Chương 6
Mình thích con trai.
Doãn Ngư sợ đến mức suýt bật dậy khỏi giường.
Đương nhiên cái bật dậy của cậu cũng không khác dáng ngồi bình thường là bao, đơn giản chỉ khác ở đứng và ngồi mà thôi: Cả thân trên đầu tóc rối bù cộng thêm đôi môi hơi hé ra, thoạt nhìn lại ngốc nghếch đến đáng thương.
Ôn Phủ, là Ôn Phủ!
Ôn Phủ đang nói chuyện với cậu!
Ôn Phủ muốn gặp cậu!
Doãn Ngư thiếu nghị lực đưa tay nhéo má mình, sau khi chắc chắn bản thân không nằm mơ liền vô thức vén chăn lên, chui thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu té chút nước lên mặt mình để tỉnh táo lại đôi chút.
Âm rung của điện thoại nhanh chóng khiến cậu dừng lại.
[^_^]
Ôn Phủ gửi cậu một icon mặt cười.
Doãn Ngư đứng chôn chân tại chỗ.
Giống như tiếng phanh gấp kêu ầm một tiếng trong phòng ngủ yên lặng, căn phòng lại rơi vào sự im ắng vô tận, chỉ có tiếng trái tim của Doãn Ngư là đập ngày một vang dội, ngày một mãnh liệt. Một lúc sau, cậu từ từ đưa tay chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từng bước tiến lên phía trước, nín thở cúi người trước chiếc điện thoại.
... Cậu muốn tán gẫu cùng Ôn Phủ.
Doãn Ngư không có nhiều bạn bè nên tự nhiên không biết cách trò chuyện với người khác, cho dù là trên mạng hay ngoài đời, lời của cậu cũng rất cứng nhắc, biểu tượng cảm xúc được sử dụng ít tới đáng thương. Mỗi lần cậu buôn chuyện với Vạn Tinh, cô đều sẽ cạn lời trước gu biểu tượng cảm xúc như các bà các mẹ của Doãn Ngư, sau đó gửi cho cậu một đống hình dán chó mèo dễ thương để cậu dùng khi không biết phải nói gì.
Nhưng mà, bây giờ cậu muốn nhắn tin cho Ôn Phủ lại chẳng có biểu tượng nào cả!
Doãn Ngư cắn đầu ngón tay, mở khung thoại như lâm trận với kẻ thù, xoắn xuýt mất năm phút đồng hồ mới trả lời được một tin nhắn đầu tiên.
[Tôi đọc được rồi. ]
Doãn Ngư tự nhận câu trả lời của mình rất hoàn hảo, nhưng khi đọc kĩ lại cậu mới ngộ ra mình đã nhắn cái quái quỷ gì.
Người ta hỏi gà cậu lại đáp vịt, không biết ăn nói một xíu xiu nào! Y như đứa đầu gỗ!
Hơi thở Doãn Ngư trở nên gấp gáp, cậu cuộn tròn trong chăn với tư thế kì lạ, gương mặt đỏ bừng cuống quít muốn thu hồi tin nhắn. Nhưng cuối cùng cậu vẫn chậm một bước, Ôn Phủ như luôn đợi cậu ở đầu dây bên kia, vừa nhìn thấy tin nhắn liền lập tức phản hồi:
[Được ~ Vậy vừa hay chúng ta có thể trò chuyện một lúc:D]
Động tác của Doãn Ngư cứng đờ.
[Có phải bạn thường tới khu rừng nhỏ không, tôi cũng hay đến đó, lần này cũng làm mất điện thoại di động ở đấy luôn. Xấu hổ quá, lớn vậy rồi còn vứt đồ lung tung. Cảm ơn bạn đã tốt bụng cầm giúp tôi, nếu không tôi không biết nó biến đi đâu mất.]
Doãn Ngư toát mồ hôi mới gõ được ba chữ mà Ôn Phủ ở đầu bên kia lại có thể đánh liền tù tì một chuỗi dài như vậy. Nhưng Doãn Ngư cũng không lo sợ mà chỉ có chút căng thẳng, một lúc sau cậu mới rặn được vài chữ, chọn trả lời tin tức quan trọng nhất:
[Không cần xấu hổ.]
Cậu gõ chậm rãi từng chữ, lần đầu sử dụng loại bàn phím này không quen, Doãn Ngư tìm dấu chấm câu rất lâu, trả lời xong lại vùi đầu vào trong khuỷu tay mình, chỉ để lại một đôi tai đang đỏ rực.
Hai chân Doãn Ngư co lại dưới bụng, cái mông nhỏ mượt mà nhếch lên nhưng bản thân cậu không hề hay biết, cứ cuộn tròn làm ổ trong chăn như một con rùa đen, phơi bày nơi mềm mại nhất đưa cho Ôn Phủ.
[Hì.]
Rõ ràng chỉ có một chữ nhưng Doãn Ngư như nhìn thấy được dáng vẻ tủm tỉm khiến người khác tắm trong gió xuân của Ôn Phủ. Yết hầu Doãn Ngư nhúc nhích, trái tim ngứa ngáy như có vạn con kiến đang bò, thậm chí còn bò dần từ trong tim ra ngoài mạch máu khiến gương mặt cậu cũng tê tê ngưa ngứa.
[Cảm ơn bạn nha, bạn còn vớt vát chút sĩ diện cho tôi nữa~]
Doãn Ngư phát hiện tin nhắn của mình đang làm chết cuộc hội thoại, cậu cuống quít trong lòng, hít sâu vài hơi rồi gõ phím: [Khu rừng nhỏ, tôi cũng thường tới đó.]
Môi trường trong khu rừng rất tốt, lại có một cái ao nhỏ nữa, tôi rất thích, cậu thì sao?
Cậu muốn có thể kể câu chuyện của mình một cách mạch lạc và lưu loát như Vạn Tinh, muốn kể cho Ôn Phủ nghe mình đã tìm thấy chiếc điện thoại thế nào, mình thích khu rừng nhỏ ra sao. Trong đầu đã ngẫm nghĩ rất kĩ thế nhưng tay Doãn Ngư lại run lập cập, đờ ra như khúc gỗ không nói nổi một lời thừa thãi nào nữa.
[ Trùng hợp quá! Tôi cũng thích tới phía nam khu rừng nhỏ, chỗ đó có ghế đá rất phù hợp để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn có mèo con xuất hiện nữa. ]
[À phải, tôi có thể hỏi chuyên ngành và tên của bạn được không? Chúng ta làm bạn nhé? ]
Doãn Ngư đờ ra tại chỗ.
Cậu nhất thời sững sờ nghi hoặc, có phải thấy cậu hai mươi năm qua sống khổ quá nên ông trời rốt cuộc thương xót, không nỡ nhìn thêm mà cho cậu nếm thử chút ngọt ngào hay không?
Ôn Phủ, chủ động, nói muốn kết bạn cùng cậu!
Não nhanh hơn tay, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn như một đứa trẻ mẫu giáo vội vàng chìa tay chờ bạn đồng hành.
[Doãn Ngư K20 Máy tính.]
[Ôn Phủ K20 Tài chính, rất vui được làm quen với cậu.]
Khóe môi Doãn Ngư bất giác nhếch lên một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn u ám cũng hiện lên một thoáng nét cười. Thế nhưng giây lát sau cậu lại có chút khó thở, có lẽ là vì nghĩ tới cái tên Doãn Ngư này từng bị vu oan và mắng chửi, đôi mắt cậu cũng nhất thời run lên.
Ôn Phủ vừa khen cậu tốt bụng.
Đây là lần đầu tiên Doãn Ngư nhận được lời khen từ một người khác ngoài Vạn Tinh, cậu vui mừng vô kể song cũng thực sự vụng về, quá nhút nhát và nhu nhược, Doãn Ngư thật tình rất sợ Ôn Phủ sẽ lập tức rút lại lời khen ngợi mình.
Đầu ngón tay Doãn Ngư dừng trên màn hình điện thoại có phần tái nhợt.
Cậu muốn gõ, muốn nói [Tôi cũng rất vui được quen cậu] nhưng cậu sợ, sợ nhìn thấy vẻ khinh miệt giống như những người khác của Ôn Phủ.
Vậy mà có vẻ như Ôn Phủ không hề hay biết gì về cái danh khét tiếng này của cậu.
[Tên của cậu đáng yêu quá,] Ôn Phủ nhắn, [Thế mình có thể gọi cậu là Cá Con không, số điện thoại và mã WeChat của cậu là bao nhiêu, chúng ta kết bạn đi, để tiện sau này tám chuyện và liên lạc nhé?]
"..."
Bây giờ Doãn Ngư hoàn toàn run hết cả người.
Lý trí nói cho cậu biết, đây là cơ hội ngàn năm có một, đây chính là điều cậu hằng mơ ước suốt bao năm qua! Cậu từng nhiều lần đi tới bên cạnh Ôn Phủ chính là vì muốn lấy chút can đảm xin phương thức liên lạc của anh như một người bình thường, đứng từ xa âm thầm dõi theo anh bằng tình yêu chân thành.
Ôn Phủ không chê cậu, Ôn Phủ thật tốt bụng.
Ôn Phủ sẽ không nhìn mình đầy thành kiến như người khác, mình phải biết vậy từ lâu rồi chứ!
Thế nhưng Doãn Ngư vẫn không thể không nghĩ ngợi, rốt cuộc sao cậu lại tốt số đến thế không biết?
Cậu gửi ID WeChat của mình cho Ôn Phủ, sau đó thầm hạ quyết tâm nhắn thêm mấy chữ.
[Xin lỗi cậu, tôi vô tình đọc phải bản ghi chú của cậu, mong cậu tha lỗi cho tôi.]
Lúc đầu Doãn Ngư muốn nói rằng, nếu cậu ngại thì không cần miễn cưỡng làm bạn với tôi, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ viết ra.
[Ha ha ha ha, có gì đâu mà.]
Tựa như có một đĩa bánh ngọt đẹp đẽ nhất trên đời được ném bụp về phía Doãn Ngư, cậu thấy rõ tin nhắn của Ôn Phủ:
[Nếu cậu muốn thì cứ xem tiếp nha.]
Hơi thở của Doãn Ngư lập tức rối loạn, cậu đột nhiên duỗi tay kéo chăn, quấn mình thành một cục tròn vo, mái tóc đen rối bù thấm một ít mồ hôi dính trên khuôn mặt đỏ bừng.
Cuộc trò chuyện hôm nay thực sự tràn đầy những bất ngờ nối tiếp nhau.
Có lẽ Ôn Phủ thực sự không nghĩ đó là một vấn đề lớn, bởi vì có mấy chiếc điện thoại nên lúc này hắn đã gửi cho Doãn Ngư một lời mời kết bạn trên WeChat.
Doãn Ngư vội vàng nhấn "Đồng ý", không nói một lời mà lập tức gửi luôn cho Ôn Phủ một biểu tượng cảm xúc dễ thương. Một chú mèo con mềm mại nằm co trên giường, khều móng về phía người đang ở ngoài màn hình.
Ôn Phủ mỉm cười và trả lời bằng biểu tượng cảm xúc nhéo móng vuốt mèo.
Gương mặt của Doãn Ngư lập tức đỏ quá mức cho phép.
Sau đó, có lẽ nhận ra rằng đã muộn, Ôn Phủ không muốn làm phiền Doãn Ngư nữa, hắn chào tạm biệt cậu một cách ga lăng lịch sự, khiến cho mong mỏi được trò chuyện khó khăn lắm mới trỗi dậy của cậu cứ lơ lửng mãi trên cao.
Trước khi chúc ngủ ngon, Ôn Phủ còn nhắn thêm:
[Lúc nào mình cũng có thời gian buôn dưa hết á.]
[Ngày kia mình sẽ về trường, chúng ta gặp nhau một lần nhé, được chứ?]
Doãn Ngư chẳng có lí do gì mà đáp "không được" cả.
Doãn Ngư siết chiếc điện thoại cũ kĩ của mình trong tay, vần vò đến khi tóe ra tia lửa mới thở hổn hển một hồi, cuối cùng cậu chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, hít hà hai hơi không khí trong lành.
Ngày kia, gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên cậu và Ôn Phủ gặp nhau khi cả hai cùng biết về đối phương, không giống như trước đây chỉ có một mình Doãn Ngư biết tới tên Ôn Phủ, mỗi lần đều giả vờ lơ đãng bước qua anh.
Cậu cần phải chuẩn bị thật tốt.
Cậu thực sự muốn biết rốt cuộc Ôn Phủ thích người như thế nào.
Muốn đọc sao?
Có thể đọc ư?
Nếu không đọc Doãn Ngư sẽ không thể phù hợp với gu của Ôn Phủ được, chưa bàn tới chuyện cậu còn không biết ăn nói, lỡ như chạm đúng tử huyệt của Ôn Phủ thì tiêu rồi. Hơn nữa Vạn Tinh cũng khuyên cậu đọc nó, Vạn Tinh còn nói Ôn Phủ không tốt, không giống dáng vẻ hiền lành của anh ở bên ngoài. Nhưng nếu Ôn Phủ thật sự có bí mật phải giấu kín gì đó, sao anh có thể cho phép người lạ thoải mái xem điện thoại của mình được?
Đọc nào.
Đọc một xíu thôi.
Được sự cho phép của chủ sở hữu điện thoại, Doãn Ngư đã thật sự ấn mở bản ghi chú của Ôn Phủ với tâm tư thầm kín gần như không thể nói cho ai biết, tham lam cắn nuốt những con chữ.
Xem qua nội dung trước đó, ánh mắt Doãn Ngư dính chặt xuống màn hình.
[ Tiêu chí lựa chọn bạn đời và mẫu người lý tưởng của mình vẫn thống nhất như vậy.
Mình rất thích những người ngoan ngoãn, tóc đen, trông giống mèo con — tất nhiên, mèo con không vâng lời là tuyệt nhất;
Về tuổi tác, tốt nhất là bằng tuổi mình.
Xét về chiều cao thì nên thấp hơn mình khoảng mười lăm centimet, mình cúi đầu là có thể hôn em ấy.
Nói tới ngành học, tốt nhất là học về máy tính, chuyên ngành này có vẻ rất thú vị, dáng vẻ mèo con nghiêm nghị gõ phím chắc đáng yêu chết mất.
Nếu bàn tính cách, hi vọng em ấy sẽ dựa dẫm vào mình một chút, nếu có chuyện gì thì không được buồn bực giữ trong lòng, phải học cách được chiều sinh hư.
...
Nói chung, nếu thích một người, mình rất để ý tới duyên phận từ lần đầu tiên. Chỉ cần duyên tới, em ấy thực sự không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi, mình đã thích lắm rồi.]
Tim Doãn Ngư đập càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng, nhịp tim của cậu đã tăng vọt đến đỉnh điểm.
[À phải.
Mình thích con trai.]
______
Chương này cơ bản chỉ là Ôn con thả câu làm bé Cá đỏ mặt tim đập bình bịch bình bịch, biểu hiện của si mê boy =)))
Doãn Ngư sợ đến mức suýt bật dậy khỏi giường.
Đương nhiên cái bật dậy của cậu cũng không khác dáng ngồi bình thường là bao, đơn giản chỉ khác ở đứng và ngồi mà thôi: Cả thân trên đầu tóc rối bù cộng thêm đôi môi hơi hé ra, thoạt nhìn lại ngốc nghếch đến đáng thương.
Ôn Phủ, là Ôn Phủ!
Ôn Phủ đang nói chuyện với cậu!
Ôn Phủ muốn gặp cậu!
Doãn Ngư thiếu nghị lực đưa tay nhéo má mình, sau khi chắc chắn bản thân không nằm mơ liền vô thức vén chăn lên, chui thẳng vào nhà vệ sinh. Cậu té chút nước lên mặt mình để tỉnh táo lại đôi chút.
Âm rung của điện thoại nhanh chóng khiến cậu dừng lại.
[^_^]
Ôn Phủ gửi cậu một icon mặt cười.
Doãn Ngư đứng chôn chân tại chỗ.
Giống như tiếng phanh gấp kêu ầm một tiếng trong phòng ngủ yên lặng, căn phòng lại rơi vào sự im ắng vô tận, chỉ có tiếng trái tim của Doãn Ngư là đập ngày một vang dội, ngày một mãnh liệt. Một lúc sau, cậu từ từ đưa tay chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từng bước tiến lên phía trước, nín thở cúi người trước chiếc điện thoại.
... Cậu muốn tán gẫu cùng Ôn Phủ.
Doãn Ngư không có nhiều bạn bè nên tự nhiên không biết cách trò chuyện với người khác, cho dù là trên mạng hay ngoài đời, lời của cậu cũng rất cứng nhắc, biểu tượng cảm xúc được sử dụng ít tới đáng thương. Mỗi lần cậu buôn chuyện với Vạn Tinh, cô đều sẽ cạn lời trước gu biểu tượng cảm xúc như các bà các mẹ của Doãn Ngư, sau đó gửi cho cậu một đống hình dán chó mèo dễ thương để cậu dùng khi không biết phải nói gì.
Nhưng mà, bây giờ cậu muốn nhắn tin cho Ôn Phủ lại chẳng có biểu tượng nào cả!
Doãn Ngư cắn đầu ngón tay, mở khung thoại như lâm trận với kẻ thù, xoắn xuýt mất năm phút đồng hồ mới trả lời được một tin nhắn đầu tiên.
[Tôi đọc được rồi. ]
Doãn Ngư tự nhận câu trả lời của mình rất hoàn hảo, nhưng khi đọc kĩ lại cậu mới ngộ ra mình đã nhắn cái quái quỷ gì.
Người ta hỏi gà cậu lại đáp vịt, không biết ăn nói một xíu xiu nào! Y như đứa đầu gỗ!
Hơi thở Doãn Ngư trở nên gấp gáp, cậu cuộn tròn trong chăn với tư thế kì lạ, gương mặt đỏ bừng cuống quít muốn thu hồi tin nhắn. Nhưng cuối cùng cậu vẫn chậm một bước, Ôn Phủ như luôn đợi cậu ở đầu dây bên kia, vừa nhìn thấy tin nhắn liền lập tức phản hồi:
[Được ~ Vậy vừa hay chúng ta có thể trò chuyện một lúc:D]
Động tác của Doãn Ngư cứng đờ.
[Có phải bạn thường tới khu rừng nhỏ không, tôi cũng hay đến đó, lần này cũng làm mất điện thoại di động ở đấy luôn. Xấu hổ quá, lớn vậy rồi còn vứt đồ lung tung. Cảm ơn bạn đã tốt bụng cầm giúp tôi, nếu không tôi không biết nó biến đi đâu mất.]
Doãn Ngư toát mồ hôi mới gõ được ba chữ mà Ôn Phủ ở đầu bên kia lại có thể đánh liền tù tì một chuỗi dài như vậy. Nhưng Doãn Ngư cũng không lo sợ mà chỉ có chút căng thẳng, một lúc sau cậu mới rặn được vài chữ, chọn trả lời tin tức quan trọng nhất:
[Không cần xấu hổ.]
Cậu gõ chậm rãi từng chữ, lần đầu sử dụng loại bàn phím này không quen, Doãn Ngư tìm dấu chấm câu rất lâu, trả lời xong lại vùi đầu vào trong khuỷu tay mình, chỉ để lại một đôi tai đang đỏ rực.
Hai chân Doãn Ngư co lại dưới bụng, cái mông nhỏ mượt mà nhếch lên nhưng bản thân cậu không hề hay biết, cứ cuộn tròn làm ổ trong chăn như một con rùa đen, phơi bày nơi mềm mại nhất đưa cho Ôn Phủ.
[Hì.]
Rõ ràng chỉ có một chữ nhưng Doãn Ngư như nhìn thấy được dáng vẻ tủm tỉm khiến người khác tắm trong gió xuân của Ôn Phủ. Yết hầu Doãn Ngư nhúc nhích, trái tim ngứa ngáy như có vạn con kiến đang bò, thậm chí còn bò dần từ trong tim ra ngoài mạch máu khiến gương mặt cậu cũng tê tê ngưa ngứa.
[Cảm ơn bạn nha, bạn còn vớt vát chút sĩ diện cho tôi nữa~]
Doãn Ngư phát hiện tin nhắn của mình đang làm chết cuộc hội thoại, cậu cuống quít trong lòng, hít sâu vài hơi rồi gõ phím: [Khu rừng nhỏ, tôi cũng thường tới đó.]
Môi trường trong khu rừng rất tốt, lại có một cái ao nhỏ nữa, tôi rất thích, cậu thì sao?
Cậu muốn có thể kể câu chuyện của mình một cách mạch lạc và lưu loát như Vạn Tinh, muốn kể cho Ôn Phủ nghe mình đã tìm thấy chiếc điện thoại thế nào, mình thích khu rừng nhỏ ra sao. Trong đầu đã ngẫm nghĩ rất kĩ thế nhưng tay Doãn Ngư lại run lập cập, đờ ra như khúc gỗ không nói nổi một lời thừa thãi nào nữa.
[ Trùng hợp quá! Tôi cũng thích tới phía nam khu rừng nhỏ, chỗ đó có ghế đá rất phù hợp để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn có mèo con xuất hiện nữa. ]
[À phải, tôi có thể hỏi chuyên ngành và tên của bạn được không? Chúng ta làm bạn nhé? ]
Doãn Ngư đờ ra tại chỗ.
Cậu nhất thời sững sờ nghi hoặc, có phải thấy cậu hai mươi năm qua sống khổ quá nên ông trời rốt cuộc thương xót, không nỡ nhìn thêm mà cho cậu nếm thử chút ngọt ngào hay không?
Ôn Phủ, chủ động, nói muốn kết bạn cùng cậu!
Não nhanh hơn tay, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn như một đứa trẻ mẫu giáo vội vàng chìa tay chờ bạn đồng hành.
[Doãn Ngư K20 Máy tính.]
[Ôn Phủ K20 Tài chính, rất vui được làm quen với cậu.]
Khóe môi Doãn Ngư bất giác nhếch lên một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn u ám cũng hiện lên một thoáng nét cười. Thế nhưng giây lát sau cậu lại có chút khó thở, có lẽ là vì nghĩ tới cái tên Doãn Ngư này từng bị vu oan và mắng chửi, đôi mắt cậu cũng nhất thời run lên.
Ôn Phủ vừa khen cậu tốt bụng.
Đây là lần đầu tiên Doãn Ngư nhận được lời khen từ một người khác ngoài Vạn Tinh, cậu vui mừng vô kể song cũng thực sự vụng về, quá nhút nhát và nhu nhược, Doãn Ngư thật tình rất sợ Ôn Phủ sẽ lập tức rút lại lời khen ngợi mình.
Đầu ngón tay Doãn Ngư dừng trên màn hình điện thoại có phần tái nhợt.
Cậu muốn gõ, muốn nói [Tôi cũng rất vui được quen cậu] nhưng cậu sợ, sợ nhìn thấy vẻ khinh miệt giống như những người khác của Ôn Phủ.
Vậy mà có vẻ như Ôn Phủ không hề hay biết gì về cái danh khét tiếng này của cậu.
[Tên của cậu đáng yêu quá,] Ôn Phủ nhắn, [Thế mình có thể gọi cậu là Cá Con không, số điện thoại và mã WeChat của cậu là bao nhiêu, chúng ta kết bạn đi, để tiện sau này tám chuyện và liên lạc nhé?]
"..."
Bây giờ Doãn Ngư hoàn toàn run hết cả người.
Lý trí nói cho cậu biết, đây là cơ hội ngàn năm có một, đây chính là điều cậu hằng mơ ước suốt bao năm qua! Cậu từng nhiều lần đi tới bên cạnh Ôn Phủ chính là vì muốn lấy chút can đảm xin phương thức liên lạc của anh như một người bình thường, đứng từ xa âm thầm dõi theo anh bằng tình yêu chân thành.
Ôn Phủ không chê cậu, Ôn Phủ thật tốt bụng.
Ôn Phủ sẽ không nhìn mình đầy thành kiến như người khác, mình phải biết vậy từ lâu rồi chứ!
Thế nhưng Doãn Ngư vẫn không thể không nghĩ ngợi, rốt cuộc sao cậu lại tốt số đến thế không biết?
Cậu gửi ID WeChat của mình cho Ôn Phủ, sau đó thầm hạ quyết tâm nhắn thêm mấy chữ.
[Xin lỗi cậu, tôi vô tình đọc phải bản ghi chú của cậu, mong cậu tha lỗi cho tôi.]
Lúc đầu Doãn Ngư muốn nói rằng, nếu cậu ngại thì không cần miễn cưỡng làm bạn với tôi, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ viết ra.
[Ha ha ha ha, có gì đâu mà.]
Tựa như có một đĩa bánh ngọt đẹp đẽ nhất trên đời được ném bụp về phía Doãn Ngư, cậu thấy rõ tin nhắn của Ôn Phủ:
[Nếu cậu muốn thì cứ xem tiếp nha.]
Hơi thở của Doãn Ngư lập tức rối loạn, cậu đột nhiên duỗi tay kéo chăn, quấn mình thành một cục tròn vo, mái tóc đen rối bù thấm một ít mồ hôi dính trên khuôn mặt đỏ bừng.
Cuộc trò chuyện hôm nay thực sự tràn đầy những bất ngờ nối tiếp nhau.
Có lẽ Ôn Phủ thực sự không nghĩ đó là một vấn đề lớn, bởi vì có mấy chiếc điện thoại nên lúc này hắn đã gửi cho Doãn Ngư một lời mời kết bạn trên WeChat.
Doãn Ngư vội vàng nhấn "Đồng ý", không nói một lời mà lập tức gửi luôn cho Ôn Phủ một biểu tượng cảm xúc dễ thương. Một chú mèo con mềm mại nằm co trên giường, khều móng về phía người đang ở ngoài màn hình.
Ôn Phủ mỉm cười và trả lời bằng biểu tượng cảm xúc nhéo móng vuốt mèo.
Gương mặt của Doãn Ngư lập tức đỏ quá mức cho phép.
Sau đó, có lẽ nhận ra rằng đã muộn, Ôn Phủ không muốn làm phiền Doãn Ngư nữa, hắn chào tạm biệt cậu một cách ga lăng lịch sự, khiến cho mong mỏi được trò chuyện khó khăn lắm mới trỗi dậy của cậu cứ lơ lửng mãi trên cao.
Trước khi chúc ngủ ngon, Ôn Phủ còn nhắn thêm:
[Lúc nào mình cũng có thời gian buôn dưa hết á.]
[Ngày kia mình sẽ về trường, chúng ta gặp nhau một lần nhé, được chứ?]
Doãn Ngư chẳng có lí do gì mà đáp "không được" cả.
Doãn Ngư siết chiếc điện thoại cũ kĩ của mình trong tay, vần vò đến khi tóe ra tia lửa mới thở hổn hển một hồi, cuối cùng cậu chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, hít hà hai hơi không khí trong lành.
Ngày kia, gặp mặt.
Đây là lần đầu tiên cậu và Ôn Phủ gặp nhau khi cả hai cùng biết về đối phương, không giống như trước đây chỉ có một mình Doãn Ngư biết tới tên Ôn Phủ, mỗi lần đều giả vờ lơ đãng bước qua anh.
Cậu cần phải chuẩn bị thật tốt.
Cậu thực sự muốn biết rốt cuộc Ôn Phủ thích người như thế nào.
Muốn đọc sao?
Có thể đọc ư?
Nếu không đọc Doãn Ngư sẽ không thể phù hợp với gu của Ôn Phủ được, chưa bàn tới chuyện cậu còn không biết ăn nói, lỡ như chạm đúng tử huyệt của Ôn Phủ thì tiêu rồi. Hơn nữa Vạn Tinh cũng khuyên cậu đọc nó, Vạn Tinh còn nói Ôn Phủ không tốt, không giống dáng vẻ hiền lành của anh ở bên ngoài. Nhưng nếu Ôn Phủ thật sự có bí mật phải giấu kín gì đó, sao anh có thể cho phép người lạ thoải mái xem điện thoại của mình được?
Đọc nào.
Đọc một xíu thôi.
Được sự cho phép của chủ sở hữu điện thoại, Doãn Ngư đã thật sự ấn mở bản ghi chú của Ôn Phủ với tâm tư thầm kín gần như không thể nói cho ai biết, tham lam cắn nuốt những con chữ.
Xem qua nội dung trước đó, ánh mắt Doãn Ngư dính chặt xuống màn hình.
[ Tiêu chí lựa chọn bạn đời và mẫu người lý tưởng của mình vẫn thống nhất như vậy.
Mình rất thích những người ngoan ngoãn, tóc đen, trông giống mèo con — tất nhiên, mèo con không vâng lời là tuyệt nhất;
Về tuổi tác, tốt nhất là bằng tuổi mình.
Xét về chiều cao thì nên thấp hơn mình khoảng mười lăm centimet, mình cúi đầu là có thể hôn em ấy.
Nói tới ngành học, tốt nhất là học về máy tính, chuyên ngành này có vẻ rất thú vị, dáng vẻ mèo con nghiêm nghị gõ phím chắc đáng yêu chết mất.
Nếu bàn tính cách, hi vọng em ấy sẽ dựa dẫm vào mình một chút, nếu có chuyện gì thì không được buồn bực giữ trong lòng, phải học cách được chiều sinh hư.
...
Nói chung, nếu thích một người, mình rất để ý tới duyên phận từ lần đầu tiên. Chỉ cần duyên tới, em ấy thực sự không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi, mình đã thích lắm rồi.]
Tim Doãn Ngư đập càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cho đến khi nhìn thấy câu cuối cùng, nhịp tim của cậu đã tăng vọt đến đỉnh điểm.
[À phải.
Mình thích con trai.]
______
Chương này cơ bản chỉ là Ôn con thả câu làm bé Cá đỏ mặt tim đập bình bịch bình bịch, biểu hiện của si mê boy =)))