọng mất hết hoàn toàn. Nhưng khi chỉ còn ba ngày nữa là sẽ đến lần tìm hiểu cuối cùng, hắn lại sợ.
- Lần này...có thể thành sao...
Tô Minh yên lặng trở lại căn phòng của mình, ngồi xuống một bên mà thẫn thờ.
---------------------------
(1) Phàm y: y phu bình thường trong bộ lạc.
(2) Man Y: y phu có thể tu Man được.
(3) Man thể: Từ dùng để chỉ thể chất chung cho những người có thể tu Man.
(4) Man Khải: Một nghi thức trong bộ lạc, qua nghi thức này mới có thể biết người nào có Man thể hay không.