Chương 17
Sáng hôm sau đi làm, Nhã Linh đứng trong thang máy nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đó tự thấy vui vẻ thêm. Một thân ảnh xinh đẹp, tươi tắn như gió xuân đang nhìn cô mỉm cười bẽn lẽn, may mà thang máy không có ai, tự cô diễn trò thoải mái, khi yêu người ta có thể trở nên ngốc nghếch một cách dễ thương như thế.
Về phòng làm việc cô lại tiếp tục hăng hái với công việc được giao, cô có mục tiêu rõ ràng, bản thân không nề hà khó khăn, thử thách nên chị Phùng rất yên tâm khi giao việc cho cô. Gần cuối buổi sáng, chị Phùng phân phó Hoàng Nghi đi cùng gặp khách hàng, cô nhận nhiệm vụ lên phòng sếp Dương lấy tài liệu.
Khỏi phải nói, được gặp anh sau 24h xa cách cô mừng thế nào. Không nhớ đã phi lên anh phòng anh thế nào, nhưng giờ đứng trước cánh cửa cô lại thấy hồi hộp, mong chờ. Định thần lại mấy giây, Nhã Linh bấm chuông, sau ba hồi chuông, cánh cửa phát ra âm thanh thông báo "Unlocked" rồi tự động mở.
Nhã Linh mang theo tâm trạng mong chờ tiến vào, cửa lại tự động đóng sau lưng cô. Trên bàn làm việc Dương Vũ đang xem văn kiện cũng ngẩng lên. Bốn mắt nhìn nhau khiến thời gian như ngưng đọng. Nhã Linh đứng trước bàn làm việc không biết nên tiến hay nên lui, dù gì đây cũng là công ty không phải chỗ riêng tư nên không được kích động.
Dương Vũ nhìn cô trong lòng cũng dâng lên cảm xúc dâng trào khó diễn tả. Anh đẩy nhẹ ghế, giang rộng hai tay. Chỉ chờ có thế, Nhã Linh phi nhào vào lòng anh. Cô thổn thức: "Sao em có cảm giác như lâu rồi không được gặp anh thế này." Dương Vũ ôm chặt cô, kéo cô ngồi lên đùi anh rồi vùi đầu vào tóc cô hít hà: "Anh nhớ em sắp phát điên." Nhã Linh bị nhột, không ngừng ngọ ngoạy, Dương Vũ chợt giữ chặt cô, thì thầm: "Yên nào, anh đang phải cố kiềm chế hết sức vì em", nói rồi vòng tay anh siết chặt hơn, môi tìm môi hôn tới.
Nhã Linh bị hôn đến quên hết trời đất, ngây ngất trong men say tình, hơi thở thuộc về riêng anh đã trở nên quen thuộc với cô. Sau một hồi anh mới buông cô ra, hai người cùng tựa vào nhau thở hổn hển. Nhã Linh vuốt vuốt ngực: "Dương Vũ, em không ngờ hẹn hò trong công ty kích thích vậy."
Dương Vũ nhìn ánh mắt long lanh của cô lòng tràn ngập dư vị ngọt ngào nói: "Với em thôi, còn anh không khuyến khích chuyện hẹn hò trong công ty đâu nhé". Nhã Linh cười hì hì: "Là chúng ta đang chiếm dụng thời gian làm việc tư, cần rút kinh nghiệm sâu sắc, em cũng nên về phòng mình thôi", nói rồi cô nàng toan đứng dậy, nhưng vòng tay Dương Vũ vẫn chưa buông. Nhã Linh nhìn anh khó xử. Dương Vũ ghé mặt cô hôn chụt lên má, rồi mới hài lòng buông ra. "Tan làm anh chờ em nhé." Nhã Linh nhanh chóng đồng ý, tìm tập tài liệu chị Phùng giao lưu luyến nhìn anh rồi dời đi.
Tan làm buổi chiều, Nhã Linh xuống bãi đậu xe anh đã chờ sẵn. Dương Vũ nhanh nhẹn lái xe, đưa cô thẳng về nhà anh. Lửa đang bén, không đốt tiếp hổ thẹn với củi. Hai người chẳng muốn đi đâu hẹn hò nữa mà đốt cháy giai đoạn muốn ở gần nhau thêm lúc nào hay lúc ấy.
Vào nhà, chưa kịp cởi giày, Dương Vũ đã áp sát cô vào vách tường. Hơi thở đàn ông lập tức xâm chiếm, Nhã Linh hé môi đáp lại, chưa đủ lài lòng anh tấn công mạnh mẽ hơn, giam Nhã Linh trong vòng tay với bức tường phía sau. Hai tay anh vòng xuống bế cô lên ngang hông rồi di chuyển ra sô pha. Chẳng mấy chốc khung cảnh 20+ diễn ra luôn ở phòng khách rồi sang phòng tắm và chỉ kết thúc khi cả hai cùng đói lả. Đam Mỹ Hiện Đại
Dương Vũ gọi đồ ăn, hai người nhanh chóng tiêu diệt gọn, nhìn lên đồng hồ cũng đã 10 rưỡi đêm. Nhã Linh phải về, đêm nay cô không ở lại với anh, không thể nói dối thêm nữa. Dương Vũ lái xe đưa cô về, hai người tạm chia xa mà tâm trạng trùng xuống thấy rõ. Dương Vũ lên tiếng hỏi: "Nhã Linh, em có cảm thấy mình ở gần nhau bao lâu cũng không đủ không?" Nhã Linh quay sang anh, sóng mắt đầy nhu tình đáp: "Em cũng thấy vậy, không muốn xa anh chút nào, em như người đi trên sa mạc gặp anh là nguồn nước ấy."
Dương Vũ phì cười trước lối so sánh của Nhã Linh: "Anh sẽ sớm nói chuyện với gia đình, anh muốn được sớm ở bên em, không phải vì chúng ta đang trong giai đoạn mặn nồng này mà anh nói thế, em biết đấy, sẽ có những lúc chúng ta bất đồng, em sẽ thấy anh đáng ghét, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng đã xác định muốn cùng em đi hết chặng đường về sau, có cãi vã, có sai lầm đi nữa, anh sẽ vì em, vì hạnh phúc tương lai của chúng ta mà cố gắng, Nhã Linh hình như anh chưa nói ANH YÊU EM."
Nhã Linh nhìn anh trân trân, hai mắt long lanh muốn khóc, cô hỏi: "Dương Vũ, anh xác định?" Anh nhanh chóng đáp lời: "Anh chắc chắn, chỉ chờ câu trả lời của em thôi." Nhã Linh dâng tràn hạnh phúc, nhìn anh mỉm cười: "Em cũng xác định."
Khuya đó, Dương Vũ muốn nắm tay cô đưa cô vào chào hỏi phụ huynh nhưng Nhã Linh kịp thời ngăn lại: "Muộn rồi anh yêu ạ, để em sắp xếp thời gian hợp lý, đưa anh ra mắt đàng hoàng, tối nay mẹ em đi làm, ba em giờ này chắc cũng sắp ngủ rồi, để hôm khác anh nhé." Dương Vũ tự cười bản thân hấp tấp, đồng ý với Nhã Linh rồi lưu luyến chia tay, lái xe trở về.
Về phòng làm việc cô lại tiếp tục hăng hái với công việc được giao, cô có mục tiêu rõ ràng, bản thân không nề hà khó khăn, thử thách nên chị Phùng rất yên tâm khi giao việc cho cô. Gần cuối buổi sáng, chị Phùng phân phó Hoàng Nghi đi cùng gặp khách hàng, cô nhận nhiệm vụ lên phòng sếp Dương lấy tài liệu.
Khỏi phải nói, được gặp anh sau 24h xa cách cô mừng thế nào. Không nhớ đã phi lên anh phòng anh thế nào, nhưng giờ đứng trước cánh cửa cô lại thấy hồi hộp, mong chờ. Định thần lại mấy giây, Nhã Linh bấm chuông, sau ba hồi chuông, cánh cửa phát ra âm thanh thông báo "Unlocked" rồi tự động mở.
Nhã Linh mang theo tâm trạng mong chờ tiến vào, cửa lại tự động đóng sau lưng cô. Trên bàn làm việc Dương Vũ đang xem văn kiện cũng ngẩng lên. Bốn mắt nhìn nhau khiến thời gian như ngưng đọng. Nhã Linh đứng trước bàn làm việc không biết nên tiến hay nên lui, dù gì đây cũng là công ty không phải chỗ riêng tư nên không được kích động.
Dương Vũ nhìn cô trong lòng cũng dâng lên cảm xúc dâng trào khó diễn tả. Anh đẩy nhẹ ghế, giang rộng hai tay. Chỉ chờ có thế, Nhã Linh phi nhào vào lòng anh. Cô thổn thức: "Sao em có cảm giác như lâu rồi không được gặp anh thế này." Dương Vũ ôm chặt cô, kéo cô ngồi lên đùi anh rồi vùi đầu vào tóc cô hít hà: "Anh nhớ em sắp phát điên." Nhã Linh bị nhột, không ngừng ngọ ngoạy, Dương Vũ chợt giữ chặt cô, thì thầm: "Yên nào, anh đang phải cố kiềm chế hết sức vì em", nói rồi vòng tay anh siết chặt hơn, môi tìm môi hôn tới.
Nhã Linh bị hôn đến quên hết trời đất, ngây ngất trong men say tình, hơi thở thuộc về riêng anh đã trở nên quen thuộc với cô. Sau một hồi anh mới buông cô ra, hai người cùng tựa vào nhau thở hổn hển. Nhã Linh vuốt vuốt ngực: "Dương Vũ, em không ngờ hẹn hò trong công ty kích thích vậy."
Dương Vũ nhìn ánh mắt long lanh của cô lòng tràn ngập dư vị ngọt ngào nói: "Với em thôi, còn anh không khuyến khích chuyện hẹn hò trong công ty đâu nhé". Nhã Linh cười hì hì: "Là chúng ta đang chiếm dụng thời gian làm việc tư, cần rút kinh nghiệm sâu sắc, em cũng nên về phòng mình thôi", nói rồi cô nàng toan đứng dậy, nhưng vòng tay Dương Vũ vẫn chưa buông. Nhã Linh nhìn anh khó xử. Dương Vũ ghé mặt cô hôn chụt lên má, rồi mới hài lòng buông ra. "Tan làm anh chờ em nhé." Nhã Linh nhanh chóng đồng ý, tìm tập tài liệu chị Phùng giao lưu luyến nhìn anh rồi dời đi.
Tan làm buổi chiều, Nhã Linh xuống bãi đậu xe anh đã chờ sẵn. Dương Vũ nhanh nhẹn lái xe, đưa cô thẳng về nhà anh. Lửa đang bén, không đốt tiếp hổ thẹn với củi. Hai người chẳng muốn đi đâu hẹn hò nữa mà đốt cháy giai đoạn muốn ở gần nhau thêm lúc nào hay lúc ấy.
Vào nhà, chưa kịp cởi giày, Dương Vũ đã áp sát cô vào vách tường. Hơi thở đàn ông lập tức xâm chiếm, Nhã Linh hé môi đáp lại, chưa đủ lài lòng anh tấn công mạnh mẽ hơn, giam Nhã Linh trong vòng tay với bức tường phía sau. Hai tay anh vòng xuống bế cô lên ngang hông rồi di chuyển ra sô pha. Chẳng mấy chốc khung cảnh 20+ diễn ra luôn ở phòng khách rồi sang phòng tắm và chỉ kết thúc khi cả hai cùng đói lả. Đam Mỹ Hiện Đại
Dương Vũ gọi đồ ăn, hai người nhanh chóng tiêu diệt gọn, nhìn lên đồng hồ cũng đã 10 rưỡi đêm. Nhã Linh phải về, đêm nay cô không ở lại với anh, không thể nói dối thêm nữa. Dương Vũ lái xe đưa cô về, hai người tạm chia xa mà tâm trạng trùng xuống thấy rõ. Dương Vũ lên tiếng hỏi: "Nhã Linh, em có cảm thấy mình ở gần nhau bao lâu cũng không đủ không?" Nhã Linh quay sang anh, sóng mắt đầy nhu tình đáp: "Em cũng thấy vậy, không muốn xa anh chút nào, em như người đi trên sa mạc gặp anh là nguồn nước ấy."
Dương Vũ phì cười trước lối so sánh của Nhã Linh: "Anh sẽ sớm nói chuyện với gia đình, anh muốn được sớm ở bên em, không phải vì chúng ta đang trong giai đoạn mặn nồng này mà anh nói thế, em biết đấy, sẽ có những lúc chúng ta bất đồng, em sẽ thấy anh đáng ghét, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng đã xác định muốn cùng em đi hết chặng đường về sau, có cãi vã, có sai lầm đi nữa, anh sẽ vì em, vì hạnh phúc tương lai của chúng ta mà cố gắng, Nhã Linh hình như anh chưa nói ANH YÊU EM."
Nhã Linh nhìn anh trân trân, hai mắt long lanh muốn khóc, cô hỏi: "Dương Vũ, anh xác định?" Anh nhanh chóng đáp lời: "Anh chắc chắn, chỉ chờ câu trả lời của em thôi." Nhã Linh dâng tràn hạnh phúc, nhìn anh mỉm cười: "Em cũng xác định."
Khuya đó, Dương Vũ muốn nắm tay cô đưa cô vào chào hỏi phụ huynh nhưng Nhã Linh kịp thời ngăn lại: "Muộn rồi anh yêu ạ, để em sắp xếp thời gian hợp lý, đưa anh ra mắt đàng hoàng, tối nay mẹ em đi làm, ba em giờ này chắc cũng sắp ngủ rồi, để hôm khác anh nhé." Dương Vũ tự cười bản thân hấp tấp, đồng ý với Nhã Linh rồi lưu luyến chia tay, lái xe trở về.