Chương 1
"Sở thích cá nhân, tiêu chí chọn bạn đời và mẫu người lý tưởng của tôi."
Doãn Ngư nhìn thấy một chiếc điện thoại di động.
Một chiếc điện thoại đen thui không vỏ, là đời mới nhất của một thương hiệu nào đó. Nó nằm trơ trọi trong đám đất cạnh bồn hoa không có ai tới nhận, hiển nhiên đã được một lúc lâu.
Bóng cây rì rào lay động chỉ phát ra thanh âm lao xao, vậy nên tiếng chuông di động vang lên đột ngột trong khu rừng nhỏ tĩnh lặng thật sự rất chói tai.
Ù ù...
Âm thanh vô cùng rõ rệt lọt vào tai Doãn Ngư lại trở nên ong ong mơ hồ, tệ thật, cảm giác gần như úng nước này khiến cậu cực kì khó chịu, chỉ hít thở thôi cũng khó khăn.
Doãn Ngư thoáng cau mày, đưa tay che máy trợ thính bên tai phải của mình. Ánh nắng lấp lánh trong rừng chiếu xuống mí mắt mỏng manh của cậu tạo thành một bóng đen lờ mờ, che khuất đôi mắt như mèo con của Doãn Ngư, hai khóe môi hướng xuống mím chặt cũng khiến cậu thoạt trông có chút lạnh lùng rầu rĩ.
Cậu thờ ơ nhìn chiếc điện thoại kia.
Phải mất một lúc chiếc điện thoại mới ngừng kêu rung. Doãn Ngư chậm rãi cúi xuống, ngón tay thon dài lấy từ trong túi một tờ giấy ăn sạch lót vào một góc điện thoại rồi từ từ nhấc lên.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống ghế đá, bùn đất bắn tung tóe, màn hình cũng theo đó sáng lên, màn hình khóa là một bức ảnh chụp phong cảnh của khuôn viên trường.
Nhìn vào góc chụp, đó là nơi Doãn Ngư đang ngồi lúc này. Có lẽ bởi vì quá trùng hợp, Doãn Ngư vô thức nhíu mày, mặc dù cử chỉ này không mấy dễ thấy trên cái "mặt liệt" lạnh nhạt của cậu nhưng Doãn Ngư vẫn ngồi thẳng người, khẽ gật đầu như thể mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Chủ sở hữu của điện thoại rất có gu.
Phải mang trả chiếc điện thoại cho người đó mới được.
Nghĩ vậy, Doãn Ngư thầm đếm số trong lòng rồi đứng lên, dùng giấy bọc kín điện thoại di động, bước chân thoăn thoắt như chân mèo có đệm thịt rảo bước ra khỏi khu rừng, hòa vào đám đông ồn ã.
Vừa mới đi ra ngoài, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng. Biển người đông đúc gần như bao trùm lấy cậu, nhưng nơi này xưa nay chưa từng có nhiều người như thế, nếu không Doãn Ngư đã không thích ngồi bên ghế đá đến vậy.
Doãn Ngư chưa bao giờ quen với việc bị đám đông vây quanh, hầu kết lăn lên lăn xuống, cậu trùm mũ kín đầu, ước gì mình có thể thu mình lại thành một con mèo đen để có thể chạy trốn ngay lập tức.
Cho đến khi bên tai trái cậu líu ríu tiếng buôn chuyện rôm rả của những chàng trai cô gái:
"Sao hôm nay có nhiều người tới đây vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Cậu không biết sao? Người nổi tiếng trong trường chúng ta - hot boy trên trang confession của trường ấy, làm mất điện thoại. Anh ấy đăng confession hỏi có ai trông thấy hay không, báo là làm rơi ở khu rừng này."
Doãn Ngư đột nhiên ngừng lại.
Đôi tai lông xù đột ngột dựng thẳng, con mèo đen đang âm thầm bước trong đêm dừng chân, đôi mắt màu hổ phách lộ ra khỏi mũ áo yên lặng nhìn người đang nói chuyện. Cô gái đang nói chuyện bỗng cảm thấy mình bị một ánh mắt theo dõi, toàn thân nổi da gà, ánh mắt vô thức nhìn sang Doãn Ngư, dừng trong giây lát mới nói tiếp:
"...Thế nên bây giờ mọi người đều muốn tìm được chiếc điện thoại này, chờ hot boy quay lại trường rồi đưa lại cho anh ấy."
"Chỉ là một cậu chàng đẹp trai thôi mà, sao lại có nhiều người tập trung như vậy? Hơn nữa ai nhặt được đồ kiểu gì chẳng phải đưa cho dì quản lí kí túc, làm gì đến lượt gặp mặt tự đưa cho hot boy chứ."
"Không, cậu không hiểu gì cả!" Cô gái nhất thời quên mất ánh mắt của Doãn Ngư, khăng khăng cãi lại, "Đây không chỉ là chuyện điện thoại, hot boy trường nhẹ nhàng lắm, mà nhà họ Ôn bọn họ có cả núi tài sản, nếu có thể mượn chuyện này kết bạn được với anh ấy thì sau khi tốt nghiệp sẽ rất dễ kiếm việc làm!"
"Ồ!" Người kia chợt hiểu ra, "Thế nên cho dù tìm được cũng không thể đưa cho dì quản lí, kẻo lại bị người khác mặt dày tranh công đúng không."
"Đúng vậy, hình như gần đây hot boy đang đi thực tập mấy ngày nữa mới trở lại trường, mấy ngày này nếu có người nhặt được, nhất định phải giấu đi trước..."
Đang nói chuyện thì trong rừng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.
Hai người đang đứng buôn dưa lập tức trừng mắt vội vàng nhìn nhau, thiếu niên thay đổi thái độ chê bai lúc trước, lập tức nói: "Mau, chúng ta cùng đi tìm!"
Cô gái vội vàng gật đầu, trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Ngư cả cây đen xám gầy gò đang cúi đầu: "Được... Chậc."
Cô lẩm bẩm một câu: "Sao tên này cũng đứng đây nghe vậy, chẳng lẽ lại muốn tranh công của người khác ư..."
Một mùi nước hoa nồng nặc lướt qua Doãn Ngư, cậu bị huých mà lảo đảo cả người, vô thức đưa tay ra bịt tai và cố gắng hết sức để giữ thăng bằng.
Doãn Ngư từ từ cúi đầu xuống. Giữa những ánh mắt tò mò hoặc khinh thường của đám đông, cậu bước qua đám người với cái đầu bàng quan cúi thấp, đi về phía tòa nhà ký túc xá.
Thực ra Doãn Ngư cũng rất nổi tiếng trong trường, ngang ngửa với hot boy nổi danh dịu dàng tiền nhiều kia, chỉ là con đường phất lên cũng rất đặc biệt. Khi mới lên năm nhất, cậu đã bị toàn trường bêu danh phê bình một lần vì tội trộm đồ, mặc dù sau đó vụ việc đã được xác nhận là hiểu lầm và hủy bỏ việc xử phạt, nhưng chuyện gỡ bỏ hình phạt lại không được thông báo công khai.
Vì vậy, hầu hết mọi người không biết rằng cậu vô tội.
Và dẫu có biết cậu vô tội thì họ cũng không tin.
Bởi vì Doãn Ngư thực sự sống như tên của mình*, quá u uất.
*尹氏鱼属: Tên một chi Cá da phiến - lớp cá có giáp tiền sử, chỉ được biết đến từ các hóa thạch, thuộc họ Heterosteidae, bộ Arthrodira, từng sinh sống trong thời gian Hậu Silur và được tìm thấy ở Vân Nam, Trung Quốc. Về cá da phiến, đầu và ngực của chúng được che phủ bằng các tấm giáp có khớp còn toàn bộ phần còn lại của thân có vảy hoặc trần trụi, phụ thuộc vào từng loài. Phần lớn các loài cá da phiến là động vật săn mồi, trong đó nhiều loài sống ở hay gần đáy. Tuy nhiên, nhiều loài khác, chủ yếu thuộc bộ Arthrodira, là những loài cá kiếm ăn ở các tầng nước giữa hay trên và là những kẻ săn mồi tích cực.
Cậu quanh năm mặc áo hoodie màu đen sì thùng thình trùm qua mông, dáng người rất gầy, gầy đến mức có phần đáng thương. Rõ ràng mặt rất đẹp đẽ sáng sủa nhưng tóc mái dài lại che kín mặt mày, khẩu trang đen giấu chặt đôi môi hồng hào, không ai biết Doãn Ngư thực sự đẹp trai nhường nào. Hơn nữa, cậu không thích nói cũng không thích đáp lại người khác như thể không nghe thấy họ đang nói gì với mình, điều này khiến người ta rất dễ phật lòng.
U ám, lầm lì, trộm cắp.
Ba từ này đã trở thành ba từ đồng nghĩa gắn với ba năm đại học của Doãn Ngư.
Doãn Ngư cũng không quan tâm.
Cậu đi đến trước mặt dì quản lí ký túc, đôi giày vải dưới chân ma sát loẹt quẹt trên đất phát ra âm thanh hơi ồn ào.
Cậu đút một tay vào túi như muốn lấy chiếc điện thoại lấm lem bùn đất kia và đặt lên bàn...
Âm thanh của video Douyin đột ngột dừng lại, dì quản lí ngước mắt lên nhìn cậu đầy khinh ghét: "Ồn quá."
Doãn Ngư im lặng.
Cậu quay người vội vàng đi về phía ký túc xá của mình rồi đóng sầm cửa lại. Dì quản lí bắt đầu la lối om sòm, Doãn Ngư lại đưa tay vặn máy trợ thính, những thanh âm chói tai đáng sợ kia lập tức nhỏ đi, cậu như đắm mình trong vùng biển lạnh ngắt, mặc dù ngâm nước ngạt thở nhưng ít ra sẽ không đau đớn.
Doãn Ngư ngồi xuống chiếc giường nhỏ của mình. Ký túc xá trống trải chỉ có một mình cậu bởi vì không ai muốn sống cùng Doãn Ngư, chiếc giường thừa ra được chất đầy đống đồ vụn vặt.
Cậu chậm rãi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình khóa lập tức sáng lên rồi tiếp tục vuốt lên. Có lẽ chiếc điện thoại quá mới không hề đặt mật khẩu nên cậu có thể mở ra dễ dàng, quả nhiên Doãn Ngư nhìn thấy bên trong có mấy ứng dụng đơn giản, còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc.
Nằm trên cùng là một tin nhắn từ dãy số lạ:
[Xin chào, tôi là Ôn Phủ, chủ nhân của chiếc điện thoại này. Nếu bạn nhặt được, bạn có thể giữ nó giúp tôi vài ngày được không? Sau này gặp mặt tôi sẽ hậu tạ, cảm ơn! ]
Suy đoán trở thành sự thực, cậu đã rõ ràng chủ nhân của chiếc điện thoại.
Ngón tay Doãn Như khẽ nhúc nhích, cậu ngước mắt nhìn chằm chằm vành mũ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Có lẽ không ai biết điều này nhưng cậu thực sự biết Ôn Phủ, mặc dù đó chỉ là sự quen biết một chiều.
Bản thân xuất thân từ thành phố nhỏ nên khi thi được vào ngôi trường đại học lớn ở thủ đô, Doãn Ngư khó tránh có chút "quê mùa", cuộc sống cũng rất ảm đạm, không thể hòa nhập vào cộng đồng, đến mức trong khoảnh khắc chiếc đồng hồ của người bạn cùng phòng bị rơi mất, cậu lập tức trở thành nghi phạm. Nghi phạm này không biết phân bua, không có bằng chứng cũng rất khó phủ nhận, thế nên Doãn Ngư nghiễm nhiên bị chụp tội, phải chịu bồi thường giá tiền của chiếc đồng hồ xa xỉ đó và bị bêu danh phê bình.
Cho đến khi Doãn Ngư bị đuổi ra khỏi ký túc xá, phải sống một mình ở tầng một, hot boy Ôn Phủ được mệnh danh là "hoàng tử" rất đỗi đẹp trai dịu dàng kia lại cười thở dài, đi ngang qua cậu, lấy ra chiếc đồng hồ xa xỉ y đúc rồi giải thích đôi ba câu với trường học rằng mình đã nhặt được nó như thế nào.
"Tội trạng" của Doãn Ngư đã được xí xóa. Đối với Doãn Ngư mà nói chuyện này lớn như trên trời, nhưng đối với Ôn Phủ, chúng chỉ vặt vãnh như thể việc xoa đầu một con mèo hoang bên vệ đường.
Ôn Phủ mặc một chiếc áo sơ mi và áo vest đơn giản, khẽ mỉm cười với Doãn Ngư như thể có chút bất đắc dĩ: "Không phải lỗi của cậu, sao cậu không tự thanh minh cho mình một chút chứ?"
Giống hệt như hoàng tử dịu dàng chiếu sáng nhân gian.
Tai Doãn Ngọc đỏ bừng, cậu túm chặt quần áo của mình, cúi đầu im lặng.
Hai người gặp thoáng qua rồi không gặp lại nhau nữa. Nhưng Doãn Ngư biết rằng kể từ ngày đó, mỗi khi nghe thấy tên của Ôn Phủ trái tim cậu sẽ nảy lên lạ lùng, sự chú ý thầm lặng và e dè chờ đợi này kéo dài trong hai ba năm, và rồi cuối cùng cậu nhận ra rằng dường như bản thân có ý gì đó với ân nhân của mình.
Nhiều lần cậu đã muốn lấy hết can đảm để bước tới như những người bình thường khác, vỗ vai Ôn Phủ và hỏi anh thông tin liên lạc nhưng lần nào cũng vậy, cậu yên lặng đi theo sau lưng Ôn Phủ rồi tới khi sắp sửa bước song song cùng anh - khoảnh khắc chút xíu nữa thôi là Doãn Ngư có thể hỏi xin số điện thoại rồi, can đảm trong lòng cậu lại đột nhiên biến mất.
Cậu thật khó ưa.
Chẳng ai lại thích cậu cả.
Thay vì tiến lên mà không biết ăn nói, không biết sở thích của Ôn Phủ rồi nói nhăng cuội khiến anh giận lòng, chẳng bằng cứ giữ nguyên trạng thái hiện giờ thì hơn.
Cậu chỉ cần thích Ôn Phủ trong âm thầm là đủ rồi.
Lần này cũng vậy.
Doãn Ngư không muốn khoe công trước mặt trước mặt Ôn Phủ cũng không ôm mộng anh sẽ thích hay có ý gì với mình, cậu chỉ muốn đưa trực tiếp điện thoại cho anh mà thôi, như vậy thì ít nhất cậu có một lý do khác để đường hoàng gặp được Ôn Phủ.
"Ì ì..."
Suy nghĩ đột nhiên quay trở lại, điện thoại của Ôn Phủ lại vang lên lần nữa. Doãn Ngư luống cuống nhấn nút im lặng nhưng lại vô tình bấm vào một nơi nào đó trên màn hình, thình lình kích hoạt câu lệnh tắt nào đó cho Siri và mở ra mục ghi chú của Ôn Phủ.
Đôi khi điện thoại mượt quá cũng không phải là điều tốt.
Ví dụ, vào lúc này, tiêu đề một bản ghi chú của Ôn Phủ vô tình xuất hiện trước mặt Doãn Ngư:
[Sở thích, tiêu chí chọn bạn đời và mẫu người lý tưởng của tôi.]
Doãn Ngư nhìn thấy một chiếc điện thoại di động.
Một chiếc điện thoại đen thui không vỏ, là đời mới nhất của một thương hiệu nào đó. Nó nằm trơ trọi trong đám đất cạnh bồn hoa không có ai tới nhận, hiển nhiên đã được một lúc lâu.
Bóng cây rì rào lay động chỉ phát ra thanh âm lao xao, vậy nên tiếng chuông di động vang lên đột ngột trong khu rừng nhỏ tĩnh lặng thật sự rất chói tai.
Ù ù...
Âm thanh vô cùng rõ rệt lọt vào tai Doãn Ngư lại trở nên ong ong mơ hồ, tệ thật, cảm giác gần như úng nước này khiến cậu cực kì khó chịu, chỉ hít thở thôi cũng khó khăn.
Doãn Ngư thoáng cau mày, đưa tay che máy trợ thính bên tai phải của mình. Ánh nắng lấp lánh trong rừng chiếu xuống mí mắt mỏng manh của cậu tạo thành một bóng đen lờ mờ, che khuất đôi mắt như mèo con của Doãn Ngư, hai khóe môi hướng xuống mím chặt cũng khiến cậu thoạt trông có chút lạnh lùng rầu rĩ.
Cậu thờ ơ nhìn chiếc điện thoại kia.
Phải mất một lúc chiếc điện thoại mới ngừng kêu rung. Doãn Ngư chậm rãi cúi xuống, ngón tay thon dài lấy từ trong túi một tờ giấy ăn sạch lót vào một góc điện thoại rồi từ từ nhấc lên.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống ghế đá, bùn đất bắn tung tóe, màn hình cũng theo đó sáng lên, màn hình khóa là một bức ảnh chụp phong cảnh của khuôn viên trường.
Nhìn vào góc chụp, đó là nơi Doãn Ngư đang ngồi lúc này. Có lẽ bởi vì quá trùng hợp, Doãn Ngư vô thức nhíu mày, mặc dù cử chỉ này không mấy dễ thấy trên cái "mặt liệt" lạnh nhạt của cậu nhưng Doãn Ngư vẫn ngồi thẳng người, khẽ gật đầu như thể mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
Chủ sở hữu của điện thoại rất có gu.
Phải mang trả chiếc điện thoại cho người đó mới được.
Nghĩ vậy, Doãn Ngư thầm đếm số trong lòng rồi đứng lên, dùng giấy bọc kín điện thoại di động, bước chân thoăn thoắt như chân mèo có đệm thịt rảo bước ra khỏi khu rừng, hòa vào đám đông ồn ã.
Vừa mới đi ra ngoài, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng. Biển người đông đúc gần như bao trùm lấy cậu, nhưng nơi này xưa nay chưa từng có nhiều người như thế, nếu không Doãn Ngư đã không thích ngồi bên ghế đá đến vậy.
Doãn Ngư chưa bao giờ quen với việc bị đám đông vây quanh, hầu kết lăn lên lăn xuống, cậu trùm mũ kín đầu, ước gì mình có thể thu mình lại thành một con mèo đen để có thể chạy trốn ngay lập tức.
Cho đến khi bên tai trái cậu líu ríu tiếng buôn chuyện rôm rả của những chàng trai cô gái:
"Sao hôm nay có nhiều người tới đây vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Cậu không biết sao? Người nổi tiếng trong trường chúng ta - hot boy trên trang confession của trường ấy, làm mất điện thoại. Anh ấy đăng confession hỏi có ai trông thấy hay không, báo là làm rơi ở khu rừng này."
Doãn Ngư đột nhiên ngừng lại.
Đôi tai lông xù đột ngột dựng thẳng, con mèo đen đang âm thầm bước trong đêm dừng chân, đôi mắt màu hổ phách lộ ra khỏi mũ áo yên lặng nhìn người đang nói chuyện. Cô gái đang nói chuyện bỗng cảm thấy mình bị một ánh mắt theo dõi, toàn thân nổi da gà, ánh mắt vô thức nhìn sang Doãn Ngư, dừng trong giây lát mới nói tiếp:
"...Thế nên bây giờ mọi người đều muốn tìm được chiếc điện thoại này, chờ hot boy quay lại trường rồi đưa lại cho anh ấy."
"Chỉ là một cậu chàng đẹp trai thôi mà, sao lại có nhiều người tập trung như vậy? Hơn nữa ai nhặt được đồ kiểu gì chẳng phải đưa cho dì quản lí kí túc, làm gì đến lượt gặp mặt tự đưa cho hot boy chứ."
"Không, cậu không hiểu gì cả!" Cô gái nhất thời quên mất ánh mắt của Doãn Ngư, khăng khăng cãi lại, "Đây không chỉ là chuyện điện thoại, hot boy trường nhẹ nhàng lắm, mà nhà họ Ôn bọn họ có cả núi tài sản, nếu có thể mượn chuyện này kết bạn được với anh ấy thì sau khi tốt nghiệp sẽ rất dễ kiếm việc làm!"
"Ồ!" Người kia chợt hiểu ra, "Thế nên cho dù tìm được cũng không thể đưa cho dì quản lí, kẻo lại bị người khác mặt dày tranh công đúng không."
"Đúng vậy, hình như gần đây hot boy đang đi thực tập mấy ngày nữa mới trở lại trường, mấy ngày này nếu có người nhặt được, nhất định phải giấu đi trước..."
Đang nói chuyện thì trong rừng bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.
Hai người đang đứng buôn dưa lập tức trừng mắt vội vàng nhìn nhau, thiếu niên thay đổi thái độ chê bai lúc trước, lập tức nói: "Mau, chúng ta cùng đi tìm!"
Cô gái vội vàng gật đầu, trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua Doãn Ngư cả cây đen xám gầy gò đang cúi đầu: "Được... Chậc."
Cô lẩm bẩm một câu: "Sao tên này cũng đứng đây nghe vậy, chẳng lẽ lại muốn tranh công của người khác ư..."
Một mùi nước hoa nồng nặc lướt qua Doãn Ngư, cậu bị huých mà lảo đảo cả người, vô thức đưa tay ra bịt tai và cố gắng hết sức để giữ thăng bằng.
Doãn Ngư từ từ cúi đầu xuống. Giữa những ánh mắt tò mò hoặc khinh thường của đám đông, cậu bước qua đám người với cái đầu bàng quan cúi thấp, đi về phía tòa nhà ký túc xá.
Thực ra Doãn Ngư cũng rất nổi tiếng trong trường, ngang ngửa với hot boy nổi danh dịu dàng tiền nhiều kia, chỉ là con đường phất lên cũng rất đặc biệt. Khi mới lên năm nhất, cậu đã bị toàn trường bêu danh phê bình một lần vì tội trộm đồ, mặc dù sau đó vụ việc đã được xác nhận là hiểu lầm và hủy bỏ việc xử phạt, nhưng chuyện gỡ bỏ hình phạt lại không được thông báo công khai.
Vì vậy, hầu hết mọi người không biết rằng cậu vô tội.
Và dẫu có biết cậu vô tội thì họ cũng không tin.
Bởi vì Doãn Ngư thực sự sống như tên của mình*, quá u uất.
*尹氏鱼属: Tên một chi Cá da phiến - lớp cá có giáp tiền sử, chỉ được biết đến từ các hóa thạch, thuộc họ Heterosteidae, bộ Arthrodira, từng sinh sống trong thời gian Hậu Silur và được tìm thấy ở Vân Nam, Trung Quốc. Về cá da phiến, đầu và ngực của chúng được che phủ bằng các tấm giáp có khớp còn toàn bộ phần còn lại của thân có vảy hoặc trần trụi, phụ thuộc vào từng loài. Phần lớn các loài cá da phiến là động vật săn mồi, trong đó nhiều loài sống ở hay gần đáy. Tuy nhiên, nhiều loài khác, chủ yếu thuộc bộ Arthrodira, là những loài cá kiếm ăn ở các tầng nước giữa hay trên và là những kẻ săn mồi tích cực.
Cậu quanh năm mặc áo hoodie màu đen sì thùng thình trùm qua mông, dáng người rất gầy, gầy đến mức có phần đáng thương. Rõ ràng mặt rất đẹp đẽ sáng sủa nhưng tóc mái dài lại che kín mặt mày, khẩu trang đen giấu chặt đôi môi hồng hào, không ai biết Doãn Ngư thực sự đẹp trai nhường nào. Hơn nữa, cậu không thích nói cũng không thích đáp lại người khác như thể không nghe thấy họ đang nói gì với mình, điều này khiến người ta rất dễ phật lòng.
U ám, lầm lì, trộm cắp.
Ba từ này đã trở thành ba từ đồng nghĩa gắn với ba năm đại học của Doãn Ngư.
Doãn Ngư cũng không quan tâm.
Cậu đi đến trước mặt dì quản lí ký túc, đôi giày vải dưới chân ma sát loẹt quẹt trên đất phát ra âm thanh hơi ồn ào.
Cậu đút một tay vào túi như muốn lấy chiếc điện thoại lấm lem bùn đất kia và đặt lên bàn...
Âm thanh của video Douyin đột ngột dừng lại, dì quản lí ngước mắt lên nhìn cậu đầy khinh ghét: "Ồn quá."
Doãn Ngư im lặng.
Cậu quay người vội vàng đi về phía ký túc xá của mình rồi đóng sầm cửa lại. Dì quản lí bắt đầu la lối om sòm, Doãn Ngư lại đưa tay vặn máy trợ thính, những thanh âm chói tai đáng sợ kia lập tức nhỏ đi, cậu như đắm mình trong vùng biển lạnh ngắt, mặc dù ngâm nước ngạt thở nhưng ít ra sẽ không đau đớn.
Doãn Ngư ngồi xuống chiếc giường nhỏ của mình. Ký túc xá trống trải chỉ có một mình cậu bởi vì không ai muốn sống cùng Doãn Ngư, chiếc giường thừa ra được chất đầy đống đồ vụn vặt.
Cậu chậm rãi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình khóa lập tức sáng lên rồi tiếp tục vuốt lên. Có lẽ chiếc điện thoại quá mới không hề đặt mật khẩu nên cậu có thể mở ra dễ dàng, quả nhiên Doãn Ngư nhìn thấy bên trong có mấy ứng dụng đơn giản, còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc.
Nằm trên cùng là một tin nhắn từ dãy số lạ:
[Xin chào, tôi là Ôn Phủ, chủ nhân của chiếc điện thoại này. Nếu bạn nhặt được, bạn có thể giữ nó giúp tôi vài ngày được không? Sau này gặp mặt tôi sẽ hậu tạ, cảm ơn! ]
Suy đoán trở thành sự thực, cậu đã rõ ràng chủ nhân của chiếc điện thoại.
Ngón tay Doãn Như khẽ nhúc nhích, cậu ngước mắt nhìn chằm chằm vành mũ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Có lẽ không ai biết điều này nhưng cậu thực sự biết Ôn Phủ, mặc dù đó chỉ là sự quen biết một chiều.
Bản thân xuất thân từ thành phố nhỏ nên khi thi được vào ngôi trường đại học lớn ở thủ đô, Doãn Ngư khó tránh có chút "quê mùa", cuộc sống cũng rất ảm đạm, không thể hòa nhập vào cộng đồng, đến mức trong khoảnh khắc chiếc đồng hồ của người bạn cùng phòng bị rơi mất, cậu lập tức trở thành nghi phạm. Nghi phạm này không biết phân bua, không có bằng chứng cũng rất khó phủ nhận, thế nên Doãn Ngư nghiễm nhiên bị chụp tội, phải chịu bồi thường giá tiền của chiếc đồng hồ xa xỉ đó và bị bêu danh phê bình.
Cho đến khi Doãn Ngư bị đuổi ra khỏi ký túc xá, phải sống một mình ở tầng một, hot boy Ôn Phủ được mệnh danh là "hoàng tử" rất đỗi đẹp trai dịu dàng kia lại cười thở dài, đi ngang qua cậu, lấy ra chiếc đồng hồ xa xỉ y đúc rồi giải thích đôi ba câu với trường học rằng mình đã nhặt được nó như thế nào.
"Tội trạng" của Doãn Ngư đã được xí xóa. Đối với Doãn Ngư mà nói chuyện này lớn như trên trời, nhưng đối với Ôn Phủ, chúng chỉ vặt vãnh như thể việc xoa đầu một con mèo hoang bên vệ đường.
Ôn Phủ mặc một chiếc áo sơ mi và áo vest đơn giản, khẽ mỉm cười với Doãn Ngư như thể có chút bất đắc dĩ: "Không phải lỗi của cậu, sao cậu không tự thanh minh cho mình một chút chứ?"
Giống hệt như hoàng tử dịu dàng chiếu sáng nhân gian.
Tai Doãn Ngọc đỏ bừng, cậu túm chặt quần áo của mình, cúi đầu im lặng.
Hai người gặp thoáng qua rồi không gặp lại nhau nữa. Nhưng Doãn Ngư biết rằng kể từ ngày đó, mỗi khi nghe thấy tên của Ôn Phủ trái tim cậu sẽ nảy lên lạ lùng, sự chú ý thầm lặng và e dè chờ đợi này kéo dài trong hai ba năm, và rồi cuối cùng cậu nhận ra rằng dường như bản thân có ý gì đó với ân nhân của mình.
Nhiều lần cậu đã muốn lấy hết can đảm để bước tới như những người bình thường khác, vỗ vai Ôn Phủ và hỏi anh thông tin liên lạc nhưng lần nào cũng vậy, cậu yên lặng đi theo sau lưng Ôn Phủ rồi tới khi sắp sửa bước song song cùng anh - khoảnh khắc chút xíu nữa thôi là Doãn Ngư có thể hỏi xin số điện thoại rồi, can đảm trong lòng cậu lại đột nhiên biến mất.
Cậu thật khó ưa.
Chẳng ai lại thích cậu cả.
Thay vì tiến lên mà không biết ăn nói, không biết sở thích của Ôn Phủ rồi nói nhăng cuội khiến anh giận lòng, chẳng bằng cứ giữ nguyên trạng thái hiện giờ thì hơn.
Cậu chỉ cần thích Ôn Phủ trong âm thầm là đủ rồi.
Lần này cũng vậy.
Doãn Ngư không muốn khoe công trước mặt trước mặt Ôn Phủ cũng không ôm mộng anh sẽ thích hay có ý gì với mình, cậu chỉ muốn đưa trực tiếp điện thoại cho anh mà thôi, như vậy thì ít nhất cậu có một lý do khác để đường hoàng gặp được Ôn Phủ.
"Ì ì..."
Suy nghĩ đột nhiên quay trở lại, điện thoại của Ôn Phủ lại vang lên lần nữa. Doãn Ngư luống cuống nhấn nút im lặng nhưng lại vô tình bấm vào một nơi nào đó trên màn hình, thình lình kích hoạt câu lệnh tắt nào đó cho Siri và mở ra mục ghi chú của Ôn Phủ.
Đôi khi điện thoại mượt quá cũng không phải là điều tốt.
Ví dụ, vào lúc này, tiêu đề một bản ghi chú của Ôn Phủ vô tình xuất hiện trước mặt Doãn Ngư:
[Sở thích, tiêu chí chọn bạn đời và mẫu người lý tưởng của tôi.]