Chương 13: Chú thỏ trắng mềm ngon miệng
Tạ Phong ở trong ký túc xá đang đỏ mặt tía tai điên cuồng dội nước lạnh để giảm nhiệt, con thỏ to gan dám dụ dỗ người khác, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Cậu ta chẳng lẽ lại không biết đàn ông là thứ không được trêu ghẹo sao? Không biết bản thân trắng mềm ngon nghẻ cỡ nào sao? Không biết con trai ở độ tuổi này như hắn so với kim cương gì đó còn cứng hơn sao?
Đúng là...đồ n*ng.
Mục Cường láo nháo đi vào, cả đầu mồ hôi nhễ nhại, bèn tiện tay lấy khăn giấy của anh Phong lau mồ hôi, ai ngờ lại bị ăn một đạp của Tạ Phong.
Tạ Phong hếch cằm chỉ về phía bịch giấy Thanh Phong mình hay dùng, "Dùng cái kia, cái này mày đừng sờ vào.". ?a chươ?g ?ha?h ?hất tại # t?ùⅿ t?uyệ?.?? #
Mục Cường vừa xuýt xoa cái eo già vừa quan sát, bao bì tinh xảo kia, mùi hương quyến rũ kia, tờ giấy mỏng nhẹ kia, chắc cú là không giống với loại mà họ thường dùng, bèn biết thân biết phận mà rút giấy Thanh Phong dùng.
"Anh Phong, nhìn giày mới của em này!"
Mục Cường hí ha hí hửng xé bọc hàng ra, đặt nó lên tay một cách cẩn trọng, say mê hít lấy hít để.
A, mùi của giày mới.
A, mùi của tình yêu.
Với vẻ mặt đầy chân thành, Mục Cường hạ môi trao cho chiếc giày một nụ hôn nồng cháy.
Tạ Phong hơi đâu hứng thú với chuyện giày dép, khua khua tay bảo cậu ta ra kia chơi một mình đi.
Hai người còn lại cũng đang ở trong ký túc xá, trong đó có một tên am hiểu về giày liền sáp lại gần, hai mắt sáng rực như đèn pha: "Đây có phải là giày thể thao *** bản giới hạn phát hành mới nhất vào năm nay không?"
"Mày cũng tinh mắt đấy." Mục Cường đắc chí gật đầu.
Cả phòng chốc chốc nháo nhào lên, "Đây là bản giới hạn chỉ có hai trăm đôi trên thế giới đó, anh Cường sao giật được hay vậy?"
Mục Cường khua tay ra vẻ chuyện này với anh nhỏ như muỗi, "Thực lực quá mạnh, đành thôi."
Tôn Huy nhìn một tên dương dương đắc ý, cùng một đám a dua nịnh bợ, liền khịt mũi khinh thường rồi rút về giường, kéo một đống rèm lại.
Mục Cường thấy vậy thì lên giọng chế giễu: "Vô duyên vậy, ghen tỵ thì nói, dù sao cũng đâu phải lần một lần hai đâu, mặt mày hầm hầm cho ai xem."
Tôn Huy siết chặt nắm đấm, cậu đúng là có ghen tị, tại sao nhà cậu nghèo như vậy, tại sao bọn họ có thể thỏa thích mua những thứ mình thích, còn cậu đến ăn uống cũng phải tính toán chi li, thế giới này sao lại bất công như vậy?!
Móc điện thoại ra, Tôn Huy nhìn giao diện màn hình, sắc mặt âm u, ngón tay gõ chữ cách cách.
"Ting!"
Khương Nguyễn mở mục tin nhắn, tay đang vò đầu chầm chậm ngừng lại.
Tôn Huy: "Anh dâu, tối qua anh đi hẹn hò với anh Phong à? Hôm nay anh Phong quay về trông vui lắm, cứ cười mãi thôi. [Mãnh nam nhếch môi cười.jpg]
Khương Nguyễn không thích nói chuyện với người lạ lắm, nhưng người này là bạn cùng phòng với Tạ Phong, lại còn nhiệt tình như vậy, cậu bèn lịch sự trả lời cậu ta một câu: "Đúng vậy á."
Đối phương lại nhắn: "Anh dâu đêm qua đi đâu chơi với anh Phong đấy?" [Tò mò.jpg]
Khương Nguyễn đã nói là bệnh viện.
Đối phương hỏi han rất lâu, Khương Nguyễn vẫn kiên nhẫn trả lời.
Tôn Huy: "Anh dâu có vẻ không hiểu anh Phong lắm nhỉ, anh Phong bị bệnh dạ dày, cay chút xíu cũng không ăn được đâu."
Nói đến đây, Khương Nguyễn có chút hổ thẹn, cậu cảm thấy Tạ Phong nếu không phải vì đưa cậu đi ăn, thì sẽ không đi ăn đồ cay, cậu nhắn bừa một câu "Đúng nhỉ."
Tôn Huy: "Chị dâu nếu muốn tìm hiểu anh Phong thì có thể hỏi em, em nhất định sẽ trình bày tượng tận trong tầm hiểu biết." [Nhe răng.jpg]
Khương Nguyễn cuối cùng cũng có một chút hứng thú, "Làm phiền cậu rồi, tôi muốn biết anh ấy không ăn được những gì, thích gì và không thích gì, cám ơn."
Tôn Huy: "Anh Phong không kén ăn, chỉ là không được ăn đồ cay thôi, yêu thích thì chắc là bóng rổ và giày thể thao, anh ấy không có ghét thứ gì, sống kỳ thực rất khô khan."[Chứng thực online.jpg]
Tôn Huy: "Ban nãy anh Phong với Mục Cương còn bàn luận về giày thể thao bản giới hạn nữa đó. [Gato.jpg]"
Khương Nguyễn tò mò, "Giày thể thao bản giới hạn nào?"
Tôn Huy: "Chính là đôi giày thể thao bản giới hạn Mục Cường mới mua được, anh Phong có chút ghen tị, thế là cầm xem mấy lần." [Đôi mắt hình trái tim.jpg]
Khương Nguyễn lay động: "Là giày thể thao sao? Anh ấy rất thích sao?"
Tôn Huy: "Nghe nói là giày thể thao *** bản giới hạn mới ra mắt, cả thế giới chỉ có hai trăm đôi, anh Phong có vẻ rất thích, nhìn hồi lâu mới dời mắt ấy." [Phì cười.jpg]
Khương Nguyễn cũng không lạ gì với thương hiệu này, bởi vì anh hai cậu đã từng mua cho cậu rất nhiều đôi của hãng đó.
Khương Nguyễn: "Cảm ơn cậu đã cho tôi biết những chuyện này."
Tôn Huy: "Anh dâu không định mua đôi giày này cho anh Phong đó chứ?" [Kinh ngạc.jpg]
Khương Nguyễn: "Không được sao?"
Tôn Huy: "Anh dâu, anh Phong sẽ không nhận đâu, anh ấy sao có thể nhận món quà quý giá như vậy từ người yêu chứ." [Ôm mặt.jpg]
Khương Nguyễn thất vọng gục đầu xuống, mà cũng phải, với tính khí của anh ấy thì chắc chắn sẽ không nhận thứ đắt tiền như vậy.
Bên kia rất nhanh lại gửi tin nhắn đến: "Anh dâu, nếu anh thật sự muốn tặng, em có thể giúp anh gửi cho anh Phong. chỉ là..." [Khó xử.jpg]
Khương Nguyễn gõ chữ cách cách: "Chỉ là cái gì?"
Tôn Huy: "Chỉ là không thể nói với anh Phong là do anh dâu mua, nếu không anh ấy sẽ từ chối, em đưa thì ảnh có khi nhận ấy, nhưng mà như thế thì phần công lao này em hưởng hết rồi, không được không được!" [Lắc đầu như gió lốc.jpg]
Khương Nguyễn nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy như vậy cũng chẳng sao, cậu mua đồ cho người yêu cũng chỉ là hy vọng anh ấy có thể nhận được, chỉ cần anh ấy vui là được.
Khương Nguyễn: "Để tôi mua giày, xin hỏi cậu có thể giúp tôi chuyển đến anh ấy được không? Có tiền công, được không?"
Tôn Huy: [Tức giận.jpg] "Anh dâu sao lại nói vậy, em mà cần tiền của anh à? Em giúp anh là lẽ đương nhiên mà!"
Khương Nguyễn: "Cảm ơn cậu!"
Tôn Huy: "Nhưng anh dâu nhớ trước mặt anh Phong đừng lỡ lời nha, nếu không anh Phong tẩn em mất." [Một cước đá bay.jpg]
Khương Nguyễn: "Được."
Khương Nguyễn xin số điện thoại của Tôn Huy, giày sẽ được ship trực tiếp vào Hồ Tương Tư.
Cậu đã tìm hình ảnh đôi giản bản giới hạn đó trên mạng, đến số giày và địa chỉ giày cũng gửi cho anh hai, cậu biết anh hai nhất định sẽ mua được.
Quả nhiên, anh hai rất nhanh đã phát tin nhắn "OK" đến, thậm chí đến nguyên nhân cũng không hỏi, vừa nhìn mẫu giày anh ta đã biết em trai cưng vốn không hề hứng thú với giày là muốn mua tặng người khác, em trai cưng mua quà tặng bạn, người làm anh phải dốc sức làm cho ra này ra nọ chứ.
Khương Nguyễn cất điện thoại, vui vẻ đi đến lớp.
Buổi chiều là đến phòng mỹ thuật vẽ tranh, ngành học của Khương Nguyễn là mỹ thuật, lúc trước cậu thích nhất chính là miêu tả đa hình đa dạng các vật thể trên giấy trắng, vì sao nói là lúc trước, thì tại vì bây giờ việc cậu thích nhất chính là bám lấy anh người yêu.
Vẫn chưa đến giờ học, Khương Nguyễn cảm thấy Ngô Hiểu Dĩnh đang lén nhìn cậu, bọn họ bây giờ không thân, nhưng bọn họ của kiếp trước cũng tính ra là bạn, nếu không cậu cũng sẽ không tham gia hôn lễ của cô.
Khương Nguyễn quay sang mỉm cười với cô, chủ động hỏi: "Cậu có chuyện muốn nói với tớ sao?"
Ngô Hiểu Dĩnh thấy cậu tươi cười cũng mỉm cười theo, nhỏ nhẹ hỏi: "Sao sáng nay cậu không đi học vậy? Giảng viên hồi sáng thích điểm danh lắm đó."
Khương Nguyễn không muốn nói rằng bản thân đã quên béng mất chuyện đi học, chỉ đành nói: "Bạn trai tớ bị bệnh, tớ phải đi chăm sóc cậu ấy."
"Á? Ồ, vậy bạn trai cậu giờ sao rồi? Không sao chứ?"
"Không sao rồi."
"Vậy thì tốt."
Nói xong giữa hai người cũng không xuất hiện một lời thoại nào nữa, chỉ là Ngô Hiểu Dĩnh nhìn biểu cảm của Khương Nguyễn, muốn nói gì đó lại thôi, rốt cuộc có cần nói không đây? Nếu nói ra liệu có ảnh hưởng đến tình cảm giữa Khương Nguyễn và bạn trai không?