Chương 5: Nhân viên chính thức
Tháng 12, kết thúc thời gian thử việc, Nhã Linh được ký hợp đồng nhân viên chính thức. Không thể kìm nổi cảm xúc phấn khích của mình, cô ôm ghì lấy chị Phùng, hân hoan nói: "Em nhất định sẽ cống hiến hết mình vì sự nghiệp phát triển của công ty, nhất định cuối tuần sẽ mời mọi người một trầu ra trò nữa chứ."
Chị Phùng vui vẻ tiếp lời: "Đồ ngốc, thân là Trưởng phòng chị sẽ tổ chức tiệc liên hoan chính thức chào mừng em với vai trò mới chứ." Nhã Linh đưa hai tay dơ kiểu "Fighting" của mấy Idol Hàn Quốc, tự tin hứa: "Em chắc chắn sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng chị, nhóm khách hàng tiềm năng ơi ta tới đây." Năm nay cô may mắn rồi, có thể ăn Tết vui vẻ, cả nhà không ai nói gì được cô nữa nhé, mọi cố gắng sáu tháng qua đã được đền đáp xứng đáng, tương lai phía trước lại rộng mở với cô.
Chiều cuối tuần, Nhã Linh đang cuộn trong chăn ấm thì nhận được điện thoại của Chi Chi. Cô nàng gọi như cháy nhà, bắt cô phải dậy ngay, đi bơi cùng cô nàng và Khả Hân. Đang định làu bàu không muốn đi thì Chi Chi nhanh nhảu nhất định phải đi, bể bơi khu liên hợp thể thao dưới nước có hệ thống điều hòa, nước cũng ấm, đi bơi cho đẹp dáng, khỏe người rồi ba đứa đi ăn lẩu luôn. Nghe chẳng có vẻ gì liên quan mà lại rất hợp lý, Nhã Linh đành đồng ý với bạn mình.
Cô lồm cồm bò dạy chuẩn bị đồ bơi. Gì chứ bơi là sở trường của cô rồi. Ngày bé, ba cô luôn đầu tư dạy kỹ năng sống cho chị em cô. Ba cô nói: "Cảm giác bị đuối nước đáng sợ lắm, con thử bịt mũi một lúc mà xem khó chịu đến mức nào? Không biết bơi đồng nghĩa với việc con phải đối mặt với khả năng bị đuối nước, thay vì chờ người khác cứu đã chết sặc thì tốt nhất hãy tập bơi để tự cứu lấy chính mình và cứu người khác khi gặp nạn." Lúc đó mẹ cô còn nói thêm: "Bệnh hen phế quản cũng khiến người ta như chết đuối trên cạn, hơi thở mới mang lại sự sống, không thở được dù trên cạn hay dưới nước cũng đều rất đáng sợ."
Nhã Linh nhớ như in những lời đó, cô đã nghiêm túc học bơi và học võ, tuy nhiên cô tiếp nhận môn bơi tốt hơn, còn em gái cô thì theo đuổi học võ đến bây giờ. Nó giờ là sinh viên năm cuối Đại học, nhưng đã đi dạy thêm Teakwondo từ lâu, kiếm tiền từ võ trước lúc cô đi làm. Ba là giáo viên dạy Toán phổ thông, nhờ có sự giảng dạy hết sức kiềm chế và bĩnh tĩnh của ba mà cô miễn cưỡng vượt qua được trung bình môn Toán để đủ điều kiện thi đại học. Cô chọn ngành thiết kế thời trang theo đúng sở thích và thuận lợi tốt nghiệp đại học.
Tuy nhiên đến lúc đi làm thì hơi khó khăn. Nhã Linh đi phỏng vấn xin việc và được nhận vào làm, nhưng thời gian đi làm cô gặp không ít rắc rối, chủ yếu đến từ đồng nghiệp. Lần đầu nghỉ việc vì luôn thấy bị đối xử bất công, dù cô cố gắng thế nào thì vẫn luôn được phân công những việc không tên.
Cô biết rằng bản thân phải bắt đầu từ những việc nhỏ, phải biểu hiện thật tốt trước mọi người. Đến lúc cô tình cờ nghe được hai chị cùng phòng nói chuyện về cô trong nhà vệ sinh: "Cô ta thật đáng ghét, tưởng mang khuôn mặt xinh đẹp ấy rồi giả vờ ngoan hiền rồi muốn nhảy lên đầu ai thì được đấy, chị Từ Phòng nhân sự nói cô ta sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi công ty."
Nhã Linh thật không hiểu mình làm gì sai mà đám phụ nữ trong công ty ghét mình đến vậy, cô cũng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nam dù nhiều người ngỏ ý theo đuổi nhưng cô đều từ chối. Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cô quyết định cố gắng làm mọi người thay đổi thái độ với bản thân. Nhưng dù cô có làm gì đối với họ cũng là ngứa mắt thì phải, không ai nhìn nhận đánh giá những gì cô đã làm. Cố được tròn năm thì cô xin nghỉ việc.
Chuyển công ty mới, cô đem quyết tâm làm lại mọi thứ, lần này đồng nghiệp cũng khá hơn nhiều, không còn để ý, ganh ghét với cô. Nhưng rắc rối đến từ chỗ khác, Giám đốc muốn giới thiệu con trai của ông ta với cô. Lúc đầu cô còn nghĩ ông ta đùa, nào ngờ ông ta đưa con trai mình tới công ty để gặp cô thật. Làm ơn đi, cô muốn đi làm chứ đâu muốn kiếm chồng đâu. Thế là mới có chuyện cô nhảy việc sang đây.
Nhã Linh tự cảm thán bản thân thật thê thảm, cô tự nhủ mình nào phải xinh đẹp tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn, nào phải hồng nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành mà sao rắc rối cứ tìm đến cô hoài vậy. Tới giờ, khi chính thức tiếp nhận công việc này cô tự hứa với bản thân phải nỗ lực nhiều hơn nữa, dù kết quả có thế nào cô sẽ không hối hận.
Chị Phùng vui vẻ tiếp lời: "Đồ ngốc, thân là Trưởng phòng chị sẽ tổ chức tiệc liên hoan chính thức chào mừng em với vai trò mới chứ." Nhã Linh đưa hai tay dơ kiểu "Fighting" của mấy Idol Hàn Quốc, tự tin hứa: "Em chắc chắn sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng chị, nhóm khách hàng tiềm năng ơi ta tới đây." Năm nay cô may mắn rồi, có thể ăn Tết vui vẻ, cả nhà không ai nói gì được cô nữa nhé, mọi cố gắng sáu tháng qua đã được đền đáp xứng đáng, tương lai phía trước lại rộng mở với cô.
Chiều cuối tuần, Nhã Linh đang cuộn trong chăn ấm thì nhận được điện thoại của Chi Chi. Cô nàng gọi như cháy nhà, bắt cô phải dậy ngay, đi bơi cùng cô nàng và Khả Hân. Đang định làu bàu không muốn đi thì Chi Chi nhanh nhảu nhất định phải đi, bể bơi khu liên hợp thể thao dưới nước có hệ thống điều hòa, nước cũng ấm, đi bơi cho đẹp dáng, khỏe người rồi ba đứa đi ăn lẩu luôn. Nghe chẳng có vẻ gì liên quan mà lại rất hợp lý, Nhã Linh đành đồng ý với bạn mình.
Cô lồm cồm bò dạy chuẩn bị đồ bơi. Gì chứ bơi là sở trường của cô rồi. Ngày bé, ba cô luôn đầu tư dạy kỹ năng sống cho chị em cô. Ba cô nói: "Cảm giác bị đuối nước đáng sợ lắm, con thử bịt mũi một lúc mà xem khó chịu đến mức nào? Không biết bơi đồng nghĩa với việc con phải đối mặt với khả năng bị đuối nước, thay vì chờ người khác cứu đã chết sặc thì tốt nhất hãy tập bơi để tự cứu lấy chính mình và cứu người khác khi gặp nạn." Lúc đó mẹ cô còn nói thêm: "Bệnh hen phế quản cũng khiến người ta như chết đuối trên cạn, hơi thở mới mang lại sự sống, không thở được dù trên cạn hay dưới nước cũng đều rất đáng sợ."
Nhã Linh nhớ như in những lời đó, cô đã nghiêm túc học bơi và học võ, tuy nhiên cô tiếp nhận môn bơi tốt hơn, còn em gái cô thì theo đuổi học võ đến bây giờ. Nó giờ là sinh viên năm cuối Đại học, nhưng đã đi dạy thêm Teakwondo từ lâu, kiếm tiền từ võ trước lúc cô đi làm. Ba là giáo viên dạy Toán phổ thông, nhờ có sự giảng dạy hết sức kiềm chế và bĩnh tĩnh của ba mà cô miễn cưỡng vượt qua được trung bình môn Toán để đủ điều kiện thi đại học. Cô chọn ngành thiết kế thời trang theo đúng sở thích và thuận lợi tốt nghiệp đại học.
Tuy nhiên đến lúc đi làm thì hơi khó khăn. Nhã Linh đi phỏng vấn xin việc và được nhận vào làm, nhưng thời gian đi làm cô gặp không ít rắc rối, chủ yếu đến từ đồng nghiệp. Lần đầu nghỉ việc vì luôn thấy bị đối xử bất công, dù cô cố gắng thế nào thì vẫn luôn được phân công những việc không tên.
Cô biết rằng bản thân phải bắt đầu từ những việc nhỏ, phải biểu hiện thật tốt trước mọi người. Đến lúc cô tình cờ nghe được hai chị cùng phòng nói chuyện về cô trong nhà vệ sinh: "Cô ta thật đáng ghét, tưởng mang khuôn mặt xinh đẹp ấy rồi giả vờ ngoan hiền rồi muốn nhảy lên đầu ai thì được đấy, chị Từ Phòng nhân sự nói cô ta sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi công ty."
Nhã Linh thật không hiểu mình làm gì sai mà đám phụ nữ trong công ty ghét mình đến vậy, cô cũng ít tiếp xúc với đồng nghiệp nam dù nhiều người ngỏ ý theo đuổi nhưng cô đều từ chối. Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cô quyết định cố gắng làm mọi người thay đổi thái độ với bản thân. Nhưng dù cô có làm gì đối với họ cũng là ngứa mắt thì phải, không ai nhìn nhận đánh giá những gì cô đã làm. Cố được tròn năm thì cô xin nghỉ việc.
Chuyển công ty mới, cô đem quyết tâm làm lại mọi thứ, lần này đồng nghiệp cũng khá hơn nhiều, không còn để ý, ganh ghét với cô. Nhưng rắc rối đến từ chỗ khác, Giám đốc muốn giới thiệu con trai của ông ta với cô. Lúc đầu cô còn nghĩ ông ta đùa, nào ngờ ông ta đưa con trai mình tới công ty để gặp cô thật. Làm ơn đi, cô muốn đi làm chứ đâu muốn kiếm chồng đâu. Thế là mới có chuyện cô nhảy việc sang đây.
Nhã Linh tự cảm thán bản thân thật thê thảm, cô tự nhủ mình nào phải xinh đẹp tuyệt trần, hoa nhường nguyệt thẹn, nào phải hồng nhan họa thủy, nghiêng nước nghiêng thành mà sao rắc rối cứ tìm đến cô hoài vậy. Tới giờ, khi chính thức tiếp nhận công việc này cô tự hứa với bản thân phải nỗ lực nhiều hơn nữa, dù kết quả có thế nào cô sẽ không hối hận.