Chương 46
Tới chiều, Tô Ý Tiện và Giản Đan xách vali của mình tới cổng sau trường tập hợp, cùng nhau ngồi xe đi. Trước khi trời tối, xe chạy tới khách sạn suối nước nóng, mọi người ở quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Bọn họ có tổng cộng tám người, ba người trong số đó là bạn cùng khóa học nghiên cứu sinh với Sài Ứng, hai người còn lại là đàn em cùng thầy với Sài Ứng. Ngoại trừ hai cặp người yêu cùng ở một phòng ra thì bốn người còn lại vừa khéo hai nam hai nữ. Mấy căn phòng cách nhau không xa, mọi người nhận thẻ phòng rồi ai nấy đều về phòng cất vali. Tô Ý Tiện quét mở cửa, bước vào phòng kiểm tra tình trạng vệ sinh của phòng trước, xem khóa cửa sổ có nguyên vẹn không. Giản Đan mở túi đồ ra, lấy áo tắm tối sẽ mặc và khăn tắm tự mang theo. “Sài Ứng cũng không tệ nhỉ, trước kia anh ấy làm trợ giảng cho bọn mình tớ còn cảm thấy anh ấy hơi lạnh lùng với bọn mình, không ngờ lại rất chu đáo, sợ một mình cậu là con gái ở cạnh hai đứa con trai sẽ mất tự nhiên nên cố ý bảo cậu gọi tớ đi cùng.” “Không phải anh ấy muốn theo đuổi cậu đó chứ?” Giản Đan cảm thấy ánh mắt Sài Ứng nhìn Tô Ý Tiện không được bình thường. “Không đâu, anh ấy biết tớ có người mình thích từ lâu rồi.” Từ lúc hai người mới quen nhau, bọn họ từng trò chuyện về tình trạng yêu đương. Tô Ý Tiện nói mình có người thích, Sài Ứng nói vẫn chưa gặp được người mình thích. Sau mấy lần tiếp xúc, Sài Ứng chỉ nói chuyện với cô về vấn đề học tập, rất ít khi nói tới những thứ khác. Cậu ấy đối nhân xử thế rất đúng mực, không nhiệt tình quá mức, cũng không vì cô là con gái mà chăm sóc cô quá trớn. Tô Ý Tiện cảm thấy ở cạnh cậu ấy rất thoải mái, không có gánh nặng gì hết. “Thế thì sao? Cậu chỉ có người mình thích thôi chứ đã yêu đương đâu.” Giản Đan trải drap giường và vỏ chăn dùng một lần cho bản thân, sau đó qua trải chăn đệm cùng Tô Ý Tiện. Sau khi dọn dẹp phòng xong, Sài Ứng tới gõ cửa gọi hai cô gái đi ăn tối. Bọn họ ăn tối ở nhà hàng Trung Quốc trong khách sạn, mọi người mong ngóng suối nước nóng buổi tối nên vội vàng ăn mấy món đơn giản rồi về phòng thay quần áo. Tô Ý Tiện quấn khăn tắm đi ra ngoài, lúc đến bên cạnh suối nước nóng, Giản Đan nói nhân lúc người chưa ướt chụp mấy tấm hình trước. “Cậu ra đứng cạnh hàng rào gỗ kia đi.” Lối vào suối nước nóng có hàng rào cổ kính và biển hiệu gỗ, thảm thực vật xanh đậm, núi nhỏ từ các hòn đá xếp chồng lên nhau, xung quanh mịt mù hơi nước trắng, trông tràn ngập tiên khí. Tô Ý Tiện cởi áo choàng tắm ra, dựa vào hàng rào giơ tay chữ V. Giản Đan ấn nút chụp, cạn lời nhìn tư thế xinh đẹp đáng yêu mà y như trường mẫu giáo đi du lịch mùa thu của cô. “Năm nay cậu tám tuổi hả bé cưng?” “Hả?” Tô Ý Tiện ngây người nhìn cô ấy, “Sao thế?” Giản Đan giơ máy ảnh lên chụp ngay lúc cô trợn tròn mắt: “Tấm này được nè! Mặc dù hai cái tay hơi cứng đơ nhưng về cắt đoạn từ eo trở xuống đi là được.” Sau đó, suốt cả quá trình Giản Đan đều chỉ đạo Tô Ý Tiện tạo dáng để chụp. “Nghiêng người đi, lộ lưng ra cho tớ, sau đó quay mặt lại, quay thêm tí nữa… Được, cười!” Cô ấy càng chụp càng nghiện, lôi tất cả giáo trình chụp ảnh mà cô ấy học được trên app Tiểu Thổ Đậu Thư ra dùng. Không thể không nói, chụp ảnh cho người đẹp là một việc vô cùng tốt, sẽ khiến cả thể xác và tinh thần người ta cảm thấy vui sướng. Nhưng dạy người đẹp chụp ảnh cho mình thì không dễ như thế, Giản Đan nhìn hai bức ảnh Tô Ý Tiện chụp cho cô ấy, suýt thì tức xỉu. Nhưng may mà Tô Ý Tiện học gì cũng nhanh, cô ấy chỉ dạy một lần, Tô Ý Tiện đã hiểu hết. “Xuống ngâm một lúc đã, ngâm mình xong rồi lên chụp tiếp.” Giản Đan cất máy ảnh thật cẩn thận, kéo cô vào trong tìm cái bể tắm nhỏ mà khuất để ngâm mình. Tô Ý Tiện thích ứng với nhiệt độ nước một lúc rồi dần dần chìm xuống đến tận vai, gối đầu lên áo tắm được gấp gọn. Cơ thể dần thả lỏng, cô nhắm mắt lại không nghĩ gì hết, im lặng nghe tiếng gió lùa lá cây ở bên tai. Não trống rỗng chưa được bao lâu, Tô Ý Tiện đột nhiên nghe thấy Giản Đan ho khan, trong đầu cô vô thức hiện lên khuôn mặt Thẩm Tri Hành. Không biết anh đã khoẻ chưa… “Cậu nghĩ gì thế?” Giản Đan thấy cô nhíu mày thì lo lắng. Tô Ý Tiện thầm mắng mình chẳng nên thân, giọng điệu rầu rĩ: “Nghĩ tới Thẩm Tri Hành.” Giản Đan phì cười: “Bình thường thôi, lúc đầu óc thả lỏng muốn nghĩ tới trai đẹp không phải chuyện thường ở đời sao?” “Muốn tới bể tắm nóng hơn không?” Tắm suối nước nóng phải bắt đầu ngâm mình từ nhiệt độ thấp, dần dần thích ứng với nhiệt độ của nước thì có thể tới bể tắm nóng hơn. “Được.” Tô Ý Tiện đứng dậy khoác áo choàng tắm vào, cùng cô ấy đi vào bên trong. Mới đi được mấy bước, Tô Ý Tiện nhìn thấy Sài Ứng đang nói chuyện với bạn ở cái bể nào đó. Sài Ứng vẫy tay với cô rồi chỉ vào cái bể nhỏ gần chỗ cậu ấy, hỏi thử cô có cần tới đó không. Tô Ý Tiện gật đầu, đi về phía cậu ấy. Cô và Giản Đan cởi áo choàng tắm ra, bước cẩn thận xuống dưới suối nước nóng. Sau khi hai người ngồi vững, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của bạn Sài Ứng. Sài Ứng cười nhìn hai bọn họ: “Rất đẹp.” “Cảm ơn anh.” Tô Ý Tiện gật đầu lịch sự. Bạn của Sài Ứng cũng lên tiếng: “Đẹp đấy, giống Hồng Quả Quả và Lục Bào Bào.” *Hồng Quả Quả và Lục Bào Bào: 2 em MC chương trình thiếu nhi nổi tiếng. Tô Ý Tiện và Giản Đan nhìn nhau, hai bọn họ một người mặc bộ đồ xanh bơ, một người mặc bộ hồng nhạt barbie. “Anh chụp ảnh cho hai em nhé? Màu sắc áo tắm của hai em có độ bão hòa rất cao, chắc hẳn chụp ra sẽ rất đẹp.” Sài Ứng với nghe vậy thì chỉ bạn mình: “Trước kia Tiểu Nam từng ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, từng làm thêm ở studio chụp ảnh, chụp người rất giỏi.” Tiểu Nam nhận máy ảnh Tô Ý Tiện đưa, nằm nhoài ra thành bể nghiên cứu: “Hai năm gần đây giá cái máy này cao lắm đúng không? Em mua từ bao giờ thế?” “Của bạn em đấy ạ.” Tô Ý Tiện nói. “À…” Tiểu Nam nhanh chóng tìm ra vị trí chụp ảnh, sau đó dạy các cô các tạo dáng. Cậu ta như lên cơn nghiện chụp ảnh, chụp cảnh ở đây xong thì muốn lôi kéo hai cô gái ra chỗ khác chụp. “Ơ kìa, người ta chụp từ nãy rồi cũng mệt lắm đấy.” Sài Ứng nhắc nhở cậu ta, “Cho người ta uống ngụm nước đã.” Bọn họ gọi nước trái cây và nước có ga, rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bưng nước tới cạnh bờ. Tô Ý Tiện cầm nước chanh vàng óng, vừa mới uống một hớp, môi chưa rời khỏi cốc đã nghe thấy Tiểu Nam gọi mình. Cô giương mắt nhìn sang, Tiểu Nam tranh thủ ấn nút chụp. “Tuyệt vời…” Tiểu Nam thích bức ảnh ấy không rời tay ra được. Thời gian sau đó, Tiểu Nam vẫn cứ chụp ảnh cho hai cô gái, Sài Ứng xách đồ của ba người họ, nhẫn nhục chịu khó đi theo sau. Tới khi kết thúc, Sài Ứng đột nhiên hỏi có cần chụp ảnh chung không. “Ba người chụp trước đi!” Tiểu Nam chỉ huy Sài Ứng đứng vào vị trí bên cạnh hai cô gái. “Anh Sài à, anh đi chơi mà anh trưng cái mặt nghiêm túc ấy ra làm gì? Anh đứng sát vào hai cô ấy chút nữa đi, anh đứng xa quá rồi, như người qua đường lọt vào ống kính vậy.” Sài Ứng liếc nhìn khoảng cách của mình và Tô Ý Tiện qua khóe mắt, cẩn thận dịch nửa bước về phía cô. Tiểu Nam ghét bỏ chết đi được: “Gần thêm tí nữa, xếp hàng ngang như thế xấu lắm. Mau lên, anh muốn đàn em lạnh chết à?” Trên núi nhiệt độ thấp, mặc dù người vừa đi ra từ suối nước nóng không thấy lạnh nhưng không thể không khoác áo choàng tắm đứng quá lâu. “Không sao, anh qua đây đi.” Tô Ý Tiện biết cậu ấy đang rối rắm điều gì, tỏ vẻ mình không ngại. Cuối cùng Sài Ứng cũng đứng tới bên cạnh Tô Ý Tiện, cánh tay hai người vô tình chạm vào nhau, cậu ấy nghiêng người sang bên cạnh như bị điện giật. Tiểu Nam ấn màn trập mấy phát, sau đó nhờ nhân viên phục vụ đi ngang qua chụp ảnh chung cho bốn người họ. Cậu ta đứng bên cạnh Giản Đan, cười toe toét giơ chữ V trên đầu Giản Đan. Sài Ứng thấy thế thì dè dặt giơ tay lên, cũng làm tư thế ấy trên đầu Tô Ý Tiện. Chụp ảnh chung xong, Sài Ứng đưa áo choàng tắm cho hai cô gái ngay lập tức: “Mau mặc vào rồi về phòng đi, đừng để bị cảm lạnh.” Bốn người cùng nhau đi tới buồng tắm. Giản Đan và Tô Ý Tiện bước vào hai gian phòng tắm vòi hoa sen cạnh nhau, vừa tắm vừa nói chuyện phiếm. “Sài Ứng chu đáo quá ha.” Giản Đan cất giọng nói. Tô Ý Tiện xoa đầy bọt lên đầu, xoa vuốt tóc một cách máy móc, đáp một tiếng. Giản Đan: “Cũng tính là chín chắn thận trọng, thành thục tỉ mỉ.” Tô Ý Tiện nhắm mắt gội đầu, lại đáp thêm tiếng nữa. “Vẻ ngoài không tệ, đã cao mà học tập còn tốt, hoàn toàn phù hợp với quan điểm chọn bạn trăm năm của cậu đấy nhỉ?” Tô Ý Tiện hiểu ra Giản Đan muốn nói gì, không đáp lời nữa. Quả thực Sài Ứng rất tốt, chu đáo ở mọi mặt, rất quan tâm tới cảm xúc của phái nữ. Cậu ấy sẽ chân thành khen áo tắm của các cô đẹp, cũng sẽ kiên nhẫn cầm đồ giúp, chờ các cô chụp ảnh… Nhưng Tô Ý Tiện không có cảm giác rung động với cậu ấy. Cô chẳng hề thích người đàn ông chín chắn thận trọng, thành thục tỉ mỉ. Cô chỉ thích Thẩm Tri Hành thôi. … Buổi trưa hôm sau, Tô Ý Tiện gửi ảnh chụp hôm qua cho Nhan Nghiên. Nhan Nghiên đeo máy tính, mang theo canh già siêu bổ dưỡng mà Thẩm Cẩm hầm tới thăm người cậu thân yêu của cô bé. Cô bé vào nhà rồi thay giày, xách hộp giữ nhiệt lên thẳng tầng ba. Cô bé gõ cửa phòng sách một lúc lâu cũng không ai để ý, Nhan Nghiên thấy lạ bèn đi tới chỗ bộ đàm, bật loa phát thanh trong cả căn nhà lên: “Cậu ơi, cậu ở đâu thế ạ?” Cô bé vừa dứt lời, cửa phòng khách cách đó không xa mở ra. Nhan Nghiên nhanh chân bước vào phòng: “Chị dọn đi rồi mà, sao cậu vẫn chưa chuyển về bên kia? Căn phòng này nhỏ như vậy, cậu không thấy chật chội sao…” “Chuyển tới chuyển lui phiền lắm.” “Phiền phức ấy ạ?” Nhan Nghiên nhìn một vòng quanh phòng sách của anh, cảm thấy dì Trần chỉ cần một tiếng thôi là có thể dọn xong giúp anh rồi. Thẩm Tri Hành ngồi xuống ghế sô pha, liếc mắt nhìn hộp giữ nhiệt trên tay cô bé: “Ở đây có dì Trần nấu cơm rồi, mẹ cháu mất công nấu làm gì?” “Khác nhau mà, đây là tấm lòng của chị cậu đó, dù không ngon bằng dì Trần nấu nhưng mỗi một ngụm đều là tình yêu của người thân.” Thẩm Tri Hành liếc xéo cô bé: “Lên cấp ba rồi mà vẫn viết văn như học sinh tiểu học à?” “Cháu nói thật thôi mà, cậu xem con người cậu…” Nhan Nghiên múc một bát cho anh, gắp thêm cho anh cái đùi gà: “Cậu phải bồi bổ nhiều vào, nếu không phải vì chiều nay mẹ cháu hẹn đi chơi bài với người ta rồi thì mẹ sẽ tự mình mang canh tới cho cậu đấy.” “Cảm động quá.” Thẩm Tri Hành nói một câu với gương mặt vô cảm, “Chiều chị ấy hẹn chơi bài với người ta, thế mà sáng còn hầm canh cho cậu.” “Chẳng phải vì sáng không có ai chơi bài với mẹ cháu sao? Dù sao cũng rảnh.” Nhan Nghiên nhìn anh uống hai hớp, thấy anh không có dấu hiệu trúng độc mới yên tâm. “Cháu sang phòng sách nhé cậu, tối cháu ở đây ăn cơm rồi mới về.” “Sang phòng sách làm gì?” Thẩm Tri Hành ngạc nhiên, anh còn tưởng Nhan Nghiên sẽ tới phòng xem phim để coi gameshow suốt cả buổi chiều. Nhan Nghiên vỗ túi máy tính của mình: “Sửa ảnh cho chị ạ.” Thẩm Tri Hành chậm rãi bỏ thìa múc canh xuống, hỏi: “Chị nào?” Nhan Nghiên: “Còn chị nào được nữa? Cháu có thể có mấy chị gái tốt chứ?” “Tô Ý Tiện?” “Cậu à, chị mới dọn đi được mấy ngày mà sao cậu đã gọi cả họ cả tên chị ấy luôn rồi?” Nhan Nghiên chép miệng, cảm thấy anh vô lương tâm. “Cháu đi đây, cậu nhớ uống hết canh đấy nhé.” Nhan Nghiên ôm túi máy tính về phòng sách ở tầng hai, chăm chú chỉnh sửa ảnh mà Tô Ý Tiện gửi cho cô bé. Lúc cô bé chăm chú làm việc sẽ quên hết tất cả phiền nhiễu, ví dụ như Thẩm Tri Hành bưng cốc giữ nhiệt đi ngang qua cửa phòng sách nhiều lần nhưng Nhan Nghiên không hề nhận ra. Trước giờ cơm tối, cô bé gửi ảnh đã xử lý xong cho Tô Ý Tiện. Lúc ăn cơm ở dưới tầng, Nhan Nghiên lại nhận được mấy bức ảnh chụp phong cảnh mà Tô Ý Tiện mới gửi tới cho cô bé. Cô bé xem những bức ảnh chụp phong cảnh đó mà hơi rung động, thử dò hỏi Thẩm Tri Hành: “Cậu ơi, cậu từng đi khách sạn suối nước nóng ở phía nam bao giờ chưa? Đẹp quá trời luôn, hơn nữa chị nói buffet bên đó rất ngon, có thể đi spa và massage nữa, còn có rất nhiều bể tắm dưỡng sinh, cháu cảm thấy cậu có thể tới đó ngâm…” Thẩm Tri Hành giương mắt lên nhìn cô bé, hờ hững hỏi: “Đẹp cỡ nào?” Hả? Sao hôm nay cá dễ cắn câu thế? Nhan Nghiên lập tức chạy tới bên cạnh anh, cho anh xem ảnh: “Cậu xem nè! Có phải rất đẹp không?” “Cậu chờ một lát, lúc chiều cháu còn thấy có một bức đẹp hơn cơ.” Cô bé mở album lướt lại. Thẩm Tri Hành vô tình lướt thấy một bức ảnh chụp chung trong điện thoại của cô bé: “Chị cháu đi cùng con trai à?” “Dạ?” Nhan Nghiên mở tấm ảnh bốn người chụp chung lên, “Cái này ấy ạ? Hình như suối nước nóng tắm chung hay sao ấy? Hơn nữa mặc quần áo hết mà, có cả nam lẫn nữ là chuyện bình thường.” Trong ảnh chụp chung, Tô Ý Tiện mặc áo tắm xanh lục, cười rất tươi. Cô là người chói mắt nhất trong bốn người đó, dáng cao chân dài, da trắng lóa mắt, thiết kế buộc xoắn bên hông bộ áo tắm xanh lục càng làm nổi bật phần eo thon gọn có thể ôm bằng một tay của cô. Thói quen bơi lội rèn luyện sức khỏe quanh năm giúp cho trên cơ thể Tô Ý Tiện không có tí sẹo lồi nào, tay chân thon dài thoáng hiện cơ bắp. Gần đây cô mập hơn một chút, vóc người có thêm cảm giác có da có thịt hơn trước kia, trông cả người càng thêm cân đối. Thẩm Tri Hành không dám nhìn kỹ, đưa mắt nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh Tô Ý Tiện. Quần bơi góc phẳng, dáng người gầy như củi khô, tóc không được dày cho lắm… Nhưng cũng cao, chắc tầm tầm anh. Cánh tay cậu ấy sắp kề sát vào cô gái rồi mà chẳng biết tránh né kiêng kỵ gì hết. Ánh mắt di chuyển lên trên, Thẩm Tri Hành cứ cảm thấy góc nghiêng của chàng trai này hơi quen quen. Chắc chắn đây không phải cậu sinh viên tỏa nắng ngốc nghếch kia… Anh híp mắt, chợt nhớ ra. Đây là nghiên cứu sinh tặng rau câu dừa cho Tô Ý Tiện ở nhà ăn. Nghiên cứu sinh? Thằng nhóc nghiên cứu sinh? Cái đứa ở cùng tòa chung cư với cô? Thấy vẻ mặt Thẩm Tri Hành hơi bất thường, Nhan Nghiên tưởng anh thấy bộ áo tắm của Tô Ý Tiện không vừa mắt, bèn nói luôn: “Ôi, tắm suối nước nóng mặc như thế rất bình thường mà, còn có rất nhiều cô gái mặc bikini cơ.” “Bộ con bé mặc thì khác gì với bikini?” Thẩm Tri Hành thốt ra. Thẩm Tri Hành biết, anh không nên lén lút nói về chuyện ăn mặc của Tô Ý Tiện với người khác. Nhưng anh không phải thánh nhân. Tuy anh biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm nhưng thỉnh thoảng vẫn mắc sai lầm. Nhan Nghiên nghe anh hỏi mà ngớ người, nhìn lại bức ảnh: “Ặc, có thêm hai mảnh vải? Dù sao đều che hết chỗ cần che rồi.” Thẩm Tri Hành không đồng tình với lời Nhan Nghiên nói. Chỗ nên che nhất có che đâu. Trong hình, anh chàng nghiên cứu sinh kia nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt chẳng biết tém tém lại chút nào. Nhan Nghiên thấy sắc mặt anh càng khó coi hơn thì thở dài nói: “Cậu à, cậu mới hai mươi tám, chứ không phải tám mươi hai, cậu phải thoáng ra chứ!” Không phải Thẩm Tri Hành không thoáng mà vì anh là đàn ông nên anh quá hiểu đàn ông. Biểu cảm của anh chàng nghiên cứu sinh không đơn thuần coi Tô Ý Tiện là bạn. Thẩm Tri Hành đẩy điện thoại của Nhan Nghiên ra, không xem ảnh nữa. Anh cúi đầu ăn một miếng cơm, đột nhiên hỏi: “Cháu muốn đi tắm suối nước nóng à?” “Dạ, đúng vậy ạ…” Thẩm Tri Hành: “Gọi hỏi mẹ cháu xem có đi không.” Nhan Nghiên sững sờ: “Dạ?” “Gọi hỏi mẹ cháu chiều có thể không đi chơi bài không, bảo chị ấy đi cùng chúng ta.” Nhan Nghiên: “Dạ???” Chiều hôm nay? Đột ngột thế? Nhan Nghiên bỗng hơi lo lắng cho Tô Ý Tiện. Cô bé sợ cái người cổ hủ Thẩm Tri Hành này sẽ ép Tô Ý Tiện mặc áo phao để tắm suối nước nóng! … Nhan Nghiên quấn lấy Thẩm Cẩm bắt cô ấy cho bạn mình leo cây, năm rưỡi chiều hôm đó, ba người tới khách sạn suối nước nóng. Nhận thẻ phòng xong, ba người tự về phòng của mình. Thẩm Cẩm cảm thấy Thẩm Tri Hành có hành vi khác thường, nhỏ giọng hỏi con gái: “Cậu con làm sao thế?” Mãi tới tận khi quẹt thẻ mở cửa phòng ra, Thẩm Tri Hành cũng chưa nghĩ thông suốt rốt cuộc mình bị làm sao, tự dưng lái xe hơn một tiếng đi tắm suối nước nóng. Du lịch bảo đi là đi luôn thế này, trước nay chưa từng xảy ra với Thẩm Tri Hành. Nhưng lúc chiều anh miệng nhanh hơn não, chưa kịp ngẫm nghĩ đã hỏi Nhan Nghiên có muốn đi tắm suối nước nóng không. Không chờ Thẩm Tri Hành suy nghĩ rõ ràng về hành vi khác thường của mình, Nhan Nghiên không chờ đợi được nữa đi tới gõ cửa, gọi anh ra ngoài ăn tối. “Ăn gì?” Thẩm Tri Hành nhìn thấy có mấy nhà hàng trên tờ giới thiệu của khách sạn. “Buffet!” Nhan Nghiên trả lời không chút do dự, “Chị cũng đang ở đó.” Trong lòng Thẩm Tri Hành bỗng có có cảm xúc lạ lùng khó tả. Anh rất khó tự miêu tả cảm xúc của mình, dùng một ví dụ không hợp lý cho lắm: Làm chuyện xấu bị đương sự bắt quả tang. “Cháu nói cho con bé biết chúng ta cũng đến đây rồi à?” “Không ạ! Chị vừa đăng bài lên vòng bạn bè ấy, cậu không thấy sao?” Nhan Nghiên vừa nói hết câu thì quay sang gõ cửa phòng Thẩm Cẩm ở bên cạnh, gọi cô ấy ra. Thẩm Tri Hành nghe vậy thì lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè đã lâu không vào lên. Bài đầu tiên do Tiền Tiễn đăng, nội dung là tuyển dụng tài xế lương cao. Bài thứ hai do chú Vương đăng, nói hôm nay ông cụ Thẩm lại không câu được con cá nào. … Anh lướt tới tận vòng bạn bè ngày hôm qua cũng không thấy bài của Tô Ý Tiện. Thẩm Tri Hành tìm ảnh đại điện của Tô Ý Tiện trong danh sách bạn bè, ấn vào, mở vòng bạn bè ra… Không có nội dung gì, chỉ có một cái vạch kẻ ngang. Anh nhanh chóng thoát khỏi Wechat, đang định đút điện thoại vào túi, đột nhiên nghĩ ra gì đó, mở khung trò chuyện với Tô Ý Tiện ra, mở chức năng chuyển tiền… Không bị block, chỉ bị chặn vòng bạn bè thôi. Thẩm Tri Hành thoát ra khỏi Wechat lần nữa, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai mẹ con Thẩm Cẩm đang đứng song song nhìn mình. “Cậu làm gì thế?” “Bận rộn hí hoáy trên điện thoại, công việc ạ?” “Không.” Thẩm Tri Hành nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, “Đi thôi, ăn cơm.” Ba người tới nhà hàng buffet, sau đó đi vào bàn cạnh cửa sổ mà Nhan Nghiên muốn ngồi. Cô bé chỉ bàn bốn người ở rìa: “Chỗ đó đi!” Nhan Nghiên sợ bị người khác giành mất chỗ nên bỏ lại hai người lớn chạy vù tới bên cửa sổ. Sau khi đi được mấy bước, cô bé tinh mắt nhìn thấy Tô Ý Tiện đang bưng cháo hải sản ở khu vực tự lấy đồ ăn. Cô bé chạy bước nhỏ qua đó vỗ vai Tô Ý Tiện, cô nhìn thấy cô bé thì giật mình, vội vội vàng vàng đậy nồi cháo hải sản lại, kéo cô bé ra xa khu đồ ăn mấy bước rồi nói chuyện. “Nghiên Nghiên? Sao em…” Tô Ý Tiện chưa nói hết câu thì thấy Thẩm Tri Hành phía sau Nhan Nghiên. Sắc mặt anh đã khá hơn nhiều so với lúc trước nhưng trông vẫn gầy. “Ý Ý?” Thẩm Cẩm cũng giật mình. Sau khi nghe thấy giọng nói đó, Tô Ý Tiện mới nhận ra Thẩm Cẩm cũng ở đây, “Cô ạ, mọi người đi cùng nhau sao?” “Người nhà em à?” Sài Ứng thấy thế thì đi tới, đỡ lấy cái bát không trong tay Tô Ý Tiện, “Anh cầm giúp em.” Tô Ý Tiện gật đầu, sau đó giới thiệu với cậu ấy: “Đây là cô em, đây là em gái em…” Lúc sáng đi leo núi kính của Sài Ứng bị rơi vỡ, lúc này trước mắt cậu ấy là một đống hình ảnh chồng, cực kỳ mờ mịt, chỉ nhìn thấy hai người nữ giới ở trước mặt. Sài Ứng cười chào hỏi hai người, thuận tiện còn khen hai mẹ con mấy câu. Cuối cùng, Tô Ý Tiện nhìn sang Thẩm Tri Hành đang đứng xa nhất, hơi chần chừ: “Đây là…” Sài Ứng là một sinh viên ưu tú, đạt tiêu chuẩn. Cậu ấy biết dựa vào cái đã biết để tìm cái chưa biết, lúc còn bé cậu ấy hay ngồi xe đồ chơi trước cửa siêu thị, vì thế cậu ấy biết chồng của cô phải gọi là chú. Cậu ấy lịch sự, cậu ấy biết dù nam hay nữ, người nào qua ba mươi tuổi, cũng có thể là hai mươi lăm, đều thích được người khác khen mình trẻ đẹp. Cậu ấy thông minh, cậu ấy biết muốn theo đuổi một cô gái thì cần được người nhà cô ấy chấp nhận. Vì thế, Sài Ứng bước lên hai bước như không thể chờ thêm nữa, nở một nụ cười tự cho là được lòng người lớn nhất. Cậu ấy hơi khom người, đưa tay phải về phía Thẩm Tri Hành, nói rõ ràng: “Dượng đúng không ạ? Dượng trẻ thật đấy, rất khó tưởng tượng dượng có con gái lớn từng này rồi.” Thấy “dượng” trước mặt không bắt tay với mình, Sài Ứng ngẩng đầu lên nhìn anh rồi mới nhận ra điều không đúng. Người đàn ông trước mặt rất trẻ, trẻ đến mức không thể là người cùng thế hệ với cô của Tô Ý Tiện. Sài Ứng cảm thấy chắc anh chỉ xấp xỉ tuổi mình hoặc lớn hơn một, hai tuổi. “Xin lỗi ngài, kính của tôi vừa bị rơi vỡ hồi chiều.” Sài Ứng với vẻ áy náy trên mặt: “Ngài là…” Cậu ấy cảm thấy chắc đây là anh họ của Ý Ý nhưng cậu ấy thực sự không dám nói linh tinh. Thẩm Tri Hành nắm chặt tay cậu ấy: “Ông nội của Ý Ý và bố của tôi là bạn bè.” Là một sinh viên thuộc làu làu BGM của xe đồ chơi ở cửa siêu thị từ hồi nhỏ, Sài Ứng nhanh chóng hiểu ra quan hệ vai vế trong đó. “Chào chú ạ.” Thẩm Tri Hành mỉm cười: “Không cần gọi tôi là chú, tôi họ Thẩm.”