Chương : 12
Thường Mạn Mạn sau khi ngủ một giấc an ổn, cuối cùng cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Trong mộng, một người đàn ông tuấn mỹ đã làm cho trái tim cô đập mạnh, chỉ tiếc là cô căn bản không thấy rõ diện mạo của anh ta, chỉ biết anh ta rất tuấn tú, rất giống với tổng giám đốc, a tổng giám đốc, cô thế nhưng nằm mơ thấy mình cùng tổng giám đốc làm chuyện kia, chẳng lẽ do cô lớn tuổi, nên có nhu cầu giống như Linh Linh thường nói ư. Nhưng cô vừa mới biết tổng giám đốc có một ngày mà. Mặt Thường Mạn Mạn càng ngày càng đỏ.
Khoan, cô không phải là đang làm việc ư, thế nào lại ngủ gật. Thường Mạn Mạn thông suốt, cô mở mắt, thứ đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn tú, cô còn đang bị tổng giám đốc ôm chặt vào trong ngực. Thường Mạn Mạn sững sờ năm phút, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện đã phát sinh, đó thật không phải là mơ, đây chỉ mới là ngày đầu tiên cô nhậm chức, vậy mà ….. một chút năng lực chống cự cũng không có, lúc này, hẳn Thường Mạn Mạn – cô nên trốn đi thôi.
Thường Mạn Mạn nhẹ nhàng đem bàn tay đang ôm hông mình lấy ra, cô hiện tại chỉ muốn trốn, nên thừa lúc tổng giám đốc còn chưa tỉnh thì tốt hơn.
Nhưng đôi cánh tay kia hình như không tình nguyện, bàn tay bên hông vốn đã lấy ra, lại bỗng dưng ôm chặt cô lại. Thường Mạn Mạn kinh sợ nhìn hắn, cũng may, cũng may, hắn vẫn chưa tỉnh. Vì vậy Thường Mạn Mạn bèn lặp lại động tác trên, kéo đôi bàn tay của hắn ra.
Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, cô cũng đã thoát khỏi. 1 Bước nhanh xuống giường, nhưng toàn thân đau nhức khiến cô không thể đứng vững, bàn tay theo quán tính hơu lấy chiếc ly trên bàn, khiến nó rơi xuống rồi vỡ tan, tạo thành một tiếng động lớn. Khiến người trên giường bỗng nhúc nhích, Thường Mạn Mạn sợ hãi nhìn người trên giường, nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì, Thường Mạn Mạn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, xông ra ngoài.
Thời điểm cô xông ra, Bạch Kiểu Thiên nhanh chóng mở mắt, thật ra thì lúc cô tỉnh lại hắn đã tỉnh trước rồi, nhưng, hắn thật tò mò muốn nhìn thấy biểu tình của Mạn Mạn sau khi tỉnh lại, Quả thật cô không để cho hắn thất vọng, thật rất đáng yêu.
Bạch Kiểu Thiên bèn lật người qua nơi khi nãy cô nằm, rồi hít sâu một hơi, phía trên kia còn lưu lại mùi của cô. Lần này hắn sẽ không buông tay.
Thường Mạn Mạn mặt đỏ ửng lao ra khỏi tòa nhà, gương mặt cô cùng y phuc có chút xốc xếch, khiến cho Thủ Vệ Đại Thúc* sửng sốt, quan tâm tiến lên hỏi “Thường tiểu thư, cô không sao chớ, thế nào lại có bộ dáng này?” Bởi vì Thường Mạn Mạn là người vô cùng dễ nói chuyện cùng làm quen, cho nên hầu như cả công ty ai cũng có chút quen biết cô.
(*) : nam nhân viên bảo vệ có chút lớn tuổi
“Không sao, mới vừa không cẩn thận vấp ngã, con có việc gấp, con đi trước.” Thường Mạn Mạn nói xong, đầu cũng không cúi chào như mọi khi, liền xông ra ngoài.
Thủ Vệ Đại thúc mặc dù có cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Thường Mạn Mạn ngồi lên một chiếc xe taxi, sau tâm tình mới có thể từ từ an tĩnh, nhưng vẫn có chút kích động. Cô thế nhưng cùng tổng giám đốc …., không thể tin được, không thể tin được, trong công ty không phải có rất nhiều người nói tổng giám đốc không gần nữ sắc ư, chẳng lẽ đều là gạt người.
Oa oa cô chỉ muốn làm việc thật tốt, thế nhưng lại đụng phải chuyện như vậy, giờ biết làm sao đây ………
Nhưng, tổng giám đốc làm sao lại để ý đến cô, chẳng lẽ là do dáng dấp cô quá đẹp, không thể nào… Vậy thì vì sao, cô nghĩ mãi vẫn không ra.
Thường Mạn Mạn mặt rối rắm, nhìn khung cảnh ngoài cửa xe.
Tinh thần Thường Mạn Mạn cứ rối rắm cho tới khi về nhà.
“Thường Mạn Mạn, cô lại dám về nhà trễ đến thế ư.” Hai tay Thường Khoái Khoái chống nạnh ngước nhìn Thường Mạn Mạn nói.
“A ” Thường Mạn Mạn lúc này mới có thể phục hồi tinh thần lại, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ. Không trách được công ty lúc ấy đã không còn người nào, vậy càng may mắn, cô không bị người khác phát hiện đã cùng với tổng giám đốc …….
“Bảo bối thật xin lỗi, lần sau mẹ sẽ không dám như thế nữa.” Thường Mạn Mạn ôn hòa nói. Phải biết, tính khí bảo bối nhà cô vốn đã rất khó nuông chiều đặc biệt là mỗi khi nổi giận
“Tính khí của Mạn Mạn hôm nay có chút là lạ, xảy ra chuyện gì à?” Nhóc nhìn Thường Mạn Mạn rồi nói với một cách cực kì nghiêm túc.
“Không có, không có, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chẳng qua là Dì Triệu vừa trở về, cô ấy nói muốn cùng chúng ta ăn cơm.” Ánh mắt Thường Mạn Mạn lộ rõ vẻ né tránh, cô thật không thích hợp với việc nói dối, càng không thể nói thẳng ra với con trai về sự việc kia.
“Thật à?” Thường Khoái Khoái nhìn thẳng vào ánh mắt “tôi đang nói dối” của cô.
“Đúng vậy, tuyệt đối là thật, so với ngọc trai còn thật hơn.” Thường Mạn Mạn cười nói. Đứa con trai thông minh này của cô quả thật khó trị.
“Lần sau đừng nên về trễ thế này, biết không, nếu còn tái phạm, thì Mạn Mạn cô đừng bao giờ mơ tương tới việc đi ra ngoài mà làm việc nữa.” Thường Khoái Khoái mặt nghiêm túc, nếu không phải Mạn Mạn nhà hắn suốt ngày cầu xin muốn đi ra ngoài làm việc, thì nhóc còn lâu mới cho cô “xuất đầu lộ diện”.
“Con có đói bụng không, mẹ hiện tại liền đi làm cơm, sau đó sẽ mời dì của con tới dùng cơm chung.” Thường Mạn Mạn nói xong liền muốn đi tới phòng bếp. Cô không muốn tiếp tục cái đề tài kia nữa, cô thừa biết con trai của cô rất thông minh, nếu còn tiếp tục tiếp cô sẽ bị nhóc truy ra lời khai thật mất thôi.
Thường Khoái Khoái kéo cô lại.”Cơm con đã làm xong rồi, Mạn Mạn nên ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi.” Thường Khoái Khoái bá đạo nói.
Thường Mạn Mạn bỗng tặng cho Thường Khoái Khoái một cái hôn thật “kiêu”, “Con trai mẹ thật ngoan.” Cô thật rất thỏa mãn, những năm qua cô cùng con trai sống rất hạnh phúc. Cô vẫn luôn rất cảm tạ người đàn ông đã ban tặng con trai cho cô, mặc dù cô không biết hắn là ai, nhưng cô cho tới bây giờ cũng chưa từng oán hận hắn một lần, ngược lại cô vô cùng cảm tạ hắn vì đã cho cô một đứa con trai đáng yêu như vậy.
Leng keng tiếng chuông cửa vang lên.
Thường Mạn Mạn nhanh chóng mở cửa. Ngay lập tức, người bên ngoài xông tới ôm cô thật mạnh. “Bảo bối, mình nhớ cậu chết mất.” Triệu Linh Linh nhõng nhẽo nói.
Mặt của Thường Mạn Mạn đỏ ửng.
Thường Khoái Khoái bực bội kéo mẹ ra, mỗi lần bà dì này tới, cô ta luôn lợi dụng chiếm cứ tiện nghi* của mẹ, làm cho lòng nhóc không chút thoải mái.
(*): đụng chạm da thịt
“Hi, Tiểu Suất Ca*, nhóc vẫn luôn bá đạo như thế.” Triệu Linh Linh nhìn Thường Khoái Khoái, người luôn vẫn trong tư thế phòng ngừa “mẹ mình bị cướp đi” cười nói, tiểu tử này thật chẳng có chút thay đổi, nhóc đối với mẹ luôn có tham muốn giữ lấy mười phần như thế.
(*): nhóc đẹp trai
“Mau vào nhà nào, cậu có đói bụng không, chúng ta nhanh đi ăn cơm.” Thường Mạn Mạn lôi kéo hai người bọn họ đi vào.
“Ừ, thật đói bụng, tớ rất nhớ món ăn cậu làm, cậu không biết hai tháng qua tớ sống cực khổ thế nào đâu. Thức ăn nơi đó quả thật không dành cho nguời.” Triệu Linh Linh nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn tới mức chảy nước miếng.
“Thức ăn do Khoái Khoái làm đấy, hôm nay tớ tan việc hơi trễ.” Thường Mạn Mạn nói.
“Khoái Khoái làm ư, vậy tớ hôm nay có lộc ăn rồi.” Mạn Mạn nấu cơm vốn đã rất ngon, nhưng Thường Khoái Khoái nấu cơm lại càng ngon, chẳng qua là nhóc vốn chỉ làm ẹ ăn, người ngoài căn bản không bao giờ có cái phúc khí đó. Trước đây, cô may mắn có một lần vô tình thưởng thức tay nghề tên tiểu tử kia, về sau tuy đã rất cố gắng dụ khị nhóc làm cho cô, nhưng tiểu tử này lại không bao giờ để ý tới. Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng cô lại có lộc ăn của tên tiểu đầu bếp này.
Thường Khoái Khoái liếc mắt khinh bỉ nhìn Triệu Linh Linh, lần nào cô đến đều khiến nhà nhóc mất đi một khẩu phần ăn hoàn toàn “không nhỏ”.
Triệu Linh Linh le lưỡi với hắn, sau liền bắt đầu tiêu diệt thức ăn ngon trên bàn.
Thật vất vả dụ dỗ Khoái Khoái đi ngủ, sau Triệu Linh Linh liền lôi kéo Thường Mạn Mạn vào phòng ngủ, đóng cửa lại, dùng tay ý bảo Thường Mạn Mạn ngồi trên giường, nói: “Thành thật khai báo, ai là chủ nhân dấu hôn trước ngực cậu?”
“A ” Thường Mạn Mạn đỏ mặt
“Còn không nói sao? Muốn nghiêm hình bức cung?” Triệu Linh Linh nói với dáng vẻ hung hăng.
“Cái đó, cái đó, làm sao cậu biết?” Chẳng lẽ trên mặt cô có chữ sao, hơn nữa cô đã ăn mặc rất kín lúc ra ngoài rồi mà.
“Kể từ lúc bị “hành hung” cậu vẫn chưa đi soi gương à?”
“Làm sao cậu biết?”.Một cô gái đạt thành tích 100 điểm “ngốc” nói
“Đi soi gương đi.”
Thường Mạn Mạn tuân lệnh đi tới trước gương “A” Người trong gương là cô sao?.
“Hiện tại cậu nên thành thực khai báo thì hơn.”
“ Chẳng qua là ngoài ý muốn, mình cũng không biết vì sao lại phát sinh.” Thường Mạn Mạn thành khẩn nói. Chính cô bây giờ cũng rất mơ mơ màng màng.
“Cậu nói là cậu cũng không biết vì sao lại phát sinh?” Triệu Linh Linh mặc dù có chút gì kinh ngạc, nhưng cũng không quá nghi ngờ lời nói của Thường Mạn Mạn, dù sao con trai – Thường Khoái Khoái của cô cũng đã là một “bằng chứng thép” rồi. Cô ngay cả vì sao mang thai cũng không biết cơ mà.
“Ừ.” Cô đỏ mặt tới mức sắp phun ra máu.
“Đừng nói với tớ, ai là người đã “ăn” cậu, cậu cũng không biết nhé.” Triệu Linh Linh nói với giọng điệu “nếu cậu dám nói không, tớ liền giết chết cậu”.
Thường Mạn Mạn rụt đầu, thành khẩn nói: “Tớ, tớ biết, là, là, là tổng giám đốc.”
Hoàn hảo: “Ý cậu nói là vừa lên nhậm chức được mấy ngày là bị ăn ngay ?”
“Chính xác hơn, đây là lần đầu tiên tớ gặp tổng giám đốc.” Thường Mạn Mạn bổ sung.
“Cậu nói thật?” Âm lượng cao đến chói tai.
“Nói nhỏ thôi, bảo bối tớ thức mất.” Thường Mạn Mạn nhắc nhở, bộ dáng không yên lòng.
Ẩn thân trong bóng tối, Bạch Kiểu Thiên nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thường Mạn Mạn, hắn không nhịn được, khóe miệng cong lên.
Hắn vì sao lại tới nơi này ư, đương nhiên là vì muốn xem người mà Thường Mạn Mạn hôm nay gặp rốt cuộc là ai, cho nên vẫn đi theo Thường Mạn Mạn về tới nhà. Vì không muốn con trai hắn phát hiện, hắn rất vất vả đấy.
“Mạn Mạn, cậu làm tớ thật là “bất ngờ” nha, tớ đã nhiều năm cố khuyên cậu tìm một “Ngưu Lang”, giải quyết nhu cầu, mãi mà cậu không chịu, vậy mà, khi thấy tổng giám đốc thì …….” Triệu Linh Linh mập mờ nói.
“Cái gì, tớ là hạng người như vậy sao? Tớ cũng không biết vì sao lại phát sinh chuyện như vậy.” Thường Mạn Mạn, dáng vẻ áo não.
“Ai da, mà thôi sao cũng được, cùng lắm thì cậu lại sinh thêm một tiểu tử, nói không chừng, trong bụng cậu hiện tại đã có rồi?” Gương mặt Triệu Linh Linh tràn đầy tà khí, nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Bạch Kiểu Thiên cũng vì lời nói của Triệu Linh Linh nên cũng nhìn vào bụng của Thường Mạn Mạn. Nơi đó sẽ có một tiểu sinh mệnh sao? Nói thật hắn rất mong đợi.
“Gì chứ? Mới một lần, thì làm sao có chứ?” Thường Mạn Mạn, dáng vẻ ngây ngốc.
“Làm sao không cơ chứ, có lẽ bảo bối nhà cậu lúc trước cũng vậy?”
“Nhưng, …..” Trong bụng của cô thật sẽ có một tiểu sinh mệnh sao. d Cô có mong đợi hay không đây?
“Nhắc mới nhớ, cậu thật không có một chút ấn tượng nào về papa tiểu tử nhà cậu à?” Triệu Linh Linh vốn đã từng hỏi rất nhiều về vấn đề này.
“Không có, một chút cũng không nhớ.”
“Linh Linh, cậu nghĩ xem, có lẽ tớ đã từng bị một người ngoài hành tinh bắt cóc qua, rồi sau đó tớ liền bị XXOO, xong việc liền xóa đi trí nhớ của tớ.” Thường Mạn Mạn kỳ dị nói.
Khuôn mặt của Triệu Linh Linh cùng Bạch Kiểu Thiên đang ẩn nấp lập tức đứng hình.
Nhưng quả thật cô đã nói đúng một phần, lúc đó hắn vì sợ phiền toái, quả thật đã xóa đi một phần trí nhớ của Thường Mạn Mạn.
Triệu Linh Linh, “Thường Mạn Mạn, mai mốt ra ngoài đừng nói có quen biết tớ nha, tớ sẽ xấu hổ chết mất.”
“Ha ha, không thể nào.” Thường Mạn Mạn cảm thấy ngượng ngùng.
“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào, tiếp tục làm đồ ăn cho Boss sao?” Triệu Linh linh vội vàng nói sang chuyện khác.
“Chết cũng không. Tớ không muốn tiếp tục làm tại đó, mặc dù tiền lương rất cao, nhưng đành chịu thôi.”
“Vậy cậu cứ như vậy mà bỏ qua cho tên tổng giám đốc đó sao?”
“Còn cách nào khác chứ, đi kiện hắn sao? Tớ không muốn trở thành tiêu điểm trong quần chúng về scandal của tổng giám đốc.”.
“Như thế cậu sẽ phải chịu rất nhiều thua thiệt.” Triệu Linh Linh có một chút vì Thường Mạn Mạn không cam lòng.
“Cũng đâu có lỗ bao nhiêu, tổng giám đốc ấy so với bảo bối nhà tớ, đã là nam nhân đẹp trai nhất tớ từng gặp. So ra tớ có một chút lời đấy chứ.” Thường Mạn Mạn an ủi Triệu Linh Linh, cũng như đang an ủi chính mình.
Bạch Kiểu Thiên đối với lời đánh giá của Thường Mạn Mạn tương đối hài lòng, cô không nói hắn là nam nhân đẹp trai nhất, nhưng người dẫn đầu vốn là con trai ruột của hắn, mặc dù trong lòng hắn có chút là không thoải mái, nhưng tương đối có thể tiếp nhận. Về phần cô không muốn tiếp tục đi làm ở chỗ của hắn, hắn sẽ không đồng ý.
“Cậu thật rất biết an ủi mình, bất quá tổng giám đốc ” tập đoàn Bạch thị” đúng là mỹ nam khó gặp, thật chẳng xứng với người “chẳng thể gọi là mỹ nữ” như cậu.” Triệu Linh Linh Nhất nói với bộ dạng “thật đáng tiếc cho đối phương cùng Mạn Mạn cậu thật sự gặp may”.
Dáng vẻ Thường Mạn Mạn lúc này quả thật phải nói là cực kì thất vọng với người mà cô cho là bạn.”Cậu thật đáng ghét, dám nói thế với bạn thân của cậu sao?”
“Nói sự thật thôi.”
“Cậu muốn ăn đòn phải không?” Dáng vẻ Thường Mạn Mạn cực kì hung ác.
“Đúng thế.” Triệu Linh Linh cả gan nói tiếp.
“Đừng hối hận.” Thường Mạn Mạn nói xong, tay liền đi chọc léc Triệu Linh Linh. e3 Triệu Linh Linh né tránh ngã xuống giường, Thường Mạn Mạn không buông tha, tiếp tục chọc léc Linh Linh, Linh Linh sợ nhất chiêu này của Mạn Mạn. Lung tung né tránh, Thường Mạn Mạn nhất quyết không tha.
“Ha ha ngừng đi.”
“Ha ha “
Thường Mạn Mạn hăng hái, ép lên người của Triệu Linh Linh, tiếp tục, cô không hề phát hiện tư thế lúc này của hai người khá “đen tối”.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy vui, nhưng về sau Bạch Kiểu Thiên cảm thấy tư thế này của Mạn Mạn khá mập mờ, mặt hắn tối sầm, nếu hắn hiện tại không tiện xuất hiện, hắn đã lập tức xông ra ngăn cản rồi. Mặc dù biết Triệu Linh Linh là nữ, nhưng trong lòng hắn vẫn rất không thoải mái, lão bà hắn lại đem người khác đè ở phía dưới. Ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn hai người họ chằm chằm, xem ra sau này phải để cho Mạn Mạn cách xa nữ nhân này một chút.
Hai nữ nhân ruốt cuộc cũng dừng lại. Triệu Linh Linh nhìn đồng hồ, “Khuya lắm rồi, tớ phải về, còn về chuyện kia cậu tự quyết định vậy, nhưng có một việc cậu nhất định phải đáp ứng tớ, không thể để ình chịu quá nhiều uất ức.” Triệu Linh Linh không yên lòng dặn dò Mạn Mạn.
“Con biết rồi, thưa mẹ. Nhưng mama, mama không định ngủ ở đây với con sao?”
“Cậu muốn ăn đòn phải không, ai là mẹ. Tớ còn văn kiện ở nhà, ngày mai phải nộp rồi.”
“Vậy đi đường cẩn thận.”
“Ừ, tớ biết rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”