Chương 44
Thẩm Tri Hành muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Có lẽ giống như lời Tô Ý Tiện nói, giữ khoảng cách giữa chú cháu bình thường nên có là cách thức chung sống tốt nhất với bọn họ. Nhưng anh vẫn cần thích ứng. Đột nhiên thấy đầu váng mắt hoa, Thẩm Tri Hành nhắm mắt lại, cái tay không cắm kim tiêm bám chặt vào tay vịn của giường bệnh. Anh cố gắng dùng giọng nói như mọi ngày để nói: “Không cần trông ở đây đâu, cũng muộn rồi, cháu về đi.” Tô Ý Tiện không yên tâm để anh ở đây một mình, Tiền Tiễn gọi điện cho cô cho thấy rằng Thẩm Tri Hành không muốn nói chuyện mình bị ốm cho bất cứ người nào trong nhà họ Thẩm. Nếu cô đi về thì đêm nay Thẩm Tri Hành phải ở bệnh viện một mình. “Thôi cứ để cháu ở lại với chú đi, chờ mai trợ lý Tiền đến thì cháu về.” “Không cần.” Thẩm Tri Hành cất lời trong lúc nhắm mắt không nhìn cô, “Về đi.” Mỗi lần đến cuối kỳ, Tô Ý Tiện đều thức khuya, thậm chí thức cả đêm để ôn tập, thi môn cuối cùng xong sẽ ngủ thật lâu mới bình thường lại. Hôm nay cô vừa mới thi xong, đang lúc mệt nhất, Thẩm Tri Hành không nỡ để cô ở đây trông. Thái độ của anh kiên quyết, Tô Ý Tiện không biết phải làm sao đành đứng dậy. Trước khi đi, cô dặn Thẩm Tri Hành: “Vậy thì chú tự canh chai truyền nước nhé, gần hết thì phải gọi y tá tới thay.” Thẩm Tri Hành: “Trên chai truyền nước có thiết bị cảnh báo.” Tô Ý Tiện liếc mắt nhìn hộp nhựa xanh lam trên dây truyền dịch, đó chính là thiết bị cảnh báo mà anh nói. “Cháu về đây.” “Cháu nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Tri Hành chậm rãi mở mắt ra. “Chú nói cháu á?” Tô Ý Tiện dùng ngón tay chỉ vào bản thân với vẻ khó mà tin nổi. Người mệt đến mức phải nằm viện truyền nước như anh mà lại đi dặn một người nhảy nhót tưng bừng nghỉ ngơi cho tốt. Tô Ý Tiện cúi người kéo chăn lên cổ cho anh, tức giận nói: “Chú tự lo cho mình trước đi đã.” Cô xách túi đi ra khỏi phòng bệnh, vừa mới đóng cửa phòng lại chưa đi được mấy bước đã bị y tá ở quần gọi lại. “Người thân của giường VIP 2 hả?” “Em là người nhà của Thẩm Tri Hành sao?” “Vâng.” Tô Ý Tiện quay lại, “Sao thế ạ?” “Không phải tôi đã dặn đêm nay bắt buộc phải có người ở lại trông rồi sao? Tình trạng của anh ấy không tốt lắm, hơn nữa truyền thuốc nước kia sẽ phản ứng hơi mạnh, tốt nhất người nhà nên ở lại trông nom.” “Vâng, em biết rồi.” Tô Ý Tiện quay lại cửa phòng bệnh. Cô nhìn qua cửa kính thấy trạng thái của Thẩm Tri Hành vẫn ổn bèn ngồi xuống ghế ở cửa, cách mấy phút lại nhìn anh một cái, đảm bảo anh không có gì khác thường thì ngồi xuống. Y tá nhìn thấy cô trông chừng như thế cũng không nói gì, đi lấy cái thảm lông còn dư cho cô, nói cho cô biết bên cạnh có máy bán hàng tự động, bệnh viện cũng có thể đặt thức ăn ngoài, sẽ có người chuyên mang lên. Tô Ý Tiện không có tâm trạng đặt thức ăn ngoài, vì thế cô mua bánh bích quy và đồ uống có đường để lót dạ. Cô đắp thảm ngồi ở cửa, vểnh tai chú ý tiếng động trong phòng bệnh. Thoắt cái đã ngồi đến đêm, y tá thay chai truyền dịch cuối cùng cho Thẩm Tri Hành. Lúc y tá đi ra, cô ấy nhỏ giọng nói với Tô Ý Tiện: “Em có thể ngủ một lát, bây giờ anh ấy đã ổn hơn rồi.” Nhìn anh nằm đó qua cửa phòng bệnh, Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm. Dường như phản ứng thuốc mà y tá nói trước đó chẳng có biểu hiện gì trên cơ thể anh cả, không biết do thể chất anh thế hay anh chịu đựng giỏi. “Vâng, cảm ơn chị.” Tô Ý Tiện ngáp một cái, dùng thảm lông che kín mặt, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cách nhau một bức tường, vì giải quyết rắc rối mà công ty con của Thẩm Hưng Trung gây ra, gần như đã mấy ngày rồi Thẩm Tri Hành không có thời gian chợp mắt. Lẽ ra bây giờ anh nằm trên giường bệnh không làm gì được, là cơ hội tốt nhất để đi ngủ. Nhưng dù cơ thể anh mệt mỏi tới cực hạn rồi bộ não vẫn hoạt động mạnh mẽ, làm thế nào cũng không ngủ được. Thẩm Tri Hành dùng một tay cầm điện thoại soạn mấy tin nhắn, khi thuốc nước sắp nhỏ hết thì anh ấn chuông. Lúc này trời đã tối lắm rồi, anh bảo y tá tháo thiết bị cảnh báo truyền dịch có tiếng vang chói tai ra, kẻo ban đêm quấy rầy người khác nghỉ ngơi. Ở bệnh viện này, sau mười giờ tối, bệnh nhân gọi sẽ được đồng bộ tới đồng hồ đeo tay của mỗi một y tá, chỉ rung, không có âm thanh. Y tá phụ trách giường của Thẩm Tri Hành rón rén đẩy cửa ra, rút kim cho anh. “Vẫn chưa ngủ sao?” Y tá nhẹ giọng hỏi. Sau khi rút kim ra xong, Thẩm Tri Hành ấn mu bàn tay, lịch sự đáp: “Tôi ngủ rồi, cảm ơn cô.” Y tá thấy anh lịch sự, khách sáo với người khác nên nghĩ tính cách anh không tệ, là người dễ nói chuyện. Vì thế, cô ấy không nhịn được nói thêm: “Cô gái ngoài cửa vừa mới ngủ, hai người cãi nhau à? Hành lang lạnh lắm, có cần tôi ra gọi cô ấy vào đây ngủ không?” “Cô gái?” Thẩm Tri Hành nhíu mày. Y tá gật đầu: “Cô gái tới thăm anh hồi chiều ấy, người mặc áo phao trắng.” Thẩm Tri Hành nghe vậy thì xoay người xuống giường ngay tức khắc, bước nhanh chân đi ra khỏi phòng bệnh. Y tá vội vàng đuổi theo: “Ôi, anh đi từ từ thôi!” Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thẩm Tri Hành nhìn thấy Tô Ý Tiện co quắp trên ghế. Anh cúi xuống bế người đang ngủ ấy lên, vừa mới đi được một bước đã bị Tô Ý Tiện vỗ một phát vào chính giữa lưng. “Chú làm gì thế?” Tô Ý Tiện giật mình, “Bỏ cháu xuống! Chú vẫn chưa khỏe hẳn đâu!” Thẩm Tri Hành thấy cô dậy rồi thì khom người đặt cô xuống đất, hỏi cô: “Sao vẫn chưa về?” “Y tá nói đêm nay phải có người ở lại trông.” Tô Ý Tiện quan sát sắc mặt của anh, có vẻ tốt hơn lúc chiều một chút nhưng vẫn thấy được vẻ ốm bệnh. Thẩm Tri Hành dùng mu bàn tay chạm chạm vào tay Tô Ý Tiện, lạnh buốt. Giọng anh có phần không vui: “Trông người ốm ở ngoài phòng bệnh à?” Tô Ý Tiện liếc mắt nhìn anh, cảm thấy người này bị ốm mà có vẻ tính tình không được tốt bằng trước kia. “Không phải chú đuổi cháu đi sao?” Nếu anh không nhắm mắt, nhíu mày, trưng cái vẻ mất kiên nhẫn bảo cô đi về thì cô sẽ không đến mức ngồi ở hành lang. Chờ hai người nói xong, y tá trong phòng lặng lẽ đi tới trước mặt bọn họ: “Mau về giường nằm đi, anh không thể xuống giường.” “Vâng vâng, làm phiền chị rồi, em sẽ trông chừng chú ấy.” Tô Ý Tiện cười tiễn y tá ra ngoài, sau đó quay đầu lại theo Thẩm Tri Hành vào trong. Sau khi nhìn Thẩm Tri Hành nằm xuống, Tô Ý Tiện đắp kín chăn giúp anh rồi dựng thanh chắn lên. “Chú nghe thấy chưa? Tối nay không thể xuống giường.” “Nhưng có phải tối nay chú vẫn chưa rửa mặt đánh răng đúng không?” Tô Ý Tiện bỗng nhíu mày. Thẩm Tri Hành ngây người, lắc đầu. Anh choáng váng mấy tiếng, chẳng để ý gì tới rửa mặt đánh răng. “Cháu đi tìm cái khăn lông lau mặt cho chú.” Tô Ý Tiện ra máy bán hàng tự động mua một cái khăn mặt mới, giặt qua, thấm nước nóng rồi vắt khô. Cô cầm khăn lông nóng tới bên cạnh giường bệnh, cúi đầu, trừng mắt nhìn nhau với Thẩm Tri Hành đang nằm trên giường. Một giây sau, Tô Ý Tiện ụp cái khăn nóng hổi vào mặt Thẩm Tri Hành chẳng chút nể nang. “Chú tự lau đi.” Nếu anh có sức xuống giường bế công chúa thì chắc chắn cũng có sức tự lau mặt. Thẩm Tri Hành chậm rãi lau mặt xong thì lau cổ và tay. Tô Ý Tiện luôn ở bên cạnh nhìn anh, cô có thể nhìn ra sự mệt mỏi qua động tác lau mặt của Thẩm Tri Hành, thế vừa nãy bế cô là kích hoạt vũ trụ nhỏ gì à? Lúc Thẩm Tri Hành lau tay, Tô Ý Tiện thấy một mảng tím xanh ở mu bàn tay anh. “Lúc rút kim ra không ấn giữ sao? Mai chú không cần truyền dịch nữa à? Sao không dùng ống thông tĩnh mạch?” Cô hỏi mấy câu liên tiếp. Thẩm Tri Hành nhìn mu bàn tay, không quan tâm lắm: “Không sao đâu.” “Đúng rồi, có chuyện gì được chứ? Dù sao cũng không chết được.” Tô Ý Tiện tức giận nói. Phải nhập viện mà bảo không sao, mu bàn tay tím bầm hết cả lên mà vẫn bảo không sao. Tô Ý Tiện cúi đầu đi tới chỗ giường gấp rồi ngồi xuống, không muốn để ý tới anh nữa. Cô lấy nước súc miệng trong túi ra, ném tới bên cạnh tay Thẩm Tri Hành từ phía xa. Không thể xuống giường, chỉ đành cố chịu thôi. Thẩm Tri Hành xé gói nước súc miệng ra, hút vào miệng rồi ngậm và súc miệng. Nước súc miệng có vị đào trắng, hơi ngọt, kèm theo cả hơi mát lạnh vị bạc hà thoang thoảng. Một lúc sau, Tô Ý Tiện nằm trên giường gấp thấy Thẩm Tri Hành vẫy tay với cô. Anh thò tay qua khe hở của thanh chắn giường, lắc vẫy ở biên độ nhỏ, thỉnh thoảng đập vào thanh chắn mấy cái. “Sao thế?” Tô Ý Tiện hỏi. Không biết Thẩm Tri Hành vẫy tay ra dấu gì, Tô Ý Tiện không hiểu: “Chú nói đi.” Thẩm Tri Hành vẫn khua tay, Tô Ý Tiện bất đắc dĩ đứng dậy đi tới bên cạnh giường, nhìn thấy Thẩm Tri Hành phồng miệng lên mới nhớ ra anh súc miệng không có chỗ nhổ. “Chú đợi chút.” Tô Ý Tiện không nhịn được nhếch môi lên, sau đó đi tìm cái cốc giấy. Cô điều chỉnh chỗ dựa lưng của giường bệnh cao lên, đỡ Thẩm Tri Hành ngồi thẳng dậy. Anh nhổ nước súc miệng ra, dùng tờ giấy ăn mà Tô Ý Tiện đưa tới bên miệng mình để lau miệng: “Cảm ơn cháu.” “Không cần khách sáo.” Tô Ý Tiện ném cốc giấy đi, lại điều chỉnh giường của anh nằm ngang xuống. Cô quay lại cái giường gấp, nằm nghiêng người quay mặt về phía giường bệnh. Ban đầu Thẩm Tri Hành nằm thẳng, lát sau cũng đổi sang tư thế nằm nghiêng. Đột nhiên hai người chạm mắt nhau, Tô Ý Tiện nhanh chóng xoay người nằm ngửa ra, sau đó lật người nằm nghiêng sang bên kia. Thẩm Tri Hành không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lưng cô một lúc lâu, mãi tới khi ngủ thiếp đi. … Ngày hôm sau, khi Tô Ý Tiện thức dậy, giường bệnh đã trống không. Cô vội vàng ra khỏi phòng bệnh tìm người, trong lúc vô tình nghe thấy người trong phòng bệnh bên cạnh tám chuyện với nhau. “Ôi, anh chàng ở giường số hai đẹp trai thật đấy, hôm qua anh ấy bế bạn gái lên khỏi ghế theo kiểu bế công chúa, đẹp trai bùng nổ luôn. Nhưng hướng đi hơi kỳ lạ, đáng lẽ anh ấy phải bế bạn gái đi vào phòng rồi đặt lên giường, thế mà bạn gái của anh ấy thức dậy vào ngay lúc đó.” “Dựa theo chiều hướng phát triển của phim truyền hình, bạn gái anh ấy nên ngủ thẳng tới sáng ngày hôm sau mới phát hiện ra kiểu: Ơ? Ai bế mình vào vậy?” “Ôi dào, ngủ thôi chứ có phải bị tê liệt đâu, ai mà được trải qua bế công chúa đặt lên giường mà không dậy thì chắc chắn là giả vờ ngủ.” … Tô Ý Tiện suy nghĩ chốc lát, nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ giả vờ ngủ. Bây giờ thì thôi. Đi tới quầy y tá, Tô Ý Tiện gặp y tá trực giường đêm qua đang thay ca. “Này, người nhà của Thẩm Tri Hành!” Y tá gọi cô. “Vâng, chị cho em hỏi chú ấy đâu rồi ạ?” “Đi khám rồi, anh ấy bảo chị nói với em một tiếng, em dậy thì về đi.” Vốn dĩ y tá định giao nhiệm vụ này cho y tá trực ca nhưng không ngờ Tô Ý Tiện dậy sớm thế này. “Hôm nay không cần ở lại trông sao ạ?” “Không cần, chờ có kết quả kiểm tra, nếu không sao thì ngày mai có thể xuất viện.” Y tá dặn dò một cách lưu loát, “Sau này để ý anh ấy một chút, tuyệt đối không được để anh ấy mệt nhọc như thế nữa, công việc quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng sức khỏe được, đúng không?” “Vâng, em sẽ nói với chú ấy.” Nhưng có lẽ anh sẽ không nghe. Tô Ý Tiện về phòng bệnh lấy túi xách, sau đó gọi điện thoại bảo chị Khương tới đón mình. Về đến nhà, Tô Ý Tiện tắm nước nóng rồi lên giường ngủ. Cô ngủ một giấc tới ba giờ chiều, cô dậy thì gọi đặt hàng siêu thị online, định nấu cơm tối mang cho Thẩm Tri Hành. Cô không giỏi nấu nướng lắm, chỉ từng nhìn dì Trần nấu cháo hải sản một lần. Để đảm bảo an toàn, Tô Ý Tiện gọi tới quầy y tá, xác định Thẩm Tri Hành không cần ăn kiêng gì mới yên tâm xử lý hải sản. Cháo hải sản ninh trong nồi, cô luộc sơ ít cải ngồng, làm nước chấm nhạt rồi rưới lên. Tô Ý Tiện chừa lại ít cháo và rau cải cho bản thân, còn đâu cho hết vào hộp giữ nhiệt rồi ra ngoài. Đến bệnh viện đúng lúc sáu giờ tròn. Lúc tới cửa phòng bệnh, Tô Ý Tiện thấy giường bệnh không có ai. Cô đẩy cửa đi vào thì thấy phiếu bệnh án điện tử ở đầu giường cũng không còn nữa. “Gường số hai xuất viện rồi sao?” Cô ra quầy y tá hỏi. “Đúng vậy, sáng nay anh ấy kiểm tra xong thì nhất quyết đòi xuất viện.” Mang hộp giữ nhiệt vẫn còn nguyên chẳng xi nhê gì về, lúc xe chạy tới cổng sau Đại học Giang Thành, Tô Ý Tiện thấy hôm nay tiệm bánh pancake không phải xếp hàng. “Chị Khương dừng xe ở phía trước giúp em, chị cứ về trước đi, lát nữa em tự đi bộ về nhà.” Đi bộ từ cổng sau Đại học Giang Thành tới chung cư mất chưa đến mười phút. Cô xách hộp giữ nhiệt đi tới quầy hàng bánh pancake quét mã: “Cho cháu một phần bơ hoa hồng.” Bột mì chảy được đổ vào khuôn cho nóng lên thành hình, chủ quầy gắp miếng bánh pancake hình tròn dẹt bỏ vào giấy kraft, sau đó dùng đũa ấn vào phần chính giữa miếng bánh, cho bơ vào. Tô Ý Tiện vừa đi vừa ăn, chậm rãi đi về khu chung cư. Hầu hết các chuyên ngành của Đại học Giang Thành đều thi kết thúc học kỳ xong rồi, vì thế không có nhiều sinh viên ở quanh trường, hơi vắng vẻ. Lúc đi tới cổng chung cư, Tô Ý Tiện nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài quán hoa quả. “Đàn anh?” Sài Ứng quay đầu lại, xách hai cốc nước mía tới: “Em vẫn chưa về nhà sao?” Tô Ý Tiện chỉ tòa chung cư bên cạnh: “Em ở đây.” “Trùng hợp thế? Anh cũng thuê nhà ở đây.” Từ lúc bắt đầu học nghiên cứu sinh, Sài Ứng đã thuê nhà ở đây rồi nhưng trước giờ chưa bắt gặp Tô Ý Tiện lần nào. “Em ở tầng mấy? Sao trước giờ anh chưa từng gặp em nhỉ?” “Em ở tầng hai mươi tám.” “À, chẳng trách, anh ở tầng bốn.” Tòa chung cư này ấy à, tầng càng cao thì kiểu nhà càng đẹp, diện tích càng rộng. Từ tầng hai mươi hai trở lên có hai cái thang máy chuyên dụng, nghe nói giờ cao điểm sáng, tối đều không cần chen chúc, không phải chờ mấy lượt mới chen vào được như thang máy công cộng. Sài Ứng đưa một cốc nước mía cho cô: “Vừa khéo giải quyết giúp anh, vốn dĩ anh chỉ muốn mua một cốc thôi nhưng ông chủ bảo phải mua cả một cây mía mới ép, thế là ép ra hai cốc to đùng luôn.” Tô Ý Tiện giơ đồ ở hai tay lên: “Em không cầm được.” “Em đưa cái này cho anh.” Sài Ứng cầm hộp giữ nhiệt giúp cô, đưa nước mía cho cô, “Tuần này em có bận gì không?” “Em không bận gì.” Tô Ý Tiện uống một hớp nước mía, bã mía nhỏ xíu hơi rợn họng, nước ngọt gắt, phải về nhà cho thêm ít nước lọc pha loãng mới uống được. “Đi tắm suối nước nóng với bọn anh không? Có cả mấy anh chị mà em gặp lần trước nữa, em gọi thêm cả cô bạn cùng phòng giỏi giao tiếp của em đi cùng?” “Được đó, thế để em về hỏi Giản Đan xem thế nào.” Tô Ý Tiện đi tới chỗ thang máy công cộng, đợi năm phút mới có thang lên, bên trong còn chật ních người đi lên từ hầm đỗ xe. Sài Ứng thấy thế thì ra hiệu với người trong thang máy bọn họ không vào nữa, sau đó nhã nhặn nói với Tô Ý Tiện: “Em lên từ bên kia đi, bình thường anh đều leo thang bộ.” Tô Ý Tiện do dự vài giây, nghe cậu ấy nói tiếp: “Thật đó, anh cũng không mang thẻ thang máy, tầng bốn không cao, coi như rèn luyện sức khỏe thôi.” “Vậy cũng được.” Tô Ý Tiện ấn quét vân tay vào nút thang máy chuyên dụng, thang máy sắp tới tầng một. Sài Ứng nhìn thang máy rộng rãi sáng sủa, ngửi mùi hương cam quýt trà xanh trong đó bay ra, không khỏi nghĩ tới thang máy công cộng luôn đầy mùi người vào giờ cao điểm sáng tối. Cậu ấy vươn tay chặn cửa thang máy giúp Tô Ý Tiện: “Em vào đi.” “Em đi trước nhé đàn anh, cảm ơn nước mía của anh.” Sài Ứng cười nói không cần cảm ơn, sau đó đưa hộp giữ nhiệt cho cô, “Đồ của em.” Tô Ý Tiện do dự hai giây, hỏi cậu ấy: “Anh ăn tối chưa? Nếu chưa ăn thì anh giữ lại ăn đi, trên nhà em vẫn còn.”