Chương 23: I Ngoan nào, anh thương em
Gõ phím bộp bộp: Dứa
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Tạ Phong xoay người, uống thêm một ly rượu nữa: "Cậu tới báo tin chia tay cho tôi à? Làm phiền thiếu gia rồi, chuyện tầm thường thế này đâu cần cậu phải tự làm. Yên tâm đi, tôi tự hiểu được."
Khương Nguyễn ngơ ngác nhìn hắn, mỗi lần Tạ Phong nói ra điều gì, trong lòng lại càng đau đớn hơn, bàn tay cầm cốc rõ ràng đang run rẩy, vậy tại sao hắn lại buộc mình phải nói ra những lời như vậy.
"Em tới tìm bạn trai." Khương Nguyễn nói: "Xin lỗi..."
"Cộp!" Tiếng đáy cốc chạm vào mặt bàn vang lên.
"Xin lỗi cái gì! Có cái gì phải xin lỗi! Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, cậu không cần phải cảm thấy áy náy nữa, có thể yên tâm bay nhảy với người yêu thuở nhỏ của cậu rồi."
Tạ Phong quay lưng lại với Khương Nguyễn: "Muốn tìm bạn trai thì đi tìm bạn trai đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Đôi mắt Khương Nguyễn đã nhòe đi vì nước mắt: "Nhưng bạn trai em bây giờ đang ở trước mặt em mà."
Tạ Phong theo phản xạ nhìn sang một bên, chỉ có khách tới lui, nhưng làm gì có tên mặt trắng yếu đuối kia đâu.
Một thân thể từ phía sau áp vào hắn, toàn thân hắn lập tức cứng đờ.
"Anh ơi, em tìm anh lâu lắm rồi." Khương Nguyễn ôm hắn, tâm trạng cheo veo cả ngày bây giờ mới lặng xuống.
Cậu vội vàng giải thích về đoạn video: "...Em không đồng ý với gã ta đâu. Nếu không phải gã cứ một mực giữ chặt tay em, kéo em lại thì em cũng không thèm nghe mấy lời đó đâu, em ghét gã lắm."
Đây là lần thứ hai Tạ Phong nghe được Khương Nguyễn nói từ ghét, dường như Khương Nguyễn thật sự rất căm ghét gã mặt trắng yếu ớt kia.
【Giả thôi, cậu ấy đang lừa mày! 】
Hai nhân vật tí hon xuất hiện trong đầu Tạ Phong, đây chính là lời nói của nhân vật màu đen, nhân vặt tí hon màu trắng còn lại thì phản bác: 【Đây là sự thật, bé Nguyễn Nguyễn đã đến tìm mình rồi, cậu ấy thích mình mới đúng.】
Nhân vật tí hon màu đen xuất hiện, 【Trong lòng mày đã sớm biết Khương Nguyễn chưa từng tiếp xúc qua với mình, lúc trước cậu ấy nói thầm mềm mày đều là xạo hết, chỉ có mày tự lừa gạt bản thân mà thôi, cậu ấy không hề thích mày, chỉ vì muốn đùa giỡn mày mà thôi. 】
Nhân vật tí hon màu trắng:【[Không thể nào! Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn thích mình như thế, bản thân mình không thấy được sao? 】
Nhân vật tí hon màu đen: 【Dừng đi! Thấy chứ, còn thấy rất nhiều là đằng khác, thấy được cậu ấy hợp đôi với trúc mã của mình thấy nào. Thấy được lời tỏ tình hoành tráng mà trúc mã chuẩn bị cho cậu, còn thấy trúc mã nói rằng muốn bên nhau trọn với cậu. 】
Bên nhau suốt đời?
"Rầm" một tiếng, hai nhân vật tí hon biến mất ngay tức thì.
Câu nói 【Tôi biết hết xuất thân của anh thế nào rồi. 】cứ văng vẳng bên tai Tạ Phong. Rượu đã ăn mòn lý trí của hắn và phóng đại những ảo tưởng trong lòng cho đến khi nó kiểm soát được hắn.
"Đi!"
Bất thình lình Khương Nguyễn bị Tạ Phong nắm tay, không kịp phản ứng: "Đi đâu cơ?"
"Thuê phòng."
"Ơ?"
Tạ Phong hiểu lầm rằng cậu không muốn, bèn dừng bước, nghiêm nghị nhìn cậu: "Không muốn?"
Khương Nguyễn vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn thì không tỉnh táo gì nữa: "Muốn ạ."
Ngay khi đang nhận phòng ở khách sạn thì Lam Diễm gọi điện.
Khương Nguyễn liếc nhìn bàn tay đang siết chặt tay mình của Tạ Phong rồi trả lời điện thoại.
"Tìm được bạn trai chưa?"
"Tìm được rồi."
"Bây giờ các cậu đang làm gì?"
"Thuê phòng."
"Ồ, vậy thì về nhanh đi... thuê phòng? Bây giờ cậu đang ở đâu?!"
Khương Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi nói tên một khách sạn năm sao.
"Cậu về ngay cho tớ!"
Ánh mắt Tạ Phong lập tức liếc qua, hung hăng nhìn chằm chằm... di động của cậu.
Khương Nguyễn đến gần hắn, che ống nghe di động của mình lại, nhỏ giọng nói: "Em ngoan mà, em không đi đâu."
Bàn tay đang nắm chặt của Tạ Phong thả lỏng ra, quay mặt đi.
Lam Diễm: "Đừng tưởng tớ không nghe thấy, Khương Nguyễn, cậu về ngay cho tớ!"
Giọng điệu của Khương Nguyễn rất nghiêm túc, nghe kỹ có thể nghe thấy chút hưng phấn: "Diễm Diễm cậu không cần lo cho tớ đâu, tớ biết mình đang làm gì mà."
"Xin chào, phòng của ngài là 2415, vui lòng lấy thẻ phòng của ngài."
"Được rồi, tớ cúp máy đây, đứa nhỏ sinh ra sẽ gọi cậu là cha đỡ đầu nha." Khương Nguyễn bị kéo đi, chỉ kịp nói xong lời này đã cúp điện thoại.
Lam Diễm trợn mắt, tên ngốc này vui đến phát điên rồi sao? Sinh con, sinh cục cức!
Lam Diễm bắt taxi lao tới khách sạn, định tự tay đưa nhóc ngốc này về.
"2514...2514...cuối cùng cũng đến."
"Rầm rầm rầm!" Lam Diễm đập cửa, hy vọng nhóc khờ kia còn chưa bị thịt.
"Moá! Sao không mở cửa, không phải hứng quá nên không nghe thấy để mở đó chứ!" Tiếng Lam Diễm đập cửa càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, bằng sự kiên trì của y, cánh cửa hé mở, ngay lúc Lam Diễm đang định đẩy cửa ra thì một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay y, kéo y vào trong.
!
Theo thế giới quay cuồng, thân thể Lam Diễm chìm vào chiếc giường mềm mại, một người cúi xuống đè lên.
Nắm đấm của Lam Diễm bị người đàn ông bắt được, trong bóng tối, y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông, nghiêm nghị nói: "Ai? Thả tôi ra!"
Lúc này y đã đoán mình vào nhầm phòng.
"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ lấy cậu, cậu giúp tôi một chút." Giọng nam trầm trầm vang lên, người đàn ông nhịn không được nữa, từng chút một hôn lên người bên dưới.
Lam Diễm đã choáng váng, dưới chóp mũi là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, hơi ấm mềm mại trên môi y rời đi. Sau đó có cảm giác ngứa ran ở chóp mũi, mắt và trán.
Nụ hôn đầu tiên của y...đã mất rồi?
Cứ thế mà mất?
"Đồ khốn, tôi giết anh!"
Đáng tiếc, sức lực giữa họ giống như trứng chọi đá, sức phản kháng của Lam Diễm nhanh chóng bị áp chế, người đàn ông xoa nắn phần lưng của y một cái, lại trúng ngay chỗ nhạy cảm, ngay lập tức cả người y mềm nhũn không còn sức.
Lúc này y mới ý thức được, hình như người đàn ông này có gì đó không ổn, nhiệt độ cơ thể gần như nóng bừng, hơi thở nặng nề nóng hổi phả vào mặt và cổ, hai tay nhạo nặn eo y hơi gấp gáp
Thế này là, trúng thuốc rồi?
"Thằng khốn nạn! Tôi không phải trai bao! Tôi cảnh cáo anh, buông ra ưm!"
Miệng Lam Diễm bị người đàn ông chặn lại, đầu lưỡi của người đàn ông luồn vào, cựa quậy điên cuồng.
Lam Diễm muốn giãy giụa, nhưng vòng eo không theo ý y vừa được xoa dịu lại mềm ra, nên chỉ có thể để mặc đối phương cạy mở hàm răng, mặc người ta bắt nạt.
Khi người đàn ông lùi ra, đôi mắt của Lam Diễm đã mờ mịt, quần áo của y đã bị cởi bỏ, trên làn da không tì vết xuất hiện vài vết đỏ. Vẻ mặt đầy ham muốn khiến vết đỏ trong mắt người đàn ông nhanh chóng lan rộng.
"Ngoan, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ cưới em, ngoan nhé." Người đàn ông ngậm dái tai Lam Diễm trong miệng, thì thầm vào tai y.
Nửa đầu Lam Diễm tê dại, nhưng y vẫn không từ bỏ hy vọng. Ăn cứng không được thì ăn mềm.
"Anh ơi, anh thả em ưm!... Mẹ kiếp! Ưm - đừng cắn..."
Người đàn ông mút mạnh, tựa như móc câu lên miệng Lam Diễm.
"Đừng nói bậy, đây là trừng phạt."
"Bà mẹ–"
Lam Diễm đột nhiên ngừng nói, bởi vì bộ phận yếu ớt nhất của y hiện đang nằm trong tay người đàn ông.
"Ngoan nào, anh thương em."
"Cậu đang làm gì ở đây?"
Tạ Phong xoay người, uống thêm một ly rượu nữa: "Cậu tới báo tin chia tay cho tôi à? Làm phiền thiếu gia rồi, chuyện tầm thường thế này đâu cần cậu phải tự làm. Yên tâm đi, tôi tự hiểu được."
Khương Nguyễn ngơ ngác nhìn hắn, mỗi lần Tạ Phong nói ra điều gì, trong lòng lại càng đau đớn hơn, bàn tay cầm cốc rõ ràng đang run rẩy, vậy tại sao hắn lại buộc mình phải nói ra những lời như vậy.
"Em tới tìm bạn trai." Khương Nguyễn nói: "Xin lỗi..."
"Cộp!" Tiếng đáy cốc chạm vào mặt bàn vang lên.
"Xin lỗi cái gì! Có cái gì phải xin lỗi! Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, cậu không cần phải cảm thấy áy náy nữa, có thể yên tâm bay nhảy với người yêu thuở nhỏ của cậu rồi."
Tạ Phong quay lưng lại với Khương Nguyễn: "Muốn tìm bạn trai thì đi tìm bạn trai đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Đôi mắt Khương Nguyễn đã nhòe đi vì nước mắt: "Nhưng bạn trai em bây giờ đang ở trước mặt em mà."
Tạ Phong theo phản xạ nhìn sang một bên, chỉ có khách tới lui, nhưng làm gì có tên mặt trắng yếu đuối kia đâu.
Một thân thể từ phía sau áp vào hắn, toàn thân hắn lập tức cứng đờ.
"Anh ơi, em tìm anh lâu lắm rồi." Khương Nguyễn ôm hắn, tâm trạng cheo veo cả ngày bây giờ mới lặng xuống.
Cậu vội vàng giải thích về đoạn video: "...Em không đồng ý với gã ta đâu. Nếu không phải gã cứ một mực giữ chặt tay em, kéo em lại thì em cũng không thèm nghe mấy lời đó đâu, em ghét gã lắm."
Đây là lần thứ hai Tạ Phong nghe được Khương Nguyễn nói từ ghét, dường như Khương Nguyễn thật sự rất căm ghét gã mặt trắng yếu ớt kia.
【Giả thôi, cậu ấy đang lừa mày! 】
Hai nhân vật tí hon xuất hiện trong đầu Tạ Phong, đây chính là lời nói của nhân vật màu đen, nhân vặt tí hon màu trắng còn lại thì phản bác: 【Đây là sự thật, bé Nguyễn Nguyễn đã đến tìm mình rồi, cậu ấy thích mình mới đúng.】
Nhân vật tí hon màu đen xuất hiện, 【Trong lòng mày đã sớm biết Khương Nguyễn chưa từng tiếp xúc qua với mình, lúc trước cậu ấy nói thầm mềm mày đều là xạo hết, chỉ có mày tự lừa gạt bản thân mà thôi, cậu ấy không hề thích mày, chỉ vì muốn đùa giỡn mày mà thôi. 】
Nhân vật tí hon màu trắng:【[Không thể nào! Bạn nhỏ Nguyễn Nguyễn thích mình như thế, bản thân mình không thấy được sao? 】
Nhân vật tí hon màu đen: 【Dừng đi! Thấy chứ, còn thấy rất nhiều là đằng khác, thấy được cậu ấy hợp đôi với trúc mã của mình thấy nào. Thấy được lời tỏ tình hoành tráng mà trúc mã chuẩn bị cho cậu, còn thấy trúc mã nói rằng muốn bên nhau trọn với cậu. 】
Bên nhau suốt đời?
"Rầm" một tiếng, hai nhân vật tí hon biến mất ngay tức thì.
Câu nói 【Tôi biết hết xuất thân của anh thế nào rồi. 】cứ văng vẳng bên tai Tạ Phong. Rượu đã ăn mòn lý trí của hắn và phóng đại những ảo tưởng trong lòng cho đến khi nó kiểm soát được hắn.
"Đi!"
Bất thình lình Khương Nguyễn bị Tạ Phong nắm tay, không kịp phản ứng: "Đi đâu cơ?"
"Thuê phòng."
"Ơ?"
Tạ Phong hiểu lầm rằng cậu không muốn, bèn dừng bước, nghiêm nghị nhìn cậu: "Không muốn?"
Khương Nguyễn vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn thì không tỉnh táo gì nữa: "Muốn ạ."
Ngay khi đang nhận phòng ở khách sạn thì Lam Diễm gọi điện.
Khương Nguyễn liếc nhìn bàn tay đang siết chặt tay mình của Tạ Phong rồi trả lời điện thoại.
"Tìm được bạn trai chưa?"
"Tìm được rồi."
"Bây giờ các cậu đang làm gì?"
"Thuê phòng."
"Ồ, vậy thì về nhanh đi... thuê phòng? Bây giờ cậu đang ở đâu?!"
Khương Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi nói tên một khách sạn năm sao.
"Cậu về ngay cho tớ!"
Ánh mắt Tạ Phong lập tức liếc qua, hung hăng nhìn chằm chằm... di động của cậu.
Khương Nguyễn đến gần hắn, che ống nghe di động của mình lại, nhỏ giọng nói: "Em ngoan mà, em không đi đâu."
Bàn tay đang nắm chặt của Tạ Phong thả lỏng ra, quay mặt đi.
Lam Diễm: "Đừng tưởng tớ không nghe thấy, Khương Nguyễn, cậu về ngay cho tớ!"
Giọng điệu của Khương Nguyễn rất nghiêm túc, nghe kỹ có thể nghe thấy chút hưng phấn: "Diễm Diễm cậu không cần lo cho tớ đâu, tớ biết mình đang làm gì mà."
"Xin chào, phòng của ngài là 2415, vui lòng lấy thẻ phòng của ngài."
"Được rồi, tớ cúp máy đây, đứa nhỏ sinh ra sẽ gọi cậu là cha đỡ đầu nha." Khương Nguyễn bị kéo đi, chỉ kịp nói xong lời này đã cúp điện thoại.
Lam Diễm trợn mắt, tên ngốc này vui đến phát điên rồi sao? Sinh con, sinh cục cức!
Lam Diễm bắt taxi lao tới khách sạn, định tự tay đưa nhóc ngốc này về.
"2514...2514...cuối cùng cũng đến."
"Rầm rầm rầm!" Lam Diễm đập cửa, hy vọng nhóc khờ kia còn chưa bị thịt.
"Moá! Sao không mở cửa, không phải hứng quá nên không nghe thấy để mở đó chứ!" Tiếng Lam Diễm đập cửa càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, bằng sự kiên trì của y, cánh cửa hé mở, ngay lúc Lam Diễm đang định đẩy cửa ra thì một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay y, kéo y vào trong.
!
Theo thế giới quay cuồng, thân thể Lam Diễm chìm vào chiếc giường mềm mại, một người cúi xuống đè lên.
Nắm đấm của Lam Diễm bị người đàn ông bắt được, trong bóng tối, y nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông, nghiêm nghị nói: "Ai? Thả tôi ra!"
Lúc này y đã đoán mình vào nhầm phòng.
"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ lấy cậu, cậu giúp tôi một chút." Giọng nam trầm trầm vang lên, người đàn ông nhịn không được nữa, từng chút một hôn lên người bên dưới.
Lam Diễm đã choáng váng, dưới chóp mũi là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, hơi ấm mềm mại trên môi y rời đi. Sau đó có cảm giác ngứa ran ở chóp mũi, mắt và trán.
Nụ hôn đầu tiên của y...đã mất rồi?
Cứ thế mà mất?
"Đồ khốn, tôi giết anh!"
Đáng tiếc, sức lực giữa họ giống như trứng chọi đá, sức phản kháng của Lam Diễm nhanh chóng bị áp chế, người đàn ông xoa nắn phần lưng của y một cái, lại trúng ngay chỗ nhạy cảm, ngay lập tức cả người y mềm nhũn không còn sức.
Lúc này y mới ý thức được, hình như người đàn ông này có gì đó không ổn, nhiệt độ cơ thể gần như nóng bừng, hơi thở nặng nề nóng hổi phả vào mặt và cổ, hai tay nhạo nặn eo y hơi gấp gáp
Thế này là, trúng thuốc rồi?
"Thằng khốn nạn! Tôi không phải trai bao! Tôi cảnh cáo anh, buông ra ưm!"
Miệng Lam Diễm bị người đàn ông chặn lại, đầu lưỡi của người đàn ông luồn vào, cựa quậy điên cuồng.
Lam Diễm muốn giãy giụa, nhưng vòng eo không theo ý y vừa được xoa dịu lại mềm ra, nên chỉ có thể để mặc đối phương cạy mở hàm răng, mặc người ta bắt nạt.
Khi người đàn ông lùi ra, đôi mắt của Lam Diễm đã mờ mịt, quần áo của y đã bị cởi bỏ, trên làn da không tì vết xuất hiện vài vết đỏ. Vẻ mặt đầy ham muốn khiến vết đỏ trong mắt người đàn ông nhanh chóng lan rộng.
"Ngoan, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ cưới em, ngoan nhé." Người đàn ông ngậm dái tai Lam Diễm trong miệng, thì thầm vào tai y.
Nửa đầu Lam Diễm tê dại, nhưng y vẫn không từ bỏ hy vọng. Ăn cứng không được thì ăn mềm.
"Anh ơi, anh thả em ưm!... Mẹ kiếp! Ưm - đừng cắn..."
Người đàn ông mút mạnh, tựa như móc câu lên miệng Lam Diễm.
"Đừng nói bậy, đây là trừng phạt."
"Bà mẹ–"
Lam Diễm đột nhiên ngừng nói, bởi vì bộ phận yếu ớt nhất của y hiện đang nằm trong tay người đàn ông.
"Ngoan nào, anh thương em."