Chương : 182
Editor: Waveliterature Vietnam
Sáng sớm.
Khi ánh nắng mặt trời xuyên qua khoảng trống giữa những cây cổ thụ, chiếu ánh sáng xuống một cách tinh xảo, cậu bé tóc đen nằm trên mặt đất và ngủ ngon lành cuối cùng cũng ngáp dài và thức dậy.
"Rất tốt. Đã không bị rơi ra khỏi giường. Dường như cuộc sống độc thân của ta vẫn được cứu."
Hạ Nặc hiển nhiên hiểu rõ tình huống, mơ mơ màng màng quan sát trên đỉnh đầu, không thấy tấm ván giường quen thuộc, lẩm bẩm một câu như vậy.
Xoa xoa khóe mắt, liền chuẩn bị đứng dậy. Kết quả là từu chân truyền tới một cảm giác nặng nề, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Hạ Nặc cố tỉnh táo lại và nhìn xuống, Cơ Đức và Cơ Lạp. Mỗi tiểu tử ôm lấy một chân ngủ ngon lành, còn chảy cả nước bọt xuống mặt đất.
"..."
Ba vạch đen xuất hiện rất rõ trên trán, một hồi lâu vẫn chưa rời được khỏi giường. Hạ Nặc mặt đen lại và ngay lập tức tàn nhẫn lấy một chân đá văng ra cách đó vài mét.
Tuy nhiên, dù như thế Cơ Lạp vẫn không tỉnh dậy... Nhưng Cơ Đức đã bị Hạ Nặc đá vào một cái cây khổng lồ. Tiếng hét "A" vang lên thảm thiết. Đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, cười hắc hắc một tiếng rồi quay đầu lại ngáy tiếp.
"Chắc chắn tối qua uống rất nhiều a..." Thấy được biểu hiện này, khóe miệng Hạ Nặc không khỏi nhếch lên.
Đi tới và đá một cước, thấy Cơ Đức vẫn chưa tỉnh dậy, Hạ Nặc quá lười biếng để chăm sóc hai tiểu tử này. Mắt anh ta quay lại và nhìn qua con dốc.
Ở cuối đường chân trời, ánh hào quang đỏ tím đang tỏa sáng, mặt trời đang nhô lên khỏi mặt nước, phản chiếu trên hòn đảo cổ đại, xua tan những dấu vết cuối cùng của màn đêm. Ngay khi tầm nhìn vừa thu lại, nhìn về phía trước, bên cạnh đống lửa trên bãi cỏ, có một đám người nằm dưới đất, đủ mọi tư thế và những tiếng ngáy vang lên.
Chà, mọi người đều ngủ rất say, có vẻ như anh ta vẫn là người dậy sớm nhất...
"Á Tác đại nhân."
Ngay khi Hạ Nặc đang khó chịu vì đám người này, một giọng nói buồn tẻ đột nhiên vang lên từ phía sau.
Nghe cái tên này, Hạ Nặc nếu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là ai, quay đầu lại và nhìn. Quả nhiên, một người đàn ông đầu trọc với chiều cao hai mét đứng trước mặt anh ta.
Đạt Tư – Ba Ni Tư.
Ngày hôm qua còn khí thế ngạo mạn, đánh bại Cơ Đức Cơ Lạp, bây giờ thì khuôn mặt đầy những lo âu, khi thấy Hạ Nặc nhìn về phía mình, anh ta lo lắng lau mồ hôi lạnh từ trán, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Á Tác đại nhân, về thỉnh cầu của tôi ngày hôm qua, đại nhân nghĩ thế nào a?"
Tương đối kiêng dè, liếc mắt, không Hạ Nặc nổi giận lại dở khóc dở cười.
Vẫn phải nói đến chuyện của tối qua.
Ngay cả sau khi Hạ Nặc biết rằng bên kia là một người rất ngưỡng mộ mình, anh ta vẫn không dễ dàng buông tha cho những kẻ săn tiền thưởng này. Mẹ nó, đó là con tàu vũ khí cướp được của Đường Cát Ha Đức gia tộc, bị bắn phá thành hình dạng như thế, Hạ Nặc khi nhắc đến vẫn nổi giận trong lòng. Anh ta phải trả bao nhiêu cho sự mất mát này? Nếu anh ta không nương tay, anh ta đã giết hết bọn họ để làm tăng giá trị kinh nghiệm của mình trên bảng điều khiển tài sản.
Sau ba hoặc bốn năm, anh ta cũng đã giết rất nhiều người. Mặc dù không có thường dân vô tội, cũng không gây phiền toái với hải quân, nhưng anh ta sẽ giết những kẻ ngốc gây chuyện. Đối với Hạ Nặc, sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.
Kết quả... Hạ Nặc đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng Đạt Tư rồi.
Nhớ rằng đêm qua, anh ấy đã yêu cầu Cơ Lạp gọi Đạt Tư đến bên đống lửa. Một câu cũng chưa nói thì tên kia đã quỳ xuống liều mạng xin lỗi, hối hận với bộ dạng nước mắt nước mũi chảy lênh láng.
Hạ Nặc cũng có chút đau đớn, hình ảnh của kẻ giết người lạnh lùng trong cuốn sách gốc đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng anh ta. Phong cách của Đạt Tư trước mặt anh ta giống với Ba Thác Lạc Mễ Áo. Khuôn mặt được viết với dòng chữ "bột não".
Nói đạo lý... Hạ Nặc nghĩ rằng, cuộc sống độc thân rong ruổi khắp nơi gần 30 năm, ngay cả khi nữ hoàng đế Ba Nhã Hán Kho Khắc khóc trước mặt anh ta, anh ta cũng không quan tâm. Nhưng một người đàn ông đầu trọc cơ bắp khóc trước mặt và liên tục xin lỗi. Nếu là một người đàn ông bình thường, cũng không thể giúp đỡ bất cứ ai!
Thật khó để Đạt Tư dừng lại, Hạ Nặc đã hoàn toàn phớt lờ khoản bồi thường 30 triệu bối lợi. Về điều này, anh ta cũng thấy rằng bên kia thực sự rất nghèo. Hy vọng duy nhất là sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt, càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên... điều đang sợ cũng đến, Đạt Tư đưa ra một ý kiến để đền bù cho lỗi lầm của mình. Biện pháp mà anh ta đề cập là Hạ Nặc cho hai người đàn ông đi theo anh ta, lái chiếc tàu cano nhỏ của anh ta lái đến các hòn đảo gần đó để tìm một con tàu lớn có thể chở hàng chục người trở về, sở dĩ Đạt Tư ở lại, là muốn đề nghị chuyện này.
Đây là ý tưởng anh ta nói với Hạ Nặc đêm qua. Khi đó không khí của bữa tiệc vẫn còn đó. Hạ Nặc cũng đã uống rất nhiều rượu. Tinh thần hơi loáng choáng. Anh ta không muốn quyết định ngay lập tức. Vì vậy, để cho Đạt Tư chờ đợi để xem xét và trả lời anh ta vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên, Hạ Nặc dường như cảm nhận được một chút hy vọng từ lời nói của anh ta. Đạt Tư, anh chàng này đã không coi chính cấp dưới của mình làm hình phạt, nhưng anh ta rất mong Hạ Nặc đồng ý, để anh ta luôn có thể theo dõi "thần tượng" của mình.
"Ước gì đây là một cô gái trẻ xinh đẹp..." Hạ Nặc nghĩ về điều này, anh ta sững sờ trước Đạt Tư. Đột nhiên, trong lòng anh ta có một nỗi buồn mờ nhạt: "Đối với ta, một chàng trai cao hai thước và đầy cơ bắp... "
Huynh đệ khó chịu.
"Đừng gọi ta là Á Tác, đó chỉ là bút danh của ta trong quá khứ. Cứ gọi ta là Hạ Nặc."
Trong lòng muốn nhổ nước bọt, nhưng cảm xúc thiếu tế nhị này, tất nhiên, sẽ không lộ trên khuôn mặt của anh ta. Sau khi anh ta nhận thấy rằng Đạt Tư đang lo lắng nắm lấy góc áo của mình, cuối cùng anh ta không thể chịu đựng được sự gần gũi sướt mướt này. Ho khan và nói: "Nếu như vậy, cứ làm như đề xuất của ngươi ngày hôm qua."
"Thật... thật sao?"
Dường như tin tốt đã đến quá bất ngờ. Đạt Tư, người đang lo lắng khổ sở, nghe câu này, đến hai ba giây sau mới phản ứng. Trong khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt anh ta hoàn toàn ngơ ngác. Kích động nói rất nhiều: "Thật... Thật sự rất tuyệt! Hahahaha, cảm ơn Hạ Nặc đại nhân!"
Đúng, còn gọi là đại nhân.
Hạ Nặc quá lười để bắt bẻ lần nữa. Anh ta nhìn sang Cơ Lạp Cơ Đức và những người khác đang ngáy, ngón tay cái bên phải vô tình đụng lên Động gia hồ. Khóe miệng anh ta không nhịn được mà nở một nụ cười kỳ lạ.
Ừm... Đạt Tư vừa mới đánh nhau với Cơ Đức ngày hôm qua. Nếu tiểu tử này tỉnh dậy và biết rằng người kia đã trở thành người đồng hành cùng mình, phỏng chừng sẽ rất thú vị đây.
Tất nhiên, mặc kệ là như thế nào, phẩm chất của Đạt Tư là đáng tin cậy, Hạ Nặc dù sao cũng nhớ kĩ, trong truyện tranh Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ, người đã bị đánh bại bởi Lộ Phi, bị bỏ từ rồi lưu lạc khắp nơi, sự tan rã của văn phòng Khắc Lạc, chỉ có Đạt Tư là trung thành đi theo. Mặt khác, khả năng trái cây ác quỷ của Đạt Tư thực sự khá mạnh mẽ, không chỉ bây giờ cho thấy một sức mạnh tốt, mà còn có chỗ cho sự phát triển đáng kể trong tương lai. Với sự gia nhập của hắn, Hạ Nặc coi như cũng có một thuộc hạ tốt, sức mạnh tổng thể của một nhóm người có thể nói là cao hơn rất nhiều.
"Xin lỗi, lão sa."
Nghĩ đến lão sa sau này có thể phải ngồi một mình quạnh hiu, trong lòng Hạ Nặc không chút thương cảm, thậm chí muốn cười.
Nhìn qua khu rừng nguyên sinh, nhìn ra chân trời nơi biển rộng mênh mông, trong đầu Hạ Nặc suy nghĩ một lúc lâu, nhưng ý tưởng rằng vấn đề thực sự chưa được nêu ra, một lần nữa lại xuất hiện trước mắt anh ta......
Sáng sớm.
Khi ánh nắng mặt trời xuyên qua khoảng trống giữa những cây cổ thụ, chiếu ánh sáng xuống một cách tinh xảo, cậu bé tóc đen nằm trên mặt đất và ngủ ngon lành cuối cùng cũng ngáp dài và thức dậy.
"Rất tốt. Đã không bị rơi ra khỏi giường. Dường như cuộc sống độc thân của ta vẫn được cứu."
Hạ Nặc hiển nhiên hiểu rõ tình huống, mơ mơ màng màng quan sát trên đỉnh đầu, không thấy tấm ván giường quen thuộc, lẩm bẩm một câu như vậy.
Xoa xoa khóe mắt, liền chuẩn bị đứng dậy. Kết quả là từu chân truyền tới một cảm giác nặng nề, thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Hạ Nặc cố tỉnh táo lại và nhìn xuống, Cơ Đức và Cơ Lạp. Mỗi tiểu tử ôm lấy một chân ngủ ngon lành, còn chảy cả nước bọt xuống mặt đất.
"..."
Ba vạch đen xuất hiện rất rõ trên trán, một hồi lâu vẫn chưa rời được khỏi giường. Hạ Nặc mặt đen lại và ngay lập tức tàn nhẫn lấy một chân đá văng ra cách đó vài mét.
Tuy nhiên, dù như thế Cơ Lạp vẫn không tỉnh dậy... Nhưng Cơ Đức đã bị Hạ Nặc đá vào một cái cây khổng lồ. Tiếng hét "A" vang lên thảm thiết. Đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, cười hắc hắc một tiếng rồi quay đầu lại ngáy tiếp.
"Chắc chắn tối qua uống rất nhiều a..." Thấy được biểu hiện này, khóe miệng Hạ Nặc không khỏi nhếch lên.
Đi tới và đá một cước, thấy Cơ Đức vẫn chưa tỉnh dậy, Hạ Nặc quá lười biếng để chăm sóc hai tiểu tử này. Mắt anh ta quay lại và nhìn qua con dốc.
Ở cuối đường chân trời, ánh hào quang đỏ tím đang tỏa sáng, mặt trời đang nhô lên khỏi mặt nước, phản chiếu trên hòn đảo cổ đại, xua tan những dấu vết cuối cùng của màn đêm. Ngay khi tầm nhìn vừa thu lại, nhìn về phía trước, bên cạnh đống lửa trên bãi cỏ, có một đám người nằm dưới đất, đủ mọi tư thế và những tiếng ngáy vang lên.
Chà, mọi người đều ngủ rất say, có vẻ như anh ta vẫn là người dậy sớm nhất...
"Á Tác đại nhân."
Ngay khi Hạ Nặc đang khó chịu vì đám người này, một giọng nói buồn tẻ đột nhiên vang lên từ phía sau.
Nghe cái tên này, Hạ Nặc nếu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là ai, quay đầu lại và nhìn. Quả nhiên, một người đàn ông đầu trọc với chiều cao hai mét đứng trước mặt anh ta.
Đạt Tư – Ba Ni Tư.
Ngày hôm qua còn khí thế ngạo mạn, đánh bại Cơ Đức Cơ Lạp, bây giờ thì khuôn mặt đầy những lo âu, khi thấy Hạ Nặc nhìn về phía mình, anh ta lo lắng lau mồ hôi lạnh từ trán, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
"Á Tác đại nhân, về thỉnh cầu của tôi ngày hôm qua, đại nhân nghĩ thế nào a?"
Tương đối kiêng dè, liếc mắt, không Hạ Nặc nổi giận lại dở khóc dở cười.
Vẫn phải nói đến chuyện của tối qua.
Ngay cả sau khi Hạ Nặc biết rằng bên kia là một người rất ngưỡng mộ mình, anh ta vẫn không dễ dàng buông tha cho những kẻ săn tiền thưởng này. Mẹ nó, đó là con tàu vũ khí cướp được của Đường Cát Ha Đức gia tộc, bị bắn phá thành hình dạng như thế, Hạ Nặc khi nhắc đến vẫn nổi giận trong lòng. Anh ta phải trả bao nhiêu cho sự mất mát này? Nếu anh ta không nương tay, anh ta đã giết hết bọn họ để làm tăng giá trị kinh nghiệm của mình trên bảng điều khiển tài sản.
Sau ba hoặc bốn năm, anh ta cũng đã giết rất nhiều người. Mặc dù không có thường dân vô tội, cũng không gây phiền toái với hải quân, nhưng anh ta sẽ giết những kẻ ngốc gây chuyện. Đối với Hạ Nặc, sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.
Kết quả... Hạ Nặc đã đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng Đạt Tư rồi.
Nhớ rằng đêm qua, anh ấy đã yêu cầu Cơ Lạp gọi Đạt Tư đến bên đống lửa. Một câu cũng chưa nói thì tên kia đã quỳ xuống liều mạng xin lỗi, hối hận với bộ dạng nước mắt nước mũi chảy lênh láng.
Hạ Nặc cũng có chút đau đớn, hình ảnh của kẻ giết người lạnh lùng trong cuốn sách gốc đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng anh ta. Phong cách của Đạt Tư trước mặt anh ta giống với Ba Thác Lạc Mễ Áo. Khuôn mặt được viết với dòng chữ "bột não".
Nói đạo lý... Hạ Nặc nghĩ rằng, cuộc sống độc thân rong ruổi khắp nơi gần 30 năm, ngay cả khi nữ hoàng đế Ba Nhã Hán Kho Khắc khóc trước mặt anh ta, anh ta cũng không quan tâm. Nhưng một người đàn ông đầu trọc cơ bắp khóc trước mặt và liên tục xin lỗi. Nếu là một người đàn ông bình thường, cũng không thể giúp đỡ bất cứ ai!
Thật khó để Đạt Tư dừng lại, Hạ Nặc đã hoàn toàn phớt lờ khoản bồi thường 30 triệu bối lợi. Về điều này, anh ta cũng thấy rằng bên kia thực sự rất nghèo. Hy vọng duy nhất là sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt, càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên... điều đang sợ cũng đến, Đạt Tư đưa ra một ý kiến để đền bù cho lỗi lầm của mình. Biện pháp mà anh ta đề cập là Hạ Nặc cho hai người đàn ông đi theo anh ta, lái chiếc tàu cano nhỏ của anh ta lái đến các hòn đảo gần đó để tìm một con tàu lớn có thể chở hàng chục người trở về, sở dĩ Đạt Tư ở lại, là muốn đề nghị chuyện này.
Đây là ý tưởng anh ta nói với Hạ Nặc đêm qua. Khi đó không khí của bữa tiệc vẫn còn đó. Hạ Nặc cũng đã uống rất nhiều rượu. Tinh thần hơi loáng choáng. Anh ta không muốn quyết định ngay lập tức. Vì vậy, để cho Đạt Tư chờ đợi để xem xét và trả lời anh ta vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên, Hạ Nặc dường như cảm nhận được một chút hy vọng từ lời nói của anh ta. Đạt Tư, anh chàng này đã không coi chính cấp dưới của mình làm hình phạt, nhưng anh ta rất mong Hạ Nặc đồng ý, để anh ta luôn có thể theo dõi "thần tượng" của mình.
"Ước gì đây là một cô gái trẻ xinh đẹp..." Hạ Nặc nghĩ về điều này, anh ta sững sờ trước Đạt Tư. Đột nhiên, trong lòng anh ta có một nỗi buồn mờ nhạt: "Đối với ta, một chàng trai cao hai thước và đầy cơ bắp... "
Huynh đệ khó chịu.
"Đừng gọi ta là Á Tác, đó chỉ là bút danh của ta trong quá khứ. Cứ gọi ta là Hạ Nặc."
Trong lòng muốn nhổ nước bọt, nhưng cảm xúc thiếu tế nhị này, tất nhiên, sẽ không lộ trên khuôn mặt của anh ta. Sau khi anh ta nhận thấy rằng Đạt Tư đang lo lắng nắm lấy góc áo của mình, cuối cùng anh ta không thể chịu đựng được sự gần gũi sướt mướt này. Ho khan và nói: "Nếu như vậy, cứ làm như đề xuất của ngươi ngày hôm qua."
"Thật... thật sao?"
Dường như tin tốt đã đến quá bất ngờ. Đạt Tư, người đang lo lắng khổ sở, nghe câu này, đến hai ba giây sau mới phản ứng. Trong khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt anh ta hoàn toàn ngơ ngác. Kích động nói rất nhiều: "Thật... Thật sự rất tuyệt! Hahahaha, cảm ơn Hạ Nặc đại nhân!"
Đúng, còn gọi là đại nhân.
Hạ Nặc quá lười để bắt bẻ lần nữa. Anh ta nhìn sang Cơ Lạp Cơ Đức và những người khác đang ngáy, ngón tay cái bên phải vô tình đụng lên Động gia hồ. Khóe miệng anh ta không nhịn được mà nở một nụ cười kỳ lạ.
Ừm... Đạt Tư vừa mới đánh nhau với Cơ Đức ngày hôm qua. Nếu tiểu tử này tỉnh dậy và biết rằng người kia đã trở thành người đồng hành cùng mình, phỏng chừng sẽ rất thú vị đây.
Tất nhiên, mặc kệ là như thế nào, phẩm chất của Đạt Tư là đáng tin cậy, Hạ Nặc dù sao cũng nhớ kĩ, trong truyện tranh Khắc Lạc Khắc Đạt Nhĩ, người đã bị đánh bại bởi Lộ Phi, bị bỏ từ rồi lưu lạc khắp nơi, sự tan rã của văn phòng Khắc Lạc, chỉ có Đạt Tư là trung thành đi theo. Mặt khác, khả năng trái cây ác quỷ của Đạt Tư thực sự khá mạnh mẽ, không chỉ bây giờ cho thấy một sức mạnh tốt, mà còn có chỗ cho sự phát triển đáng kể trong tương lai. Với sự gia nhập của hắn, Hạ Nặc coi như cũng có một thuộc hạ tốt, sức mạnh tổng thể của một nhóm người có thể nói là cao hơn rất nhiều.
"Xin lỗi, lão sa."
Nghĩ đến lão sa sau này có thể phải ngồi một mình quạnh hiu, trong lòng Hạ Nặc không chút thương cảm, thậm chí muốn cười.
Nhìn qua khu rừng nguyên sinh, nhìn ra chân trời nơi biển rộng mênh mông, trong đầu Hạ Nặc suy nghĩ một lúc lâu, nhưng ý tưởng rằng vấn đề thực sự chưa được nêu ra, một lần nữa lại xuất hiện trước mắt anh ta......