Chương 9: Xa cách
Sau kỳ nghỉ Tết dương lịch, Nhã Linh tới công ty đi làm. Ngày đầu làm việc của năm mới cô nhận được hai thông báo của công ty trong hệ thống điều hành nội bộ, một là công ty tặng lì xì đầu năm cho toàn bộ nhân viên, hai là sếp Dương đi công tác tại Nhật Bản một tuần, uỷ quyền lại cho Phó Tổng Hà giải quyết công việc, các phòng, ban lưu ý để liên hệ công tác đúng người.
Nhã Linh chau mày, ủ dột vừa mới tỏ tỉnh mà đi luôn được ấy, không thèm nhắn cô tiếng nào, anh cứ ở bên ấy luôn đi, khỏi về. Nhã Linh vẫn làm việc bình thường nhưng tâm trạng không ổn lắm. Lúc ăn trưa, chị Phùng nhìn cô cười: "Nay chê cơm căn-tin cơ đấy, định xiên miếng bí đỏ ấy đến bao giờ đấy, ai nợ tiền em không trả à?" Hai đồng nghiệp nữ cùng bàn cũng phụ họa: "Con bé đang tuổi yêu, nhìn như đang giận dỗi phải không em?"
Nhã Linh biết mình thất thố, để suy nghĩ lấn át hành vi nên ngẩng mặt lên, nở nụ cười tiêu chuẩn trả lời các chị: "Mùa xuân của em chưa tới, chưa có người yêu thì sao giận dỗi được chị ơi?" Một chị tiếp lời: "Chị thấy mấy cậu bên Phòng Tài chính hay hỏi em lắm, hay hôm nào chị đi dò xem nhé, zai nào ok nhất, các chị làm mối cho?" Nhã Linh nghe vậy thì vội xua tay: "Thôi thôi chị ơi, em phải tự kiêu cho trâu đi tìm cọc." Chị Phùng nuốt nhanh miếng trứng rồi nói: "Trâu, cọc gì cũng nhanh nhanh cô nhé, năm nay sang tuổi 26 rồi đấy."
Nhã Linh tự an ủi bản thân: "Nhìn em xem nè, vẫn giống sinh viên đại học mà." Cô làm điệu bộ cười duyên rồi bắn tim tứ hướng, mấy chị em cùng nhìn nhau cười rồi kết thúc bữa ăn. Bận rộn cả chiều, đến khi tan làm, rút điện thoại ra không thấy một tin nhắn nào, cô hụt hẫng lại nhét di động trở lại, tự nhiên lại nhớ cái máy sưởi để quên trên xe anh ấy, nhất định lúc anh về cô sẽ đòi.
Một tuần dài đằng đẵng, Nhã Linh tìm vui trong công việc, liên tục liên hệ danh sách khách hàng, chúc mừng năm mới và tặng họ những món quà kỷ niệm của công ty. Tết Dương lịch qua rồi sẽ nhanh chóng đến Tết Âm, việc chúc Tết khách hàng một cách thủ công thế này sẽ khiến khách hàng cảm thấy được quan tâm chu đáo hơn là tin nhắn chung chung ai cũng như ai trên hệ thống, dù mất thời gian nhưng Nhã Linh quyết tâm sẽ làm, khách hàng quen thuộc và khách hàng tiềm năng nếu giữ mối liên hệ thường xuyên sẽ vô cùng thuận lợi cho công việc của cô.
Cuối tuần, chị Phùng rủ cô đến nhà ăn lẩu. Đến nhà chị cô choáng ngợp bởi căn phòng trẻ em ngập tràn đồ chơi của hai công chúa Bông, Bí. Hai nàng rủ cô cùng ngồi bên bộ bàn ghế trẻ em ngộ nghĩnh chơi trò nấu ăn. Từng món ăn xinh xắn, đủ màu sắc được nàng Bông cất công "chế biến" được bày ra cho hai thực khách Nhã Linh và em Bí. Hai cô cháu cùng giả vờ ăn ngon lành, không quên khen ngợi đầu bếp Bông khéo léo.
Một lúc sau, chị Phùng cùng em gái gọi Nhã Linh cùng hai bé ra phòng ăn. Làm lẩu vẫn nhanh gọn, tiện lợi mà xì xụp ăn mùa đông chỉ có tuyệt vời. Thế là bàn ăn ba người lớn, hai trẻ em nhanh chóng nhập cuộc vui vẻ với những tiếng Zô! Zô! Ngọng líu lô của bé Bí. Nhã Linh nhìn bọn trẻ đáng yêu quá đỗi, sau này cô cũng muốn có những thiên thần của riêng mình, sẽ cùng chồng cô chăm sóc lũ trẻ, cùng nhìn chúng lớn lên, rồi cùng nắm tay trải qua năm tháng tuổi già. Nghĩ đến đây bất giác thấy nhớ một người, không biết có nghĩ đến cô hay không mà lặn không sủi tăm như thế.
Nhã Linh chau mày, ủ dột vừa mới tỏ tỉnh mà đi luôn được ấy, không thèm nhắn cô tiếng nào, anh cứ ở bên ấy luôn đi, khỏi về. Nhã Linh vẫn làm việc bình thường nhưng tâm trạng không ổn lắm. Lúc ăn trưa, chị Phùng nhìn cô cười: "Nay chê cơm căn-tin cơ đấy, định xiên miếng bí đỏ ấy đến bao giờ đấy, ai nợ tiền em không trả à?" Hai đồng nghiệp nữ cùng bàn cũng phụ họa: "Con bé đang tuổi yêu, nhìn như đang giận dỗi phải không em?"
Nhã Linh biết mình thất thố, để suy nghĩ lấn át hành vi nên ngẩng mặt lên, nở nụ cười tiêu chuẩn trả lời các chị: "Mùa xuân của em chưa tới, chưa có người yêu thì sao giận dỗi được chị ơi?" Một chị tiếp lời: "Chị thấy mấy cậu bên Phòng Tài chính hay hỏi em lắm, hay hôm nào chị đi dò xem nhé, zai nào ok nhất, các chị làm mối cho?" Nhã Linh nghe vậy thì vội xua tay: "Thôi thôi chị ơi, em phải tự kiêu cho trâu đi tìm cọc." Chị Phùng nuốt nhanh miếng trứng rồi nói: "Trâu, cọc gì cũng nhanh nhanh cô nhé, năm nay sang tuổi 26 rồi đấy."
Nhã Linh tự an ủi bản thân: "Nhìn em xem nè, vẫn giống sinh viên đại học mà." Cô làm điệu bộ cười duyên rồi bắn tim tứ hướng, mấy chị em cùng nhìn nhau cười rồi kết thúc bữa ăn. Bận rộn cả chiều, đến khi tan làm, rút điện thoại ra không thấy một tin nhắn nào, cô hụt hẫng lại nhét di động trở lại, tự nhiên lại nhớ cái máy sưởi để quên trên xe anh ấy, nhất định lúc anh về cô sẽ đòi.
Một tuần dài đằng đẵng, Nhã Linh tìm vui trong công việc, liên tục liên hệ danh sách khách hàng, chúc mừng năm mới và tặng họ những món quà kỷ niệm của công ty. Tết Dương lịch qua rồi sẽ nhanh chóng đến Tết Âm, việc chúc Tết khách hàng một cách thủ công thế này sẽ khiến khách hàng cảm thấy được quan tâm chu đáo hơn là tin nhắn chung chung ai cũng như ai trên hệ thống, dù mất thời gian nhưng Nhã Linh quyết tâm sẽ làm, khách hàng quen thuộc và khách hàng tiềm năng nếu giữ mối liên hệ thường xuyên sẽ vô cùng thuận lợi cho công việc của cô.
Cuối tuần, chị Phùng rủ cô đến nhà ăn lẩu. Đến nhà chị cô choáng ngợp bởi căn phòng trẻ em ngập tràn đồ chơi của hai công chúa Bông, Bí. Hai nàng rủ cô cùng ngồi bên bộ bàn ghế trẻ em ngộ nghĩnh chơi trò nấu ăn. Từng món ăn xinh xắn, đủ màu sắc được nàng Bông cất công "chế biến" được bày ra cho hai thực khách Nhã Linh và em Bí. Hai cô cháu cùng giả vờ ăn ngon lành, không quên khen ngợi đầu bếp Bông khéo léo.
Một lúc sau, chị Phùng cùng em gái gọi Nhã Linh cùng hai bé ra phòng ăn. Làm lẩu vẫn nhanh gọn, tiện lợi mà xì xụp ăn mùa đông chỉ có tuyệt vời. Thế là bàn ăn ba người lớn, hai trẻ em nhanh chóng nhập cuộc vui vẻ với những tiếng Zô! Zô! Ngọng líu lô của bé Bí. Nhã Linh nhìn bọn trẻ đáng yêu quá đỗi, sau này cô cũng muốn có những thiên thần của riêng mình, sẽ cùng chồng cô chăm sóc lũ trẻ, cùng nhìn chúng lớn lên, rồi cùng nắm tay trải qua năm tháng tuổi già. Nghĩ đến đây bất giác thấy nhớ một người, không biết có nghĩ đến cô hay không mà lặn không sủi tăm như thế.