Chương 139: Làm việc như điên
Minh Anh đợi ở ngoài tầm mười lăm phút, Hoàng Anh thay đồ xong đi ra. Nay anh mặc quần tay phối với áo sơ mi trắng, tóc mái rũ xuống làm Minh Anh muốn nhìn rõ xem tình trạng vết thương của anh cũng không thấy được.
Sau đó hai người cùng nhau đi đến địa điểm để làm việc. Suốt quá trình, bâu không khí im lặng bao trùm, cho đến lúc đợi thang máy, Hoàng Anh nói với Minh Anh.
"Bữa tiệc sắp tới của Nhật Thực tôi sẽ tham gia. Hôm đấy cô cũng sẽ đi cùng tôi."
Đi cùng?
Cô đi cùng?
Minh Anh vẫn giữ sự im lặng từ nãy giờ có chút bất ngờ, hỏi lại: "Tôi cũng đi cùng?"
Hoàng Anh liếc qua cô, trả lời: "Bữa tiệc này là cơ hội để gặp mặt các đối tác khác, cô trên cương vị trợ lý của tôi đi cùng cũng là hợp tình hợp lí."
Quả thực...
Không phải hợp lý thôi đâu, mà là rất hợp lý. Trợ lý cùng lãnh đạo đi tham gia tiệc rượu chả có gì là lạ cả. Cô đang là trợ lý của anh, đi cùng cũng chả có gì lạ cả.
Mấy công ty khác trợ lý đi cùng giám đốc dự tiệc cũng chẳng có gì lạ.
Quả thực do cô với Hoàng Anh có hiền khích nên cô không thích thôi. Chứ việc này là hợp tình hợp lý rồi.
Mấy việc như này, quả thật Minh Anh chẳng muốn tham gia như nào. Những nơi ồn ào như vậy thật đau đầu. Nhưng ở vị trí hiện tại, cô buộc phải tham gia.
"À, tôi hiểu rồi." Minh Anh đáp lại lời anh.
Hoàng Anh không đáp lại lời cô nói. Lại một không gian im lặng bao trùm.
Thang máy đến nơi, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, đến địa điểm làm việc. Ở một góc khác. Hai người phụ nữ đi cùng nhau đang cười nói vui vẻ, một người trong đó vô tình thấy cảnh này, lập tức dừng chân lại, khẽ nheo mắt như muốn nhìn cho rõ hơn.
Cô gái bên cạnh thấy biểu tình kỳ lạ của người đi cùng như vậy thì khó hiểu hỏi lại: "Giang Thư, có chuyện gì thế?"
Ánh mắt Giang Thư vẫn dán chặt vào chỗ Hoàng Anh và Minh Anh đi qua, trả lời: "Mình vừa thấy Hoàng Minh Anh đi cùng với đại thiếu gia Nguyễn Thị."
Cô gái kia nghe vậy thì nhất thời không tin, mắt chữ A miệng chữ O, hỏi lại: "Hoàng Minh Anh và đại thiếu gia Nguyễn Thị? Đâu đâu."
Nói rồi cô ta cũng vội đánh ánh mắt về phía mà Giang Thư đang nhìn đến. Như muốn hóng hớt chút chuyện. Nhưng mà đến lúc quay lại cô ta lại chẳng thấy ai cả.
"Đi mất rồi!" Giang Thư thu hồi tầm mắt, nhìn cô gái kia đáp.
Hai người kia vừa đi mất rồi.
Cô gia kia nghe vậy thì gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối, thu hồi tầm mắt: "Nhưng sao hai người đấy lại đi cùng với nhau chứ? Hay là cậu nhìn nhầm."
Giang Thư đảo mắt, ngay lập tức đáp: "Sao mà mình nhìn nhầm cho được. Rõ ràng là cô ta với cậu cả Nguyễn Thị."
Hoàng Anh được cả nhan sắc và khí chất, nhìn vào làm sao mà nhận nhầm cho được. Hoàng Minh Anh kia cũng là bạn cũ của cô ta, sao có thể nhầm được.
Tại sao con ranh con kia lại đi cùng anh ấy cơ chứ?
"Nhưng tại sao lại đi cùng nhau?" cô gái kia khẽ xoa cằm suy nghĩ.
"Không biết được."
Cô gái bên cạnh không nhịn được suy đoán: "Này, chẳng lẽ không câu được con cá lớn ở Phan Thị nên cô ta chuyển sang Nguyễn Thị à?"
Giang Thư nghe vậy biểu cảm trên gương mặt lập tức thay đổim Cô ta nhíu mày, có chút không vui gằn giọng: "Đừng có mà nói linh tinh, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng."
Cô gái bên cạnh nhận ra thái độ khác lạ của người bên cạnh, lời nói có chút dè dặt hơn: "Nhưng... Quái thật."
Giang Thư khẽ siết chặt túi xách trong tay, trong lòng ngẫm nghĩ.
Rốt cuộc, sao lại đi cùng nhau?
...
Suốt mấy ngày tiếp theo, Hoàng Anh và Minh Anh Làm việc khá ổn thỏa. Các dự án tại thành phố X sau khi được đi nghiệm thu kiểm tra thì kết quả khá tốt. Lượng công việc được xử lý nhanh chóng. Nếu cứ theo tiến độ này, chuyến công tác này có thể được kết thúc sớm.
Còn việc Minh Anh phải làm vẫn nhiều như cũ, bận tối mắt tối mũi, nên không tránh khỏi mệt mỏi. Sau sự việc ngày hôm đó, cô bỗng nhiên đột ngột thay đổi, cắm đầu cắm cổ vào làm việc như điên. Nếu như ở thời điểm trước lượng công việc quá nhiều cô sẽ than lên than xuống nhưng bây giờ thì như chỉ hận không có thêm việc để làm.
Có lẽ, làm việc cận lực để quên đi những thứ cần quên.
Từ sau ngày hôm đó mối quan hệ giữa hai người vẫn như cũ, có vài phần căng thẳng. Ngoài về vấn đề công việc cũng chẳng nói thêm chút gì cả.
Đúng là đứng ở vị trí quan hệ hợp tác làm ăn, chung quy lại cũng chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của nhau mà thôi.
Mệnh ai người đó làm. Cốt là không ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương là được rồi.
Hoàng Anh cũng không quá để ý đến tâm trạng cô như nào, ban đầu có thể còn chưa thích ứng kịp. Nhưng sau rồi đối với việc cô làm việc hết năng suất thì là điều anh khá hài lòng rồi.
Sau đó hai người cùng nhau đi đến địa điểm để làm việc. Suốt quá trình, bâu không khí im lặng bao trùm, cho đến lúc đợi thang máy, Hoàng Anh nói với Minh Anh.
"Bữa tiệc sắp tới của Nhật Thực tôi sẽ tham gia. Hôm đấy cô cũng sẽ đi cùng tôi."
Đi cùng?
Cô đi cùng?
Minh Anh vẫn giữ sự im lặng từ nãy giờ có chút bất ngờ, hỏi lại: "Tôi cũng đi cùng?"
Hoàng Anh liếc qua cô, trả lời: "Bữa tiệc này là cơ hội để gặp mặt các đối tác khác, cô trên cương vị trợ lý của tôi đi cùng cũng là hợp tình hợp lí."
Quả thực...
Không phải hợp lý thôi đâu, mà là rất hợp lý. Trợ lý cùng lãnh đạo đi tham gia tiệc rượu chả có gì là lạ cả. Cô đang là trợ lý của anh, đi cùng cũng chả có gì lạ cả.
Mấy công ty khác trợ lý đi cùng giám đốc dự tiệc cũng chẳng có gì lạ.
Quả thực do cô với Hoàng Anh có hiền khích nên cô không thích thôi. Chứ việc này là hợp tình hợp lý rồi.
Mấy việc như này, quả thật Minh Anh chẳng muốn tham gia như nào. Những nơi ồn ào như vậy thật đau đầu. Nhưng ở vị trí hiện tại, cô buộc phải tham gia.
"À, tôi hiểu rồi." Minh Anh đáp lại lời anh.
Hoàng Anh không đáp lại lời cô nói. Lại một không gian im lặng bao trùm.
Thang máy đến nơi, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, đến địa điểm làm việc. Ở một góc khác. Hai người phụ nữ đi cùng nhau đang cười nói vui vẻ, một người trong đó vô tình thấy cảnh này, lập tức dừng chân lại, khẽ nheo mắt như muốn nhìn cho rõ hơn.
Cô gái bên cạnh thấy biểu tình kỳ lạ của người đi cùng như vậy thì khó hiểu hỏi lại: "Giang Thư, có chuyện gì thế?"
Ánh mắt Giang Thư vẫn dán chặt vào chỗ Hoàng Anh và Minh Anh đi qua, trả lời: "Mình vừa thấy Hoàng Minh Anh đi cùng với đại thiếu gia Nguyễn Thị."
Cô gái kia nghe vậy thì nhất thời không tin, mắt chữ A miệng chữ O, hỏi lại: "Hoàng Minh Anh và đại thiếu gia Nguyễn Thị? Đâu đâu."
Nói rồi cô ta cũng vội đánh ánh mắt về phía mà Giang Thư đang nhìn đến. Như muốn hóng hớt chút chuyện. Nhưng mà đến lúc quay lại cô ta lại chẳng thấy ai cả.
"Đi mất rồi!" Giang Thư thu hồi tầm mắt, nhìn cô gái kia đáp.
Hai người kia vừa đi mất rồi.
Cô gia kia nghe vậy thì gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối, thu hồi tầm mắt: "Nhưng sao hai người đấy lại đi cùng với nhau chứ? Hay là cậu nhìn nhầm."
Giang Thư đảo mắt, ngay lập tức đáp: "Sao mà mình nhìn nhầm cho được. Rõ ràng là cô ta với cậu cả Nguyễn Thị."
Hoàng Anh được cả nhan sắc và khí chất, nhìn vào làm sao mà nhận nhầm cho được. Hoàng Minh Anh kia cũng là bạn cũ của cô ta, sao có thể nhầm được.
Tại sao con ranh con kia lại đi cùng anh ấy cơ chứ?
"Nhưng tại sao lại đi cùng nhau?" cô gái kia khẽ xoa cằm suy nghĩ.
"Không biết được."
Cô gái bên cạnh không nhịn được suy đoán: "Này, chẳng lẽ không câu được con cá lớn ở Phan Thị nên cô ta chuyển sang Nguyễn Thị à?"
Giang Thư nghe vậy biểu cảm trên gương mặt lập tức thay đổim Cô ta nhíu mày, có chút không vui gằn giọng: "Đừng có mà nói linh tinh, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng."
Cô gái bên cạnh nhận ra thái độ khác lạ của người bên cạnh, lời nói có chút dè dặt hơn: "Nhưng... Quái thật."
Giang Thư khẽ siết chặt túi xách trong tay, trong lòng ngẫm nghĩ.
Rốt cuộc, sao lại đi cùng nhau?
...
Suốt mấy ngày tiếp theo, Hoàng Anh và Minh Anh Làm việc khá ổn thỏa. Các dự án tại thành phố X sau khi được đi nghiệm thu kiểm tra thì kết quả khá tốt. Lượng công việc được xử lý nhanh chóng. Nếu cứ theo tiến độ này, chuyến công tác này có thể được kết thúc sớm.
Còn việc Minh Anh phải làm vẫn nhiều như cũ, bận tối mắt tối mũi, nên không tránh khỏi mệt mỏi. Sau sự việc ngày hôm đó, cô bỗng nhiên đột ngột thay đổi, cắm đầu cắm cổ vào làm việc như điên. Nếu như ở thời điểm trước lượng công việc quá nhiều cô sẽ than lên than xuống nhưng bây giờ thì như chỉ hận không có thêm việc để làm.
Có lẽ, làm việc cận lực để quên đi những thứ cần quên.
Từ sau ngày hôm đó mối quan hệ giữa hai người vẫn như cũ, có vài phần căng thẳng. Ngoài về vấn đề công việc cũng chẳng nói thêm chút gì cả.
Đúng là đứng ở vị trí quan hệ hợp tác làm ăn, chung quy lại cũng chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân của nhau mà thôi.
Mệnh ai người đó làm. Cốt là không ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương là được rồi.
Hoàng Anh cũng không quá để ý đến tâm trạng cô như nào, ban đầu có thể còn chưa thích ứng kịp. Nhưng sau rồi đối với việc cô làm việc hết năng suất thì là điều anh khá hài lòng rồi.