Chương 7: Bệnh viện
Đêm muộn, một tuần sau cuộc hẹn, Chi Chi và Khả Hân lại tiếp tục nhận được điện thoại của Chi Chi, lần này Chi Chi khóc nấc lên kêu các cô mau đến Bệnh viện H. Hai người vội vàng đến viện, gặp Chi Chi cùng Tùng Bách và Dương Vũ cũng đều có mặt ở đây.
Chi Chi không ngừng khóc nhìn vào phòng mổ phía trong. Sau một hồi thì hai cô rõ sự tình. Người đang trong phòng mổ là Tuấn Trần. Anh chàng đang lái xe thì gặp chú chó phi qua đường, vì bất ngờ Tuấn Trần đánh lái và lao vào gốc cây bên đường, rất may có cài dây an toàn và hệ thống túi khí bung kịp thời nên anh không mất mạng.
Tuấn Trần rất nhanh được người dân đưa vào viện cấp cứu. Còn phần Chi Chi sao biết mà đến viện bởi lúc Tuấn Trần gặp tai nạn anh đang nói chuyện điện thoại kết nối bluetooth trong xe với Chi Chi, qua điện thoại Chi Chi hình dung được tình hình nguy cấp lúc đó với Tuấn Trần, cô tiếp tục cất tiếng gọi anh nhưng không thấy Tuấn Trần trả lời, biết chuyện không lành cô nhanh chóng gọi Dương Vũ, Tùng Bách hỗ trợ để tìm anh và thầm cảm ơn bản thân vì đã kịp thời lưu số họ.
Dương Vũ nhanh chóng xác định vị trí gặp nạn của Tuấn Trần và phán đoán bệnh viện anh được đưa vào, và rồi họ có mặt ở đây. Chi Chi vẫn chưa thôi thổn thức và lo lắng. Tùng Bách nói: "Ba mẹ cậu ấy đang ở bên Anh sẽ mau chóng về, các bác sĩ đang xử lý bên trong mọi người bình tĩnh". Nhã Linh rút điện thoại gọi cho mẹ, kêu cô đang ở phòng mổ khoa Chấn thương chỉnh hình.
Mẹ Nhã Linh lúc sau có mặt. Mẹ cô xuất hiện, mấy anh em đứng lên chào và giờ Tùng Bách và Dương Vũ mới biết mẹ cô là y tá trưởng trong viện. Mẹ Nhã Linh thông tin lại tình hình "Không quá lo ngại, là gẫy xương tay trái và bị thương phần mềm, các con yên tâm cậu ấy sẽ sớm được đưa ra".
Chi Chi lúc này mới ngừng khóc, sụt sùi cảm ơn mẹ Nhã Linh rồi dần dần lấy lại bình tĩnh. Mẹ Nhã Linh, chào tạm biệt rồi quay trở lại công việc. Dương Vũ đi mua đồ uống cho mọi, đưa cho Nhã Linh chai sữa vẫn còn ấm anh nói: "Em rất giống mẹ." cô không hiểu sao anh nói vậy chắc lần đầu gặp mẹ cô nên thế, cô ậm ừ "Vâng" và đưa hai tay lấy chai sữa từ anh, trong đầu thắc mắc: "Sao hôm nay sếp lạ vậy, mọi hôm xưng cô- tôi, hôm nay lại gọi cô là em, đúng là kỳ thật." Cô đâu biết anh đã nhận ra một điều rất thú vị, đúng là nhân duyên mà, điều đó khiến anh nhìn lên trời cảm ơn mẹ nơi xa ấy.
Tuấn Trần được đa ra khỏi phòng phẫu thuật cũng là hai giờ sáng, Dương Vũ cùng bác sỹ đẩy xe đưa cậu ấy về phòng hậu phẫu, anh phân phó mọi người có thể về nghỉ ngơi mọi việc ở đây anh sẽ sắp xếp, Chi Chi nhất định không chịu về, cô phải chờ Tuấn Trần tỉnh lại mới yên tâm. Dương Vũ đành chấp nhận trước thái độ cương quyết của Chi Chi, anh nói: "Vậy em cố gắng có gì điện luôn cho anh, anh đã gọi người nhà cậu ấy, phía công ty cũng có trợ lý của ấy tới chăm sóc cùng, anh đưa mọi người về trước, sáng mai sẽ vào tiếp."
Mọi người cùng chào tạm biệt và ra về. Tùng Bách ngược đường ba người còn lại nên Dương Vũ nhận nhiệm vụ đưa Khả Hân và Nhã Linh về. Nhà Khả Hân và Nhã Linh cùng chục đường, cách nhau 300m. Điểm đến đầu tiên là nhà Khả Hân, cô xuống xe vẫy tay chào hai người rồi kéo cao mũ áo vì rét chui tọt vào trong nhà. Còn lại hai người trên xe, Dương Vũ lái từ từ và Nhã Linh chỉ đường cho anh, lần đầu tiên cô ở trong không gian kín cùng anh có phần gượng gạo, thiếu tự nhiên.
Trên xe không bật nhạc, chỉ có tiếng hít thở của hai người, Nhã Linh thầm mắng anh trong lòng. Cô cảm thấy khá ngại ngùng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô ước mau mau tới nhà, đoạn đường 300m mà sao Dương Vũ lái chậm đến vậy. Xe dừng trước cửa nhà Nhã Linh anh hỏi: "Mẹ em làm trong viện lâu chưa?" Cô nhanh nhảu đáp "Hơn 20 năm rồi ạ, cảm ơn anh đã đưa em về, em vào nhà, anh đi cẩn thận ạ." Nói rồi, cô mở cửa xe, nhanh nhẹn đóng cửa và phi thẳng vào nhà. Anh chờ cô vào rồi mới lái xe dời đi.
Hôm sau, Tuấn Trần đã tỉnh, ba mẹ vừa xuống sân bay là đi thẳng tới viện bệnh viện, nhìn thấy Chi Chi cũng không khỏi bất ngờ. Chi Chi cúi đầu chào hai bác, Tuấn Trần dùng cánh tay không băng bó khẽ nắm tay cô và nói với ba mẹ "Đây là bạn gái con." Hai vị phụ huynh cuối cùng cũng có thể thở phào, con mình không sao lại còn ra mắt bạn gái, tưởng nó định chơi cùng Dương Vũ, Tùng Bách lập hội ế đến suốt đời. Mẹ Tuấn Trần ôn tồn nói: "Cảm ơn con, đêm qua phiền con rồi, chăm sóc thằng con ngỗ nghịch giúp hai bác, nhìn thấy nó vẫn sống khỏe và có con bên cạnh thế này chúng ta yên tâm rồi."
Nhị vị phụ huynh ở lại nói chuyện hỏi thăm Chi Chi và khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, Tuấn Trần cũng nói cô nghỉ ngơi trước rồi chiều tối vào với anh, hai người nhìn nhau bịn rịn trước lúc Chi Chi ra về.
Dương Vũ, Tùng Bách ghé qua viện hỏi thăm tình hình Tuấn Trần, nói chuyện với ba mẹ anh ấy một lúc rồi chào ra về để đi làm. Anh nhanh chóng tới công ty giải quyết công việc. Cuối giờ làm việc buổi sáng anh nhắn tin vào số di động của Nhã Linh: "Lên phòng anh, có chút việc". Nhã Linh nhận tin nhắn, số cô lưu trong điện thoại nhưng nhìn số cuối thấy là năm sinh của Dương Vũ, cô nghi ngờ nhắn lại "Có phải nhắn tin nhầm số không ạ?" rất nhanh nhận được phản hồi: "Cho em hai phút để di chuyển." Cô lầm bầm quả đúng anh ta.
Nhã Linh nhắn chị Phùng đi ăn trước cô sẽ xuống căn – tin sau. Cô nhanh chóng ra thang máy, bấm lên tầng 18. Cửa phòng anh mở sẵn, Nhã Linh từ từ tiến vào, thấy cô anh đã vội nói: "Vào nhanh đi." Cô nghi hoặc tiến vào phía trong, đi tới trước bàn làm việc của Dương Vũ. Anh lấy từ trong túi giấy trên bàn một cái máy sưởi cầm tay màu trà sữa hình bàn chân mèo xinh xinh, bật chế độ nhiệt phù hợp và đặt vào tay cô. "Tặng em cái này, nhét vào túi áo để sưởi ấm, hai cái khác anh mua cho Khả Hân và Chi Chi nữa, nhờ em đưa hai cô ấy giúp nhé".
Cầm máy sưởi ấm trong tay, cô vẫn mang theo sự hoang mang, khó hiểu nhưng không dễ mở lời từ chối, mà anh còn tặng cả bạn cô nữa, ngại ghê, đành tìm cách nào đáp lễ sau vậy. Nghĩ vậy cũng hợp lý nên cô cảm ơn anh, một tay cầm máy sưởi một tay cầm túi giấy anh đưa rồi ra khỏi phòng. Dương Vũ nhìn bóng lưng cô dời đi rồi mỉm cười sâu xa, hy vọng nó sẽ theo cô, sưởi ấm cho cô mỗi ngày.
Chi Chi không ngừng khóc nhìn vào phòng mổ phía trong. Sau một hồi thì hai cô rõ sự tình. Người đang trong phòng mổ là Tuấn Trần. Anh chàng đang lái xe thì gặp chú chó phi qua đường, vì bất ngờ Tuấn Trần đánh lái và lao vào gốc cây bên đường, rất may có cài dây an toàn và hệ thống túi khí bung kịp thời nên anh không mất mạng.
Tuấn Trần rất nhanh được người dân đưa vào viện cấp cứu. Còn phần Chi Chi sao biết mà đến viện bởi lúc Tuấn Trần gặp tai nạn anh đang nói chuyện điện thoại kết nối bluetooth trong xe với Chi Chi, qua điện thoại Chi Chi hình dung được tình hình nguy cấp lúc đó với Tuấn Trần, cô tiếp tục cất tiếng gọi anh nhưng không thấy Tuấn Trần trả lời, biết chuyện không lành cô nhanh chóng gọi Dương Vũ, Tùng Bách hỗ trợ để tìm anh và thầm cảm ơn bản thân vì đã kịp thời lưu số họ.
Dương Vũ nhanh chóng xác định vị trí gặp nạn của Tuấn Trần và phán đoán bệnh viện anh được đưa vào, và rồi họ có mặt ở đây. Chi Chi vẫn chưa thôi thổn thức và lo lắng. Tùng Bách nói: "Ba mẹ cậu ấy đang ở bên Anh sẽ mau chóng về, các bác sĩ đang xử lý bên trong mọi người bình tĩnh". Nhã Linh rút điện thoại gọi cho mẹ, kêu cô đang ở phòng mổ khoa Chấn thương chỉnh hình.
Mẹ Nhã Linh lúc sau có mặt. Mẹ cô xuất hiện, mấy anh em đứng lên chào và giờ Tùng Bách và Dương Vũ mới biết mẹ cô là y tá trưởng trong viện. Mẹ Nhã Linh thông tin lại tình hình "Không quá lo ngại, là gẫy xương tay trái và bị thương phần mềm, các con yên tâm cậu ấy sẽ sớm được đưa ra".
Chi Chi lúc này mới ngừng khóc, sụt sùi cảm ơn mẹ Nhã Linh rồi dần dần lấy lại bình tĩnh. Mẹ Nhã Linh, chào tạm biệt rồi quay trở lại công việc. Dương Vũ đi mua đồ uống cho mọi, đưa cho Nhã Linh chai sữa vẫn còn ấm anh nói: "Em rất giống mẹ." cô không hiểu sao anh nói vậy chắc lần đầu gặp mẹ cô nên thế, cô ậm ừ "Vâng" và đưa hai tay lấy chai sữa từ anh, trong đầu thắc mắc: "Sao hôm nay sếp lạ vậy, mọi hôm xưng cô- tôi, hôm nay lại gọi cô là em, đúng là kỳ thật." Cô đâu biết anh đã nhận ra một điều rất thú vị, đúng là nhân duyên mà, điều đó khiến anh nhìn lên trời cảm ơn mẹ nơi xa ấy.
Tuấn Trần được đa ra khỏi phòng phẫu thuật cũng là hai giờ sáng, Dương Vũ cùng bác sỹ đẩy xe đưa cậu ấy về phòng hậu phẫu, anh phân phó mọi người có thể về nghỉ ngơi mọi việc ở đây anh sẽ sắp xếp, Chi Chi nhất định không chịu về, cô phải chờ Tuấn Trần tỉnh lại mới yên tâm. Dương Vũ đành chấp nhận trước thái độ cương quyết của Chi Chi, anh nói: "Vậy em cố gắng có gì điện luôn cho anh, anh đã gọi người nhà cậu ấy, phía công ty cũng có trợ lý của ấy tới chăm sóc cùng, anh đưa mọi người về trước, sáng mai sẽ vào tiếp."
Mọi người cùng chào tạm biệt và ra về. Tùng Bách ngược đường ba người còn lại nên Dương Vũ nhận nhiệm vụ đưa Khả Hân và Nhã Linh về. Nhà Khả Hân và Nhã Linh cùng chục đường, cách nhau 300m. Điểm đến đầu tiên là nhà Khả Hân, cô xuống xe vẫy tay chào hai người rồi kéo cao mũ áo vì rét chui tọt vào trong nhà. Còn lại hai người trên xe, Dương Vũ lái từ từ và Nhã Linh chỉ đường cho anh, lần đầu tiên cô ở trong không gian kín cùng anh có phần gượng gạo, thiếu tự nhiên.
Trên xe không bật nhạc, chỉ có tiếng hít thở của hai người, Nhã Linh thầm mắng anh trong lòng. Cô cảm thấy khá ngại ngùng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cô ước mau mau tới nhà, đoạn đường 300m mà sao Dương Vũ lái chậm đến vậy. Xe dừng trước cửa nhà Nhã Linh anh hỏi: "Mẹ em làm trong viện lâu chưa?" Cô nhanh nhảu đáp "Hơn 20 năm rồi ạ, cảm ơn anh đã đưa em về, em vào nhà, anh đi cẩn thận ạ." Nói rồi, cô mở cửa xe, nhanh nhẹn đóng cửa và phi thẳng vào nhà. Anh chờ cô vào rồi mới lái xe dời đi.
Hôm sau, Tuấn Trần đã tỉnh, ba mẹ vừa xuống sân bay là đi thẳng tới viện bệnh viện, nhìn thấy Chi Chi cũng không khỏi bất ngờ. Chi Chi cúi đầu chào hai bác, Tuấn Trần dùng cánh tay không băng bó khẽ nắm tay cô và nói với ba mẹ "Đây là bạn gái con." Hai vị phụ huynh cuối cùng cũng có thể thở phào, con mình không sao lại còn ra mắt bạn gái, tưởng nó định chơi cùng Dương Vũ, Tùng Bách lập hội ế đến suốt đời. Mẹ Tuấn Trần ôn tồn nói: "Cảm ơn con, đêm qua phiền con rồi, chăm sóc thằng con ngỗ nghịch giúp hai bác, nhìn thấy nó vẫn sống khỏe và có con bên cạnh thế này chúng ta yên tâm rồi."
Nhị vị phụ huynh ở lại nói chuyện hỏi thăm Chi Chi và khuyên cô về nhà nghỉ ngơi, Tuấn Trần cũng nói cô nghỉ ngơi trước rồi chiều tối vào với anh, hai người nhìn nhau bịn rịn trước lúc Chi Chi ra về.
Dương Vũ, Tùng Bách ghé qua viện hỏi thăm tình hình Tuấn Trần, nói chuyện với ba mẹ anh ấy một lúc rồi chào ra về để đi làm. Anh nhanh chóng tới công ty giải quyết công việc. Cuối giờ làm việc buổi sáng anh nhắn tin vào số di động của Nhã Linh: "Lên phòng anh, có chút việc". Nhã Linh nhận tin nhắn, số cô lưu trong điện thoại nhưng nhìn số cuối thấy là năm sinh của Dương Vũ, cô nghi ngờ nhắn lại "Có phải nhắn tin nhầm số không ạ?" rất nhanh nhận được phản hồi: "Cho em hai phút để di chuyển." Cô lầm bầm quả đúng anh ta.
Nhã Linh nhắn chị Phùng đi ăn trước cô sẽ xuống căn – tin sau. Cô nhanh chóng ra thang máy, bấm lên tầng 18. Cửa phòng anh mở sẵn, Nhã Linh từ từ tiến vào, thấy cô anh đã vội nói: "Vào nhanh đi." Cô nghi hoặc tiến vào phía trong, đi tới trước bàn làm việc của Dương Vũ. Anh lấy từ trong túi giấy trên bàn một cái máy sưởi cầm tay màu trà sữa hình bàn chân mèo xinh xinh, bật chế độ nhiệt phù hợp và đặt vào tay cô. "Tặng em cái này, nhét vào túi áo để sưởi ấm, hai cái khác anh mua cho Khả Hân và Chi Chi nữa, nhờ em đưa hai cô ấy giúp nhé".
Cầm máy sưởi ấm trong tay, cô vẫn mang theo sự hoang mang, khó hiểu nhưng không dễ mở lời từ chối, mà anh còn tặng cả bạn cô nữa, ngại ghê, đành tìm cách nào đáp lễ sau vậy. Nghĩ vậy cũng hợp lý nên cô cảm ơn anh, một tay cầm máy sưởi một tay cầm túi giấy anh đưa rồi ra khỏi phòng. Dương Vũ nhìn bóng lưng cô dời đi rồi mỉm cười sâu xa, hy vọng nó sẽ theo cô, sưởi ấm cho cô mỗi ngày.