Chương 18: Con Thỏ Nhỏ Muốn Ăn Thịt
Gõ chữ: Dứa
"Anh làm gì vậy?!"
Tay Khương Nguyễn run run chạm lên mặt hắn, lông mi khẽ run, từng giọt pha lê lăn xuống từ đôi mắt, giọng nói run rẩy.
Tạ Phong quay đầu lại, hờ hững cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, trên mặt tôi có muỗi."
"Anh nói xạo, trên mặt anh đâu có muỗi." Khương Nguyễn không ngần ngại vạch trần lời nói dối của hắn.
"À, chắc bay rồi." Tạ Phong mỉm cười: "Đi thôi."
Khương Nguyễn đứng nguyên tại chỗ, sụt sịt nghẹn ngào nói: "Anh ơi, anh...giận hả? Xin lỗi...Anh đừng giận em nữa được không?"
Tạ Phong nhìn cậu, hỏi: "Có đi không?"
Khương Nguyễn nói tiếp: "Em sai rồi, em không để muỗi đốt nữa, anh đừng giận em, em sẽ thay đổi... Á!"
Trước khi Khương Nguyễn kịp nói xong, đột nhiên eo bị siết chặt, tầm mắt di chuyển dữ dội, ngay sau đó đầu cậu đã chúi xuống dưới.
Cậu: "?"
Tạ Phong lắc lắc cậu nhóc trên vai, khiêng người sải bước ra ngoài, "Do cậu không đi nên tôi đành khiêng ra cậu đi vậy."
Nước mắt Khương Nguyễn bị động tác khinh công này làm cho bay sạch, cậu thận trọng hỏi: "Anh ơi, anh không tức giận sao?"
Tạ Phong: "Tôi có nói tôi tức giận à? "
Khương Nguyễn túm lấy áo của hắn, vặn vào ngón tay, nói thầm: "Không có."
Tạ Phong khịa: "Vậy cậu nhận sai cái gì?"
Khương Nguyễn không lên tiếng, cậu cảm thấy mình khờ quá, mới thấy anh tức giận đã nghĩ mình làm sai gì rồi.
"Vậy tại sao anh lại.....đánh mình?"
Tạ Phong dừng lại, "Không phải lỗi của cậu, là do tôi."
Khương Nguyễn còn đang định hỏi anh sai chỗ nào thì bỗng cảm thấy cái mông nhỏ của mình bị vỗ một cái, cậu nghe thấy bạn trai nói: "Được rồi, đề tài này dừng ở đây thôi, nói nữa tôi lại đánh mông cậu đó."
Một lát sau.
Tạ Phong dừng lại, giận dữ cười: "Tôi không cho miệng cậu nói thì cậu lại dùng tay đúng không? Bỏ tay ra!"
Con thỏ nhỏ này dám táy máy tay chân, chạm vào hắn? Biết hắn không đụng vào cậu nên mới to gan làm bậy đúng không?
Khương Nguyễn nuốt nước bọt, còn lén lén sờ sờ thêm vài lần nữa rồi mới rút tay về, cơ bụng của anh vừa đẹp vừa cứng, khơi khơi trước mặt cậu như thế thì ai mà nhịn nổi không chạm vào chứ.
"Anh ơi, cơ bụng anh có mấy múi?" Khương Nguyễn hỏi.
Vẻ mặt Tạ Phong vô cảm, "Tôi khuyên cậu đừng nói nữa."
Khương Nguyễn: "Tám múi nhỉ? Hồi nãy em mò được sáu múi thôi, ở dưới còn chưa sờ tới, có phải tám múi không?"
Tạ Phong: "......" Ha, tôi tự ngậm miệng là được.
"Anh à, anh không nói là thừa nhận đúng không?" Khương Nguyễn lén nuốt nước miếng: "Thích quá."
Tạ Phong không nhịn nổi nữa, thích cái gì? Đừng nói con thỏ trong trắng ngoài dê* này lại nghĩ đến cái đó nữa chứ?
Bên trong là trong trắng, bên ngoài thì dâm dê =))
"Cậu nói cái gì?"
"Em nói có cơ bụng thật thích."
"Cậu lại nghĩ vớ vấn gì nữa hả?"
"Làm sao anh biết em nghĩ tới gì? "
Sắc mặt Tạ Phong tối sầm lại, "Không cho thèm khát cái đó! Gì mà nam sinh có cơ bụng càng khoẻ thì thời gian càng kéo dài gì gì đó đều là lừa mấy đứa nhóc như cậu thôi, khùng mới tin cái đó!"
"? "
Có lẽ Khương Nguyễn đã hiểu ý của anh, nín cười nói: "Em chỉ nghĩ vậy là em có thể nằm trên cơ bụng của anh ngủ thôi mà, không ngờ anh nghĩ tới cái đó nha." Nửa câu sau tràn ngập ý vị sâu xa.
Tạ Phong: "......" Quả nhiên nên im miệng.
Hắn muốn im lặng, nhưng Khương Nguyễn không có ý định buông tha cho hắn, "Nhưng anh này, cái anh nói đó với người khác thì em không biết, nhưng có cái này về anh thì em biết nè."
Tạ Phong lại không khống chế được buột miệng, "Cậu biết cái gì?"
Khương Nguyễn nhìn vòng eo hoàn mỹ của anh, chớp chớp mắt, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ nhưng lời nói ra lại thả thính chết người, "Em biết anh của em vừa khoẻ vừa lâu chứ sao. "
Tạ Phong nhỏ giọng chửi rủa.
Sớm muộn gì anh cũng bị đồ yêu tinh này giày vò biến thành ninja cho xem, nếu không phải yêu tinh nhỏ bị hắn xào chín thì cũng là hắn chịu đựng quá sức mà nổ tung.
Hắn cam chịu nói: "Cậu đã thử chưa mà biết, ăn nói lung tung."
Khương Nguyễn cười tủm tỉm, không trả lời hắn.
Đúng là kiếp này cậu chưa thử, nhưng kiếp trước cậu đã thử rồi.
Đêm đó cậu suýt chết trên giường. Cũng may người ta còn sót lại chút lí trí, dù cậu có dụ dỗ thế nào thì anh vẫn nhất quyết làm chuyện nên làm, nếu không có khi cậu còn phải vào bệnh viện.
Nhưng cuối cùng cậu chỉ nằm trên giường nửa tháng mà thôi, dấu vét trên người thì hơn một tháng mới phai đi, vết thương nghiêm trọng nhất là đôi môi.
Suốt đêm đó môi của họ chỉ tách nhau ra được vài giây, cả tháng sau khi làm chuyện đó cậu cũng không dám gặp ai, chỉ cần nhìn sơ là biết cậu vừa làm chuyện gì.
Tạ Phong khiêng người ra khỏi rừng cây thì thả cậu xuống, kéo người đến phòng y tế.
Lúc này phòng y tế đã đóng cửa, nhưng Tạ Phong mặc kệ, "rầm rầm rầm" đập cửa.
Giọng nói tức giận của bác sĩ truyền ra từ bên trong, "Tên ranh con nào hả?! Trời sập cũng không bằng cậu đập cửa đâu! Muốn chết hả!!"
Cánh cửa mở ra ngay sau đó, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tạ Phong thì giọng bác sĩ càng ngày càng nhỏ lại.
"À, là cậu, có việc gì?" Bác sĩ trường nghiến răng nuốt xuống, giả vờ tươi cười hỏi.
Thằng nhóc ranh ma này biết chỉnh người vô cùng, lần trước một giáo viên không chịu nổi hắn nữa nên mới mắng hắn vài câu trước mặt cả lớp, ranh con này lại lạnh mặt không nói không rằng nhưng vừa quay đầu đã báo cáo chuyện xấu của giáo viên này với hiệu trưởng, để rồi giáo viên phải cuốn gòi về nhà.
Gây chuyện với ai chứ nhớ chừa ôn con này ra.
Tạ Phong nhấc nhẹ mí mắt lên, "Bác sĩ vừa nói muốn ai chết thế?"
Khuôn mặt bác sĩ còn sượng hơn lúc nãy, "Ha ha, con chuột ấy mà, vừa rồi tôi nói con chuột trong phòng."
Anh nhanh chóng đổi chủ đề, "Tìm tôi có việc gì? Cậu bị thương à?"
Tạ Phong nhìn anh một lúc rồi bỏ qua, cầm cổ tay Khương Nguyễn kéo về phía trước, "Bị muỗi cắn, xin thuốc bôi ạ. "
Khương Nguyễn giơ tay lên, vết sưng đỏ trên tay nhìn hệt như núi đồi trập trùng, nhìn qua có hơi đáng sợ.
Bác sĩ vội vàng lấy lọ thuốc ra, nhìn thử gương mặt khó ở như người chết của ai đó rồi nhanh trí đưa thuốc bôi cho hắn.
Khương Nguyễn u oán nhìn bác sĩ, anh đã rất tức giận rồi, nếu để anh nhìn tay cậu thêm mấy lần thì không biết đêm nay cậu có dỗ nổi người ta không đây.
Tạ Phong ngồi đối diện cậu, cười lạnh: "Nhìn gì? Nhìn người ta là hết khó chịu đúng không?"
Khương Nguyễn ngoan ngoãn dời ánh mắt về phía bạn trai, giơ bàn tay giấu sau lưng ra dưới cái nhìn của hắn, quả nhiên cậu thấy ánh mắt Tạ Phong càng lạnh hơn.
Khương Nguyễn: Hầy – sau này không dám nữa đâu.
Thuốc vừa lạnh vừa mát, mới đây mà Khương Nguyễn không thấy khó chịu nữa, thấy lông mày cậu giãn ra, Tạ Phong cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Khương Nguyễn ngồi bất động trên ghế, có vẻ còn ngứa, gãi gãi cái bụng mềm mại của mình, nói: "Em không về. "
Tạ Phong không nói nhiều, "Lại muốn bị khiêng nữa đúng không?"
Khương Nguyễn thầm cổ vũ cho bản thân rồi nói: "Anh ơi, bé lớn rồi, muốn ăn thịt cơ."
"Anh làm gì vậy?!"
Tay Khương Nguyễn run run chạm lên mặt hắn, lông mi khẽ run, từng giọt pha lê lăn xuống từ đôi mắt, giọng nói run rẩy.
Tạ Phong quay đầu lại, hờ hững cười, nhẹ giọng nói: "Không sao, trên mặt tôi có muỗi."
"Anh nói xạo, trên mặt anh đâu có muỗi." Khương Nguyễn không ngần ngại vạch trần lời nói dối của hắn.
"À, chắc bay rồi." Tạ Phong mỉm cười: "Đi thôi."
Khương Nguyễn đứng nguyên tại chỗ, sụt sịt nghẹn ngào nói: "Anh ơi, anh...giận hả? Xin lỗi...Anh đừng giận em nữa được không?"
Tạ Phong nhìn cậu, hỏi: "Có đi không?"
Khương Nguyễn nói tiếp: "Em sai rồi, em không để muỗi đốt nữa, anh đừng giận em, em sẽ thay đổi... Á!"
Trước khi Khương Nguyễn kịp nói xong, đột nhiên eo bị siết chặt, tầm mắt di chuyển dữ dội, ngay sau đó đầu cậu đã chúi xuống dưới.
Cậu: "?"
Tạ Phong lắc lắc cậu nhóc trên vai, khiêng người sải bước ra ngoài, "Do cậu không đi nên tôi đành khiêng ra cậu đi vậy."
Nước mắt Khương Nguyễn bị động tác khinh công này làm cho bay sạch, cậu thận trọng hỏi: "Anh ơi, anh không tức giận sao?"
Tạ Phong: "Tôi có nói tôi tức giận à? "
Khương Nguyễn túm lấy áo của hắn, vặn vào ngón tay, nói thầm: "Không có."
Tạ Phong khịa: "Vậy cậu nhận sai cái gì?"
Khương Nguyễn không lên tiếng, cậu cảm thấy mình khờ quá, mới thấy anh tức giận đã nghĩ mình làm sai gì rồi.
"Vậy tại sao anh lại.....đánh mình?"
Tạ Phong dừng lại, "Không phải lỗi của cậu, là do tôi."
Khương Nguyễn còn đang định hỏi anh sai chỗ nào thì bỗng cảm thấy cái mông nhỏ của mình bị vỗ một cái, cậu nghe thấy bạn trai nói: "Được rồi, đề tài này dừng ở đây thôi, nói nữa tôi lại đánh mông cậu đó."
Một lát sau.
Tạ Phong dừng lại, giận dữ cười: "Tôi không cho miệng cậu nói thì cậu lại dùng tay đúng không? Bỏ tay ra!"
Con thỏ nhỏ này dám táy máy tay chân, chạm vào hắn? Biết hắn không đụng vào cậu nên mới to gan làm bậy đúng không?
Khương Nguyễn nuốt nước bọt, còn lén lén sờ sờ thêm vài lần nữa rồi mới rút tay về, cơ bụng của anh vừa đẹp vừa cứng, khơi khơi trước mặt cậu như thế thì ai mà nhịn nổi không chạm vào chứ.
"Anh ơi, cơ bụng anh có mấy múi?" Khương Nguyễn hỏi.
Vẻ mặt Tạ Phong vô cảm, "Tôi khuyên cậu đừng nói nữa."
Khương Nguyễn: "Tám múi nhỉ? Hồi nãy em mò được sáu múi thôi, ở dưới còn chưa sờ tới, có phải tám múi không?"
Tạ Phong: "......" Ha, tôi tự ngậm miệng là được.
"Anh à, anh không nói là thừa nhận đúng không?" Khương Nguyễn lén nuốt nước miếng: "Thích quá."
Tạ Phong không nhịn nổi nữa, thích cái gì? Đừng nói con thỏ trong trắng ngoài dê* này lại nghĩ đến cái đó nữa chứ?
Bên trong là trong trắng, bên ngoài thì dâm dê =))
"Cậu nói cái gì?"
"Em nói có cơ bụng thật thích."
"Cậu lại nghĩ vớ vấn gì nữa hả?"
"Làm sao anh biết em nghĩ tới gì? "
Sắc mặt Tạ Phong tối sầm lại, "Không cho thèm khát cái đó! Gì mà nam sinh có cơ bụng càng khoẻ thì thời gian càng kéo dài gì gì đó đều là lừa mấy đứa nhóc như cậu thôi, khùng mới tin cái đó!"
"? "
Có lẽ Khương Nguyễn đã hiểu ý của anh, nín cười nói: "Em chỉ nghĩ vậy là em có thể nằm trên cơ bụng của anh ngủ thôi mà, không ngờ anh nghĩ tới cái đó nha." Nửa câu sau tràn ngập ý vị sâu xa.
Tạ Phong: "......" Quả nhiên nên im miệng.
Hắn muốn im lặng, nhưng Khương Nguyễn không có ý định buông tha cho hắn, "Nhưng anh này, cái anh nói đó với người khác thì em không biết, nhưng có cái này về anh thì em biết nè."
Tạ Phong lại không khống chế được buột miệng, "Cậu biết cái gì?"
Khương Nguyễn nhìn vòng eo hoàn mỹ của anh, chớp chớp mắt, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ nhưng lời nói ra lại thả thính chết người, "Em biết anh của em vừa khoẻ vừa lâu chứ sao. "
Tạ Phong nhỏ giọng chửi rủa.
Sớm muộn gì anh cũng bị đồ yêu tinh này giày vò biến thành ninja cho xem, nếu không phải yêu tinh nhỏ bị hắn xào chín thì cũng là hắn chịu đựng quá sức mà nổ tung.
Hắn cam chịu nói: "Cậu đã thử chưa mà biết, ăn nói lung tung."
Khương Nguyễn cười tủm tỉm, không trả lời hắn.
Đúng là kiếp này cậu chưa thử, nhưng kiếp trước cậu đã thử rồi.
Đêm đó cậu suýt chết trên giường. Cũng may người ta còn sót lại chút lí trí, dù cậu có dụ dỗ thế nào thì anh vẫn nhất quyết làm chuyện nên làm, nếu không có khi cậu còn phải vào bệnh viện.
Nhưng cuối cùng cậu chỉ nằm trên giường nửa tháng mà thôi, dấu vét trên người thì hơn một tháng mới phai đi, vết thương nghiêm trọng nhất là đôi môi.
Suốt đêm đó môi của họ chỉ tách nhau ra được vài giây, cả tháng sau khi làm chuyện đó cậu cũng không dám gặp ai, chỉ cần nhìn sơ là biết cậu vừa làm chuyện gì.
Tạ Phong khiêng người ra khỏi rừng cây thì thả cậu xuống, kéo người đến phòng y tế.
Lúc này phòng y tế đã đóng cửa, nhưng Tạ Phong mặc kệ, "rầm rầm rầm" đập cửa.
Giọng nói tức giận của bác sĩ truyền ra từ bên trong, "Tên ranh con nào hả?! Trời sập cũng không bằng cậu đập cửa đâu! Muốn chết hả!!"
Cánh cửa mở ra ngay sau đó, nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tạ Phong thì giọng bác sĩ càng ngày càng nhỏ lại.
"À, là cậu, có việc gì?" Bác sĩ trường nghiến răng nuốt xuống, giả vờ tươi cười hỏi.
Thằng nhóc ranh ma này biết chỉnh người vô cùng, lần trước một giáo viên không chịu nổi hắn nữa nên mới mắng hắn vài câu trước mặt cả lớp, ranh con này lại lạnh mặt không nói không rằng nhưng vừa quay đầu đã báo cáo chuyện xấu của giáo viên này với hiệu trưởng, để rồi giáo viên phải cuốn gòi về nhà.
Gây chuyện với ai chứ nhớ chừa ôn con này ra.
Tạ Phong nhấc nhẹ mí mắt lên, "Bác sĩ vừa nói muốn ai chết thế?"
Khuôn mặt bác sĩ còn sượng hơn lúc nãy, "Ha ha, con chuột ấy mà, vừa rồi tôi nói con chuột trong phòng."
Anh nhanh chóng đổi chủ đề, "Tìm tôi có việc gì? Cậu bị thương à?"
Tạ Phong nhìn anh một lúc rồi bỏ qua, cầm cổ tay Khương Nguyễn kéo về phía trước, "Bị muỗi cắn, xin thuốc bôi ạ. "
Khương Nguyễn giơ tay lên, vết sưng đỏ trên tay nhìn hệt như núi đồi trập trùng, nhìn qua có hơi đáng sợ.
Bác sĩ vội vàng lấy lọ thuốc ra, nhìn thử gương mặt khó ở như người chết của ai đó rồi nhanh trí đưa thuốc bôi cho hắn.
Khương Nguyễn u oán nhìn bác sĩ, anh đã rất tức giận rồi, nếu để anh nhìn tay cậu thêm mấy lần thì không biết đêm nay cậu có dỗ nổi người ta không đây.
Tạ Phong ngồi đối diện cậu, cười lạnh: "Nhìn gì? Nhìn người ta là hết khó chịu đúng không?"
Khương Nguyễn ngoan ngoãn dời ánh mắt về phía bạn trai, giơ bàn tay giấu sau lưng ra dưới cái nhìn của hắn, quả nhiên cậu thấy ánh mắt Tạ Phong càng lạnh hơn.
Khương Nguyễn: Hầy – sau này không dám nữa đâu.
Thuốc vừa lạnh vừa mát, mới đây mà Khương Nguyễn không thấy khó chịu nữa, thấy lông mày cậu giãn ra, Tạ Phong cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Khương Nguyễn ngồi bất động trên ghế, có vẻ còn ngứa, gãi gãi cái bụng mềm mại của mình, nói: "Em không về. "
Tạ Phong không nói nhiều, "Lại muốn bị khiêng nữa đúng không?"
Khương Nguyễn thầm cổ vũ cho bản thân rồi nói: "Anh ơi, bé lớn rồi, muốn ăn thịt cơ."