Chương : 9
Đáng tiếc đời trước, Mục Từ Túc thân mình còn lo chưa xong nên không có cơ hội đi điều tra. Cuối cùng anh phải dùng thủ đoạn khiến nhà họ Vu phải trả giá, vì khi đó chứng cứ cũng không có sẵn như bây giờ. Hơn nữa bi ai nhất là ở đời trước, đám học sinh cùng lớp với Kiều Tây khai dối không phải là bạo lực học đường mà chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau, đến cuối cùng bọn chúng cũng vẫn không chịu khai thật.
Do đó lần này Mục Từ Túc sẽ bằng mọi giá bắt bọn chúng phải cúi đầu xin lỗi Kiều Tây.
Nhưng với tình trạng bây giờ, những người này sẽ không đổi lời khai. Ngoại trừ có bằng chứng khác để ghim chặt bọn chúng.
Mục Từ Túc cũng biết một đạo lý, nếu có bạo lực học đường thì nạn nhân không chỉ có một mình Kiều Tây, còn đám bạo hành hơn phân nửa là cùng một bè phái.
Mục Từ Túc nghĩ vậy liền hỏi thăm Kiều Tây, quả đúng là tìm được một người.
Vương Minh Dương, chính là cậu thiếu niên đứng bên cạnh Vu Mỹ Thiến lúc Kiều Tây nhảy lầu.
"Tình huống của cậu ấy và em không khác nhau mấy." Em được tuyển là vì thành tích học tập ưu tú, còn cậu ấy là có năng khiếu mỹ thuật. Gia cảnh cậu ấy cũng không nghèo, chỉ là không được khá giả như những học sinh khác. Cho nên thỉnh thoảng cậu ấy cũng bị bắt nạt, nhưng mà anh Mục, em không nghĩ cậu ấy sẽ đứng ra làm chứng đâu."
"Nhưng cũng phải đi hỏi mới biết." Mục Từ Túc cũng nghĩ giống Kiều Tây nhưng anh vẫn đứng lên khoác áo đi ra ngoài. Bất kể có thu hoạch được gì hay không, ít ra anh cũng phải đến xem xét tình huống nhà của Vương Minh Dương để suy đoán bước kế tiếp.
Nửa tiếng sau, Mục Từ Túc tay cầm cặp táp xuống xe ở một ngã ba. Đi vào chưa tới một trăm mét là một khu chung cư mới xây xong, nhà của Vương Minh Dương ở trong này. Người mở cửa là một người phụ nữ trông có vẻ là một bảo mẫu, Mục Từ Túc suy đoán gia cảnh của Vương Minh Dương hẳn là rất tốt.
Nhưng vừa nghe xong mục đích tới đây của Mục Từ Túc, cô ta uy hiếp muốn gọi điện kêu bảo vệ đuổi anh đi.
"Cứ luôn miệng nói là bạo lực học đường, ai nói cho anh biết nhà này có chuyện đó?" Thái độ của bảo mẫu vô cùng kiên quyết, thậm chí còn hống hách hơn cả chủ nhà.
"Không thể trả lời, chúng tôi không muốn nói!" Cô ta trợn mắt lườm Mục Từ Túc rồi hung hăng đóng cửa lại.
Mục Từ Túc bị thô bạo đẩy ra khỏi cửa hai bước, anh vừa mới đứng vững lại thì bất chợt thấy ở cửa sổ, Vương Minh Dương quơ tay làm động tác cầu xin.
Đây cũng không phải là cầu xin Mục Từ Túc giúp cậu ta ra mặt, mà là cầu xin anh đừng đi điều tra nữa.
"Bỏ qua cho tôi đi! Tôi sẽ không nói gì hết!"
Mà những nhà tiếp theo cũng vậy, cũng làm y chang hành động của Vương Minh Dương, cái gì cũng không nói, thật sự không dám nói.
Mục Từ Túc đánh dấu x vào người cuối cùng trong danh sách, cảm thấy hết sức lố bịch.
Sao nghe chẳng khác gì một cuốn tiểu thuyết Mary Sue tổng tài. Trong đó nhân vật chính là Vu Mỹ Thiến và đám bạn của cô ả, một tay che trời, tùy ý hoành hành trong trường. Nhưng sự thật chính là như vậy, còn nhóm người Kiều Tây thì không khác gì pháo hôi đáng thương bất lực.
Chẳng lẽ đành dậm chân ở đây? Mục Từ Túc tỉ mỉ sắp xếp, sàng lọc lại toàn bộ thông tin trong đầu, tránh để thiếu sót vấn đề nào đó.
Ngay lúc này, một nốt nhạc đệm ở đời trước hấp dẫn chú ý của Mục Từ Túc.
Khi đó, bài post Kiều Tây tự sát của Mục Từ Túc đã gây xôn xao trên cộng đồng mạng, trong đó có một người quen thuộc vấn đề này nói một câu "Đối tượng bị bắt nạt trong trường không phải được chọn ngẫu nhiên, mà bọn chúng có hẳn một danh sách tàn sát."
Danh sách tàn sát, mặc dù cái tên này nghe có vẻ trẻ trâu nhưng lại nói lên tất cả nội dung trong đó.
Dựa theo lời giải thích của người này, trong ngôi trường trung học quốc tế, tất cả đám học sinh đó sẽ sắp xếp thứ hạng của những con mồi mà bọn chúng muốn săn vào một danh sách, con mồi nào bị xếp hạng nhất sẽ bị cả trường săn đuổi và gạt bỏ, chỉ khi con mồi này "ngủm" thì mới đổi sang mục tiêu kế tiếp.
Do đó, nếu giả thuyết này đúng, như vậy Kiều Tây là xếp hạng nhất. Mà sau khi cảnh sát vào cuộc, chuyện bị làm lớn lên, vì vậy không biết Kiều Tây trong bảng danh sách này có còn được tiếp tục nữa hay không. Nhưng có thể dám chắc một điều, trước Kiều Tây, đã có nhiều nạn nhân khác.
Ví dụ như lúc đó dư luận làm lớn chuyện, rò rỉ thông tin của ba người bị hại. Một người tự sát, một người bị điên, một người tự nguyện thôi học chuyển nhà sang nơi khác...
Có lẽ ba người kia chính là điểm đột phá, Mục Từ Túc dựa theo trí nhớ viết ra ba cái tên rồi đưa cho Kiều Tây.
"Em có ấn tượng." Kiều Tây nhìn ba cái tên được Mục Từ Túc viết ra.
"Trong này, người đầu tiên là học trưởng Duẫn Ngôn, bị phát điên vào năm em nhập học. Còn có học trưởng Lục Tiêu, anh ấy chuyển trường đến lúc em đang học lớp 11. Còn người này... Em không quen. Nhưng sau khi người này đi, em mới bắt đầu bị Vu Mỹ Thiến bắt nạt."
"Anh Mục, anh định đi tìm họ sao?"
"Ừ, anh định tìm Lục Tiêu để trò chuyện một chút." Mục Từ Túc muốn tìm cậu học sinh tự nguyện thôi học kia.
"Tại sao?" Kiều Tây không hiểu, rõ ràng hai người đầu tiên có lòng thù hận lớn hơn Lục Tiêu rất nhiều.
Mục Từ Túc chỉ xoa đầu của cô bé và nói "Không như em nghĩ đâu Kiều Kiều, bởi vì người chết không biết nói chuyện, người đời sẽ không tin tưởng một kẻ điên."
Lời nói của Mục Từ Túc tuy đơn giản nhưng lại khiến Kiều Tây không kịp phản ứng. Đến khi Mục Từ Túc đóng máy tính đi ra khỏi cửa thì cô bé mới hiểu ra, nhưng rồi lại hoang mang cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Đúng vậy, người chết không thể ra tòa làm chứng, lời của kẻ điên không thể tin là thật. Cho nên người sống miệng đầy dối trá, mà bọn họ chỉ có thể bất lực bị những lời dối lừa của người sống đè bẹp.
Có lẽ đây chính là bi ai của chúng sanh.
Mục Từ Túc đi suốt cả đêm, khi anh đến thành phố S thì đã rạng sáng.
Vì đây là một trong ba thành phố sầm suất nhất cả nước nên mới sáng tinh mơ, trạm xe lửa đã chen chúc đầy người.
Đời trước Mục Từ Túc ít khi đến đây để làm việc, nhưng thời gian năm năm đối với một thành phố mà nói, vẫn có sự thay đổi lớn. Ít ra những tòa kiến trúc cổ trước mắt này hoàn toàn biến mất trong năm năm sau.
Mục Từ Túc tìm địa chỉ trên điện thoại, sau đó gọi xe.
Sáu giờ ba mươi phút sáng, tại một quán cơm nhỏ trong hẻm.
Bên trong đã bày biện xong xuôi, nom có vẻ sắp bắt đầu bán. Ở trước cửa là một cậu thiếu niên trông hơi nhút nhát, tay cầm một cây bút màu thực phẩm, cẩn thận vẽ từng chấm đỏ lên chiếc bánh nướng trong chảo, dáng vẻ của cậu vô cùng chăm chú.
Một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, trên mặt nở nụ cười dịu dàng "Đi học đi! Chỗ còn lại để mẹ làm cho."
"Dạ." Thiếu niên gật đầu rồi im lặng vào phòng, có lẽ là thay đồng phục học sinh chuẩn bị đi học. Chẳng qua vẻ mặt của cậu quá lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút sức sống trẻ trung nào.
Nhất là đôi mắt, giống như một cái giếng sâu hoắm sặc mùi chết chóc.
Mục Từ Túc đứng ở ngõ hẻm nhìn một hồi, xác định là mục tiêu anh cần tìm.
"Anh muốn ăn gì?" Vì ánh mắt của Mục Từ Túc quá lộ liễu nên làm cho mẹ Lục Tiêu phát hiện, cô nhanh chóng đi đến chắn trước mặt anh, nhíu mày hỏi.
Mục Từ Túc cũng không có che giấu, trực tiếp nói thẳng mục đích của mình, nhưng mẹ của Lục Tiêu lập tức bùng nổ.
"Cút! Anh cút ngay cho tôi! Chúng tôi không có gì để nói cả, kiện tụng gì đó là chuyện của mấy người!" Thái độ giống hệt những thiếu niên bị bắt nạt ở trường trung học quốc tế, sợ hãi không dám nói gì.
Nhưng Mục Từ Túc là cố ý đến đây nên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Anh thuyết phục mẹ của Lục Tiêu "Xin chị hãy nghe tôi nói đôi câu, tôi thật sự rất cần chị và Lục Tiêu giúp đỡ. Nửa tháng trước, thân chủ của tôi vì bạo lực học đường mà đã suýt phải nhảy lầu."
"...Cái gì?" Mẹ Lục Tiêu ngây ra như phỗng.
"Thật may là được phát hiện kịp thời, cô bé đã được cứu, nhưng nếu như vụ kiện này không thể thắng thì e là cô bé không thể chịu đựng được mất, có lẽ sẽ tiếp tục làm ra chuyện điên rồ hơn. Huống chi, bây giờ bạo lực học đường chưa có pháp lý cụ thể, nhưng chính là phạm tội. Cho nên, tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của chị và Lục Tiêu."
"Thế thì có quan hệ gì với chúng tôi?" Mẹ Lục Tiêu hỏi lại "Tôi có quyền từ chối mà, không phải sao?"
"Đúng là vậy." Mục Từ Túc gật đầu rồi im lặng. Mẹ Lục Tiêu cũng lặng thinh không nói gì.
Mãi đến hai, ba phút sau, cô mới lên tiếng.
"Vị luật sư này, tôi biết anh muốn nói gì, tôi cũng biết anh đến tìm chúng tôi để làm gì. Nhưng thật sự chúng tôi không thể giúp được gì cả."
"Anh cũng thấy hoàn cảnh nhà chúng tôi rồi đấy, tôi chỉ có một mình Lục Tiêu thôi, tôi muốn thằng bé bình an lớn lên. Lấy trứng chọi đá, tôi chỉ là một bà mẹ vô dụng."
Mẹ Lục Tiêu nói xong liền quay lưng vào nhà, tiếp tục nấu đồ ăn chuẩn bị bán.
Cô rất khó chịu trong lòng.
Cô vất vả lắm mới có thể bảo vệ được mái ấm nhỏ này. Còn hai chữ công lý mà Mục Từ Túc nói, đều là người như nhau, ai nguyện ý đứng ra làm chứng? Nhưng thực tế mãi mãi là thực tế, công lý cũng chỉ là một điều xa xỉ.
Mẹ Lục Tiêu lau nước mắt trên mặt, cô nhớ lại lúc Lục Tiêu xảy ra chuyện, cô cũng giống một đứa trẻ lên ba chạy khắp nơi giải bày, nhưng kết quả thì sao?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tiêu bị cảnh sát mang đi vì nghi ngờ trộm cắp tài sản.
"Tôi cắn rơm cắn cỏ cầu xin các người tha cho con trai tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay, đi khỏi thành phố này." Trong phòng hòa giải, cô và chồng mình phải vứt bỏ mặt mũi quỳ xin đối phương thì mới có thể kéo dài chút hơi tàn để sống. Họ biết tất cả đều làm hãm hại, nhưng cả lớp lại đứng ra làm chứng Lục Tiêu ăn cắp, giáo viên tự mình đưa Lục Tiêu đến đồn cảnh sát, bọn họ là ba mẹ thằng bé, đương nhiên biết con mình bị oan, nhưng không thể làm được gì.
Nỗi oan ức nhục nhã đó, mẹ Lục Tiêu có chết cũng không bao giờ quên, nhưng có thể làm gì đây?
Ảnh hưởng của dư luận rất lớn, động tới luật pháp, Lục Tiêu phải cõng trên mình tội danh trộm cắp, nếu còn ở lại thành phố này, một người một bãi nước miếng đủ để nhấn chìm cả nhà họ.
Còn bây giờ, cô cũng không tin Mục Từ Túc nói đã lập án thành công, không cần chờ cũng đoán được kết cục sẽ như thế nào.
Nếu Mục Từ Túc có thể thắng kiện thì mắc mớ gì phải tìm đến bọn họ?
Mẹ Lục Tiêu ôm con trai vào lòng, ánh mắt chua xót lẫn cầu xin nhìn anh.
Mục Từ Túc cũng không có ý ép buộc bọn họ, anh chỉ đặt danh thiếp có ghi số điện thoại của mình lên bàn, sau đó rời khỏi.
Lúc này tô cháo trên bàn cũng đã nguội, vẫn chưa được ai động vào. Tiêu Lục bị ôm nãy giờ bỗng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay mẹ, đi từng bước đến bên cạnh bàn, lặng lẽ lướt nhìn tờ danh thiếp của Mục Từ Túc rồi cầm tô cháo đã nguội đổ vào thùng rác.
Sau đó cậu về phòng thay đồng phục chuẩn bị đi học.
Mười phút sau, Lục Tiêu đúng giờ ra khỏi nhà. Trạm xe buýt cách ngõ hẻm không xa, chỉ khoảng ba phút đi bộ.
Cậu đi tới chỗ trạm xe buýt thì thấy Mục Từ Túc đang đứng bên cạnh. Nhưng cậu cũng không định nói chuyện với Mục Từ Túc, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ. Mà Mục Từ Túc vẫn luôn đứng im như một pho tượng, ngay khi Lục Tiêu lên xe rồi nhưng anh vẫn không nói gì và cũng không có đuổi theo.
Người kỳ lạ. Lục Tiêu do dự một chút, cuối cùng lấy di động ra bấm số điện thoại theo trí nhớ, gửi một tin nhắn cho Mục Từ Túc "Tại sao anh lại cố làm một chuyện dù đã biết trước kết quả?"
Khoảng một, hai giây sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời của Mục Từ Túc "Tôi đã đáp ứng Kiều Kiều sẽ lấy lại công bằng cho cô bé."
Đồ lừa gạt! Trong mắt Lục Tiêu tràn đầy châm chọc, nhưng vẻ châm chọc trong mắt còn chưa lắng xuống thì vành mắt của cậu đã đỏ hoe. Không biết nhớ tới gì, Lục Tiêu híp mắt ngẩn người hồi lâu rồi gõ một hàng chữ trên điện thoại.
"Buổi tối tám giờ, anh tới nhà tìm tôi."
Do đó lần này Mục Từ Túc sẽ bằng mọi giá bắt bọn chúng phải cúi đầu xin lỗi Kiều Tây.
Nhưng với tình trạng bây giờ, những người này sẽ không đổi lời khai. Ngoại trừ có bằng chứng khác để ghim chặt bọn chúng.
Mục Từ Túc cũng biết một đạo lý, nếu có bạo lực học đường thì nạn nhân không chỉ có một mình Kiều Tây, còn đám bạo hành hơn phân nửa là cùng một bè phái.
Mục Từ Túc nghĩ vậy liền hỏi thăm Kiều Tây, quả đúng là tìm được một người.
Vương Minh Dương, chính là cậu thiếu niên đứng bên cạnh Vu Mỹ Thiến lúc Kiều Tây nhảy lầu.
"Tình huống của cậu ấy và em không khác nhau mấy." Em được tuyển là vì thành tích học tập ưu tú, còn cậu ấy là có năng khiếu mỹ thuật. Gia cảnh cậu ấy cũng không nghèo, chỉ là không được khá giả như những học sinh khác. Cho nên thỉnh thoảng cậu ấy cũng bị bắt nạt, nhưng mà anh Mục, em không nghĩ cậu ấy sẽ đứng ra làm chứng đâu."
"Nhưng cũng phải đi hỏi mới biết." Mục Từ Túc cũng nghĩ giống Kiều Tây nhưng anh vẫn đứng lên khoác áo đi ra ngoài. Bất kể có thu hoạch được gì hay không, ít ra anh cũng phải đến xem xét tình huống nhà của Vương Minh Dương để suy đoán bước kế tiếp.
Nửa tiếng sau, Mục Từ Túc tay cầm cặp táp xuống xe ở một ngã ba. Đi vào chưa tới một trăm mét là một khu chung cư mới xây xong, nhà của Vương Minh Dương ở trong này. Người mở cửa là một người phụ nữ trông có vẻ là một bảo mẫu, Mục Từ Túc suy đoán gia cảnh của Vương Minh Dương hẳn là rất tốt.
Nhưng vừa nghe xong mục đích tới đây của Mục Từ Túc, cô ta uy hiếp muốn gọi điện kêu bảo vệ đuổi anh đi.
"Cứ luôn miệng nói là bạo lực học đường, ai nói cho anh biết nhà này có chuyện đó?" Thái độ của bảo mẫu vô cùng kiên quyết, thậm chí còn hống hách hơn cả chủ nhà.
"Không thể trả lời, chúng tôi không muốn nói!" Cô ta trợn mắt lườm Mục Từ Túc rồi hung hăng đóng cửa lại.
Mục Từ Túc bị thô bạo đẩy ra khỏi cửa hai bước, anh vừa mới đứng vững lại thì bất chợt thấy ở cửa sổ, Vương Minh Dương quơ tay làm động tác cầu xin.
Đây cũng không phải là cầu xin Mục Từ Túc giúp cậu ta ra mặt, mà là cầu xin anh đừng đi điều tra nữa.
"Bỏ qua cho tôi đi! Tôi sẽ không nói gì hết!"
Mà những nhà tiếp theo cũng vậy, cũng làm y chang hành động của Vương Minh Dương, cái gì cũng không nói, thật sự không dám nói.
Mục Từ Túc đánh dấu x vào người cuối cùng trong danh sách, cảm thấy hết sức lố bịch.
Sao nghe chẳng khác gì một cuốn tiểu thuyết Mary Sue tổng tài. Trong đó nhân vật chính là Vu Mỹ Thiến và đám bạn của cô ả, một tay che trời, tùy ý hoành hành trong trường. Nhưng sự thật chính là như vậy, còn nhóm người Kiều Tây thì không khác gì pháo hôi đáng thương bất lực.
Chẳng lẽ đành dậm chân ở đây? Mục Từ Túc tỉ mỉ sắp xếp, sàng lọc lại toàn bộ thông tin trong đầu, tránh để thiếu sót vấn đề nào đó.
Ngay lúc này, một nốt nhạc đệm ở đời trước hấp dẫn chú ý của Mục Từ Túc.
Khi đó, bài post Kiều Tây tự sát của Mục Từ Túc đã gây xôn xao trên cộng đồng mạng, trong đó có một người quen thuộc vấn đề này nói một câu "Đối tượng bị bắt nạt trong trường không phải được chọn ngẫu nhiên, mà bọn chúng có hẳn một danh sách tàn sát."
Danh sách tàn sát, mặc dù cái tên này nghe có vẻ trẻ trâu nhưng lại nói lên tất cả nội dung trong đó.
Dựa theo lời giải thích của người này, trong ngôi trường trung học quốc tế, tất cả đám học sinh đó sẽ sắp xếp thứ hạng của những con mồi mà bọn chúng muốn săn vào một danh sách, con mồi nào bị xếp hạng nhất sẽ bị cả trường săn đuổi và gạt bỏ, chỉ khi con mồi này "ngủm" thì mới đổi sang mục tiêu kế tiếp.
Do đó, nếu giả thuyết này đúng, như vậy Kiều Tây là xếp hạng nhất. Mà sau khi cảnh sát vào cuộc, chuyện bị làm lớn lên, vì vậy không biết Kiều Tây trong bảng danh sách này có còn được tiếp tục nữa hay không. Nhưng có thể dám chắc một điều, trước Kiều Tây, đã có nhiều nạn nhân khác.
Ví dụ như lúc đó dư luận làm lớn chuyện, rò rỉ thông tin của ba người bị hại. Một người tự sát, một người bị điên, một người tự nguyện thôi học chuyển nhà sang nơi khác...
Có lẽ ba người kia chính là điểm đột phá, Mục Từ Túc dựa theo trí nhớ viết ra ba cái tên rồi đưa cho Kiều Tây.
"Em có ấn tượng." Kiều Tây nhìn ba cái tên được Mục Từ Túc viết ra.
"Trong này, người đầu tiên là học trưởng Duẫn Ngôn, bị phát điên vào năm em nhập học. Còn có học trưởng Lục Tiêu, anh ấy chuyển trường đến lúc em đang học lớp 11. Còn người này... Em không quen. Nhưng sau khi người này đi, em mới bắt đầu bị Vu Mỹ Thiến bắt nạt."
"Anh Mục, anh định đi tìm họ sao?"
"Ừ, anh định tìm Lục Tiêu để trò chuyện một chút." Mục Từ Túc muốn tìm cậu học sinh tự nguyện thôi học kia.
"Tại sao?" Kiều Tây không hiểu, rõ ràng hai người đầu tiên có lòng thù hận lớn hơn Lục Tiêu rất nhiều.
Mục Từ Túc chỉ xoa đầu của cô bé và nói "Không như em nghĩ đâu Kiều Kiều, bởi vì người chết không biết nói chuyện, người đời sẽ không tin tưởng một kẻ điên."
Lời nói của Mục Từ Túc tuy đơn giản nhưng lại khiến Kiều Tây không kịp phản ứng. Đến khi Mục Từ Túc đóng máy tính đi ra khỏi cửa thì cô bé mới hiểu ra, nhưng rồi lại hoang mang cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Đúng vậy, người chết không thể ra tòa làm chứng, lời của kẻ điên không thể tin là thật. Cho nên người sống miệng đầy dối trá, mà bọn họ chỉ có thể bất lực bị những lời dối lừa của người sống đè bẹp.
Có lẽ đây chính là bi ai của chúng sanh.
Mục Từ Túc đi suốt cả đêm, khi anh đến thành phố S thì đã rạng sáng.
Vì đây là một trong ba thành phố sầm suất nhất cả nước nên mới sáng tinh mơ, trạm xe lửa đã chen chúc đầy người.
Đời trước Mục Từ Túc ít khi đến đây để làm việc, nhưng thời gian năm năm đối với một thành phố mà nói, vẫn có sự thay đổi lớn. Ít ra những tòa kiến trúc cổ trước mắt này hoàn toàn biến mất trong năm năm sau.
Mục Từ Túc tìm địa chỉ trên điện thoại, sau đó gọi xe.
Sáu giờ ba mươi phút sáng, tại một quán cơm nhỏ trong hẻm.
Bên trong đã bày biện xong xuôi, nom có vẻ sắp bắt đầu bán. Ở trước cửa là một cậu thiếu niên trông hơi nhút nhát, tay cầm một cây bút màu thực phẩm, cẩn thận vẽ từng chấm đỏ lên chiếc bánh nướng trong chảo, dáng vẻ của cậu vô cùng chăm chú.
Một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, trên mặt nở nụ cười dịu dàng "Đi học đi! Chỗ còn lại để mẹ làm cho."
"Dạ." Thiếu niên gật đầu rồi im lặng vào phòng, có lẽ là thay đồng phục học sinh chuẩn bị đi học. Chẳng qua vẻ mặt của cậu quá lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút sức sống trẻ trung nào.
Nhất là đôi mắt, giống như một cái giếng sâu hoắm sặc mùi chết chóc.
Mục Từ Túc đứng ở ngõ hẻm nhìn một hồi, xác định là mục tiêu anh cần tìm.
"Anh muốn ăn gì?" Vì ánh mắt của Mục Từ Túc quá lộ liễu nên làm cho mẹ Lục Tiêu phát hiện, cô nhanh chóng đi đến chắn trước mặt anh, nhíu mày hỏi.
Mục Từ Túc cũng không có che giấu, trực tiếp nói thẳng mục đích của mình, nhưng mẹ của Lục Tiêu lập tức bùng nổ.
"Cút! Anh cút ngay cho tôi! Chúng tôi không có gì để nói cả, kiện tụng gì đó là chuyện của mấy người!" Thái độ giống hệt những thiếu niên bị bắt nạt ở trường trung học quốc tế, sợ hãi không dám nói gì.
Nhưng Mục Từ Túc là cố ý đến đây nên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Anh thuyết phục mẹ của Lục Tiêu "Xin chị hãy nghe tôi nói đôi câu, tôi thật sự rất cần chị và Lục Tiêu giúp đỡ. Nửa tháng trước, thân chủ của tôi vì bạo lực học đường mà đã suýt phải nhảy lầu."
"...Cái gì?" Mẹ Lục Tiêu ngây ra như phỗng.
"Thật may là được phát hiện kịp thời, cô bé đã được cứu, nhưng nếu như vụ kiện này không thể thắng thì e là cô bé không thể chịu đựng được mất, có lẽ sẽ tiếp tục làm ra chuyện điên rồ hơn. Huống chi, bây giờ bạo lực học đường chưa có pháp lý cụ thể, nhưng chính là phạm tội. Cho nên, tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của chị và Lục Tiêu."
"Thế thì có quan hệ gì với chúng tôi?" Mẹ Lục Tiêu hỏi lại "Tôi có quyền từ chối mà, không phải sao?"
"Đúng là vậy." Mục Từ Túc gật đầu rồi im lặng. Mẹ Lục Tiêu cũng lặng thinh không nói gì.
Mãi đến hai, ba phút sau, cô mới lên tiếng.
"Vị luật sư này, tôi biết anh muốn nói gì, tôi cũng biết anh đến tìm chúng tôi để làm gì. Nhưng thật sự chúng tôi không thể giúp được gì cả."
"Anh cũng thấy hoàn cảnh nhà chúng tôi rồi đấy, tôi chỉ có một mình Lục Tiêu thôi, tôi muốn thằng bé bình an lớn lên. Lấy trứng chọi đá, tôi chỉ là một bà mẹ vô dụng."
Mẹ Lục Tiêu nói xong liền quay lưng vào nhà, tiếp tục nấu đồ ăn chuẩn bị bán.
Cô rất khó chịu trong lòng.
Cô vất vả lắm mới có thể bảo vệ được mái ấm nhỏ này. Còn hai chữ công lý mà Mục Từ Túc nói, đều là người như nhau, ai nguyện ý đứng ra làm chứng? Nhưng thực tế mãi mãi là thực tế, công lý cũng chỉ là một điều xa xỉ.
Mẹ Lục Tiêu lau nước mắt trên mặt, cô nhớ lại lúc Lục Tiêu xảy ra chuyện, cô cũng giống một đứa trẻ lên ba chạy khắp nơi giải bày, nhưng kết quả thì sao?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tiêu bị cảnh sát mang đi vì nghi ngờ trộm cắp tài sản.
"Tôi cắn rơm cắn cỏ cầu xin các người tha cho con trai tôi đi, chúng tôi sẽ đi ngay, đi khỏi thành phố này." Trong phòng hòa giải, cô và chồng mình phải vứt bỏ mặt mũi quỳ xin đối phương thì mới có thể kéo dài chút hơi tàn để sống. Họ biết tất cả đều làm hãm hại, nhưng cả lớp lại đứng ra làm chứng Lục Tiêu ăn cắp, giáo viên tự mình đưa Lục Tiêu đến đồn cảnh sát, bọn họ là ba mẹ thằng bé, đương nhiên biết con mình bị oan, nhưng không thể làm được gì.
Nỗi oan ức nhục nhã đó, mẹ Lục Tiêu có chết cũng không bao giờ quên, nhưng có thể làm gì đây?
Ảnh hưởng của dư luận rất lớn, động tới luật pháp, Lục Tiêu phải cõng trên mình tội danh trộm cắp, nếu còn ở lại thành phố này, một người một bãi nước miếng đủ để nhấn chìm cả nhà họ.
Còn bây giờ, cô cũng không tin Mục Từ Túc nói đã lập án thành công, không cần chờ cũng đoán được kết cục sẽ như thế nào.
Nếu Mục Từ Túc có thể thắng kiện thì mắc mớ gì phải tìm đến bọn họ?
Mẹ Lục Tiêu ôm con trai vào lòng, ánh mắt chua xót lẫn cầu xin nhìn anh.
Mục Từ Túc cũng không có ý ép buộc bọn họ, anh chỉ đặt danh thiếp có ghi số điện thoại của mình lên bàn, sau đó rời khỏi.
Lúc này tô cháo trên bàn cũng đã nguội, vẫn chưa được ai động vào. Tiêu Lục bị ôm nãy giờ bỗng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay mẹ, đi từng bước đến bên cạnh bàn, lặng lẽ lướt nhìn tờ danh thiếp của Mục Từ Túc rồi cầm tô cháo đã nguội đổ vào thùng rác.
Sau đó cậu về phòng thay đồng phục chuẩn bị đi học.
Mười phút sau, Lục Tiêu đúng giờ ra khỏi nhà. Trạm xe buýt cách ngõ hẻm không xa, chỉ khoảng ba phút đi bộ.
Cậu đi tới chỗ trạm xe buýt thì thấy Mục Từ Túc đang đứng bên cạnh. Nhưng cậu cũng không định nói chuyện với Mục Từ Túc, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ. Mà Mục Từ Túc vẫn luôn đứng im như một pho tượng, ngay khi Lục Tiêu lên xe rồi nhưng anh vẫn không nói gì và cũng không có đuổi theo.
Người kỳ lạ. Lục Tiêu do dự một chút, cuối cùng lấy di động ra bấm số điện thoại theo trí nhớ, gửi một tin nhắn cho Mục Từ Túc "Tại sao anh lại cố làm một chuyện dù đã biết trước kết quả?"
Khoảng một, hai giây sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời của Mục Từ Túc "Tôi đã đáp ứng Kiều Kiều sẽ lấy lại công bằng cho cô bé."
Đồ lừa gạt! Trong mắt Lục Tiêu tràn đầy châm chọc, nhưng vẻ châm chọc trong mắt còn chưa lắng xuống thì vành mắt của cậu đã đỏ hoe. Không biết nhớ tới gì, Lục Tiêu híp mắt ngẩn người hồi lâu rồi gõ một hàng chữ trên điện thoại.
"Buổi tối tám giờ, anh tới nhà tìm tôi."